Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1159
Càng nghe, trong lòng Lâm đ*o Huyền lại càng khẩn trương, mặc dù biết Lâm Tiên Âm và Lâm Ngữ Kỳ bọn hắn bình yên vô sự, nhưng nghe Lâm Tiên Âm nói, trong lòng của hắn vẫn nhịn không được sợ run.
- Các ngươi nói cứu các ngươi là một Vương giả trẻ tuổi đến từ Đế quốc Võ Linh, tên gọi là gì?
Lâm đ*o Huyền cau mày nói.
Người có được thiên phú như thế, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh, trong nội tâm Lâm đ*o Huyền đã ẩn ẩn có một đáp án.
- Lâm Tiêu.
Lâm Tiên Âm nói.
- Quả nhiên là hắn.
Lâm đ*o Huyền nở nụ cười.
- Cha, ngươi biết hắn sao?
Lâm Ngữ Kỳ liền nói.
Lâm đ*o Huyền quái dị nhìn nữ nhi của mình, nữ nhi của mình thân mang Cửu Âm Tuyệt Mạch, bởi vậy từ nhỏ tính cách đã cực kỳ lạnh lùng, quan tâm một người như vậy đây là lần đầu hắn thấy.
Lâm đ*o Huyền nói:
- Kẻ này, chính là đệ nhất thiên tài của Đế quốc Võ Linh trong hai ngàn năm qua, các ngươi không biết, ngay một năm trước, kẻ này bước lên La Sơn Tông, một trong các thế lực đỉnh tiêm tại Đế quốc Võ Linh đánh chết lão tổ La Kinh Thiên của La Sơn Tông thân là Vương giả nhị trọng đỉnh phong, khiến đại lục nổi lên một hồi mưa to gió lớn, mấu chốt nhất chính là Lâm Tiêu này mới chỉ là Vương giả nhất trọng đỉnh phong.
Lâm đ*o Huyền với tư cách tông chủ Minh Nguyệt Cốc, Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng, một trong các cự đầu tọa trấn thành Nhân Minh, nguồn tin tức tự nhiên không phải đám người Lâm Tiên Âm có thể so sánh, Vương giả bình thường có lẽ có thể ở Man Hoang Cổ Địa vùi đầu lịch lãm rèn luyện mấy năm, hơn mười năm, thậm chí mấy chục năm, không hỏi ngoại sự, nhưng cường giả như Lâm đ*o Huyền lại thời khắc chú ý đến mọi chuyện trên Thương Khung đại lục.
Bọn người Lâm Tiên Âm trợn mắt há hốc mồm, nghe Lâm đ*o Huyền nói giống như đang nghe một chuyện đùa khó tin vậy.
- Kỳ nhi, ngươi trước kia luôn cảm giác mình thiên phú kinh người, hiện giờ đã biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên rồi chứ?
Lâm đ*o Huyền cười nói.
- Hừ.
Lâm Ngữ Kỳ hừ hừ, lại không nói lời nào.
- Được rồi, Kỳ nhi, ngươi trước đi về nghỉ ngơi đi, ta và cô cô ngươi còn chuyện phải nói.
- Vâng.
Trải qua nguy hiểm lần này, Lâm Ngữ Kỳ quả thật cũng đã mệt mỏi, tâm thần có chút căng cứng.
Không bao lâu, Lâm Ngữ Kỳ và Chiến Khuê đều lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Lâm Tiên Âm và Lâm đ*o Huyền.
- Tiên Âm, ngươi nói với ta là Lâm Tiêu có khả năng cứu Kỳ nhi, còn có Linh Dương Long Cương Hỏa kia thật sự trong cảnh nội Man tộc sao?
Lâm đ*o Huyền sắc mặt ngưng trọng.
Mẫu thân Lâm Ngữ Kỳ kỳ thật cũng là một Vương giả Sinh Tử Cảnh, năm đó trong một lần chiến đấu với Yêu tộc đã bất đắc dĩ gặp nạn, cuối cùng chỉ để lại một đứa con gái là Lâm Ngữ Kỳ, nhưng Lâm Ngữ Kỳ trời sinh đã là Cửu Âm Tuyệt Mạch, vì chữa trị Cửu Âm Tuyệt Mạch trên người nàng, Lâm đ*o Huyền không biết đã hao phí bao nhiêu tâm tư, tìm bao nhiêu bảo vật, cứ thế kéo dài mạng sống cho nàng tới tận giờ, nhưng lại thủy chung không thể trị hết, căn cứ theo đại sư Dược Vương Cốc nói, Lâm Ngữ Kỳ hiện giờ tuy rằng thoạt nhìn không việc gì, nhưng kỳ thật đã không còn sống được bao lâu nữa rồi.
Với tư cách một gã phụ thân, thống khổ mà Lâm đ*o Huyền phải thừa nhận người thường căn bản không thể tưởng nổi, mà hắn sở dĩ đại biểu Đế quốc Minh Nguyệt đóng ở Man Hoang Cổ Địa, chính là vì trong Man Hoang Cổ Địa có rất nhiều bảo vật, các loại bảo vật thần bí phi phàm khó lường, nói không chừng sẽ có linh đan diệu dược nào đó có thể trị khỏi cho Lâm Ngữ Kỳ, hơn nữa, hắn cũng là vì tìm kiếm Linh Dương Long Cương Hỏa trong truyền thuyết Man Hoang Cổ Địa.
Thiên Hỏa trên đời này tổng cộng chỉ có vài loại như vậy, Lâm đ*o Huyền đã từng đã từng đi tìm Thiên Hỏa, muốn trị hết Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể Lâm Ngữ Kỳ, lại không thể thành công, Thiên Hỏa đại biểu Dương, mà Cửu Âm Tuyệt Mạch lại là Âm, coi như hắn áp chế Thiên Hỏa đến mức tận cùng, thì Lâm Ngữ Kỳ có được Cửu Âm Tuyệt Mạch cũng không cách nào hấp thu luyện hóa Thiên Hỏa để trung hoà Cửu Âm Tuyệt Mạch.
Bất quá, cái này cũng không đại biểu Thiên Hỏa vô dụng, Lâm Ngữ Kỳ sở dĩ có thể sống đến bây giờ, chính là vì phục dụng rất nhiều linh dược và đan dược hỏa hệ, mà Linh Dương Long Cương Hỏa, là một loại chí dương chí cương trong rất nhiều Thiên Hỏa, Lâm đ*o Huyền không cầu Kỳ nhi có thể luyện hóa nó, chỉ cầu đạt được một tia chí dương chi khí trong đó, có lẽ đã có thể trị hết Cửu Âm Tuyệt Mạch cho Kỳ nhi rồi.
Đối với Lâm đ*o Huyền hiện giờ mà nói, trị liệu bệnh cho Kỳ nhi đã là một chuyện quan trọng nhất trong lòng hắn.
Đối mặt lời hỏi thăm của Lâm đ*o Huyền, Lâm Tiên Âm gật gật đầu, nói ra chuyện hôm nay Cửu Âm Tuyệt Mạch của Lâm Ngữ Kỳ phát tác, Lâm Tiêu đã trị hết ra.
- Lâm Tiêu hắn nói cho ta biết, Kỳ nhi bởi vì phục dụng quá nhiều bảo vật hỏa hệ, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong cơ thể đã bị áp chế đến một cái cực hạn, nếu như lại tiếp tục dùng bảo vật hỏa hệ áp chế, lần phát tác tiếp theo, chỉ sợ khó có thể kiềm chế được nữa, hơn nữa, Lâm Tiêu kia thân mang Thiên Hỏa, liếc mắt đã thấy được Kỳ nhi từng phục đã dùng qua các loại linh dược hỏa hệ, lần này nếu không có hắn ra tay, Hỏa Chi Đan chúng ta mua từ Dược Vương Cốc căn bản không áp chế nổi hàn độc trong cơ thể Kỳ nhi, cho nên ta mới hoài nghi hắn có khả năng cứu Kỳ nhi, bất quá bởi vì mới quen biết không lâu, ta cũng không mạo muội hỏi thăm.
Lâm Tiên Âm tiếp tục nói:
- Về phần Linh Dương Long Cương Hỏa, chúng ta tìm kiếm trong một khu vực tại Man quốc, quả thật phát hiện một tia tung tích Linh Dương Long Cương Hỏa, bất quá đó đã là từ rất lâu trước rồi, nghĩ đến Linh Dương Long Cương Hỏa kia hẳn đã đi nơi khác rồi.
Lâm Tiên Âm đề nghị nói:
- Đại ca, có cần mai mời hắn tới không, mặc kệ hắn có thể cứu Kỳ nhi hay không, hôm nay cũng đã cứu ba người chúng ta một mạng, dầu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ba người chúng ta, Minh Nguyệt Cốc chúng ta cũng không thể không có chút tỏ vẻ được.
- Không gấp.
Lâm đ*o Huyền khoát tay áo, mắt lộ ra tinh mang:
- Mấy ngày nay ta còn có chuyện quan trọng phải làm, đợi hai ngày nữa, ta tự mình đi bái phỏng hắn.
Sắc trời rất nhanh đã đến chạng vạng tối.
- Lâm Tiêu, yến hội sắp bắt đầu rồi, đi theo ta.
Tiêu Càn đứng trước phủ đệ Lâm Tiêu, mang theo Lâm Tiêu đi tới chỗ phủ đệ của Cửu Long Vương, lần này yến tiệc hoan nghênh Lâm Tiêu được tổ chức trong phủ đệ Cửu Long Vương.
- Biết rồi.
Lâm Tiêu vừa đi vào phủ đệ, trong phủ đệ đã liên tục vang lên thanh âm hoan hô.
- Đến, Lâm huynh đệ, ngươi ngồi ở thủ tọa.
- Đúng, ngồi ở thủ tọa đi.
Mọi người hoan hô an bài Lâm Tiêu ở thủ tọa, Lâm Tiêu không thể chối từ, chỉ đành ngồi lên, mà Cửu Long Vương thì lại ngồi ở bên trái hắn, phía bên phải Lâm Tiêu là một gã Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng khác.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
338 chương
25 chương
208 chương
140 chương
165 chương