Dựa vào lộ trình cũng như tốc độ của từng chiếc xe, Hắc Hoàng Thiên nhận ra hai mẹ con Hạ Ninh Dung đang ở trên chiếc Porsche mà Lăng Hàn Nhượng đang bám theo. Anh liền chuyển hướng lái thẳng đến ngoại ô thành phố. "Đại ca, có người đến." Từ bên ngoài vọng đến tiếng một tên đàn ông đang hớt hải chạy vào thông báo. "Chết tiệt, là kẻ nào ngu xuẩn dám vác xác đến đây chịu chết hả?" "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết con gái tôi đang ở đâu?" Hạ Ninh Dung lo lắng "Bịt mồm cô ta lại nhốt vào trong." hắn ta ra lệnh Hạ Ninh Dung lập tức bị nhét giẻ vào miệng, kéo vào bên trong. Soạt... Tiếng động vang lên trong không gian tĩnh lặng thu hút sự chú ý của tên sát thủ, hắn ta quay phắt lại nhìn về phía cầu thang, tay đặt lên khẩu súng dắt trên lưng quần, cả người dần tiến đến nấp sau bức tường. Hắn ta vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn. Bóng đen cao lớn phía chân cầu thang ngày càng tiến lại gần cho đến khi đôi mắt đỏ như máu tươi ấy hiện ra, nhìn chằm chằm vào căn phòng thiếu ánh sáng phía trước. Người đàn ông với vẻ ngoài cao quý, kiêu ngạo anh ta tay không bước đến trước những họng súng đang chăm chăm hướng về mình. Đoàng... Tiếng súng vang lên, đồng tử Hạ Ninh Dung co lại. Cô không biết là ai, nhưng hiện tại cứ một viên đạn bắn ra thì đồng nghĩa với việc sẽ có một ai đó phải mất mạng. Chỉ đoán thôi cũng trúng, nơi đây chắc chắn đã bị bao vây rồi. Ai lại có thể ngu xuẩn dấn thân vào chỗ này cơ chứ? Sau phát đạn lúc nãy là hàng loạt những phát đạn khác nối tiếp nhau được bắn ra. Tên sát thủ lần này cũng chính là kẻ đã được thuê để ám sát Hắc Hoàng Thiên lúc ở Giang Nam. Hắn ta không ngờ rằng lại có thể gặp được người quyền lực nhất Châu Á ở nơi này. Nếu bây giờ giết được anh ta vậy chẳng phải hắn sẽ có một núi tiền từ tay bang chủ của Long Kỳ hay sao? Cơ hội tốt như vậy ai lại có thể bỏ qua. Lần trước là do chưa từng chạm mặt đối phương bao giờ nên chưa biết rõ cách thức hành động mới nhất thời sơ xuất để bản thân bị thương. Lần này gặp lại không lẽ lại để hắn ta chạy thoát? Hắc Hoàng Thiên anh là người dễ đối phó như vậy sao? Ánh sáng rọi từ ngoài vào chiếu lên những viên đạn bạc khiến chúng lóe lên sáng rực trông như hàng loạt những mũi tên được châm lửa đang lao về phía Hắc Hoàng Thiên. Còn anh thì như một người nghệ sĩ điều khiển, chơi đùa cùng những ngọn lửa chết chóc ấy. Đạn đã hết nhưng người vẫn còn. Tên sát thủ đó siết chặt tay, từng đường gân xanh hằn rõ trên trán hắn. Lúc này ở dưới tầng, một cuộc hỗn chiến cũng đang diễn ra. Nhận được cuộc gọi từ Lăng Hàn Nhượng, Khi Thế Dịch liền cấp tốc chạy đến. Hai bên liền lao vào giằng co, giết hại lẫn nhau. Lăng Hàn Nhượng vội vã chạy lên tầng thì thấy Hắc Hoàng Thiên đang đối đầu với một nhóm người, anh liền ném khẩu súng về phía Hắc Hoàng Thiên rồi chạy đi tìm Hạ Ninh Dung và Hạ An Chi. Lăng Hàn Nhượng vừa bước vào đúng lúc Hạ Ninh Dung cũng vừa cắt đứt được sợi dây thừng trói chặt cô. Lăng Hàn Nhượng giúp Hạ Ninh Dung cởi trói rồi sốt sắng xem xét xung quanh người cô: "Hạ Ninh Dung, cô không vấn đề gì chứ?" "Không vấn đề." Hạ Ninh Dung lắc đầu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng Khung cảnh bên ngoài tan tác khắp nơi đều là máu và vỏ đạn rơi đầy trên mặt đất. "ĐỪNG!" Hạ Ninh Dung hét lên Ngọn khói nhỏ bay lên từ họng súng, viên đạn lao thẳng vào tim của tên sát thủ. Một phát trí mạng, chết ngay tức khắc! Hạ Ninh Dung thất thần: "Anh..." Cô loạng choạng đi lung tung khắp nơi, miệng không ngừng gọi tên Hạ An Chi. Hạ Ninh Dung đi xuống tầng, tóm cổ áo của mấy tên tay sai kia: "Con gái tôi đâu?" Mấy tên đó đều lắc đầu. Quả thực thì bọn họ không biết thật vì họ chỉ có nhiệm vụ đứng dưới canh gác mà thôi, những kẻ trực tiếp đưa Hạ Ninh Dung và con gái cô đi đều đã bị Hắc Hoàng Thiên khử cả. Hạ Ninh Dung siết chặt tay, hai vai cô run lên. Cả ba người đàn ông đứng yên nhìn cô không nói một lời. "Giờ con gái tôi đang đâu anh có biết không? Sao anh không để bọn họ sống chứ hả? Dù một người thôi cũng được." Hạ Ninh Dung bất lực Hắc Hoàng Thiên: "..." "Tôi phải làm gì đây? Con bé không mang theo thiết bị điện tử nào thì sao có thể tìm ra được." Hạ Ninh Dung như người mất hồn nhìn về đống đồ điện tử đã bị đập nát "Cô bé thông minh như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu." Lăng Hàn Nhượng an ủi "Anh mau tìm con bé về cho tôi. Nếu nó có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh." Hạ Ninh Dung gằn giọng "Cô là đang trách tôi? Bản thân là một người mẹ mà đến con mình cũng không thể bảo vệ được vậy thì có tư cách gì mà lên giọng ở đây?" Hắc Hoàng Thiên lạnh giọng "Phải, là tôi sai anh đúng. Vì con bé không phải là con anh nên anh mới nói vậy đúng không? Nếu người đang mất tích bây giờ là con anh thì anh có còn nói vậy được không hả?" Hạ Ninh Dung đau đớn "Con tôi?" Hắc Hoàng Thiên cười lạnh