Vô Củ

Chương 207 : Yêu Thích

Lỗ Công trừng hai mắt, nhìn kiếm trước mắt, sợ hãi run lẩy bẩy, nói: "Ngươi!! Ngươi là người thâm độc..." Tề Hầu cười híp mắt nói: "Cho ngươi tự mình kết thúc, Cô thế nào là thâm độc?" Ngô Củ lúc này cười một tiếng, nói: "Lỗ Công cả đời ngông cuồng tự đại, chỉ muốn khống chế sống chết của người khác, để Lỗ Công tự mình kết thúc, tự nhiên không tiếp thụ được." Tề Hầu xoay người lại, cười nói: "Ồ? Ý của Nhị ca thì sao?" Ngô Củ vẫn cứ ngồi ở chỗ ngồi, cười híp mắt sửa lại tay áo bào màu đen, giơ ly rượu nói: "Thiên tử không bằng hạ lệnh, để Lỗ Công cùng Công tử Khánh Phủ quyết đấu sinh tử. Chỉ có một người có thể sống sót. Người còn sống sót giáng thành thứ dân, tội trạng trước kia cũng không truy cứu. Hôm nay Thiên tử cùng các vị chư hầu ở đây dự tiệc, tuy có rượu ngon, cũng không gì trợ hứng, liền để Lỗ Công cùng Khánh Phủ đến giúp vui, không phải vừa vặn?" Ngô Củ vừa nói như thế, những người khác lập tức nở nụ cười. Có một loại cảm giác tường đổ người đẩy. Vừa nghĩ tới Lỗ Công cùng Khánh Phủ trước mặt bọn họ thành trò tiêu khiển, nhất thời mọi người liền vui thích. Dù sao Lỗ quốc thời điểm mạnh mẽ cũng không ít lần bắt nạt người. Cơ Lãng xem trò vui không chê việc lớn, lập tức cười nói: "Sở Vương nói rất thú vị." Hắn nói, hất cằm, cao giọng nói: "Người đến, cho Công tử Khánh Phủ một thanh kiếm." Lỗ Công nghe đùa giỡn chính mình, lập tức gào thét lớn: "Chúng ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được! Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, sẽ không tự giết lẫn nhau!" Ngô Củ nhíu mày. Cái gì huynh đệ ruột thịt? Đệ đệ ruột thịt của Lỗ Công đang ngồi ở chỗ người Sở quốc đây. Đó là nhờ Lỗ Công ban tặng! Bởi vậy Ngô Củ căn bản không để ý Lỗ Công nói cái gì mà ruột thịt. Cơ Lãng cười vung tay một chút, nói: "Thả bọn họ ra, cho bọn họ quyết đấu." Tề Hầu xoay người đi về chỗ ngồi, ngồi xuống chờ xem kịch vui. Binh lính vây thành một vòng tròn, Lỗ Công cùng Khánh Phủ ở bên trong. Từng người rút ra bội kiếm, lúc này mới thả ra Lỗ Công cùng Khánh Phủ. Bên trong "tường thành" binh lính, có hai thanh kiếm, một là kiếm bình thường, một là bảo kiếm của Tề Hầu. Hai thanh kiếm đặt giao nhau bày trên đất. Lỗ Công cùng Khánh Phủ đồng thời được thả ra, binh lính nhanh chóng lùi lại. Lỗ Công sợ hãi trừng hai mắt nhìn Khánh Phủ. Khánh Phủ liếc mắt nhìn mặt đất, nói chính xác là liếc mắt nhìn thanh bảo kiếm của Tề Hầu. Thời đại này bảo kiếm cùng kiếm phổ thông có bản chất khác nhau. Dù sao đồng thau là một loại hợp kim, còn có lượng lớn tạp chất, tinh luyện ảnh hưởng đến uy lực của kiếm. Bảo kiếm của Tề Hầu tất nhiên là kiếm tốt, tuyệt đối là chém sắt như chém bùn. Mà thanh kiếm còn lại chỉ là kiếm bình thường thôi. Bởi vậy nếu thật quyết đấu, nhất định phải cướp kiếm của Tề Hầu. Lỗ Công thấy Khánh Phủ không lên tiếng, vẫn cúi đầu nhìn kiếm của Tề Hầu, trong lòng "lộp bộp" một chút. Hắn tuy rằng mới vừa nói bọn họ là anh em ruột thịt, không thể tự giết lẫn nhau, nhưng mà chỉ là phô trương thanh thế, căn bản không có cơ sở. Hắn cũng cúi đầu nhìn bảo kiếm của Tề Hầu, muốn nhân cơ hội cướp đoạt. Lỗ Công nói: "Đại ca, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, không thể cho những người kia xem náo nhiệt! Đại ca, ta tin tưởng ngươi..." Hắn còn chưa nói hết, Khánh Phủ đột nhiên tuôn rống to. "A!!" Một tiếng rống to, Khánh Phủ nhanh chóng muốn đi cướp kiếm. Lỗ Công đã sớm chú ý động tác của hắn, thấy Khánh Phủ hơi động, lập tức cũng xông lên. Hai người đều có võ công. Khánh Phủ hiển nhiên khá hơn một chút. Vào lúc này vì mạng sống, công phu kém cũng sẽ bị kích phát tiềm lực. Lỗ Công xông lên, phủ đầu một cước, trực tiếp đá vào đầu Khánh Phủ. Khánh Phủ rống lớn một tiếng, bị ngã về đằng sau. Lỗ Công liền đi lấy kiếm của Tề Hầu. Khánh Phủ ngồi dưới đất, nhanh chóng bò dậy, xông lại đạp vào Lỗ Công một cước. Lỗ Công bị ngã, bội kiếm rơi xuống. "Choảng!" Khánh Phủ liền đi nhặt kiếm. Lỗ Công gào thét lớn: "Ngươi dám đạp ta! Ngươi làm càn!!" Khánh Phủ cười lạnh nói: "Ngươi đã không phải là Công tước, Lỗ quốc đã bị diệt vong. Ngươi còn muốn làm mưa làm gió sao?" Hai người trong nháy mắt đánh nhau. Mọi người xem đến say sưa. Chỉ trong chốc lát, trên mặt cả hai đều bị cắt chảy máu. Hai người tới tới lui lui, cũng không cam lòng rơi xuống hạ phong, lại như hai con chim cút đấu cùng nhau. Vừa mới bắt đầu mọi người còn nhìn nói chuyện say sưa. Bất quá một hồi máu me nhầy nhụa, quả thực ảnh hưởng ăn uống. Có chư hầu buồn nôn nghiêng đầu đi, không muốn lại nhìn, không thì một chốc rượu cũng uống không được. Tề Hầu cố ý nghiêng người sang che cho Ngô Củ khỏi cảnh máu me nhầy nhụa, còn có tiếng kêu la không ngừng. Ngô Củ chỉ là cười giơ ly rượu lên, chậm rãi uống vào trong miệng. Rượu thuận theo khóe miệng nhẹ nhàng trượt xuống. Có lẽ Ngô Củ vui vẻ vì kế xấu thành công, bởi vậy uống hơi nhiều, lúc này đã say rồi. Ngô Củ cười híp mắt đem ly rượu đặt mạnh ở trên bàn. Giơ tay lên, dùng mu bàn tay trắng nõn phóng khoáng lau khóe miệng của mình. Bởi vì có chút say rồi, Ngô Củ liền đem đầu dựa vào vai Tề Hầu. Tề Hầu sững sờ, liền nghe Ngô Củ nhỏ giọng nói: "Quả nhân đã nói, Quả nhân đã không phải là Lữ Củ năm đó. Quân thượng không cần che chắn như vậy, chuyện thế này đã sớm không cảm thấy kinh khủng." Tề Hầu nghe chỉ là cười cười, cảm giác Nhị ca lại như một con mèo nhỏ nằm nhoài bên cổ mình. Hắn ôm vai Ngô Củ. Ngô Củ bởi vì say rượu, vô cùng ngoan ngoãn, không động đậy, liền để Tề Hầu ôm. Tề Hầu cười nói: "Cô không có nghĩ Nhị ca nhìn không nổi. Coi như Nhi ca không cảm thấy kinh sợ, Cô cũng chỉ muốn đem thứ tốt đẹp biểu diễn trước mặt Nhị ca, đem thứ xấu xí cách xa tầm mắt Nhị ca. Bởi vì Cô yêu thích Nhị ca, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?" Ngô Củ nghe Tề Hầu biện hộ, nếu lúc thường nhất định sẽ có chút ngượng ngùng. Bất quá bây giờ Ngô Củ uống say, bởi vậy dựa vào vai Tề Hầu, lẩm bẩm nói: "Yêu thích? Đúng rồi...!Ta cũng yêu thích..." Tề Hầu nghe Ngô Củ đột nhiên thổ lộ, trong nháy mắt đóng gói Ngô Củ đem khỏi tiệc rượu. Ngô Củ uống say, mơ mơ màng màng, đối với cảnh tượng này không cảm giác. Các chư hầu khác buồn nôn không muốn xem nữa. Cơ Lãng cũng cảm thấy có chút buồn nôn. Ngô Củ mới vừa rồi nói người còn sống sót giáng thành thứ dân, không tính tội quá khứ, bởi vậy Lỗ Công cùng Khánh Phủ đều liều chết. Thế nhưng tất cả mọi người nhìn ra hai người kia cũng sống không nổi. Đều là chết cũng phải kéo đối phương cùng chịu tội. Người khác đều cảm thấy buồn nôn, Trịnh Bá Đột lại giơ ly rượu thưởng thức, mỉm cười. Nếu như người không biết, e sợ còn tưởng rằng hắn đang thưởng thức cái gì tao nhã. Sau nửa canh giờ triền đấu, rốt cục thình lình nghe tiếng rống to. "A a!!" Máu tươi từ khe hở "tường thành" binh lính bắn tóe đầy đất. Có một chút phun đến trước bàn Trịnh Bá Đột, còn dính vào thức ăn. HunhHn786 Bàn bên cạnh sợ đến vội vã đứng lên, rời xa chỗ bị máu bắn bẩn. Trịnh Bá Đột vẫn ngồi vững vàng, vẫn cứ tự rót tự uống. Hắn hơi híp mắt lại, một bộ vô cùng hưởng thụ. Ngô Củ nghe tiếng kêu thảm thiết, lại nghe được Cơ Lãng thiếu kiên nhẫn nói: "Mang xuống." Ngô Củ mê man mở mắt ra, vừa mới đang ngủ, đột nhiên liền bị đánh thức. Tề Hầu liền vội vàng che mắt của Ngô Củ. Ngô Củ không mở mắt ra được, còn chưa có tỉnh ngủ, lắc lắc đầu, muốn bỏ qua tay Tề Hầu. Tề Hầu ghé vào lỗ tai Ngô Củ dùng giọng trầm thấp nói: "Không có chuyện gì, Nhị ca ngủ tiếp đi." Có lẽ là giọng Tề Hầu thực sự quá êm tai, quá trầm thấp, đưa tới cơn buồn ngủ, Ngô Củ rất nhanh liền ngủ say. Cơ Lãng gọi người đem thi thể kéo xuống, nhanh chóng dọn sạch. Công tử Quý thật không nhìn nổi, liền đứng lên rời đi. Công tử Quý đi ra bên ngoài. Nơi này rất thanh tĩnh, Công tử Quý liền đứng ở nơi này hít thở. Công tử Quý đang ổn định tâm thần, liền nghe phía sau lưng có tiếng cười, nói: "Hay cho một Công tử đầy thiện tâm." Công tử Quý sợ hết hồn. Đột nhiên hoàn hồn, hắn quay lại thiếu chút đụng phải người phía sau. Chẳng biết từ lúc nào, Trịnh Bá Đột đã đi tới phía sau lưng Công tử Quý, cúi đầu, cười híp mắt nhìn hắn, chỉ là ý cười không chân thực. Công tử Quý sợ đến lùi lại ba bốn bước, cùng Trịnh Bá Đột kéo rộng khoảng cách. Hắn lập tức phát hiện mình thất thố, vội vã chắp tay nói: "Quý bái kiến Trịnh Công." Công tử Quý thấy hắn không nói lời nào, bầu không khí hết sức khó xử, liền nói: "Quý còn chưa cảm ơn Trịnh Công." Vừa nãy trong tiệc rượu, Lỗ Công sỉ nhục Công tử Quý mại quốc cầu vinh, Trịnh Bá thình lình đứng lên cắt ngang lời Lỗ Công. Công tử Quý muốn cảm ơn hành động này của Trịnh Bá Đột. Không nghĩ tới Trịnh Bá Đột lại cười lạnh, nói: "Cô cũng không có ý giúp ngươi. Năm đó ngươi khiến Cô nhục nhã, Cô đều ghi ở trong lòng. Ngươi thấy vừa rồi Cô làm sao trả thù Lỗ Công? Ngươi cũng phải nhận gấp bội!" Công tử Quý thấy Trịnh Bá Đột sắc mặt lạnh giá, sợ đến liền lui về sau. Sắc mặt phát lạnh, hoàn toàn không có vui vẻ như bình thường. Bởi vì có thêm râu, bởi vậy càng thêm uy nghiêm, phảng phất như ác quỷ. Công tử Quý khiếp sợ nhìn Trịnh Bá Đột, thấp giọng nói: "Chuyện năm đó...!Quý xin lỗi Trịnh Công." Trịnh Bá Đột cười lạnh nói: "Một câu xin lỗi là được sao?" Công tử Quý liền vội vàng nói: "Quý cũng không có ý sỉ nhục Trịnh Công, chưa bao giờ có. Sự tình khi đó...! Khiến Trịnh Công chịu nhục, quả thật là Quý sai, Quý..." Trịnh Bá Đột lạnh lùng cắt ngang, nói: "Ngươi có biết những năm qua Cô sống thế nào không? Bất kể đi đến nơi nào cũng có người nhắc lại sự tình ở Lỗ quốc năm đó. Vô luận Cô hướng ai mượn binh, đều sẽ bị cười to nhắc đến chuyện tốt các ngươi đã làm! Thậm chí là khi Cô về nước, có Khanh đại phu chỉ vào mũi, nói Cô là một người bị sỉ nhục, căn bản không xứng làm quốc quân Trịnh! Sẹo trên người, Cô mỗi cái đều còn giữ lại. Chính là vì không muốn quên sỉ nhục của người Lỗ quốc dành cho Cô!" Công tử Quý nghe Trịnh Bá Đột lớn tiếng quát, cổ họng lăn lộn đến mấy lần. Thời điểm hét, cơ trên mặt co giật, cũng có thể nhìn ra vết sẹo trên mặt Trịnh Bá. Tuy rằng màu sắc cùng da bình thường đã không khác biệt lắm, thế nhưng có thể nhìn ra không giống nhau. Vết sẹo ở trên mặt ý chỉ kẻ bị tù tội, chính là cực hình khắc chữ lên mặt, đại biểu nhục nhã. Trên mặt Trịnh Đột có vết sẹo này, nhìn ra được đã cực lực trị liệu. Mà bởi vì vết thương quá sâu, căn bản không có cách khỏi hẳn. Công tử Quý bình tĩnh nhìn Trịnh Đột, nhỏ giọng nói: "Năm đó Quý nhỏ tuổi nóng tính, khoe khoang khoác lác..." Trịnh Đột cười lạnh một tiếng nói: "Chỉ là trẻ con nóng tính? Khoe khoang khoác lác? Không phải ngươi và ca ca tốt liên hợp lại lường gạt Cô?" Công tử Quý liền vội vàng nói: "Quý tuyệt không có ý này. Tuyệt không có ý này! Xin Trịnh Công minh giám. Quý cũng không nghĩ tới Trịnh Công chịu nhục. Nếu biết, Quý tuyệt đối sẽ không..." Hắn nói, có chút nóng nảy, tựa hồ cũng không tìm được lý do, liền chắp tay nói: "Chuyện năm đó, quả thật là Quý sai lầm. Trịnh Công đã chịu nhục, Quý nói nhiều cũng vô ích. Nếu Trịnh Công có thể hả giận, xử lý Quý thế nào, Quý cũng sẽ không có một câu oán hận." Trịnh Đột nhìn chằm chằm Công tử Quý, híp mắt, tựa hồ cân nhắc, lập tức cười nhẹ, chậm rãi đi tới. Công tử Quý thấy hắn đến gần, ánh mắt phảng phất là một con sói. Công tử Quý không nhịn được muốn lùi về sau, nhưng mà miễn cưỡng nhịn được. Trịnh Đột đi tới, thấp giọng nói: "Như thế nào cũng được?" Hắn nói, đột nhiên đưa một tay nắm cằm Công tử Quý. Công tử Quý cảm giác sắp bị bẻ rơi mất cắm. Lực tay Trịnh Đột quá lớn, cơ hồ làm cho hắn trật khớp. Đau đớn, Công tử Quý khẽ kêu một tiếng. Trịnh Đột kềm cằm của Công tử Quý, đem người đè lên cột lều. Công tử Quý có chút hoảng hốt. Trịnh Đột thấp giọng cười nói: "Vậy...!Như năm đó mẫu thân ngươi đề nghị. Cô bây giờ cho ngươi làm cô nam sủng, ngươi có chịu hay không làm?" Công tử Quý trong đầu vù một chút, cảm giác bối rối. Trịnh Đột mặt gần trong gang tấc, phía sau lưng cũng không thể lui được nữa, Công tử Quý muốn quay đầu đi, chỉ là không nhúc nhích được. Công tử Quý hoảng loạn đến không biết nói cái gì cho phải, chỉ là trố mắt ngoác mồm. Trịnh Đột kề lại gần, đôi môi sắp chạm vào nhau, bất quá hắn nghiêng đi một ít, đôi môi trượt tới tai Công tử Quý, cười nói: "Bất quá ngươi nhan sắc này không gợi hứng thú cho Cô, cũng không xứng làm nam sủng của Cô." Hắn nói, cười lạnh một tiếng, bỏ qua Công tử Quý, quay người liền đi. Lỗ Công cùng Khánh Phủ bị giải quyết hết, Cơ Lãng cho người dọn dẹp, sau đó bảo kiếm hoàn trả Tề Hầu. Ngô Củ đang ngủ, Tề Hầu vốn định mang Ngô Củ về sớm. Bất quá vừa muốn ôm Ngô Củ đi, Ngô Củ liền ngồi dậy, mở to mắt, nói: "Quả nhân không có say, tiếp tục uống!" Tề Hầu vừa nghe liền biết Ngô Củ tuyệt đối đã say, chính là mượn rượu làm càn, nhất định muốn uống rượu, không cùng Tề Hầu về ngủ. Tề Hầu cũng không làm gì được. Vào lúc này quốc quân Vân quốc chạy tới quấy rối. Quốc quân Vân quốc cùng phu nhân đi tới, đối với Ngô Củ làm lễ, cười nói: "Sở Vương." Ngô Củ híp mắt, lưng thẳng tắp, một bộ uy nghiêm. Tề Hầu vừa thấy biết Ngô Củ say không nhẹ. Quốc quân Vân quốc cùng phu nhân làm lễ xong, không thấy Ngô Củ đáp lễ, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Thấy Ngô Củ lộ ra uy nghiêm, nhất thời bọn họ đều sợ hãi, liếc mắt nhìn nhau một cái. Không biết câu nào trêu đến Sở Vương không thích. Tề Hầu đau đầu muốn chết, vội vã đụng nhẹ Ngô Củ. Nào có biết Ngô Củ đột nhiên rên. "A..." Lưng thẳng tắp phút chốc liền mềm nhũn, suýt nữa ngã vào chỗ ngồi. Quốc quân Vân quốc cùng phu nhân càng bối rối. Tề Hầu lau vệt mồ hôi. Nhị ca đột nhiên như thế, thật là khiến người ta không chịu nổi. Quả nhiên là say rồi! Ngô Củ phản ứng rất chậm, lúc này mới chậm rãi giơ tay đáp lễ. Quốc quân Vân quốc cùng phu nhân không biết Ngô Củ say khướt hình dáng gì. Phu nhân liền vội vàng đem hai con gái kéo qua, cười nói: "Sở Vương, đây là hai con gái của ta. Ngài trước cũng đã gặp, không biết có còn ấn tượng hay không." Ngô Củ cười, nhưng thật ra là trừng trừng đánh giá hai vị Công chúa. Đại công chúa vô cùng bình tĩnh. Nhị công chúa bị Ngô Củ đánh giá mặt đỏ rần, xấu hổ cúi đầu. Tề Hầu ho khan một tiếng. Tuy rằng Nhị ca là say rồi, thế nhưng người khác không biết, còn tưởng rằng có ý với hai Công chúa nhà người ta đó. Vân Tử cùng phu nhân liền cho là Ngô Củ coi trọng hai con gái nhà mình, vội vã tác hợp. "Sở Vương, hai con gái của ta đều là ôn nhu hiền thục, vô cùng hiểu lễ nghĩa. Bây giờ cũng đến tuổi xuất giá..." Bà ta nói tới chỗ này, Ngô Củ liền xen vào nói: "Qua." "Cái gì?" Vân Tử cùng phu nhân nghe không hiểu Ngô Củ nói cái gì, hai mặt nhìn nhau. Tề Hầu xoa xoa đầu, vừa muốn ngăn Ngô Củ. Ngô Củ say rượu nói thẳng thắn. "Qua tuổi xuất giá rồi." Phút chốc Vân Tử cùng phu nhân sầm mặt lại. Quả thật là Đại công chúa đã qua tuổi xuất giá. Thời đại này nữ tử mười mấy tuổi liền gả đi, muộn nhất cũng là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Hoặc do nhà nghèo quá không ai thèm lấy, cả đời ở nhà. Nhưng mà Đại công chúa Vân quốc đã ba mươi mấy tuổi còn chưa gả đi, thật ra là bởi vì trong lòng nàng có đối tượng, vẫn luôn không muốn gả đi. Mà đối tượng của nàng lại là nam tử một lòng vì Sở quốc, là điển hình "hết lòng vì nước". Năm đó Đấu Bá Bỉ vì Sở quốc, phụ tá quốc quân Sở quốc khai sáng bá nghiệp, cho nên Đại công chúa Vân quốc phải chờ đợi. Nàng đợi hắn rất nhiều rất nhiều năm, thế nhưng không có đợi được Đấu Bá Bỉ tới cầu thân. Sau đó phu nhân Vân Tử cảm thấy đây là chuyện xấu hổ. Hơn nữa bà ta cũng không coi trọng Đấu Bá Bỉ. Bà ta đem con trai Đấu Bá Bỉ cùng con gái mình sinh ra đi bỏ. Nào có biết Đấu Bá Bỉ từ một tiểu tốt Nhược Ngao thị, một đường thăng chức rất nhanh biến thành Lệnh Doãn Sở quốc. Phu nhân Vân Tử cũng hối hận, đã cho người đi tìm đứa cháu thất lạc, muốn gả con gái cho Lệnh Doãn Sở quốc. Chỉ không ngờ Đấu Bá Bỉ ở đỉnh cao lại lựa chọn lui ẩn, để đệ đệ của mình là Đấu Kỳ kế thừa vị trí Lệnh Doãn. Đấu Bá Bỉ thông minh. Hắn công cao hơn chủ, không lựa chọn lui ẩn sẽ hủy diệt toàn bộ Đấu gia, toàn bộ Nhược Ngao thị. Bởi vậy Đấu Bá Bỉ tại thời điểm huy hoàng nhất rút lui, con lưu lại danh tiếng tốt. Thế nhưng phu nhân quốc quân Vân quốc không hiểu về Đấu Bá Bỉ, còn tưởng rằng Đấu Bá Bỉ không còn được sủng ái. Bởi vậy phu nhân của Vân Tử lập tức bỏ ý tưởng đem con gái gả cho Lệnh Doãn "tiền nhiệm". Bà ta nghĩ Đấu Bá Bỉ đã mất đi thế lực, muốn con gái phải gả cho nơi đem lại lợi ích cho Vân quốc thì mới tốt. Đã như thế, nhân duyên của Đại công chúa cứ như vậy luôn kéo dài. Bây giờ phu nhân của Vân Tử muốn đem con gái gả cho Sở Vương. Bây giờ Sở quốc mạnh mẽ, mà tân Sở Vương là người trên vạn vạn người. Nếu con gái có thể gả cho Sở Vương, chẳng phải là có thể cho Vân quốc phúc lợi to lớn? Thế nhưng không nghĩ tới, Ngô Củ miệng độc như vậy, "sỉ nhục" Vân Tử cùng phu nhân. Đại công chúa Vân quốc thở phào nhẹ nhõm. Nàng xác thực lớn tuổi hơn Sở Vương. Thời đại này chồng già vợ trẻ là điều bình thường, hoàn toàn chưa từng gặp vợ già chồng trẻ. Với lại trong lòng nàng có ý trung nhân, hơn nữa cũng cảm thấy việc này không thích hợp. Nghe Ngô Củ nói, nàng cũng không cảm thấy cái gì sai, trái lại thở phào nhẹ nhõm. Vân Tử cùng phu nhân sắc mặt không quá tốt, liền thức thời bỏ đi. Tề Hầu cười híp mắt nói: "Miệng Nhị ca thực sự là không buông tha người." Ngô Củ nhìn Tề Hầu, lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Lè lưỡi liếm liếm môi mình, tựa hồ tưởng Tề Hầu nói miệng mình bị làm sao. Tề Hầu nhìn, ánh mắt trầm xuống, thấp giọng nói: "Nhị ca, chúng ta trở về lại tính sổ." Ngô Củ vẫn là một mặt mê man, nhỏ giọng nói: "Không thể tính sổ bây giờ sao?" Tề Hầu quả thực muốn nổ tung, trừng hai mắt nhìn Ngô Củ. Ngô Củ vẫn cứ một mặt ngờ vực. Vân Tử cùng phu nhân đi xa một chút, phu nhân nhỏ giọng trách cứ. "Sở Vương không phải ỷ thế lực lớn, không xem Vân quốc ra gì!" Vân Tử sợ đến liền vội vàng nói: "Nhỏ giọng một chút! Sở Vương nghe được gánh không nổi đâu." Phu nhân của Vân Tử cười lạnh nói: "Không phải chỉ có một mình Sở quốc. Có gì hay. Hắn không cưới con gái ta, không phải không có người muốn lấy?" Phu nhân Vân Tử một lòng muốn con gái trèo cao cành. Rời khỏi chỗ Ngô Củ xong, bà ta liền thấy Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng. Hai người kia đang nói chuyện. Phu nhân Vân Tử là loại không có mắt nhìn, lại nhất định phải "nhặt của hời". Phàn Sùng bây giờ chính là Đại Tư Mã Sở quốc, chức quan trên cả Đấu Kỳ, có thể nói là chỉ dưới Sở Vương, có một không hai. Mà Bành Trọng Sảng bây giờ chỉ là một Nhạc Doãn. Tuy rằng quan chức không thấp, thế nhưng không có thực quyền gì. Phu nhân Vân Tử cũng không biết Ngô Củ để Bành Trọng Sảng làm Nhạc Doãn là vì muốn đề bạt Bành Trọng Sảng làm Lệnh Doãn Sở quốc. Phu nhân Vân Tử chỉ là nhìn thấy Phàn Sùng địa vị cao, Bành Trọng Sảng không có thực quyền, liền đi tới bắt chuyện cùng Phàn Sùng, muốn giới thiệu con gái cho Phàn Sùng. Phàn Sùng uống rượu vui vẻ. Hôm nay Bành Trọng Sảng không có bắt bẻ người, thái độ ôn hòa, phải nói là cực kỳ tốt. Hắn nói chuyện cũng không khó nghe, vốn là không khí tốt đẹp, vào lúc này phu nhân Vân Tử mang theo con gái đi tới, giống như là muốn làm mai. Phàn Sùng nhất thời bối rối. Hắn trước đây cũng thích người đẹp. Tuy rằng Phàn Sùng cũng không phải là trầm mê nữ sắc, thế nhưng cũng không thể ngoại lệ, là nam tử yêu thích mỹ nữ. Nhưng từ khi xảy ra chuyện cùng Bành Trọng Sảng, Phàn Sùng đi tìm nữ tử, đi tìm nữ lư (kỹ nữ) lại cảm thấy không có hứng thú. Hoàn toàn không dậy nổi, mỗi lần đều tay trắng trở về. Tất nhiên Phàn Sùng đi tìm nữ lư không dám nói với Bành Trọng Sảng. Bởi vì Bành Trọng Sảng nổi điên thật là đáng sợ. Chớ nhìn thấy hắn là thư sinh, nhưng thân hình cao lớn, một người tập võ như Phàn Sùng cũng không chống lại được. Phàn Sùng hôm nay uống chút rượu, nhìn Bành Trọng Sảng thấy rất vừa mắt. Hơn nữa giải quyết xong đại họa Lỗ quốc, hắn vốn định buông lỏng một chút, cùng Bành Trọng Sảng trò chuyện vui vẻ, chờ uống vài chén, sau đó về sớm vân vân... Kết quả vào lúc này phu nhân Vân Tử đã tới rồi. Phàn Sùng vừa nghe làm mai, hơn nữa còn mua một tặng một? Phàn Sùng không biết chính mình số đào hoa khi nào. Phàn Sùng đau đầu, cũng cảm giác được tầm mắt nóng bỏng chiếu trên mặt mình. Hắn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Bành Trọng Sảng. Tầm mắt kia như mưa dông gió bão. Bành Trọng Sảng không lên tiếng, bưng ly rượu lên liền đi. Phàn Sùng than một tiếng. "Ôi?" Hắn cũng không nhìn Vân Tử cùng phu nhân, mau đuổi theo Bành Trọng Sản. Phàn Sùng đuổi theo, Bành Trọng Sảng vẫn cứ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phàn Sùng. Phàn Sùng thấy người tê dại, nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?" Bành Trọng Sảng nở nụ cười, bất quá là cười lạnh. Nụ cười kia phối hợp vóc dáng cao to, Phàn Sùng chẳng biết vì sao đột nhiên như bị co giật, tê vèo vèo, cổ họng cũng lạnh lẽo. Liền nghe Bành Trọng Sảng nói rõ từng chữ: "Không làm gì." Dứt lời, hắn liền đi. Phàn Sùng đứng tại chỗ trừng mắt, không thể làm gì khác hơn là kiên trì theo sau. Vân Tử cùng phu nhân liên tục hai lần ăn quả đắng. Thế nhưng phu nhân Vân Tử cũng không nhụt chí, hơn nữa càng đánh càng hăng. Mà bọn họ vẫn cứ cảm thấy Đấu Bá Bỉ không vừa ý, có tìm cũng là Đấu Kỳ, cũng không tìm Đấu Bá Bỉ. Đấu Kỳ cũng biết sự tình của đại ca cùng Đại công chúa Vân quốc. Cho hắn 120 cái lá gan, cũng không dám cưới chị dâu, nhanh chóng liền tìm cớ trốn chạy. Vân Tử cùng phu nhân dạo qua một vòng không tìm được người gả con. Phu nhân Vân Tử không cam lòng. Vừa vặn vào lúc này Cử Tử bụng bự béo phệ đi tới. Tư Phi Phục từ sớm đã nhìn trúng hai Công chúa Vân quốc. Vân Tử có hai công chúa quốc sắc thiên hương. Đặc biệt là Đại công chúa. Đừng thấy nàng đã ba mươi mấy tuổi, thế nhưng sắc sảo mặn mòi, chính là thời điểm bộc lộ nét quyến rũ nhất của nữ nhân. Cử Tử Tư Phi Phục vừa thấy, nhất thời sắc tâm nổi lên, chủ động đi tới, muốn cùng phu nhân Vân Tử bàn luận việc hôn nhân. Phu nhân Vân Tử có chút không vừa ý Tư Phi Phục. Bởi vì Cử quốc mặc dù là cường quốc, nhưng quá xa Vân quốc. Một phía tây một phía đông, đối với sự phát triển của Vân quốc tựa hồ không có trợ giúp nhiều. Hơn nữa Cử Tử tuổi không nhỏ, bụng bự béo phệ, hoàn toàn không có ngoại hình. Quan trọng nhất là Cử quốc cũng là Tử tước giống Vân quốc. Vân quốc cùng Cử quốc kết hôn căn bản không xem như là trèo cao, bởi vậy phu nhân Vân Tử không vừa ý Cử Tử. Bất quá nhiều người không muốn cưới con gái mình, phu nhân Vân Tử cũng đã thức thời. Đại công chúa Vân quốc nhìn Cử Tử lộ vẻ háo sắc cũng muốn khóc, lôi kéo tiểu muội lui về phía sau trốn. Cử Tử lại một mặt sắc muốn sờ tay nàng. Đấu Bá Bỉ ngồi tại chỗ, nhìn thấy phu nhân Vân Tử lôi kéo con gái đi một vòng, cuối cùng chuyển tới Cử Tử, sắc mặt hết sức khó coi. Đấu Kỳ đã không nhìn nổi, nói: "Đại ca..." Hắn lời còn chưa nói hết, liền thấy Ngô Củ đột nhiên đứng lên. Ngô Củ đứng lên, Tề Hầu liền giật mình, khẳng định không phải chuyện tốt. Ngô Củ sau khi đứng dậy, nắm tay Tử Văn đi tới. Cử Tử ở trước mặt phu nhân Vân Tử đùa giỡn con gái bọn họ. Mà phu nhân Vân Tử căn bản không có biểu lộ gì, cứ để Cử Tử táy máy tay chân. Ngô Củ đi tới, cười híp mắt cản ở chính giữa, lôi kéo Tử Văn đến trước mặt phu nhân Vân Tử cười nói: "Vân quốc phu nhân nhìn xem, con trai nuôi của Quả nhân có phải rất giống ai đó không?" Ngô Củ đột nhiên không đầu không đuôi nói như thế, phu nhân Vân Tử thấy hết sức kỳ quái, liền chăm chú nhìn. Ngô Củ nói tiếp: "Con trai nuôi của Quả nhân chính là đứa trẻ đáng thương bị vứt bỏ. Bởi vì không có cha mẹ, từ nhỏ được hổ nuôi lớn." Phu nhân Vân Tử nghe nói là bị vứt bỏ, nhất thời sắc mặt liền thay đổi. Dù sao bà ta từng làm qua chuyện như vậy, tỉ mỉ đánh giá Tử Văn. Tử Văn rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng im ngửa mặt lên nhìn bọn họ. Phu nhân Vân Tử nhìn Tử Văn, nhất thời sắc mặt liền thành trắng bệch, vội vã lôi kéo hai con gái, nói là có việc gấp, vội vã đi. Ngô Củ nhìn phu nhân Vân Tử chạy trối chết, bắt đầu cười ha hả, tựa hồ chiếm được lợi lớn gì. Phu nhân Vân Tử cũng không dám đem con gái đi giới thiệu cho người khác nữa. Bởi vì đứa trẻ bên cạnh Sở Vương, tiểu Vương tử kia có nhiều nét giống con gái lớn của bà, hơn nữa càng nhìn càng giống. Xét độ tuổi, đứa bé này cùng tuổi đứa cháu ngoại bị chính bà vứt bỏ. Càng nghĩ càng hoảng sợ, càng nghĩ càng run rẩy, phu nhân Vân Tử không muốn gây chuyện, dĩ nhiên là bỏ chạy. Cử Tử vốn tưởng rằng có thể ôm mỹ nhân về, còn là hai người, nào biết bị Sở Vương quấy rầy chuyện tốt. Tề Hầu chạy tới, kéo tay Ngô Củ, nói: "Nhị ca, ngươi say rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi." Ngô Củ xua tay nói: "Không có, không có, Quả nhân không có say, ngươi nói bậy!" Tử Văn cũng bất đắc dĩ, xoa xoa thái dương của chính mình. Vẫy tay gọi Đại Bạch, Tử Văn mang theo Đại Bạch về lều nghỉ ngơi. Bởi vì thời gian đã trễ, Cơ Lãng cũng uống say, được Cơ Trịnh dìu đi. Thiên tử vừa đi, các chư hầu cũng từng người rút lui. Ngô Củ uống say, Tề Hầu trực tiếp ôm ngang đi về lều. Ngô Củ trong lồng ngực của hắn không ngừng giãy giụa. Tề Hầu không thả xuống dưới, Ngô Củ liền nắm lỗ tai Tề Hầu. Tề Hầu đau hít hà. Tề Hầu tức giận, nhanh chân tiến vào lều, đem người đặt ở trên giường. Hắn nắm chóp mũi Ngô Củ, nói: "Sao? Nhị ca ngày càng bản lãnh, còn nắm lỗ tai Cô?" Ngô Củ lập tức lăn vào bên trong, bám vào chăn, đem mình cuộn thành một cái kén. Bất quá bây giờ khí trời nóng bức, Ngô Củ mặc rườm rà không bao lâu đã toát ra mồ hôi, liền dùng cả tay chân vùng vẫy, đem chăn cùng hướng bào đồng thời đá rơi xuống. Tề Hầu quả thực muốn đem hướng bào xé ra, nhanh chóng nhận mệnh giúp Ngô Củ cởi hướng bào. "Nhị ca, Cô thực sự là phục ngươi rồi. Đến, đừng phân cao thấp, rút lại tay một chút." Tề Hầu cởi ra một cái ống tay áo, còn một tay khác Ngô Củ không phối hợp rút tay lại. Tề Hầu sợ làm đau Ngô Củ, chỉ thật kiên nhẫn dỗ dành. Ngô Củ uống say, căn bản không lý trí. Hướng bào cởi một nửa treo trên đầu vai, giống như mặc lộ bờ vai thật gợi cảm. Ngô Củ híp mắt, phía dưới mắt một mảnh màu đỏ, giơ tay lên chọc cằm Tề Hầu, dùng giọng khàn khàn nói. "Tiểu Bạch, đến hầu hạ Quả nhân." Tề Hầu cũng không biết Ngô Củ say rồi, đang trêu ghẹo chính mình. Hắn còn tưởng là Nhị ca thân mật kêu tên của hắn. Bị kích thích như vậy, không ăn liền không phải là nam nhân. Tề Hầu cảm thấy Nhị ca uống rượu say vô cùng quấn lấy người, vừa cùng hắn triền miên, vừa cười híp mắt lảm nhảm. "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch." Tề Hầu hoàn toàn không rõ Tiểu Bạch buồn cười ở điểm nào. Bởi vậy hắn chỉ coi là Ngô Củ ve vãn mình, một đêm này Tề Hầu bị ve vãn phát điên. Ngô Củ ngày hôm sau thức dậy, cảm giác cả người không tốt, chỉ nhớ mang máng một ít đoạn ngắn. Bất quá uống rượu say Ngô Củ có chút nhỏ nhặt, thực sự không nhớ rõ. Thời điểm Ngô Củ mở mắt đã là buổi trưa. Ngô Củ dụi dụi con mắt, phát hiện bên cạnh không có ai. Tự mình chống đỡ ngồi dậy, muốn xuống giường nhất thời cảm giác không ổn. Bởi vì Tử Văn nằm nhoài bên giường, dọa Ngô Củ nhảy dựng một cái. Ngô Củ dưới chăn không mặc quần áo, thiếu chút bị lộ thân thể trước mặt trẻ con. Tử Văn chống cằm. Đại Bạch cũng nằm ở bên cạnh, tựa hồ học theo Tử Văn, dùng hai cái móng vuốt nâng cái đầu lông trắng. Ngô Củ mí mắt giật kinh hoàng, vội vã che thân thể, nói: "Tử Văn, con sao ở đây?" Tử Văn ra dáng ông cụ non nói: "Tề Công nói Vương phụ cần nghỉ ngơi. Tề Công phải đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về. Sợ Vương phụ đột nhiên tỉnh, nói Tử Văn ở chỗ này chờ đợi." Ngô Củ bất đắc dĩ lườm một cái. Tề Hầu thật vô trách nhiệm, tốt xấu gì cũng mặc xiêm y cho mình. Để trẻ con nhìn thấy thành cái thể thống gì. Bọn họ đang nói chuyện, mành lều nâng lên, Tề Hầu từ bên ngoài vào, trong tay bưng một cái bát lớn, cười nói: "Nhị ca đã tỉnh?" Hắn nói, đi tới, đối với Tử Văn nói: "Cám ơn con, đi chơi với Đại Bạch đi." Tử Văn liền vội vàng đứng lên, mang theo Đại Bạch đi ra ngoài. Trong nháy mắt chỉ còn lại Ngô Củ cùng Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt bưng bát lớn, nói: "Nhị ca, đói bụng rồi phải không? Cô dậy sớm, tự tay làm món ăn cho ngươi. À...!Một bát mì." Trước đây Ngô Củ làm mì sợi cho Tề Hầu ăn, Tề Hầu cũng rất thích. Hôm nay Ngô Củ còn đang ngủ, Tề Hầu liền dậy, muốn làm chút đồ ăn sáng. Bất quá Tề Hầu tốn một buổi sáng vẫn là thất bại, căn bản không làm được mì sợi. Nhóm thiện phu không có cách nào, sợ Tề Hầu hủy hoại hoặc là đốt trụi cả khu bếp, liền trợ giúp Tề Hầu làm mì sợi. Kỳ thực sợi mì này là thiện phu làm, thế nhưng Tề Hầu sẽ không nói thật với Ngô Củ. Tề Hầu đứng, trong tay nâng bát mì, bởi vậy Ngô Củ không nhìn thấy mì sợi bộ dáng gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương. Mùi mì rất thơm, Ngô Củ bị đói, ngửi thấy mùi đồ ăn đặc biệt muốn ăn, vội vã ngồi dậy, đem áo choàng phủ thêm. Cũng không kịp buộc dây áo, Ngô Củ liền vội vàng nói: "Quân thượng làm? Nhanh cho Củ xem..." "Mùi hương rất thơm" bốn chữ này chưa nói ra, Tề Hầu đã đem mì sợi đưa cho Ngô Củ. Ngô Củ tiếp nhận, nhìn một chút, trong nháy mắt há hốc mồm. Bốn chữ kia căn bản không nói ra được. Nguyên nhân rất đơn giản, mì sợi tuy rằng rất thơm, thế nhưng vẻ ngoài quá kém. Theo lý mà nói thiện phu làm vẻ ngoài sẽ không kém cỏi. Thế nhưng Tề Hầu vì biểu đạt đây là món mình yêu thích cố ý cho thêm đậu hũ. Tề Hầu cho thêm đậu hũ, cũng không có tạo hình viên tròn, hoặc là cắt thành khối hay sợi nhỏ. Ngô Củ làm mười cân đậu hũ, không có cắt thành khối nhỏ, bởi vậy Tề Hầu muốn cho vào mì cũng chỉ có thể tự mình cắt. Tề Hầu cũng không có kinh nghiệm nấu ăn, hắn không biết làm sao cắt đậu hũ. Hắn dùng một cái muỗng múc đậu hũ, từng muỗng từng muỗng. Hơn nữa Tề Hầu không biết đậu hũ vốn là mềm, còn tưởng rằng phải đem nấu lên. Cứ như thế đem đậu hũ và sợi mì nấu lên. Hơn nữa khi múc vốn đã bị vỡ, đậu hũ nấu một chút liền biến thành nát bét như tàu hũ. Trên mặt bát mì là tàu hũ nát bét lung tung, còn hòa lẫn với mì sợi nấu quá chín, nhìn rất mất thẩm mỹ. Dáng dấp kia thật giống như sợi mì mọc lông cùng tàu hũ nát, rất đáng sợ. Ngô Củ nhìn thấy mì sợi, nhất thời sắc mặt cứng đờ. Tề Hầu cười nói: "Nhị ca, ngươi mau nếm thử, bên trong có bỏ thêm đậu hũ, khẳng định non mềm." Mí mắt Ngô Củ giật giật, nhìn món ăn yêu thích của Tề Hầu. Bởi vì Tề Hầu sáng sớm đã dậy đi nấu món mì, Ngô Củ không ăn thực sự đả kích nhiệt tình của Tề Hầu. HunhHn786 Vì vậy không thể làm gì khác hơn là phải ăn, Ngô Củ gắp lên một đũa mì đưa vào trong miệng. Ngô Củ ăn một đũa mì liền biết mì sợi khẳng định không phải Tề Hầu làm. Bởi vì ngoại trừ bị nấu nhũn ra giống cháo, mùi vị kỳ thực rất ngon miệng, trình độ này hẳn là thiện phu làm. Nước mì vị cũng bình thường. Chỉ có vẻ ngoài cực sai, một khi tiếp nhận cái này ăn rất ngon, không phải là không thể ăn. Ngô Củ ăn mì sợi, uống chút nước canh, cuối cùng thực sự rất no không ăn nổi nữa. Tề Hầu tuyệt đối là dựa theo lượng ăn bản thân làm bát mì này. Tề Hầu thấy Ngô Củ ăn không nổi bữa, liền nói: "Không thể lãng phí, Cô giúp ngươi ăn." Vì vậy Tề Hầu đem phần Ngô Củ ăn thừa ăn sạch, vừa ăn vừa cảm thán, nói: "Cô thì ra cũng có thể nấu ăn, món này rất ăn ngon." Mí mắt Ngô Củ lại giật lên. Tề Hầu đối với tiêu chuẩn "ăn ngon" có phải là thấp một chút. Còn mấy ngày Chu quốc cùng Sở quốc mới hội minh. Những ngày này tất cả mọi người rất rỗi rãnh. Ngô Củ có mấy ngày không có gì chuyện gì làm. Vài ngày sau, nghi thức hội minh cử hành. Hôm nay sáng sớm tất cả mọi người bận rộn nhiều việc. Lần này là Thiên tử Chu quốc tự thân cùng quốc quân Sở quốc hội minh. Có thể nói là sự kiện trước nay chưa từng có. Nếu như thành công, tất nhiên có ý nghĩa lớn. Sáng sớm tất cả mọi người dậy tắm rửa thay y phục. Ngô Củ được Tử Thanh, Đường Vu hầu hạ rửa. Tề Hầu cũng trở về lều của mình tắm rửa thay y phục. Dù sao một chốc phải tham gia tế tự. Đối với người cổ đại tế tự là quan trọng nhất. Ngô Củ tắm rửa xong, mặc xiêm y, buộc tóc, đội mũ miện. Ngô Củ mặc xiêm y vô cùng rườm rà. Ngô Củ ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, Tử Thanh, Yến Nga, Đường Vu vây xoay quanh. Tề Hầu đã mặc chỉnh tề, từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Nhị ca, còn chưa xong sao?" Ngô Củ cũng bất đắc dĩ, một thân lỉnh kỉnh vô cùng rườm rà, cũng rất nặng nề. Thế nhưng hôm nay là đại điển, vô cùng long trọng, không thể không đóng vai như vậy. Tề Hầu đi tới, ở phía xa đánh giá Ngô Củ, cũng không quấy rối. Ngô Củ hôm nay ăn mặc vô cùng long trọng, thắt lưng bó buộc eo gọn gàng. Eo Ngô Củ tuy rằng nhỏ, hiện ra gầy gò, nhưng cho cảm giác vô cùng dẻo dai. Tề Hầu nhìn Ngô Củ thân xiêm y này, không nhịn được có ý nghĩ xấu. Hắn dự định tối hôm nay yêu cầu Nhị ca mặc xiêm y này mới được, không thì thực sự quá đáng tiếc. Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu nghĩ tới điều gì, mặc chỉnh tề xong liền đứng lên. Tề Hầu đi tới, cười híp mắt nói: "Nhị ca, đừng quên cái này, Cô đeo lên cho ngươi." Ngô Củ cúi đầu nhìn thấy Tề Hầu đem Hoà Thị Bích bánh bao treo ở trên eo mình. Ngô Củ suýt nữa quên mình còn có bảo vật này. Vẫn luôn đeo ở hông, vừa rồi thay y phục đặt ở bên cạnh, suýt nữa không mang. Tề Hầu đem bánh bao ngọc đeo cho Ngô Củ, tỉ mỉ chỉnh sửa, còn dùng tay nhẹ nhàng lau chùi hai lần, cười nói: "Được rồi, Nhị ca thật là đẹp." Ngô Củ cười cười, nói: "Tề Công cũng không kém." Tề Hầu rất tự tin, phủi áo bào màu đen, cười nói: "Đó là tất nhiên, không thì sao có thể khiến Sở Vương mê mẩn thần hồn điên đảo?" Ngô Củ thấy hắn không biết xấu hổ. Bất quá hắn nói cũng đúng, chỉ có Tề Hầu khiến Ngô Củ mê mẩn đến thần hồn điên đảo. Dù sao Ngô Củ chỉ động lòng với một mình Tề Hầu. Hai người chỉnh lý chỉnh tề, liền chuẩn bị đi ra. Bọn họ từ lều đi ra, nhím sứ thần Sở quốc cùng Tề quốc đã chuẩn bị xong, đều vô cùng long trọng. Nhìn thấy hai người, bọn họ liền vội vàng hành lễ. "Bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công!" Ngô Củ phất tay một cái, nói: "Không cần đa lễ, đi thôi." Đoàn người Ngô Củ đi hướng nơi bố trí tế đàn. Chỗ cách đây vài ngày bày tiệc rượu đã biến thành tế đàn, hai bên bố trí rất nhiều chỗ ngồi, chuẩn bị tế tự xong xuôi liền thương thảo và diễn ra các loại nghi thức. Mặc dù chủ đề đã định, bất quá còn cần thỏa thuận chi tiết, cụ thể làm sao, bù đắp cho nhau, vân vân... Hai hàng chỗ ngồi kéo dài, có thể nhìn thấy tế đàn cao to ở phía trước. Tế đàn có bậc thang đi lên, lối đi trải thảm. Có rất nhiều chư hầu đã tới đây, đang chào hỏi trò chuyện với nhau. Quốc quân Hình quốc bởi vì ở phương bắc trấn thủ, lần này hắn có thể đến đây thực sự không dễ dàng. Ngày hôm qua Hình Hầu mới tới, hôm nay phải dậy rất sớm. Hắn mặc hướng bào đen, đang trò chuyện cùng Tào Khắc. Hai người nói chuyện, liền thấy mấy người Ngô Củ đến. Hình Hầu liếc mắt một cái liền thấy được Yến Nga đi theo sau Ngô Củ. Yến Nga cũng nhìn thấy Hình Hầu, có chút ngượng ngùng, vội vã cúi đầu. Hình Hầu vội vàng tiến lên hành lễ, chắp tay nói: "Sở Vương, Tề Công." Hắn nói, liền hướng phía sau cười nói: "Yến Nga cô nương, đã lâu không gặp." Yến Nga đỏ mặt, trốn ở sau lưng Ngô Củ. Tào Khắc không biết chuyện của Hình Hầu cùng Yến Nga, nhìn tới nhìn lui, tựa hồ phát hiện vùng đất mới. Ngô Củ thấy Hình Hầu hiếm khi rời khỏi quốc gia tới đây một lần, liền cười nói: "Hình Hầu hiếm khi đến một chuyến, cũng không biết là lúc nào mới gặp lại. Yến Nga, ngươi cùng Hình Hầu trò chuyện đi." Yến Nga nghe ra Ngô Củ trêu ghẹo mình, liền vội vàng nói: "Vương thượng..." Nàng nói, còn bám vào áo bào Ngô Củ, không muốn đi ra ngoài. Tề Hầu thấy Yến Nga bám vào Ngô Củ, vội vã đem Yến Nga giao cho Hình Hầu. Hình Hầu vô cùng vui vẻ nói: "Từ sau khi rời đi, trong lòng ta vẫn muốn nhớ Yến Nga cô nương. Chỉ là bởi vì Hình quốc vị trí Bắc Cương, phải chống người Địch xâm phạm, bởi vậy thời gian dài không thể nhìn thấy Yến Nga cô nương." Hình Hầu nho nhã lễ độ, lời nói lại hết sức thâm tình, làm cho Yến Nga mặt đỏ chót, thực sự không biết nói cái gì cho phải. Ngô Củ giao Yến Nga cho Hình Hầu, mọi người lại cùng với những chư hầu khác chào hỏi. Hôm nay sự kiện tổ chức long trọng, Sở quốc cùng Chu quốc đã rất lâu không có đàm phán hòa bình. Sở quốc và Chu quốc đều là quốc quân mới, đang thời kì củng cố địa vị, nếu như có thể thuận lợi đàm phán, đối với hai nước đều có lợi. Cơ Lãng cũng đi ra. Cơ Trịnh đi theo sau Cơ Lãng. Có thể nhìn ra được hôm nay Cơ Lãng tâm tình cũng rất tốt. Hai người vừa đi ra, còn cúi đầu thì thầm. Cơ Lãng cười híp mắt nói gì đó, Cơ Trịnh ở phía sau gật đầu. Cơ Lãng đi tới, Ngô Củ liền tiến lên nghênh tiếp. Cơ Lãng cười nói: "Hôm nay Chu quốc cùng Sở quốc minh ước, chính là hòa bình trăm năm chưa thấy. Có thể được Sở Vương xem trọng, cũng là may mắn của Quả nhân." Ngô Củ chắp tay nói: "Thiên tử nói quá lời. Sở quốc cùng Chu quốc vốn là cùng nguồn cội. Bây giờ hai nước có thể minh ước, cũng là không quên tổ huấn, chính là chuyện vui của đôi bên." Ngô Củ cùng Cơ Lãng nói chuyện, Cử Tử Tư Phi Phục cùng Quắc Công Sửu đứng ở một bên. Hai người bọn họ nhìn nhau một cái, không biết đang suy nghĩ cái gì, trong mắt đều lập loè thâm ý. Trước tiên phải tế lạy trời đất cùng tổ tiên, canh giờ vừa đến tế tự liền bắt đầu. Ngô Củ cùng Cơ Lãng đều là nhân vật chính lần này. Hai người nắm tay nhau cùng đi tới tế đàn, giống như bạn hữu nhiều năm, quan hệ vô cùng thân thiết. Vì lần này là Sở quốc cùng Chu quốc ký kết hiệp ước, Tề Hầu chủ trì, bởi vậy đứng một bên làm chứng, không thể tới nắm tay nhau. Tề Hầu nhìn thấy Nhị ca nhà hắn cầm lấy tay Cơ Lãng, liền có chút lên men. Dấm chua dâng trào, bất quá hắn vẫn là dùng đại cục làm trọng. Tề Hầu thân là chủ trì, chuẩn bị mời người dẫn đầu. Theo lý mà nói Chu quốc là Thiên tử, Sở quốc tuy rằng tự lập là Vương, cũng không thể gọi là Thiên tử. Bởi vậy Chu quốc vẫn là cao hơn Sở quốc một bậc. Lần này người dẫn đầu phải là Chu thiên tử mới đúng, bất quá Cơ Lãng có ý định khiêm tốn. Bởi vậy hắn khiêm nhường cười nói: "Sở Vương nếu không chê, có thể cùng Quả nhân đồng thời tiến lên." Ngô Củ có chút giật mình, thoạt nhìn Cơ Lãng bỏ ra vốn lớn. Dù sao Cơ Lãng mới vừa đăng cơ, trong triều có rất nhiều người không phục. Nếu như có thể cùng Sở quốc có quan hệ tốt, hơn nữa có Tề quốc hỗ trợ, đó chính là thế vạc ba chân. Cứ như vậy, quấy nhiễu bên ngoài cũng coi như là tạm thời giải quyết. Cơ Lãng có thể chuyên tâm đối phó phân trang trong triều đình. Bởi vậy hội minh lần này đối với Cơ Lãng mà nói, rất tốt mà không có hại. Cơ Lãng đương nhiên phải dốc hết vốn liếng để Sở quốc vừa lòng đẹp ý mới được. Ngô Củ cười cười, nói: "Thiên tử nhân nghĩa rộng lượng, chính là tấm gương chúng ta noi theo. Củ thực sự xấu hổ." Ngô Củ nói, cùng Cơ Lãng đồng thời dẫn đầu, chuẩn bị uống máu ăn thề. Trịnh Bá Đột thân là chủ nhà, tự mình đem ngọc đôn tích máu tới. Hắn hai tay đem ngọc đôn giơ cao chỉnh tề, cúi đầu chậm rãi đi lên bậc thang, đem ngọc đôn giao cho Tề Hầu. Tề Hầu cũng là hai tay dâng ngọc đôn, đặt ở trên bàn tế. Khi Cơ Lãng cùng Ngô Củ đem giọt máu nhỏ vào ngọc đôn, lại vang lên tiếng vó ngựa. Có tiếng vó ngựa từ đàng xa đến. Toàn bộ hành dinh tuy rằng rất lớn, thế nhưng tế đàn khá cao bởi vậy người đứng ở trên tế đàn nhìn rõ ràng hơn. Một binh lính Chu quốc ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cờ lệnh, nhanh chóng từ đàng xa chạy như điên tới. Bởi vì hắn tay cầm cờ lệnh, hiển nhiên là cấp báo, bởi vậy đến cửa hành dinh cũng không cần xuống ngựa, lập tức vọt vào. Một chuỗi tiếng vó ngựa đến gần. Lúc này những chư hầu tham gia hội minh mới nhìn thấy rõ ràng. Một người lính cấp tốc đến, cầm cờ lệnh, hẳn là cấp báo quân đội từ biên quan. Người binh sĩ kia phi ngựa đến, tung người xuống ngựa, nhanh chóng quỳ trên mặt đất, giơ lên cờ, cao giọng nói: "Báo!! Thiên tử! Dương quốc làm phản! Đã đầu phục người Hiểm Doãn!" Hắn vừa nói, các chư hầu nhất thời xôn xao. Dương quốc là quốc gia thuộc Chu quốc, là Hầu tước họ Cơ, chính là chư hầu cùng họ Chu Thiên tử. Dương quốc vị trí phía bắc, tại tây bắc Tấn quốc. Vị trí này đã là biên cương. Mà năm đó Chu Thiên tử sắc phong Dương quốc chính là lập một quốc gia ở đây làm bình phong chống lại người Nhung người Địch. Bây giờ Dương quốc lại đột nhiên mưu phản, đầu phục người Hiểm Doãn. Hiểm Doãn kỳ thực còn được gọi là Khuyển Nhung, là một trong những bộ tộc Tây Nhung. Bọn họ vô cùng dũng mãnh thiện chiến, hoạt động phía tây bắc Chu Triều. Dương quốc tồn tại chính là chống lại người Hiểm Doãn, mà lúc này phản bội Chu Triều. Tin tức này vừa truyền tới, tất cả mọi người cảm thấy khó mà tin nổi. Có rất nhiều người lớn tiếng, không khí trở nên ồn ào. Cơ Lãng nhíu mày, tế tự tạm thời bị dừng. Sắc mặt Cơ Lãng càng khó coi. Người binh sĩ kia nói, Dương quốc phản loạn, lý do vô cùng đơn giản. Bởi vì bất mãn Cơ Lãng thống trị, cảm thấy Cơ Lãng không phải huyết mạch chính thống trực hệ, lẫn lộn huyết mạch. Hơn nữa Cơ Lãng muốn cùng Sở quốc ký kết điều ước, là mại quốc cầu vinh. Dù sao Chu quốc cùng Sở quốc vẫn luôn kết thù kết oán, chiến tranh không ít. Cuộc chiến Chu quốc cùng Sở quốc tại Hán Thủy đã từng diệt đại quân Chu quốc. Đó là sỉ nhục của Chu quốc, cũng chứng kiến Sở quốc quật khởi. Dương quốc mượn cớ phản Cơ Lãng, đầu phục người Hiểm Doãn. Cơ Lãng sắc mặt hết sức khó coi. Tin tức này truyền tới quá đúng lúc rồi. Chu quốc cùng Sở quốc đang muốn hội minh, tin tức lại tới. Không sớm không muộn, đúng lúc uống máu ăn thề. Cơ Lãng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là có chuẩn bị. Ngô Củ cũng nheo mắt lại, thoạt nhìn là có người không muốn để cho Chu quốc cùng Sở quốc hội minh. Vừa lúc đó, Cử Tử Tư Phi Phục cùng Quắc Công Sửu nhìn nhau một cái. Tư Phi Phục trước tiên đi ra, chắp tay nói: "Thiên tử, xem ra hội minh này tuyệt đối không thể tiếp tục! Dương quốc chính là thần tử Chu quốc, qua nhiều năm như vậy luôn trung thành tuyệt đối, vẫn luôn trợ giúp Chu chống lại người Hiểm Doãn. Mà bây giờ Dương quốc bởi vì thất vọng mới làm phản. Nếu Thiên tử khư khư cố chấp, nhất định phải cùng Sở quốc liên minh, e rằng càng nhiều người Chu quốc thất vọng!" Tư Phi Phục vừa nói như thế, Quắc Công Sửu lập tức cũng chắp tay nói: "Đúng vậy! Thiên tử lẽ nào quên mất lão tổ tông là băng hà thế nào tại Hán Thủy?" Tư Phi Phục cùng Quắc Công Sửu vừa nói như thế, hơn nữa Dương quốc phản loạn, nhất thời khiến mọi người xôn xao. Tề Hầu thấy hai người kia kích động dư luận, liền cười lạnh, nói: "Năm đó Chu Công làm Chu lễ, phong Lỗ là Công tước. Bây giờ Lỗ Công không phải cũng làm phản Thiên tử? Dương quốc tuy rằng ngày xưa trung thành, thế nhưng hôm nay đầu phục người Hiểm Doãn, chính là phản tặc! Cử Công cùng Quắc Công không thảo phạt phản tặc, trái lại chỉ trích Thiên tử không phải, đây là đạo lí gì?" Tề Hầu vừa nói như thế, Cử Tử cùng Quắc Công hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới bị Tề Hầu trách móc. Lúc này Tào Khắc cũng đứng ra nói: "Tề Công nói phải. Dương quốc làm phản, chính là tội ác tày trời. Bây giờ chúng ta phải đồng lòng, cùng thương lượng thảo phạt Dương quốc cùng Hiểm Doãn, liên minh càng bắt buộc phải làm. Xin Thiên tử minh giám!" Cử Tử cùng Quắc Công đều có chút nôn nóng. Tề Hầu đã lên tiếng, hắn là cường quốc đi đầu, lại có Tào Khắc "nịnh hót", Trịnh Bá Đột lúc này cũng đứng ra chắp tay nói: "Tề Công cùng Tào Công nói rất đúng. Bây giờ địch ta rõ ràng, không thể lẫn lộn đầu đuôi." Chủ nhà Trịnh Bá đã lên tiếng, trong nháy mắt gió đổi chiều. Cử Tử cùng Quắc Công quả nhiên là ruột bốc lửa. Bất quá đột nhiên có gió mạnh thổi tới. Một trận gió to khiến xiêm y Ngô Củ cũng phát ra âm thanh lớn. Gió to suýt nữa thổi rớt ngọc bội bánh bao trên eo Ngô Củ. Ngô Củ vội vàng che ngọc, để tránh khỏi bị thổi rơi. Tiếp theo trận gió to chính là âm thanh "đùng đùng", đột nhiên bắt đầu mưa. Đột nhiên mưa to, vừa mới rõ ràng vẫn là trời quang đãng. Mưa nói đến là đến, máu cũng bị pha nhạt. Tất cả mọi người không nghĩ tới trời mưa. Bất quá khí trời nóng bức, mùa hè có mưa cũng là thường tình. Thời tiết không tốt, tế tự chỉ có thể tạm thời gián đoạn. Cơ Lãng vốn muốn cho mọi người về lều, đợi ngày mai mưa tạnh lại tế tự. Kết quả trong đám người có tiếng hô to. "Ai ui!" Tiếp theo lại nghe âm thanh. "Đùng đùng đùng" Âm thanh càng lúc càng lớn. Âm thanh từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh vào bàn tế tự. "Rầm!!" Bàn tế tự bị đánh mạnh ngã lăn xuống dưới. Tề Hầu lúc này khẽ hô to một tiếng. "Nhị ca, cẩn thận!" Tề Hầu xông tới, ôm lấy Ngô Củ, đem người hướng sang một bên, đồng thời rút bội kiếm bên hông. Mũi kiếm nhanh chóng đâm vào cái đỉnh lớn. Đỉnh bị tác động một bên lăn sang bên cạnh. "Rầm rầm rầm!" Một chuỗi tiếng vang, cái đỉnh thuận theo bậc thang lăn xuống tế đàn. Tất cả mọi người sợ hãi không thôi. Nhìn kỹ lại, thứ từ trên trời giáng xuống là mưa đá. Mưa đá tại cổ đại gọi là vũ bạc. Thật ra đây là một hiện tượng rất thông thường. Bất quá trong mắt người cổ đại mê tín, đột nhiên có vũ bạc to như trứng gà, chính là trời cao trách phạt. Cử Tử cùng Quắc Công không nghĩ tới đột nhiên có mưa đá, nhất thời hưng phấn nhìn nhau. Quắc Công Sửu liền vội vàng nói: "Thiên tử, trời cao đã cảnh cáo, xin Thiên tử đừng cố ý...!Ai ui!" Quắc Công Sửu chắp tay, lời còn chưa nói hết, liền bị một viên đá đập vào đầu. "Cốp" Viên đá lớn như trứng, suýt nữa vỡ đầu Quắc Công Sửu. Quắc Công Sửu không có chuẩn bị, đau ngã trên mặt đất, câu nói liền đứt đoạn. Ngô Củ mới vừa né tránh đỉnh lăn xuống, vẫn chưa tỉnh táo. Kết quả nghe Quắc Công Sửu kêu thảm thiết, hoàn toàn không nói tiếp được, nhìn dưới đài nhất thời nhịn không được, bắt đầu cười ha hả. Mưa đá vô cùng lớn, Tề Hầu sợ tổn thương Ngô Củ. Hắn nhanh chóng che đầu Ngô Củ, đem người ôm vào trong ngực, dùng ngoại bào che lại Ngô Củ, nói: "Nhị ca, nhanh vào lều, đừng cười nữa." Cơ Trịnh cũng nhanh chóng xông lại, cởi ngoại bào che cho Cơ Lãng, nói: "Phụ thân, cẩn thận, đi bên này." Mọi người nhanh chóng từ tế đàn chạy vào lều. Hôm nay đại điển tế tự, bởi vì đột nhiên mưa đá tạm thời bị dừng lại. Không chỉ là mưa đá, sau cơn mưa đá là mưa to, hành trướng đều bị ướt hết. Nếu mưa to hơn nữa, chỉ sợ bọn họ đều phải chuyển đến chỗ cao. Có mấy người bị thương, tỷ như Quắc Công Sửu bị viên đá nện ở trên đầu. Bởi vì viên đá quá lớn, suýt nữa trực tiếp đập cho đầu nở hoa, Quắc Công Sửu liền được người nâng đi. Mọi người vọt vào lều, đều có chút chật vật. Hôm nay hội minh không thể tiến hành rồi. Tề Hầu vội vã cởi y phục ẩm ướt, hơi run lên. Trời trút xuống những viên đá tròn vo to như trứng gà, viên nhỏ cũng lớn bằng đầu ngón tay. Tề Hầu híp mắt, đem xiêm y ướt ném qua một bên, nói: "Cô biết có mấy người khẳng định không muốn để cho hội minh tiếp tục tiến hành. Hôm nay ông trời cũng không có mắt, hạ xuống vũ bạc." Ngô Củ cũng cởi áo ướt ném qua một bên, đem mũ miện rườm rà cởi ra để ở một bên. Bởi vì được Tề Hầu che chở, không có việc lớn gì, Ngô Củ chỉ bị ướt thôi. "Dương quốc vào lúc này phản loạn. Cử Tử cùng Quắc Công một xướng một họa, tất nhiên bọn họ thoát không khỏi có quan hệ." Tề Hầu gật gật đầu, nói: "Thật xúi quẩy. Nhị ca thân thể yếu đuối, vẫn là gọi người đem nước nóng đến gột rửa lại nói." Mưa bên ngoài đã ngừng mưa đá, chỉ còn mưa rào. Tề Hầu gọi người nấu nước nóng, trước tiên cho Ngô Củ tắm rửa, miễn bị cảm lạnh. Lại để cho Tử Thanh pha trà gừng cho Ngô Củ uống. Mưa vẫn rơi, từ sáng sớm bắt đầu tới tối, đêm xuống còn không ngừng. Quắc Công Sửu bị thương, Cử Tử đội mưa tới thăm. Nói thăm bệnh là cớ, thật ra muốn cùng Quắc Công thương nghị đại sự. Tư Phi Phục đêm khuya lại đây, không muốn người khác biết. Quắc Công Sửu bị thương nằm ở trên giường, đầu quấn băng vải thành bánh chưng. Cử Tử liền vội vàng nói: "Quắc Công, vết thương của ngài thế nào? Có gì đáng ngại không?" Quắc Công Sửu đỡ đầu mình, nói: "Quả nhiên là xúi quẩy, vũ bạc sao đập trúng Cô?" Cử Tử liền vội vàng nói: "Quắc Công, chúng ta còn phải cảm tạ vũ bạc đó. Ngài ngẫm lại xem, nếu không phải có cơn mưa này, đại kế chúng ta cùng Dương quốc liên minh sẽ bị bọn Tề Hầu nói mấy liền bị hủy hoại." Quắc Công Sửu gật đầu nói: "Đúng vậy, thật vất vả thuyết phục Dương quốc phản loạn. Không ngờ Tề Hầu mấy câu liền kích động dư luận. Hừ, đám chư hầu cũng không khó giải quyết. Cô nói nhiều như vậy chư hầu sẽ mang binh đến, liền trực tiếp phản, lật đổ Thiên tử chó má kia, đem Sở Vương bắt lại chặt thành thịt băm, để đòi lại mối thù tại Lạc Sư!" Cử Tử cười nói: "Quắc Công, bây giờ có vũ bạc, chính là trời cao trách phạt. Chỉ cần chúng ta cố gắng thêm một chút, Thiên tử coi như muốn hội minh, chỉ sợ cũng phải nhìn sắc trời. Thời điểm đó Sở quốc cùng Chu quốc hội minh không thành, tất nhiên thành thù. Quắc Công còn e sợ không thể báo thù?" Cử Tử xoa xoa tay, cười ha ha nói: "Nói đến Sở Vương, thời điểm hắn còn là Công tử Tề quốc Cô đã coi trọng nhan sắc hắn. Chỉ là tiểu tử kia luôn giả thanh cao, khiến người ta không thể chạm vào. Bây giờ không phải hắn cùng Tề Hầu quan hệ ám muội không sạch sẽ? Hừ, Cô đã sớm nhìn ra. Quắc Công, đến thời điểm đó, nhất định phải đem Sở Vương giao cho Phục. Phục nhất định có thể trợ giúp Quắc Công báo thù rửa hận." Quắc Công nghe Cử Tử nói lời xấu xa, cũng bắt đầu cười ha hả. "Được được được, thời điểm đó nhất định giao cho Cử Công ngài...!Chỉ là..." Hắn nói, đột nhiên mặt mày ủ rũ, nói: "Vũ bạc này tuy rằng không nhỏ, thế nhưng bây giờ đã ngừng. Cũng không thương vong gì, người chết cũng không có, làm sao có thể đem sự tình nói lớn? E sợ lại bị Tề quốc kéo trở về." Cử Tử híp mắt nở nụ cười, nói: "Quắc Công ngài sao hồ đồ như vậy. Vũ bạc không lớn, nhưng chúng ta có thể khiến cho vũ bạc lớn lên không phải sao? Bất quá là một ít băng mà thôi, không có thương vong, chúng ta chế tạo ra một ít thương vong, còn không đơn giản?" Quắc Công Sửu vừa nghe, lập tức cười nói: "Vẫn là Cử Công ngài có biện pháp tốt. Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh tiến hành." Cử Tử gật đầu nói: "Thừa dịp trời còn tối." Mưa một đêm, khí trời hoàn toàn không có trở nên mát mẻ, trái lại ẩm ướt bức bối, khó chịu không diễn tả được. Ngô Củ buổi tối ngủ không được ngon giấc, khi tỉnh dậy không nghe được tiếng mưa rơi, đoán mưa đã tạnh. Không có cảm thấy được sự mát mẻ sau cơn mưa, trái lại ngửi được một mùi lạ. Ngô Củ đối với mùi vị rất nhạy bén, nhíu nhíu mày, vươn mình ngồi dậy. Ngô Củ vừa ngồi dậy, Tề Hầu ngay lập tức liền tỉnh, nói: "Nhị ca, làm sao vậy?" Bên ngoài sắc trời tờ mờ sáng, e rằng mọi người còn chưa tỉnh dậy. Cả tự nhân cung nữ cũng chưa có đến đây. Tề Hầu cũng ngồi dậy. Ngô Củ cau mày nói: "Có mùi kỳ quái. Tựa hồ là...!mùi máu tanh?" Tề Hầu không có ngửi thấy được mùi kỳ quái. Bất quá nghe Ngô Củ nói là mùi máu tanh, hắn liền lấy ngoại bào khoác lên trên người mình, nói: "Nhị ca đừng động, Cô đi xem." Ngô Củ gật gật đầu, để Tề Hầu đi xem có chuyện gì. Bất quá Tề Hầu vẫn chưa có buộc xong dây lưng, liền nghe phía ngoài có âm thanh kêu sợ hãi. "A!!!!" Một tiếng kêu khá là vang dội. Mọi người giật nảy mình. Ngô Củ không dám để cho Tề Hầu một mình đi ra ngoài, vội vã cũng đứng dậy, tròng thêm xiêm y, chuẩn bị cùng Tề Hầu đi ra ngoài nhìn. Ở bên ngoài là cung nữ kêu thất thanh. Giọng cung nữ vô cùng vang dội, e sợ đã đánh thức mọi người. Rất nhiều người đi ra khỏi lều xem chuyện gì xảy ra. HunhHn786 Ngô Củ cùng Tề Hầu hất mành lều lên, nhất thời ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc. Nhìn kỹ, hay lắm, khó trách có mùi máu tanh, bởi vì bên ngoài khắp nơi bừa bộn. Trên đất "băng đá" to to nhỏ nhỏ, nhỏ nhất như nắm tay, lớn nhất như một tảng đá. Vài lều trại bị đè sụp, trên đất đều là tàn tích. Không chỉ như vậy, mùi máu tanh là bởi vì đầy đất chim chết. Thi thể chim bị đập nát bét, lông chim cũng bay tán loạn khắp nơi. Một mảnh máu me nhầy nhụa, chim gì cũng có, thật giống lò sát sinh..