? (1) Quần đảo thập phần rộng lớn, dựa vào đi bộ một ngày cũng không đi hết, chất lượng tổng thể của võ giả trên đảo thật cao, thường thường có thể nhìn thấy Quy nguyên cảnh, đường phố nhiều cửa hàng, người ngựa nườm nượp, mà trên một ít đường nhỏ còn có chút võ giả bày quán, bán ra một ít đồ vật. - Nhanh, mười thượng phẩm nguyên thạch! Cách đó không xa, một đám võ giả hung hăng càn quấy vây quanh một quầy hàng, nói gì đó với lão bản. - Từ sáng tới bây giờ ta chưa bán được gì, mà ta đã trả phí tổn quầy hàng này, hiện tại ngươi còn muốn thu thuế bán dạo gì đó, một lần tới mười thượng phẩm nguyên thạch, nếu như vậy chẳng khác gì mấy ngày nay ta làm không công sao. Lão bản tựa hồ thật tức giận, lớn tiếng ồn ào. - Ta mặc kệ hôm nay ngươi có bán được gì hay không, muốn ngươi giao thì giao, nếu không ngươi không cần tiếp tục bày hàng, còn nói nhiều lời có tin chúng ta đập nát quầy của ngươi hay không, như vậy tổn thất không chỉ đơn giản là mười thượng phẩm nguyên thạch đâu, ngươi có muốn thử xem không? Nói chuyện là một trung niên khô gầy có vết sẹo trên mặt, tóc ngắn hỗn độn, ánh mắt âm tàn, sau lưng hắn vài tên võ giả như hổ rình mồi, nhìn qua hùng hổ. - Các ngươi thật quá độc ác, địa phương này căn bản không thuộc về ai, ngay cả chấp pháp điện cũng không thu thuế, các ngươi dựa vào cái gì đòi thu, nếu còn tiếp tục như vậy các ngươi sẽ đuổi người tới nơi khác hết. Vẻ mặt lão bản tức giận nhưng không dám phản kháng quá mức, tựa hồ cực kỳ sợ hãi bọn hắn. - Chúng ta độc ác? Có bản lĩnh các ngươi đi khu khác xem, nhìn xem thế nào, nhanh lên, cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta không thừa thời gian với ngươi! Đối phương không kiên nhẫn nói. Cuối cùng lão bản vẫn phải giao mười thượng phẩm nguyên thạch, vẻ mặt ủ rũ. - Ai, Lệ Thiên hội thu thuế ngày càng khắc nghiệt. Một trung niên đại hán đứng cạnh Lâm Tiêu lắc đầu than thở. Lâm Tiêu nghiêng đầu nhìn lại: - Vị tiền bối này, Lệ Thiên hội là gì vậy? - Còn là gì, là hắc thế lực của khu chúng ta thôi. Trung niên đáp. Lâm Tiêu có nghe Triệu Nguyệt Như nói qua tình huống hắc thế lực tại Đảo Mê Thất, nhưng không hiểu rõ cụ thể, hỏi: - Bọn hắn thu thuế gì vậy? Trung niên nhìn Lâm Tiêu với vẻ hồ nghi: - Tiểu huynh đệ, ngươi mới tới? - Phải. - Khó trách ngươi không hiểu rõ, Lệ Thiên hội chuyên thu thuế hành thương, nói cách khác, chỉ cần ngươi bày quán ở đây một ngày, phải giao thuế một ngày, mặc kệ ngươi có thu nhập hay không, về phần nhiều ít phải do bọn hắn định ra, ngoài ra ngươi muốn bày hàng ở đây nhất định phải giao phí bày hàng, mấy ngày này đều bị bọn hắn vơ vét sạch, quả thật là ăn tươi nuốt sống. - Chẳng lẽ chấp pháp điện không quản sao? - Chấp pháp điện? Trung niên cười lạnh: - Cá mè một lứa thôi, nếu chấp pháp điện xen vào, cũng không tới lượt có nhiều hắc thế lực như vậy ra mặt. Nói tới đây, trung niên nhìn Lâm Tiêu: - Ngươi mới tới không bao lâu đi? - Hơn nửa tháng. - Khó trách. Trung niên lắc đầu: - Ngươi chờ xem, bọn hắn sẽ lập tức tìm tới ngươi, người trên Đảo Mê Thất trừ bỏ hàng năm phải giao phí quản lý cho chấp pháp điện, mỗi hắc thế lực cũng sẽ thu thuế, mà Quy nguyên cảnh trung kỳ như ngươi một tháng cần giao năm thượng phẩm nguyên thạch, mà ngươi lại mới tới, lần đầu tiên chỉ sợ sẽ bị bọn hắn hung hăng vơ vét một phen. - Chẳng lẽ không ai phản kháng sao? - Phản kháng? Ngươi có biết thực lực của Lệ Thiên hội sao? Đảo thứ ba phân mười khu, hắc thế lực khu chúng ta là Lệ Thiên hội, thống trị Lệ Thiên hội là Nửa Bước Vương Giả tên Lệ Vương, từng có người cố gắng phản kháng Lệ Thiên hội, kết quả hôm sau thi thể bị treo trên tường thành ba ngày ba đêm, về phần người bị đánh tàn đánh phế lại không biết bao nhiêu, chuyện như vậy tại Đảo Mê Thất thường xuyên nhìn thấy. Trung niên nói tiếp: - Ngươi mới tới không lâu, tin tưởng bọn hắn sẽ không bỏ qua con dê béo như ngươi, cho ngươi lời khuyên bảo chân thành, đừng đối kháng với Lệ Thiên hội, có thể chiếm cứ một khu trong đảo thứ ba, ai biết Lệ Thiên hội có quan hệ âm thầm thế nào với chấp pháp điện, đắc tội bọn hắn, cuối cùng có hại là chính ngươi! - Lão La, ngươi nói quá nhiều. Một bên có người nhắc nhở, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu có chút đề phòng. Trung niên cả kinh, ngậm miệng lại. - Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Lâm Tiêu ôm quyền quay về, trong lòng không khỏi cười lạnh, Đảo Mê Thất đúng là địa phương ăn tươi nuốt sống, hàng năm ngoại trừ nộp lên nguyên thạch cho chấp pháp điện, hắc thế lực chung quanh một tháng còn đòi thu thuế, hơn nữa đi thuyền, đi sang đảo khác hay vào đảo trung tâm đều phải nộp phí vào thành, với hắn mà nói là không đáng kể, nhưng đối với người sinh tồn thật lâu trên đảo này mà nói chính là áp lực mười phần. Đúng như lời trung niên kia nói, Lâm Tiêu không tin chấp pháp điện không biết hành vi của những hắc thế lực này, nếu như vậy đại đa số nguyên thạch bị thu được đều phải nộp lên chấp pháp điện, những hắc thế lực kia nhiều nhất húp chút nước. Trở lại nhà, Lâm Tiêu tiếp tục bế quan. Ba ngày sau, ngay lúc Lâm Tiêu ở trong phòng điều dưỡng, ngoài nhà đột nhiên truyền vào tiếng ồn ào xôn xao, đồng thời có tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. - Lâm Tiêu, mở cửa nhanh! Thanh âm Triệu Nguyệt Như dồn dập truyền vào. - Chuyện gì? Lâm Tiêu mở cửa phòng. - Người của Lệ Thiên hội tới thu thuế, bọn hắn là hắc thế lực khu vực chúng ta, ngươi cẩn thận một chút. Trong ánh mắt Triệu Nguyệt Như mang theo vẻ khẩn trương cùng lo lắng. - Lệ Thiên hội? Lâm Tiêu gật gật đầu. Trên mảnh đất trống bên ngoài nhà, một đám người tụ tập, ở trước mặt họ là trung niên khô gầy có vết sẹo trên mặt mà Lâm Tiêu nhìn thấy mấy ngày trước. - Nguyệt Như ah, một tháng không gặp, nàng càng ngày càng đẹp thôi. Nhìn thấy Triệu Nguyệt Như, trung niên đầu lĩnh lộ tia tươi cười dâm tà: - Mấy ngày ta thật nhớ nàng ah. Triệu Nguyệt Như biến sắc, đưa lên một gói to: - Đây là nguyên thạch tháng này của chúng ta, các ngươi lập tức đi ngay đi! - Đừng có gấp! Trung niên tà tà cười. - Vương Nghị, ngươi còn muốn làm gì, dám động tới đại tỷ của chúng ta thử xem! Trong đám đông không ít người liền kích động. - Yên tâm! Trung niên liếc mắt nhìn mọi người, cười lạnh nói: - Nghe nói chỗ các ngươi có một người mới tới tên Lâm Tiêu phải không? Đi ra cho ta xem! - Là ta! Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi đi ra. - Là tiểu tử ngươi? Trung niên đánh giá Lâm Tiêu, ánh mắt âm lãnh như độc xà: - Ngươi nên biết quy củ đi! - Năm thượng phẩm nguyên thạch của hắn ta đã bỏ vào trong túi! Triệu Nguyệt Như nói. - Nguyệt Như, đừng giả vờ với ta. Trung niên lạnh lùng trừng mắt, lại nhìn Lâm Tiêu: - Tiểu tử, xét thấy ngươi là lần đầu tiên gia nhập Đảo Mê Thất, tháng này phá lệ cần nộp một ngàn thượng phẩm nguyên thạch, ngoan ngoãn lấy ra đi! - Nhiều như vậy sao! Mọi người hít sâu một hơi. - Vương Nghị, vậy thật quá nhiều rồi! Triệu Nguyệt Như nhíu mày.