Chương 108: Tra ra chân tướng. (1) Nói đến đây, Vệ Linh đột nhiên lạnh lùng cười cười: - Chu Dật Tử vậy mà chết rồi, hơn nữa còn là chết trong tay một đệ tử tham gia Chuẩn Võ giả dã ngoại khảo hạch, a, chết tốt lắm ah, chết sẽ chết không có đối chứng rồi, một binh sĩ Chân Võ giả nhất chuyến, sắp tấn cấp nhị chuyển, vậy mà chết trong tay một học viên Chuẩn Võ giả. Ta là nên nói Chuẩn Võ giả các ngươi mang đến tham gia khảo hạch lần này là thiên tài, hay là nói thủ hạ ta ngu xuẩn đây? Lời Vệ Linh nói không thể nói là không nặng, hàm nghĩa che dấu trong đó khiến sắc mặt bọn người Chúc Sơn đều lộ ra cực kỳ khó coi. Lúc trước khi nhìn thấy t hi thể Chu Dật Tử bọn hắn cũng đều có chút nghi hoặc, chỉ là bọn người Chúc Sơn nhất thời phẫn nộ cũng không quá để ý đến chuyện này, nhưng hiện giờ Vệ Linh vừa nói ra, đám người Chúc Sơn trong lòng cũng hồ nghi bất định. Vệ Linh nói rất rõ ràng, đó chính là Lâm Tiêu giết chết Chu Dật Tử có vấn đề, bất quá theo bản năng, trong lòng bọn người Chúc Sơn càng muốn tin tưởng Lâm Tiêu hơn, dù sao Lâm Tiêu khi khảo hạch cửa thứ nhất đã mang đến cho bọn hắn quá nhiều rung động. - Vệ đại nhân, Chúc đại nhân, Vu Dịch Văn kia đã tỉnh. Đúng lúc này, một quân y mặc y bào từ sau lều lớn đi vào, cung kính nói. - Tỉnh? ! Trong mắt Chúc Sơn lập tức toát ra kinh hỉ: - Đi, chúng ta đi nhìn xem. Một đoàn người lúc này đi tới trong một gian phòng ở phía bên nơi trú quân. - Chúc Sơn đại nhân, các vị đại nhân, các ngươi. . . Trong phòng, một cổ mùi thuốc nồng đậm lan khắp, sau khi nhìn thấy bọn người Chúc Sơn nối đuôi nhau mà vào, Vu Dịch Văn vừa mới thức tỉnh lập tức giãy dụa lấy muốn ngồi dậy. - Ngươi cứ nằm đi. Chúc Sơn vội bước vội lên trước đỡ lấy Vu Dịch Văn, bảo hắn chậm rãi nằm xuống. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Vu Dịch Văn lộ ra có chút tái nhợt, tinh thần cũng không phải đặc biệt tốt, bất quá trong lòng Chúc Sơn lúc này không khỏi thở phào một hơi. Vu Dịch Văn là một trong mấy thiên tài Chuẩn Võ giả cao cấp nhất tham gia khảo hạch lần này, cũng là người trực tiếp bị hại trong chuyện này, nếu như hắn không thể cứu sống, vậy thì chuyện lần này Chúc Sơn chỉ sợ sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc từ liên minh, dù sao hắn cũng là người chủ sự khảo hạch lần này. Nhưng hiện giờ Vu Dịch Văn bình yên vượt qua nguy hiểm, tuy rằng chuyện vẫn vô cùng nghiêm trọng, nhưng áp lực bọn người Chúc Sơn phải chịu từ Võ Giả Liên Minh cũng không còn quá lớn nữa. - Chúc Sơn đại nhân, ta sao lại ở chỗ này? Tên quân sĩ đuổi giết ta thế nào rồi? Trên mặt Vu Dịch Văn có nghĩ mà sợ, gian nan nói. Bọn người Chúc Sơn liếc nhau, biểu lộ nhìn qua Vu Dịch Văn nhu hòa, ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc nói: - Vu Dịch Văn, các ngươi ở trong núi rừng đến cùng xảy ra chuyện gì, hiện giờ ta cần ngươi nói lại từ đầu tới cuối cho chúng ta biết. Vu Dịch Văn gật gật đầu, trì hoãn âm thanh nói: - Chúc Sơn đại nhân, là như thế này, lúc ấy ta. . . Lúc này, Vu Dịch Văn nói lại mọi chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối... Sau khi Vu Dịch Văn kể xong, bọn người Chúc Sơn trực tiếp về tới trong doanh trướng. - Vệ giáo úy, hiện giờ chuyện đã trải qua ngươi đều rõ ràng a? Chúc Sơn lạnh lùng nói. Vệ Linh gật gật đầu: - Lời Vu Dịch Văn này nói tựa hồ là thật, không có gì hư giả. . . Mọi người thần sắc hơi nguội. - Bất quá cũng không thể bài trừ hắn và Lâm Tiêu kia trước kia từng có thông đồng. Vệ Linh lại bổ sung nói. - Vệ giáo úy ngươi. . . Trên mặt bọn người Chúc Sơn thoáng hiện vẻ giận dữ. - Ta nói đều là thực sự cầu thị. Vệ Linh thấy mọi người như thế cũng không hề biến sắc. - Tốt, Vệ giáo úy, nếu ngươi đã không tin Lâm Tiêu, chúng ta có thể mang Lâm Tiêu tới trước mặt ngươi. Chúc Sơn sắc mặt tái nhợt, lạnh quát lạnh nói: - Mau mang Lâm Tiêu qua đây. - Vâng! Một gã chấp sự lúc này đi ra khỏi doanh trướng. . . . Trong một gian phòng nhỏ ở nơi trú quân. Lâm Tiêu đang một người im im lặng lặng khoanh chân ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, chậm rãi hấp thu lấy nguyên khí trong thiên địa. Chúc Sơn bọn hắn sau khi mang Lâm Tiêu trở về, vì an toàn nên liền dẫn Lâm Tiêu tới trong phòng nhỏ này, hơn nữa còn có người trông coi ở bên ngoài. Lâm Tiêu cũng không tức giận, một trận chiến hôm nay đối với hắn mà nói thu hoạch thật lớn, trong khoảng thời gian này, Lâm Tiêu nhớ lại chiến đấu trước kia, giống như đói khát hấp thu lấy những kinh nghiệm chiến đấu kia. Răng rắc. Cửa phòng mở ra, chấp sự Lâm Sơn đuổi đến đầu tiên lúc trước bước vòa. - Lâm Tiêu, Chúc Sơn đại nhân bọn hắn bảo ngươi đi qua có việc. - Tốt! Lâm Tiêu cũng không nói nhảm, hắn đã sớm có chuẩn bị liền đứng người lên, đi theo Lâm Sơn chấp sự ra ngoài. . . . Trong đại sảnh, Lâm Tiêu chậm rãi lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh, lần nữa hoàn chỉnh nói lại mọi chuyện đã xảy ra, không có nửa phần giấu diếm, về phần quá trình song phương giao thủ, Lâm Tiêu chỉ miểu tả hời hợt. - Vệ giáo úy, ngươi cũng đã nghe được, lời Lâm Tiêu nói cùng với lời của Vu Dịch Văn hoàn toàn nhất trí, ngươi còn gì muốn hỏi không? Chúc Sơn đạm mạc nói. - Lâm Tiêu đúng không? Vệ Linh chậm rãi đi đến trước, đôi mắt không mang theo cảm tình lạnh lùng nhìn qua Lâm Tiêu, nét mặt của hắn nghiêm túc, không giận mà uy, mang đến cho người một loại khí thế cực kỳ có tính áp bách. - Nghe nói ngươi trước đó không lâu mới thông qua Chuẩn Võ giả khảo hạch trở thành một gã Chuẩn Võ giả, mà thủ hạ này của ta từ hơn một năm trước đã tấn cấp Chân Võ giả nhất chuyển, hiện giờ đã đạt đến nhất chuyển đỉnh phong, sắp đột phá nhị chuyển, ta muốn hỏi ngươi một Chuẩn Võ giả làm sao có thể giết chết một gã binh sĩ đế quốc Chân Võ giả nhất chuyển, hơn nữa tên binh sĩ này còn chỉ cách Chân Võ giả nhị chuyển có một bước ngắn, Ân? Vệ Linh ngữ khí bình thản, không mang theo nửa điểm cảm tình, nhưng ý nghi vấn trong đó lại vô cùng rõ ràng. Trong đại sảnh, ánh mắt bọn người Chúc Sơn cũng đều rơi vào trên người Lâm Tiêu, đối với cái chết của Chu Dật Tử, trong lòng bọn hắn cũng có chút nghi hoặc. Cho dù Lâm Tiêu ở cửa khảo hạch thứ nhất đã biểu hiện ra thực lực và thiên phú kinh người, nhưng hiện giờ chết đi lại là một binh sĩ Chân Võ giả nhất chuyển đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc từ quân đội đế quốc, căn bản không phải một Chuẩn Võ giả có thể đánh chết được. Vệ Linh lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu, trong đôi mắt tràn đầy ý cảnh cáo, khí tức khiếp người đập vào mặt, tựa hồ Lâm Tiêu chỉ cần vừa nói dối thì hắn sẽ ra tay đánh chết ngay vậy. Bình thường Chuẩn Võ giả nếu võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ như Vệ Linh nhìn như vậy, hơn nữa Vệ Linh thân là quân nhân đế quốc, đối diện với khí thế như thế trong nội tâm sẽ cả kinh theo bản năng, nhưng Lâm Tiêu trong lòng đã sớm có chuẩn bị lại thần sắc không thay đổi, nói: - Chúc Sơn đại nhân, kỳ thật tại hạ trước khi tham gia khảo hạch dã ngoại khảo thí, đã mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển rồi.