Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1048
Từ Thành giận tím mặt, theo hắn xem ra hắn cùng Lâm Tiêu nói chuyện lâu như vậy đã cho đủ mặt mũi, đối phương nếu thức thời nên ngoan ngoãn giao ra vòng ngọc, nhưng hắn thật không ngờ Lâm Tiêu lại trả lời như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt hắn đỏ bừng, giống như bị hung hăng tát bạt tai, thẹn quá hóa giận.
Ông!
Trong cơ thể thanh niên đột nhiên tuôn ra cỗ khí thế cường hãn, uy áp đáng sợ bao phủ Lâm Tiêu, đồng thời tay phải nâng lên, chân nguyên dao động, rõ ràng là muốn ra tay trước.
- Từ Thành hộ pháp muốn động thủ, nơi này chính là Tụ Bảo Các!
Mọi người cả kinh, sắc mặt nhân viên bán hàng cùng tiểu thư tiếp khách đều thay đổi, trong Tụ Bảo Các luôn nghiêm cấm động thủ, đối phương lại muốn làm trái quy định này.
- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ta cũng không phải là người dễ nói chuyện!
Từ Thành lạnh lùng nói, hắn biết bối cảnh của Tụ Bảo Các, nếu không cần thiết hắn cũng không muốn phá hư quy củ nơi này.
- Cút qua một bên cho ta!
Lâm Tiêu thản nhiên trả lời.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
- Người này thật không đơn giản, đã biết thân phận Từ Thành còn dám bừa bãi như thế, chẳng lẽ có chỗ dựa vào?
- Không có khả năng, giới trẻ tuổi trong Đảo Mê Thất ta đều biết rõ ràng, đặc biệt cao thủ chấp pháp điện, nhưng ta chưa bao giờ gặp qua tiểu tử này.
- Nói không chừng là đệ tử hắc thế lực trong phân đảo, nghĩ mình gia đại thế lớn, không biết trời cao đất dày.
Mọi người ở xa xa thấp giọng nghị luận.
- Muốn chết!
Từ Thành thật sự nổi giận, chân nguyên cường đại tràn ra, khí thế đáng sợ kinh thiên động địa, nháy mắt bao phủ Lâm Tiêu.
- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi dám động thủ, ta có thể cam đoan cánh tay của ngươi sẽ vĩnh viễn rời khỏi ngươi!
Thân hình Lâm Tiêu bất động, nheo mắt, trong giọng nói thản nhiên đầy vẻ tự tin, sát khí sắc bén bắn ra.
- Các ngươi đang làm gì?
Ngay lúc hai người sắp động thủ, một thanh âm tiếng quát chói tai từ bên trên truyền xuống, một lão giả chậm rãi xuất hiện, người này mặc hắc bào viền vàng, khí tức dày đặc, là một trưởng lão Đảo Mê Thất, cấp bậc Nửa Bước Vương Giả.
- Các chủ.
Nhân viên bán hàng cùng tiểu thư tiếp khách cung kính nói.
- Lưu bá bá.
Thanh niên cẩm y thu liễm khí tức, cung kính cúi người thi lễ.
- Là Từ hiền chất sao.
Hắc bào lão giả đi tới, sắc mặt âm trầm mở miệng:
- Nơi này là Tụ Bảo Các, như thế nào, Từ hiền chất muốn động thủ trong này sao?
- Không dám.
Thanh niên thu liễm chân nguyên trên người.
- Ngươi còn không ngừng tay sao?
Ánh mắt lão giả sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn động thủ đây?
Lâm Tiêu liếc mắt nhìn đối phương, thản nhiên nói.
Hắn vốn không hề nhúc nhích, làm sao có chuyện muốn động thủ, hiển nhiên là đối phương có ý muốn thiên vị.
Sắc mặt lão giả xanh mét, lời của Lâm Tiêu rõ ràng không hề xem hắn vào trong mắt.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả quay đầu hỏi Từ Thành.
Từ Thành nói:
- Lưu bá bá, ta nhìn trúng một đồ vật của Tụ Bảo Các, không nghĩ tới tiểu tử này không có mắt, lại muốn giành với ta, lại còn thật hung hăng càn quấy, nếu không phải đang ở Tụ Bảo Các của Lưu bá bá, ta đã sớm đánh chết hắn!
- Ngươi đúng là trợn mắt bịa đặt, ta rõ ràng mua vòng ngọc này trước, ngươi muốn cường đoạt, chẳng lẽ Tụ Bảo Các buôn bán kiểu như vậy? Tùy ý cho người khác cưỡng đoạt vật phẩm của khách hàng?
Lâm Tiêu đạm mạc nói.
Lão giả nhìn qua nhân viên hỏi:
- Phải không?
Tiểu thư tiếp khách thành thật nói:
- Là tôi mang vị tiên sinh này tới trước.
Nhân viên quầy hàng trừng mắt nhìn nàng, vội giải thích:
- Đích thật là vị tiên sinh này tới trước, nhưng còn chưa trả nguyên thạch, mà Từ Thành hộ pháp đã đến xem qua vòng ngọc nhiều lần.
Từ Thành là hộ pháp chấp pháp điện, nhân viên đương nhiên nhận thức, hơn nữa phụ thân hắn cũng là trưởng lão như các chủ, thân phận cao quý, mà nhân viên lại không biết Lâm Tiêu, đương nhiên nên nghiêng về ai nàng tự nhiên hiểu rõ ràng.
Từ Thành lộ ra tươi cười, bộ dáng như định liệu trước:
- Nếu còn chưa trả nguyên thạch, làm sao tính là vật của ngươi, hơn nữa ngươi cũng nghe được, ta đã xem qua vòng ngọc này nhiều lần.
- Xem qua thì thế nào, những thứ kia hôm nay ta đã xem qua một lần, chẳng lẽ đều là của ta rồi sao?
Sắc mặt Từ Thành trầm xuống:
- Cưỡng từ đoạt lý, như vậy đi Lưu bá bá, ta trả thêm một ngàn thượng phẩm nguyên thạch, tính là bốn ngàn nguyên thạch thì bán cho ta, đây không làm trái quy củ Tụ Bảo Các đi.
Gật gật đầu, lão giả nói:
- Tụ Bảo Các có quy củ của Tụ Bảo Các, chỉ cần không trái quy củ, có câu nói giá cao người được, ngươi đã trả nhiều hơn một ngàn nguyên thạch, như vậy vòng ngọc này là của ngươi.
Dứt lời lão giả nhìn Lâm Tiêu.
Phụ thân Từ Thành là trưởng lão chấp pháp điện, tuy quan hệ không thân với hắn, nhưng đều là trưởng lão, cũng nên cấp chút mặt mũi, mà bản thân lão giả cũng cực kỳ bất mãn Lâm Tiêu.
Từ Thành dương dương tự đắc:
- Tiểu tử, đem vòng ngọc giao ra đây đi.
- Các hạ, Tụ Bảo Các của ngươi buôn bán kiểu này, không có quy củ trước sau sao?
Lâm Tiêu cười lạnh hỏi.
- Chúng ta làm sinh ý thế nào không cần các hạ quan tâm, nhưng nếu ngươi không giao vòng ngọc ra, đừng trách ta không khách khí.
Sắc mặt lão giả thật khó xem, ánh mắt híp lại nói.
- Ha ha…
Lâm Tiêu cười lạnh:
- Hiện tại ta quyết định, đồ vật ta lấy, mà nguyên thạch sao, thậm chí một hạ phẩm nguyên thạch các ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy được.
Dứt lời, Lâm Tiêu trực tiếp thu hồi vòng ngọc xoay người muốn đi.
Bá!
Thân hình lão giả nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, ánh mắt lạnh lẽo:
- Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi nhìn kỹ đây là địa phương gì, không phải nơi tùy tiện cho ngươi hung hăng càn quấy, lấy ra đồ vật ta cho ngươi một lần cơ hội, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng đi ra Tụ Bảo Các.
Lâm Tiêu ngừng chân, tản mát ra khí thế lạnh lẽo, híp mắt nói:
- Các hạ, Tụ Bảo Các này của ngươi, xem chừng cũng không muốn tiếp tục mở cửa nữa.
Quá cuồng vọng!
Mọi người trợn mắt kinh ngạc.
Lão giả giận quá thành cười, toàn thân khuấy động khí thế đáng sợ, ánh mắt âm hàn:
- Bản thân ta muốn nhìn, ngươi làm sao để cho Tụ Bảo Các không thể tiếp tục mở cửa!
- Lưu bá bá, hiện tại ngươi đã biết tiểu tử này cuồng vọng thế nào rồi chứ, chút chuyện nhỏ không cần ngươi ra tay, ta thay ngươi giải quyết.
Từ Thành cười lạnh một tiếng, thân hình biến mất tại chỗ, vọt về hướng Lâm Tiêu, đồng thời tay phải chộp tới:
- Tiểu tử, đem vòng ngọc giao ra đây đi!
Khuôn mặt Từ Thành dữ tợn, chân nguyên đáng sợ như thái sơn áp đỉnh, kình khí quét ngang hết thảy, vô cùng khủng bố, hắn đã chờ cơ hội này đã lâu, chẳng những muốn lấy vòng ngọc trong tay Lâm Tiêu, còn muốn trảo Lâm Tiêu thành thịt nát, thi cốt vô tồn.
Tâm tư thật ác độc, Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng.
Phốc!
Ngay sau đó ánh đao chợt lóe, cánh tay phải của Từ Thành bay ra ngoài, máu tươi cuồng phun.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương