Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1007
Lâm Tiêu gật đầu, đáp:
- Lâm Tiêu.
Một thiếu nữ thè lưỡi, hai tay trắng nõn nà ôm ngực, lòng còn sợ hãi:
- Lâm thiếu hiệp thật trẻ tuổi, không nhờ có thiếu hiệp thì tỷ muội chúng ta đã gặp nguy hiểm.
- Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, cũng là việc lên làm.
Lâm Tiêu bình tĩnh nói:
- Nếu mấy vị đã không sao thì tại hạ xin cáo từ. Mấy vị tốt nhất hãy rời khỏi đây ngay, nếu không rất dễ lại gặp nguy hiểm.
Từ Ly nói:
- Đa tạ Lâm thiếu hiệp quan tâm, Lâm thiếu hiệp có định đi đâu không? Chúng ta là đệ tử Di Thiên cung, sư muội Mạn Nhi và mấy thiên tài của đế quốc đi sơn mạch Thiên Vẫn rèn luyện, nhận được tín hiệu cầu cứu của chúng ta chắc không lâu sau sẽ đến. Gần đây sơn mạch Thiên Vẫn có nhiều nguy hiểm, Lâm thiếu hiệp đi chung với chúng ta sẽ càng an toàn hơn.
- Không cần.
Lâm Tiêu từ chối:
- Thôi xin chào mấy vị.
Lâm Tiêu vốn định đưa nhóm Từ Ly đến nơi an toàn hơn, vì hắn trực giác yêu lang màu trắng chưa bỏ đi hẳn mà rình bọn họ từ chỗ nào đó, nên hắn không vội thả lỏng cảnh giác. Nhưng nếu nhóm Từ Ly có cường giả ở gần đây thì Lâm Tiêu không cần lo nhiều.
Từ Ly hé môi kêu Lâm Tiêu lại:
- Khoan đã!
Từ Ly đưa một miếng ngọc bài cho Lâm Tiêu, bên trên điêu khắc tòa cung điện vĩ đại, xinh đẹp sống động như thật.
Từ Ly trịnh trọng nói:
- Lâm thiếu hiệp, đây là ngọc bài của Di Thiên cung chúng ta. Ân cứu mạng suốt đời khó quên, nếu sau này Lâm thiếu hiệp có gì cần chúng ta hỗ trợ thì Từ Ly ta quyết không từ chối!
Lâm Tiêu cười cười, hắn không có từ chối, cất ngọc bài đi. Lâm Tiêu ra tay cứu đám người Từ Ly vì ngày xưa Di Thiên cung chủ từng giúp hắn trong chiến trường ma uyên, hắn chưa từng nghĩ đến được báo đáp.
Lâm Tiêu cất ngọc bài, đang định đi thì . . .
Ầm ầm ầm!
Trong rừng núi hương xa vang tiếng xé gió chói tia. Một đám võ giả bay tới, khoảng mười người, ăn mặc xa hoa, siêu phàm thoát tục, nhìn là biết có lai lịch lớn.
Đi đầu là thiếu nữ mặc váy màu tím, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao quý không giống bình thường, như hoa sen trồi lên mặt nước, mềm mại tươi mới. Lại như sen tuyết trên đỉnh núi tuyết, lạnh lùng độc lập.
Sau lưng thiếu nữ có mấy người trẻ tuổi mặc chiến giáp xinh đẹp. Có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi là bắt mắt nhất, lưng cõng trọng kiếm, vóc dáng cao to, khuôn mặt rắn rỏi, anh tư bừng bừng, khí thế siêu phàm không thua gì Lăng Thiên Hậu Đế quốc Thần Võ lúc trước bị Lâm Tiêu giết.
Nhóm người thấy Từ Ly liền bay tới, đáp xuống cạnh các nàng. Thiếu nữ áo tím dẫn đầu ánh mắt quan tâm, nhìn bộ dạng đám người Từ Ly chật vật.
Thiếu nữ áo tím lo lắng hỏi:
- Ly Nhi tỷ, mới rồi ta nhận được tín hiệu cầu cứu nhưng bị ít chuyện chậm trễ, mấy người có sao không?
Lâm Tiêu quan sát kỹ mọi người, phát hiện đám người này thiên phú không tệ, yếu nhất cỡ vô địch Quy Nguyên cảnh hậu kỳ. Mạn Nhi dẫn đầu và nam nhân cõng trọng kiếm là đẳng cấp Nửa Bước Vương giả, khí thế cao hơn Lăng Thiên Hậu.
Đế quốc Thần Võ không uổng là nơi các thiên tài cạnh tranh gay gắt, bên trong cường giả như mây, tùy tiện gặp một người đặt trong Đế quốc Võ Linh là thiên tài đỉnh cao.
Một thanh niên Nửa Bước Vương giả đột nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Mấy vị tỷ muội, có phải tiểu tử này có ý đồ gì với các vị không? Mấy vị tỷ muội Di Thiên cung yên tâm, nếu tiểu tử này dám quấy rối thì La Bàn ta sẽ cho hắn đến không về được!
Thanh niên rút chiến đao chỉ hướng Lâm Tiêu, đằng đằng sát khí.
Lâm Tiêu nhướng mày, không biết thanh niên áo đen này có bị ngu không, nếu hắn có ý đồ xấu thì khờ sao đứng tại đây chờ người? Nhưng nhìn biểu tình của thanh niên áo đen thì Lâm Tiêu hiểu ra, lúc gã chỉ kiếm vào Lâm Tiêu mắt thì cứ nhìn thiếu nữ áo tím. Thanh niên áo đen lợi dụng Lâm Tiêu để tạo ấn tượng tốt với thiếu nữ áo tím, hắn chỉ là đạo cụ cho gã.
Lâm Tiêu hừ mạnh, đao khí cường đại bùng phát, lạnh nhạt nói:
- Các hạ hãy chiến đao về đi, ta ghét nhất có người dùng vũ khí chỉ vào ta.
Khí thế đáng sợ bộc lộ, cường đại làm mọi người quay sang nhìn. Thanh niên áo đen bản năng rút chiến đao lại nhưng ngay sau đó cảm thấy bị nhục, lại chỉ chiến đao vào Lâm Tiêu.
Thanh niên áo đen tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi nói gì? Có biết ta là ai không?
Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng lạnh.
Từ Ly vội nói:
- Mọi người có gì từ từ nói. Mạn Nhi sư muội, vừa rồi chúng ta bị yêu thú vây quanh, nếu không có Lâm thiếu hiệp giúp đỡ thì chúng ta đã mất mạng rồi.
Từ Ly sợ Lâm Tiêu và nhóm Mạn Nhi có xung đột, vừa giải thích xong lại quay sang nói với hắn:
- Lâm thiếu hiệp, nhóm Mạn Nhi sư muội chỉ vì quan tâm ta, xin thiếu hiệp đừng để bụng.
La Bàn cười khẩy nói:
- Vị sư tỷ này, cái gọi là vị tri nhân tri diện bất tri tâm, có người nhìn như hiền hòa thật ra trong bụng đầy ý xấu. Giang hồ hiểm ác, phải cảnh giác.
Đám người Từ Ly biểu tình cực kỳ khó xem. Các nàng xem Lâm Tiêu là ân nhân cứu mạng, lời La Bàn nói lại cực kỳ khó nghe. Nhưng La Bàn là bằng hữu của Mạn Nhi sư muội, đi chung với Mạn Nhi sư muội thì chắc chắn là thiên chi kiêu tử của Đế quốc Thần Võ, thân phận cao quý. Nhóm Từ Ly không tiện nói gì, nếu đắc tội đối phương bản thân các nàng thì không sao, nếu La Bàn ghi hận Lâm thiếu hiệp thì không hay.
Thiếu nữ áo tím nhíu mày nói:
- Được rồi La Bàn, thu chiến đao về đi.
Xác yêu thú la liệt trong sơn cốc, nhìn là biết ngay vừa rồi xảy ra chuyện gì.
La Bàn lạnh lùng cười:
- Nếu Mạn Nhi muội muội đã lên tiếng đương nhiên La Bàn ta sẽ nghe theo. Tiểu tử, sau này cẩn thận chút, nghĩ tình mấy vị sư tỷ Di Thiên cung ta bỏ qua cho, không thì . . . Hừ!
La Bàn thu chiến đao về, cười gằn nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Ngươi nên mừng là đã chiến đao về rồi, nếu không ta sợ mình sẽ lỡ tay giết ngươi.
La Bàn khùng lên:
- Ngươi nói gì?
Mấy người đi theo thiếu nữ áo tím nhìn sang ánh mắt kinh ngạc. Đối phương thật sự có thực lực hay tự tin quá đáng mà dám đối đầu với La Bàn? Tuy thực lực của La Bàn không quá mạnh trong nhóm người nhưng bối cảnh không giống bình thường, tính cách có thù sẽ trả, đắc tội gã không phải lựa chọn sáng suốt. Huống chi La Bàn và bọn họ chung nhóm, tiểu tử này không muốn sống nữa.
Thiếu nữ áo tím phẩy tay:
- Được rồi.
Nàng lấy một bình ngọc ra, nói:
- Vị bằng hữu này, đa tạ ngươi ra tay cứu mấy sư tỷ, sư muội của ta. Đây là chữa thương đan cửu phẩm do Di Thiên cung ta nghiên cứu chế tạo ra, tin tưởng giúp ích cho các hạ, xem như trả thù lao.
Thiếu nữ áo tím giọng điệu không cao cao tại thượng nhưng tự nhiên toát ra cảm giác xa cách.
- Không cần thù lao, ta cứu người không vì thứ này.
Lâm Tiêu thản nhiên nói với nhóm Từ Ly:
- Mấy vị cô nương, nếu người của các vị đã đến thì ta xin cáo từ.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
13 chương
168 chương