Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1022
- Không gian đạo văn là một hình thức thể hiện của không gian áo nghĩa, nắm giữ không gian đạo văn bao nhiêu đại biểu không gian thiên phú của võ giả mạnh yếu bao nhiêu, nói thế này, võ giả từ Quy nguyên cảnh đột phá Sinh tử cảnh nhất định phải lĩnh ngộ sinh tử áo nghĩa, nhưng lực lĩnh ngộ sâu cạn khác nhau, thực lực tự nhiên cũng khác nhau, cho nên Vương giả Sinh tử cảnh vừa tới tầng thứ ba có thể cụt tay trọng sinh, huyết nhục diễn sinh bất tử bất diệt, tầng thứ ba cũng có thể gọi là tích huyết trọng sinh, đại biểu sinh tử áo nghĩa mạnh yếu, đồng thời không gian áo nghĩa cũng phân biệt mạnh yếu, phân chia chính là không gian đạo văn.
- Bình thường mà nói Vương giả Sinh tử cảnh tầng thứ nhất có khả năng nắm giữ năm tới mười không gian đạo văn, tầng thứ hai nắm giữ mười một tới ba mươi, tầng thứ ba từ ba mươi mốt tới một trăm, đây là căn cứ theo cường độ thân thể vương giả mà phân chia, nhưng số lượng này cũng không phải tuyệt đối không thể thay đổi. Đồng dạng là Vương giả Sinh tử cảnh tầng thứ nhất nếu ai nắm giữ không gian đạo văn càng nhiều, đại biểu không gian lực của hắn càng thêm cường đại.
Long gia tiếp tục giải thích:
- Nói như vậy nghe qua tựa hồ thật phức tạp, nhưng kỳ thật rất đơn giản, tỷ như hai người đều là võ giả Quy nguyên cảnh sơ kỳ, bản chất chân nguyên đều giống nhau, nhưng bởi vì tu luyện công pháp khác nhau tạo thành chân nguyên mạnh yếu cũng khác nhau.
- Nếu như ta không đoán sai, bạch sắc yêu lang sở dĩ có thể xuyên qua hư không, cũng không phải thiên phú không gian gì, mà là hàng năm ở trong đại điện nên tự nhiên hấp thu một bộ phận không gian đạo văn mà có, nếu ngươi có thể hấp thu không gian đạo văn nơi này, hơn nữa nắm giữ năm đạo văn không gian, như vậy sẽ có thể tự nhiên lĩnh ngộ không gian áo nghĩa, sẽ đột phá tới sinh tử cảnh tầng thứ nhất.
- Nhưng muốn hấp thu không gian đạo văn, thân thể phải đạt tới Nửa Bước Yêu Vương, cũng chính là lĩnh ngộ bộ phận sinh tử áo nghĩa, nhưng bạch sắc yêu lang rõ ràng chỉ mới đạt tới cửu tinh đỉnh phong, sau khi hấp thu không gian đạo văn mà không bị hỏng mất, chẳng lẽ đạo văn nơi này có chỗ nào đặc thù? Kỳ quái, kỳ quái?
Long gia hiển nhiên còn có chút nghi hoặc chưa được rõ ràng.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Không gian lực trên vách tường quá mức khủng bố, hơn nữa rất có thể là cửa vào của huyệt động thần bí này, tự nhiên tạm thời không thể đi tới, như vậy đường tắt duy nhất có thể cảm ngộ đạo văn chính là bình đài của bạch sắc yêu lang kia.
Trong hư không, Lâm Tiêu cùng bạch sắc yêu lang nhìn nhau, lấy thực lực của hắn muốn đuổi đi yêu lang không khó, nhưng hắn không tùy tiện hành động, hắn mơ hồ cảm giác được quan tài thập phần quỷ dị, trước khi tìm hiểu rõ trạng huống hắn còn muốn tiếp tục quan sát.
Đúng lúc này…
Bá bá bá…
Ở trong một thông đạo một bên đại điện, đột nhiên xuất hiện bốn thân ảnh khổng lồ, chính là bốn đầu Nửa Bước Yêu Vương đã đuổi giết Triệu Vô Cực lúc trước.
- Nhân loại!
Bốn Nửa Bước Yêu Vương vừa đi vào đại điện, ánh mắt rơi trên người Lâm Tiêu, tản ra sát khí làm người sợ hãi, nhưng ngay sau đó ánh mắt bọn chúng cũng bị bình đài trong đại điện hấp dẫn.
- Không gian đạo văn lực, đây không ngờ là không gian đạo văn lực?
- Ta từng nghe Bệ Đế đại nhân nói qua, không gian đạo văn là hình thức biểu hiện của không gian áo nghĩa, chỉ cần nắm giữ được không gian đạo văn, sẽ có thể lĩnh ngộ không gian áo nghĩa, trở thành yêu vương.
- Đại cơ duyên của bốn người chúng ta đã tới.
Bốn Nửa Bước Yêu Vương đều là dị thú, địa vị khá cao trong yêu tộc, kiến thức không ít, liếc mắt liền nhìn ra không gian đạo văn lực, trong ánh mắt nhất thời lộ vẻ mừng như điên.
- Trên bình đài có một đầu yêu lang.
- Đuổi nó đi, chỉ là yêu thú cửu tinh đỉnh phong cũng muốn chiếm lấy không gian đạo văn lực, quả thật buồn cười.
- Bình đài không lớn, đuổi yêu lang đi bốn chúng ta luân phiên ở lại cảm ngộ là được.
Giờ phút này bốn Nửa Bước Yêu Vương đã đem Lâm Tiêu gạt qua một bên, tâm thần hoàn toàn tập trung lên bình đài kia.
Hống hống…
Chúng nhanh chóng tới gần bình đài trung ương, đồng thời hướng yêu lang liên tục gầm rú, Lâm Tiêu thật dễ dàng hiểu được ý tứ của chúng, chính là muốn yêu lang lập tức cút ngay, nhường ra bình đài trung ương.
Yêu lang gầm nhẹ, thân hình cúi thấp, đối mặt bốn Nửa Bước Yêu Vương mà không hề có chút nhượng bộ, trong mắt bắn ra quang mang liều lĩnh.
Tâm thần Lâm Tiêu vừa động, bạch sắc yêu lang hành động tựa hồ không giống như không đành lòng bỏ qua bình đài, mà là như muốn thủ hộ vật gì đó vô cùng quan trọng, loại ánh mắt kia thật giống như năm xưa Lâm Tiêu bảo hộ Lâm Nhu, kiên định, chấp nhất, vĩnh không lui nhường.
Bốn Nửa Bước Yêu Vương nổi giận.
Trong yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm, còn nghiêm khắc hơn cả nhân loại, chỉ là một yêu thú cửu tinh đỉnh phong lại dám ngang nhiên chống cự mệnh lệnh của chúng nó, khiến chúng nó vô cùng phẫn nộ.
Sưu…
Đúng lúc này một thân ảnh lướt vào trong đại điện.
- Triệu Vô Cực!
- Ha ha ha, thật sự là ông trời có mắt, tiểu tử, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt!
Vượt ngoài dự liệu của Lâm Tiêu, ánh mắt Triệu Vô Cực đảo qua đại điện, nhìn thấy Lâm Tiêu cùng bốn Nửa Bước Yêu Vương, chẳng những không thất kinh chật vật bỏ chạy, khóe môi còn lộ vẻ tươi cười hưng phấn, trong mắt lướt qua sát khí lạnh lẽo.
- Tiểu tử, chết cho ta!
Trong tay Triệu Vô Cực xuất hiện thanh kiếm màu đen, mũi chân điểm dưới đất, thân thể lao tới nhắm ngay Lâm Tiêu đâm ra một kiếm, hắc quang cắt qua hư không, nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Có chút cổ quái!
Lâm Tiêu lập tức cảm thấy không thích hợp, trước đó Triệu Vô Cực bị mình đánh tan tác, chật vật bỏ trốn, hiện tại gặp mình lại không tránh mà còn lao tới tấn công, có cảm giác như sợ mình chạy thoát, dũng khí của hắn từ đâu mà có?
Cho dù trong lòng nghi hoặc, động tác của Lâm Tiêu cũng không có chậm tý nào, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn bay ra đón gió mà trướng, nháy mắt biến lớn hơn mười trượng, hướng Triệu Vô Cực hung hăng đập tới.
Một màn làm Lâm Tiêu kinh hãi diễn ra, Triệu Vô Cực không hề tránh né, khóe môi hiện nụ cười lạnh lẽo, thanh kiếm vẫn đâm thẳng tới Lâm Tiêu.
Oanh long!
Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn hung hăng nện lên người Triệu Vô Cực, chỉ thấy trên thân hắn hiện ra áo giáp màu đen, lực lượng Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn không cách nào tiến thêm mảy may, ngược lại còn bị chấn bay ngược trở ra.
Chỉ tích tắc kiếm quang sắc bén đã đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Đây là…áo giáp vương phẩm?
Vẻ mặt Lâm Tiêu tỉnh ngộ, vẫn cực kỳ bình tĩnh, Sinh Tử Ma Bàn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, oanh một tiếng ngăn chặn một kích của đối phương.
Một kích không trúng, vẻ mặt Triệu Vô Cực không thay đổi, cười lạnh tiếp tục phát động tiến công cuồng mãnh.
- Ha ha ha, xú tiểu tử, chắc ngươi sẽ không ngờ chứ, bởi vì ngươi truy sát mà ta nhân họa được phúc, chiếm được Thiên Mang Khải, đây là vương phẩm khải giáp, hiện tại ta có ưu thế, ta nhìn ngươi làm sao đấu lại được ta.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương