Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1024
- Không tốt!
Trong lòng Triệu Vô Cực báo động nguy hiểm, thân hình bật lui về phía sau, đồng thời điên cuồng đâm ra một kiếm, đâm vào ngực Hứa Mạn.
Đương…
Thanh âm tiếng kim loại truyền tới, Triệu Vô Cực cảm giác kiếm của mình như đâm trúng một tinh không vẫn thạch, chỉ đâm vào được một tấc đã không còn tiến vào thêm chút nào, đồng thời một cỗ cự lực từ tay trái bị Hứa Mạn chộp trúng truyền tới, lực lượng cường đại oanh bay hắn ra ngoài.
Nơi ngực Hứa Mạn hiện ra một lỗ thủng lớn cỡ nắm tay, ngay sau đó dần dần khép lại, trong nháy mắt đã khôi phục nguyên dạng.
- Làm sao có thể, lực phòng ngự của Hứa Mạn làm sao mạnh như vậy?
Triệu Vô Cực trừng lớn hai mắt, thanh kiếm của hắn chính là chí bảo, một kiếm đâm trúng ngực dù là Nửa Bước Vương Giả cũng phải chết, nhưng Hứa Mạn chỉ bị thương nhẹ, nháy mắt liền khôi phục như cũ, năng lực khôi phục này ít nhất chỉ có Vương giả Sinh tử cảnh mới có được.
Hống hống hống…
Yêu thú cùng lão giả trong năm quan tài khác đều đột nhiên xuất thủ, bất ngờ không kịp đề phòng làm năm Nửa Bước Yêu Vương đều bị thương, rống giận thối lui.
Bá bá bá…
Bốn yêu thú cùng lão giả bay ra khỏi quan tài, lăng không trong đại điện, cùng nhau đứng thẳng, trên người không có một tia chân nguyên ba động, lại dâng lên một cỗ cảm giác khiến tim đập nhanh.
- Đây rốt cục là thi thể hay người sống? Vì sao không cảm giác được sinh mệnh khí tức trên thân bọn hắn?
Triệu Vô Cực lẩm bẩm.
- Không hề có chút khí huyết, yêu thú này hẳn đã chết không ít năm tháng, vì sao…
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Bảy Nửa Bước Yêu Vương khiếp sợ nhìn bốn yêu thú trước mặt, trên thân yêu thú đều không có khí huyết, không có yêu nguyên, lực phòng ngự cực kỳ kinh người, vượt xa yêu thú ngang giai.
- Chết!
Lúc này sáu thi thể đột nhiên chợt động, thân thể hóa thành lưu quang bay về hướng mấy người đã động thủ với bọn hắn.
- Đáng giận!
Triệu Vô Cực ngăn cản một kích của Hứa Mạn, trong miệng phẫn nộ mắng, thanh kiếm đột nhiên huyễn hóa kiếm quang rậm rạp, kiếm quang cắt hư không bao vây Hứa Mạn.
- Ba!
Hư không phá vỡ, kiếm quang tung hoành, xuy xuy xuy, trên người Hứa Mạn xuất hiện thật nhiều vết kiếm, dài cả thước xé mở da thịt, còn chém ra một hình kiếm ngấn chữ thập thật sâu nơi bụng nàng, da thịt bị mở ra, lại trôi nổi vẻ sáng bóng như kim chúc.
Oanh!
Toàn thân ít nhất rậm rạp trên trăm đạo vết kiếm nhưng Hứa Mạn không chút sứt mẻ, sắc mặt không chút thay đổi oanh ra một quyền, lực lượng cường đại chấn Triệu Vô Cực hung hăng bay ngược ra ngoài, chân nguyên sôi trào không thôi.
- Đã khôi phục!
Lâm Tiêu lẩm bẩm nói.
Trong khoảnh khắc song phương giao thủ, vết kiếm trên người Hứa Mạn đã toàn bộ khôi phục, nhìn không còn nửa điểm dấu vết, năng lực chữa khỏi cường đại như thế quả thật làm người không dám tin.
- Là nhân khôi.
Thanh âm Long gia có chút sợ hãi truyền tới:
- Chậc chậc, không biết là tên nào bố trí, cả đại điện này không ngờ là nơi luyện chế nhân khôi, thủ đoạn lợi hại!
- Long gia, nhân khôi là cái gì?
Lâm Tiêu hỏi.
- Nhân khôi là một loại thủ đoạn đem thi thể tế luyện thành khôi lỗi, so sánh với khôi lỗi bình thường, nhân khôi là một loại thủ đoạn tà ác, một khi luyện chế thành công, thủ đoạn thông thiên, ngoại trừ cường giả có thể lập tức một chiêu đánh bọn hắn thành tro bụi, nếu không sẽ vĩnh sinh bất tử, thương thế nặng thế nào cũng không chết, bởi vì thân thể của bọn hắn không còn xưng là thân thể, mà là một loại tài liệu, cực kỳ tà ác. Nhưng chân chính tà ác vẫn là dùng người sống làm tài liệu luyện chế khôi lỗi, ở thời xa xưa thậm chí còn có người lấy thật nhiều linh hồn làm tài liệu luyện chế khôi lỗi, đó mới là ác nghiệt tội lỗi chân chính, nơi này hẳn chỉ là nơi luyện chế nhân khôi bình thường, nếu một khi ngươi vẫn lạc nơi này, chỉ sợ cũng sẽ giống như Hứa Mạn bị luyện chế thành nhân khôi.
- Nhưng nhân khôi cũng có một nhược điểm, nếu trước khi thành hình lực lượng tụ tập không nhiều, một khi năng lượng trong cơ thể tiêu hao không còn, sẽ hoàn toàn mất đi động lực, theo ta quan sát, sáu nhân khôi trước mặt ngươi hẳn đều là sản phẩm chưa hoàn thành, phỏng chừng mới tiến hành luyện chế chưa bao lâu.
Trong lòng Lâm Tiêu phát lạnh, một ngày trước Hứa Mạn còn là người sống rành rành, hiện tại đã biến thành một khối nhân khôi không hề có chút khí tức sinh mệnh.
Nơi này thoạt nhìn bảo vật đông đảo, nhưng ngày càng quỷ dị, hơn nữa không biết tại sao kể từ khi tiến vào đại điện, trong lòng Lâm Tiêu luôn có cảm giác nguy cơ dâng lên, dù nhóm nhân khôi xuất hiện cảm giác này cũng không hề thay đổi, hiển nhiên điều làm cho hắn bất an cũng không đến từ sáu nhân khôi kia.
- Xem ra nơi này không thể ở lâu!
Lâm Tiêu rất tin trực giác của mình, rất ít sẽ xảy ra lầm lỗi.
Nhưng trước đó có một người nhất định phải chết.
Lâm Tiêu nhìn Triệu Vô Cực đang bị Hứa Mạn dây dưa, áo giáp vương phẩm đích xác rất cường đại, nhưng không có nghĩa hắn không có biện pháp đánh chết đối phương.
- Di!
Ngay lúc Lâm Tiêu đang chuẩn bị ra tay, ánh mắt đột nhiên lướt qua một quan tài cách đó không xa, dưới đáy quan tài tựa hồ có đạo quang mang mỏng manh hiện lên, lướt qua ánh mắt của hắn.
- Đó là cái gì?
Tâm thần vừa động, thân thể Lâm Tiêu lướt ra vung tay, một cỗ hấp lực vô hình đem vật sáng kia hút vào trong tay, đó là một khối tinh thể màu trắng, hình thoi, bên trong tựa hồ có mây khói lưu động, tản mát ra không gian lực nồng đậm.
Ngoại trừ bên trong quan tài của Hứa Mạn có vật này, Lâm Tiêu còn phát hiện trong hai quan tài khác cũng có hai khối tinh thạch như thế.
- Tiểu tử, vận khí của ngươi thật tốt quá, không ngờ là đạo văn chi tinh.
Long gia líu lưỡi:
- Đạo văn chi tinh là do không gian đạo văn lực ngưng tụ mà thành tinh thạch, bên trong ẩn chứa không gian đạo văn lực cực kỳ thuần túy, hơn nữa võ giả có thể hấp thu, hấp thu ba khối có thể hình thành một đạo không gian đạo văn lực, còn có hiệu quả hơn ngươi hấp thu ngay trên bình đài kia.
Trong lòng Lâm Tiêu vui vẻ, dựa theo lời của Long gia, hắn lấy được ba khối đạo văn chi tinh là có thể luyện ra một đạo không gian đạo văn.
- Tiểu tử, vừa rồi ngươi chiếm được cái gì, giao ra đây cho ta!
- Tiểu tử, thừa dịp chúng ta đang chém giết chính ngươi lại tầm bảo, nào có đơn giản như vậy!
- Chết đi cho ta!
Hành động của Lâm Tiêu nhất thời làm bảy Nửa Bước Yêu Vương chú ý, mà đôi mắt Triệu Vô Cực phun lửa, không nghĩ tới dưới đáy quan tài còn có vật khác, không cần nghĩ tuyệt đối là thứ tốt.
Oanh long!
Trải qua một thời gian triền đấu, đúng như lời của Long gia, thực lực của sáu nhân khôi đã bắt đầu giảm xuống, hai Nửa Bước Yêu Vương giảm bớt áp lực liền vung móng vuốt đánh về phía Lâm Tiêu, mà Triệu Vô Cực một kiếm đánh lui Hứa Mạn, sau đó chém về hướng Lâm Tiêu.
- Cút!
Lâm Tiêu khống chế Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, hung hăng đánh bay hai đầu Nửa Bước Yêu Vương ra ngoài, sau đó dùng Sinh Tử Ma Bàn ngăn chặn một kích của Triệu Vô Cực.
- Ngao rống…
Hai đầu Nửa Bước Yêu Vương nổi giận gầm lên một tiếng, vung trảo lại đánh tới.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương