Keng! Lôi Đình đao ra khỏi vỏ, Lâm Tiêu huơ lôi quang xanh thẳm. Lâm Tiêu vận dụng vô tận, tuyệt vọng đao ý thập phẩm viên mãn đến tột đỉnh. Lâm Tiêu muốn giám định xem đao ý và kiếm ý của đối phương ai mạnh hơn. Phập phụt! Lôi quang xanh thẳm chứa đao ý vô tận, đao ý tuyệt vọng va chạm với kiếm quang chứa kiếm ý bá đạo, bùng nổ đì đùng không dứt. Lâm Tiêu biến sắc mặt nói thầm: - Nguy rồi, ý chí võ đạo! Trong kiếm khí trừ kiếm ý bá đạo thập phẩm viên mãn ra còn có ý chí võ đạo đặc biệt cực kỳ cường đại. Lâm Tiêu nhanh chóng thụt lùi. Phía trước, kiếm quang như vầng trăng khuyết điên cuồng ập đến hình thành lốc xoáy cường đại bao bọc Lâm Tiêu, nghiền áp. - Phân Thân Hóa Ảnh quyết, bạo! Vào phút nguy cấp người Lâm Tiêu nổ tung, tầng tầng lớp lớp bóng người bay đi bốn phương tám hướng. Kiếm quang khuấy động cắt tàn ảnh hóa thành chân nguyên tán loạn. Lâm Tiêu thừa dịp khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc né thoát. Kiếm quang chém hụt đánh vào vách tường phía sau tạo ra một khe rãnh dài mấy chục trượng, sâu gần trượng. Đá vụn rơi lộp bộp. Triệu Vô Cực mỉm cười nói: - Không tệ, né thoát được Thiên Nguyệt Trảm. Lâm Tiêu cho rằng kiếm thức của Triệu Vô Cực chỉ là kiếm chiêu bình thường vậy là sai mười mươi. Ngày xưa Triệu Vô Cực vào bí cảnh viễn cổ tìm được kiếm thức này, nó vô cùng khủng khiếp, có thể phát huy chân nguyên mười phần trăm lên đến một trăm hai mươi phần, lực công kích cao gấp vô số lần. Kiếm chiêu bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng. - Triệu Vô Cực đại ca đúng là lợi hại. - Chỉ một chiêu đã làm tiểu tử kia không chịu nổi. Đám người La Bàn nhếch môi cười, thở phào nhẹ nhõm, tự tin vênh váo. Chỉ có Hứa Mạn vẫn giữ nghiêm túc, đối phương không đơn giản. Thực lực như Triệu Vô Cực bắt hắn không thành vấn đề, nhưng nếu sơ sẩy thì cả nàng cũng khó tránh khỏi sẽ trả giá một ít. Đương nhiên Hứa Mạn rất vui nhìn kết quả này. Triệu Vô Cực cười khẩy nói: - Chỉ có thế là cùng, lần này để xem ngươi làm sao né. Bá Kiếm Thức, Phân Kiếm Thuật! Chết đi! Triệu Vô Cực lại chém một kiếm. Uy lực nhát kiếm này càng mạnh hơn, kiếm quang tách ra trong không trung. Một chia hai, hai chia bốn, bốn chia tám. Chớp mắt trong đường hầm toàn là kiếm quang, rậm rạp không có đường né. Mỗi đao quang chứa kiếm ý thập phẩm viên mãn, ý chí võ đạo. Nếu là võ giả bình thường đối diện nhát kiếm này thì không còn đường phản kích. Điều duy nhất có thể làm là cứng rắn chống lại. Nhưng Lâm Tiêu là ai? Chưa từng có võ giả cùng đẳng cấp đánh bại được Lâm Tiêu cả. - Phá! Trước muôn vàn kiếm quang Lâm Tiêu không hề né tránh. Thần hồn cảm giác, liên kết giữa các kiếm quang hiện rõ trong đầu Lâm Tiêu. Lâm Tiêu tập trung chân nguyên tinh thần toàn thân vào một điểm nhanh chóng tuôn vào Lôi Đình đao, tư thế càng cuồng ngạo chém ra. Răng rắc! Đao quang của Lâm Tiêu với góc độ không thể tưởng tượng nổi đúng lúc chém vào giữa muôn vàng kiếm quang. Ầm ầm ầm! Kiếm quang tan vỡ, Lâm Tiêu bay tới trước mặt Triệu Vô Cực. Phập phụt! Một luồng đao quang từ khi nào đến trước mặt Triệu Vô Cực, sắc bén chém hướng cổ họng của gã. - Nhanh quá, ngăn lại! Mí mắt Triệu Vô Cực co giật, da đầu tê dại. Triệu Vô Cực hơ trường kiếm chặn lại đao quang lặng lẽ xuất hiện, sức mạnh từ đao quang làm đôi tay Triệu Vô Cực run rẩy. Triệu Vô Cực chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Tiêu bắt đầu đợt tấn công dồn dập lần hai. Từng đợt đao quang phô thiên cái địa từ mỗi góc độ không thể tưởng tượng nổi ập đến. Xuất chiêu thì như chân trời góc bể, khó mà nắm bắt. Tấn công dồn dập khiến Triệu Vô Cực liên tục thụt lùi. Đám người nhìn trợn mắt há hốc mồm. Mặt Triệu Vô Cực đỏ rần, mới rồi gã còn trào phúng Lâm Tiêu ai ngờ giây sau chính gã bị hắn đè đầu đánh. Trái ngược mãnh liệt làm Triệu Vô Cực tức điên. Triệu Vô Cực biết đạo lý phòng ngự lâu sẽ thua, gã rống to: - Hoành Tảo Thiên Quân, mở ra! Khí thế bá đạo không gì sánh bằng bùng nổ từ người Triệu Vô Cực, lực lượng cường đại chấn hư không run rẩy. Thừa dịp này Triệu Vô Cực chém thêm một nhát kiếm vào chiến đao của Lâm Tiêu, nhanh chóng thụt lùi ra sau, cơ thể âm thầm tích tụ chân nguyên chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo. Trước khi Triệu Vô Cực đánh trả thì công kích của Lâm Tiêu đã đến. - Vô Không Thần Chỉ! Một ngón tay thô to hiện ra trong thiên địa ầm ầm nghiền hướng Triệu Vô Cực. Đây là . . . Tuyệt học Huyền Chí môn? Tiểu tử này từ đâu đến? Hắn là đệ tử của Huyền Chí môn? Thấy ngón tay này mọi người mí mắt co giật, nghi ngờ Lâm Tiêu là đệ tử của Huyền Chí môn. Vô Không Thần chỉ là công pháp thiên cấp trung giai, khá nổi tiếng trong đế quốc, mọi người đều nghe nói về nó. Nhưng rất nhanh mọi người vứt bỏ nghi ngờ. Huyền Chí môn không được xem như tông môn lớn trong Đế quốc Thần Võ, tông chủ chỉ là Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Nếu trong tông xuất hiện thiên tài như Lâm Tiêu, bọn họ là thiên tài đỉnh cao của Đế quốc Thần Võ không lý nào chưa từng nghe thấy. Triệu Vô Cực lạnh lùng cười: - Tài mọn. Ngươi nghĩ Vô Không Thần Chỉ gì đó có thể đánh trúng được ta sao? Triệu Vô Cực hóa thành luồng sáng chuyển động liên tục giữa hư không, dễ dàng tránh thoát Vô Không Thần Chỉ công kích. Lâm Tiêu lạnh lùng cười: - Vậy sao? Hư Không áo giáp hiện ra trên người Lâm Tiêu, trận pháp hư không lặng lẽ khởi động. Ong ong ong! Vô Không Thần Chỉ vốn bị Triệu Vô Cực dễ dàng né tránh thoáng chốc vượt qua khoảng cách không gian, ngón tay mông lung to lớn lấp lóe, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Triệu Vô Cực. Trong đôi mắt kinh sợ của Triệu Vô Cực, ngón tay nhấn gã vào vách tường sau lưng. Rào rào! Rào rào! Nhiều đá vụn rơi xuống, bụi bay mù mịt, hỗn độn. Đám người La Bàn la toáng lên: - Triệu Vô Cực đại ca! Thanh âm lạnh lẽo vang lên: - Ta không sao. Ầm ầm ầm! Triệu Vô Cực bước ra từ bụi mù, chân nguyên hộ thể ngoài người gã vặn vẹo, y phục rách rưới. Bộ dạng Triệu Vô Cực cực kỳ chật vật nhưng khí thế không giảm, đòn tấn công vừa rồi không gây vết thương nặng cho gã. Mặt Triệu Vô Cực vặn vẹo ánh mắt tàn nhẫn nói: - Tiểu tử thối, ngươi đã chọc giận ta. Triệu Vô Cực cất trọng kiếm. Keng! Triệu Vô Cực lấy ra thanh kiếm mỏng dài bốn thước trong không gian giới chỉ, kiếm chém hướng Lâm Tiêu. Vù vù vù! Kiếm quang sắc bén cắt qua, hư không dao động dữ dội tùy thời tan vỡ. Cảm giác vô cùng nguy hiểm nổi lên trong lòng Lâm Tiêu, hắn thụt lùi, Lôi Đình đao chém xéo ra. Keng! Lực lượng sắc bén đến tột đỉnh truyền đến từ kiếm quang. Lâm Tiêu biến sắc mặt, dựng chân nguyên hộ thể, khởi động trận pháp hư không thủ hộ trên Hư Không áo giáp mới chặn lại được kiếm quang công kích. Lâm Tiêu cúi đầu nhìn Lôi Đình đao, hắn hút ngụm khí lạnh, chỗ bị kiếm quang chém trúng có một lỗ thủng nhỏ. Lâm Tiêu ngước nhìn tế kiếm trong tay Triệu Vô Cực: - Chí bảo có ấn ký Vương giả sao? Lôi Đình đao là cực phẩm trong nguyên khí thượng phẩm, nguyên khí bình thường không thể nào để lại dấu vết trên Lôi Đình đao, chỉ có chí bảo mới làm được. Hơn nữa đó phải là thượng phẩm trong chí bảo.