Vô Củ

Chương 201 : Bảo Vệ Đất Nước

Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị khởi hành, bất quá Tề Hầu cũng không vui. Bởi vì ra khỏi Lạc Sư thành đi một hai ngày liền phải cùng Nhị ca mỗi người một ngả. Dưới tình huống như thế, trong xe cư nhiên còn có người thứ ba...! Tề Hầu thật vất vả thuyết phục Tử Văn không bám nghĩa phụ. Tử Văn ngồi ở xe phía sau. Mà lúc này Vương tử Trịnh lại ngồi trong xe bọn họ. Tuy rằng Vương tử Trịnh ngồi rất nghiêm chỉnh dựa vào góc. Bất quá hắn cao lớn như vậy, Tề Hầu không thể làm như không nhìn thấy. Hơn nữa Vương tử Trịnh ở đây, Ngô Củ không cho Tề Hầu có cơ hội thân mật. Cứ như vậy Tề Hầu tất nhiên không vui. Hôm nay Ngô Củ cùng Tề Hầu rời Lạc Sư, Cơ Lãng dự định tự mình đến tiễn đưa. Bất quá đợi rất lâu rồi cũng không thấy bóng dáng Cơ Lãng, Ngô Củ nhìn canh giờ, cảm thấy không thể đợi thêm nữa. Cơ Trịnh cũng sợ Cơ Lãng lại đây sẽ có biến cố gì, liền thúc giục. "Sở Vương, Tề Công, trời không còn sớm, vẫn là khởi hành thôi." Ngô Củ gật gật đầu, cao giọng nói với bên ngoài. "Khởi hành." Phàn Sùng nghe âm thanh, rất nhanh cũng cao giọng nói: "Toàn quân nghe lệnh, khởi hành!" Lệnh khởi hành truyền xuống, đội ngũ liền di chuyển. Bất quá vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng vó ngựa, theo sát là có người hô to: "Sở Vương! Tề Công! Xin chờ một chút!" Từ trong cửa thành lao ra một binh sĩ cưỡi ngựa. Binh sĩ kia quả thực là phi ngựa mà đến, nhanh chóng cản bọn họ lại. Ngô Củ nhấc màn xe lên nói: "Có chuyện gì không?" Người binh sĩ kia nhanh chóng tung người xuống ngựa, quỳ xuống chắp tay nói: "Xin Sở Vương cùng Tề Công đợi một chút, Thiên tử lập tức sẽ tới tự mình tiễn hai vị. Thiên tử bởi vì một ít chuyện, nên trì hoãn, sắp đến cửa thành." Ngô Củ nhíu mày. Nếu Cơ Lãng sắp tới, bọn họ đi cũng không quá tốt. Bất quá Cơ Trịnh tương đối căng thẳng. Bởi vì Cơ Lãng sẽ có thể phát hiện hắn. Không bao lâu, Cơ Lãng cũng từ bên trong cửa thành cưỡi ngựa mà đến. Cơ Lãng có vẻ mệt mỏi, hướng bào dính không ít bụi, phát quan cũng có chút tán loạn, tóc mai buông xuống. Ngày đông ra một đầu mồ hôi, thuận thái dương chảy xuống. Bất quá Cơ Lãng không để ý chuyện đó. Đến cửa thành, hắn lập tức vươn mình xuống dưới, bước nhanh đi tới. Ngô Củ, Tề Hầu cùng Cơ Trịnh ba người ngồi ở trong xe, liền nghe Phàn Sùng nói: "Vương thượng, Thiên tử đến." Ngô Củ cùng Tề Hầu xuống xe nghênh tiếp, mà Cơ Trịnh thì lại ngồi ở trong xe không nhúc nhích. Tựa hồ cũng không muốn lộ diện, giống như không nghe thấy, hắn cúi đầu nhìn áo choàng, ánh mắt vô cùng chăm chú. Ngô Củ cùng Tề Hầu từ trên xe bước xuống, liền thấy được Cơ Lãng. Cơ Lãng thở hổn hển, chỉ sợ là vừa mới thúc ngựa quá mau. Cơ Lãng thấy hai người từ trên xe bước xuống, liền cẩn thận quan sát hai người. Hắn liếc mắt đến đoàn xe, tựa hồ muốn tìm cái gì. Bất quá rất hiển nhiên, Cơ Lãng không thu hoạch được gì. Bởi vì hắn không biết người muốn tìm kỳ thực ngồi cùng xe Sở Vương và Tề Công. Cơ Lãng đi tới, thu lại ánh mắt tìm kiếm, đối với Ngô Củ cùng Tề Hầu chắp tay nói: "Sở Vương, Tề Công, Quả nhân đến tiễn muộn, mong rằng hai vị bao dung!" Ngô Củ cười híp mắt, cũng chắp tay, nói: "Thiên tử sao nói vậy? Thiên tử mới vừa đăng cơ, Lạc Sư nhiều sự vụ chờ Thiên tử đến giải quyết. Thiên tử có thể nói là trăm công nghìn việc, Củ làm sao có thể so chứ? Hôm nay Thiên tử có thể đến đưa tiễn, trong lòng Củ vô cùng cảm kích. Thiên tử vẫn là mau mau về thôi, vạn lần đừng làm trễ nãi chính sự." Ngô Củ nói vô cùng khéo, Tề Hầu ở một bên nhíu mày. Cơ Lãng cùng bọn họ nói chuyện một trận. Cuối cùng bởi vì Ngô Củ giả bộ ngớ ngẩn, Cơ Lãng tựa hồ đã không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Lãng có một chuyện muốn thỉnh giáo Sở Vương và Tề Công." Ngô Củ cười cười, nói: "Ồ? Không biết là chuyện gì?" Cơ Lãng âm thanh vẫn cứ rất thấp, nói: "Là liên quan tiểu nhi." Ngô Củ giả ngu, nói: "Hả, là liên quan Vương tử Đái sao?" Cơ Lãng thiếu chút phun ngụm máu ra ngoài. Đâu chỉ là Cơ Lãng, Tề Hầu thiếu chút cười to. Nhị ca nhà hắn giả vờ ngây ngốc thực đáng yêu. Tề Hầu hận không thể hiện tại liền ôm hôn một chút. Cơ Lãng sắc mặt có chút biến xanh, thấp giọng ho khan một tiếng, nói: "Sở Vương hiểu nhầm rồi, là liên quan Trịnh Nhi." Ngô Củ "a" một tiếng, tựa hồ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười híp mắt nói: "À, là liên quan Đại vương tử, Đại vương tử gần đây vẫn khỏe chứ? Đã mấy ngày chưa thấy Vương tử rồi đó." Tề Hầu yên lặng đứng ở một bên, chắp tay sau lưng. Nghe Ngô Củ nói dối, hắn chỉ là yên lặng không nói câu nào nhìn trời. Dù sao Tề Hầu sợ vừa mở miệng liền cản trở Nhị ca. Ngô Củ nói như vậy, Cơ Lãng sắc mặt càng thêm không xong. Không tìm được Cơ Trịnh, Cơ Lãng hận không thể đem toàn bộ Lạc Sư lật ngược. Cơ Trịnh có thể trốn chỉ sợ cũng trong đoàn xe của bọn họ. Hơn nữa Cơ Trịnh để thư lại nói muốn rời khỏi Lạc Sư. Đoàn xe Sở Vương chính là lựa chọn tốt nhất. Cơ Lãng cảm thấy Cơ Trịnh nhất định ở trong đội ngũ này, chỉ là không muốn lộ diện thôi. Thái độ này của Sở Vương quá giả. Rõ ràng nói: Đúng là Cơ Trịnh trong đoàn xe, thế nhưng ta không nói cho ngươi đó! Cơ Lãng sắc mặt từ xanh biến thành tái nhợt, Ngô Củ có chút muốn cười. Tề Hầu hơi hơi nghiêng đầu, thấp giọng cùng Ngô Củ kề tai nói nhỏ. "Nhị ca, chúng ta còn phải cùng Chu quốc liên minh. Nhị ca chơi đủ rồi, đừng chọc hắn nữa. Chọc thêm...!hắn sẽ cắn người." Ngô Củ nhíu mày cười cười, tựa hồ còn chưa có chơi đủ. Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ vẻ mặt đó, thật giống không nghe hắn nói chuyện, trong lòng nhất thời bất đắc dĩ. Thời điểm Nhị ca chỉnh người tựa hồ chỉ biết là tận hứng mới có thể dừng tay! Cơ Lãng nói: "Thực không dám giấu giếm, Trịnh Nhi để lại một phong thư, tựa hồ dự định rời khỏi Lạc Sư." Ngô Củ làm bộ kinh ngạc, nói: "Cái gì? Bỏ nhà trốn đi?" "Bỏ nhà trốn đi" bốn chữ này đối với người cổ đại mà nói thực sự mới mẻ, song lại phi thường phù hợp với hình tượng Vương tử Trịnh hiện tại. Quả thực là một lời đâm thấu tim Cơ Lãng. Cơ Lãng sắc mặt đã từ tái nhợt chuyển thành đen như đáy nồi cháy. Tề Hầu không biết Cơ Lãng lúc nào sẽ bạo phát. Cơ Lãng không tiếp tục nói với Ngô Củ. Ngô Củ thái độ rất rõ ràng, khẳng định Vương tử Trịnh trong đoàn xe, chỉ là không muốn nói cho hắn biết. Cơ Lãng lập tức đi vài bước, tránh khỏi Ngô Củ, đến đoàn xe. Bất quá hắn không biết Cơ Trịnh trong xe ngay bên cạnh này, mà là vượt qua. Hắn còn tưởng rằng Cơ Trịnh trong đội ngũ binh sĩ. Thế nhưng rất nhiều binh lính, nhất thời không tìm được, hắn không thể làm gì khác hơn là cao giọng nói: "Trịnh Nhi, vi phụ biết đến con ở nơi này." Cơ Lãng đối với những binh sĩ nói chuyện, cũng không biết Cơ Trịnh ở trong xe phía sau lưng hắn. Cơ Lãng nói tiếp: "Vi phụ biết mình làm sai rất nhiều chuyện, thế nhưng vi phụ đối với con là thật tâm. Trịnh Nhi vẫn là đứa con ngoan ngoãn nghe lời. Vi phụ đã quen có con ở bên cạnh, bây giờ con đi không lời từ biệt, con muốn vi phụ phải làm như thế nào? Nếu như thông cảm vi phụ, vi phụ cầu con, cùng ta hồi cung đi." Cơ Trịnh ngồi ở trong xe, lẳng lặng nghe, hai tay buông xuống bên người đã nắm thành quyền. Hắn đổi tư thế ngồi, đã từ ngồi xếp bằng biến thành ngồi xổm. E rằng nếu Cơ Lãng nói thêm một câu không thể rời bỏ hắn, Cơ Trịnh liền đứng dậy đi ra khỏi xe. Cơ Trịnh không hề có một tiếng động hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy. Tay nhẹ nhàng đẩy mành xe, từ khe hở lén lút nhìn bên ngoài. Cơ Lãng cách hắn rất gần, gần đến chỉ cần đưa tay ra liền có thể chạm được vai Cơ Lãng. Nhưng mà Cơ Trịnh không có đưa tay, chỉ là khi Cơ Lãng xoay đầu lại, mành xe đã để xuống. Cơ Lãng không biết Cơ Trịnh phía sau mình. Hắn không nghe đáp lại, có chút hồn bay phách lạc, chậm rãi xoay người lại. Mành xe phát ra một tiếng động. Ngô Củ cùng Tề Hầu đều cảm thấy nếu như không phải bởi vì Cơ Lãng hồn bay phách lạc, nhất định đã phát hiện. Ngô Củ ho khan một tiếng, nói: "Thiên tử, Vương tử khả năng tuổi còn trẻ, tính tình còn nóng vội. Nói không chừng chơi đủ rồi sẽ trở về." Cơ Lãng nhìn tay áo bào, lắc đầu lẩm bẩm nói:. ngôn tình hoàn "Không, Trịnh Nhi chững chạc lắm. Hắn không phải nói chơi...!Nếu ta để cho hắn đi như thế, hắn liền nói được làm được, cũng sẽ không trở lại nữa..." Cơ Lãng chậm rãi duỗi tay xoa thái dương của chính mình, nhỏ giọng nói: "Còn muốn ta làm sao bây giờ, còn muốn ta làm thế nào, trịnh..." Ngô Củ sắp không nhìn nổi, ngẩng đầu nhìn truy xe. Bất quá trong xe im lặng, Cơ Trịnh vẫn cứ không nói gì, tựa hồ đã quyết tâm rời khỏi. Kỳ thực Ngô Củ không cảm thấy thân thế Cơ Trịnh như thế nào. Dù sao thân là người Xích Địch quốc cũng không phải là dân tộc thiểu số. Rất nhiều người bị Chu triều gọi là người Địch vì bọn họ ở phía bắc, hơn nữa không chịu quản lí của Chu triều. Thế nhưng rất nhiều người Địch kỳ thực cũng không phải là ngoại tộc. Quốc quân Xích Địch quốc cũng là hậu duệ của Hoàng đế Hiên Viên, đồng thời cũng là hậu nhân Chu Thành Vương. Năm đó con trai thứ hai của Chu Thành Vương được phong ấp Địch, trở thành chúa tể một phương. Bởi vậy Xích Địch quốc cũng là hậu duệ hoàng thất Chu Triều chính thống. Bất quá Xích Địch quốc không chịu Chu Triều quản lý, không có được chính thức sắc phong, bởi vậy cả Tử tước cũng không phải. Nhưng bởi vì dũng mãnh thiện chiến, vô cùng có lực uy hiếp, còn có một điểm là người Xích Địch quốc xác thực có người huyết mạch của các bộ lạc người Địch khác. Dù sao Xích Địch quốc vị trí phía bắc, cùng người Nhung và người các bộ lạc Địch khác có tiếp xúc. Thế nhưng cũng không thể nói là lẫn lộn huyết thống. Giống như Tề Hầu có phụ thân là người Tề quốc, mà mẫu thân là người Vệ quốc, Tề Hầu vẫn được xem huyết mạch Tề quốc tôn quý, cũng không thể nói là lẫn lộn huyết thống. Ngô Củ cũng không cảm thấy Cơ Trịnh huyết thống có vấn đề gì. Cơ Lãng nhất định muốn hắn làm Thái tử, chỉ cần Cơ Lãng có thể trấn áp dư luận thì không có cái gì đáng ngại. Bất quá bây giờ Cơ Lãng mới vừa đăng cơ, xác thực không có cách nào trấn áp miệng lưỡi người khác. Cơ Trịnh lúc này mới chọn rời đi, để tránh khỏi đưa tới phiền phức không đáng có cho Cơ Lãng. Cơ Lãng hồn bay phách lạc đứng ở trước truy xe. Chưa từ bỏ ý định, một lần lại một lần kiểm tra những binh sĩ, nhưng binh lính nhiều lắm, căn bản kiểm tra không hết. Biểu tình Cơ Lãng càng ngày càng thất lạc, càng ngày càng chán nản. Ngô Củ không nhìn nổi, bất quá biết rõ Cơ Trịnh hiểu tính cách Cơ Lãng. Nếu Cơ Trịnh lưu lại, Cơ Lãng khẳng định tận lực làm cho hắn thành Thái tử, đắc tội nhóm sĩ phu là điều chắc chắn. Bởi vậy Ngô Củ cũng đồng ý Cơ Trịnh rời đi, ít nhất là tạm thời rời đi. Ngô Củ nói: "Thiên tử, bây giờ không còn sớm. Tạ ơn Thiên tử tự mình đến đưa tiễn. Chúng ta liền khởi hành thôi." Ngô Củ nói, liền muốn lên xe. Tề Hầu lên xe trước. Cơ Trịnh nhanh chóng tránh ra, dựa vào vách, để tránh khỏi bị bên ngoài nhìn thấy. Tề Hầu duỗi tay cho Ngô Củ vịn leo lên truy xe. Màn xe để xuống, Cơ Trịnh liếc mắt nhìn bên ngoài lần cuối cùng. Cơ Lãng đứng ở ngoài xe, một thân hướng bào màu đen hiện ra cực kỳ gầy gò cô đơn...! Ngô Củ nhìn Cơ Trịnh, thấp giọng nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ?" Cơ Trịnh thấp giọng nói: "Trịnh đã nghĩ kỹ, đa tạ Sở Vương đáp ứng." Tề Hầu trong lòng nói. Nên đa tạ Cô mới phải. Ngươi không biết Cô nhìn ngươi rất chướng mắt, rất muốn đem ngươi đẩy xuống xe! Ngô Củ gật gật đầu, nói: "Khởi hành thôi!" Phàn Sùng lại một lần nữa phát hiệu lệnh cho đội ngũ khởi hành. HunhHn786 Phàn Sùng vừa muốn cao giọng nói "khởi hành", bất quá vào lúc này Cơ Lãng đột nhiên giơ tay ngăn lại. "Chờ đã!" Tề Hầu ngồi ở trong xe lườm một cái, tay nâng cằm của chính mình, vẻ mặt buồn bực ngán ngẩm. Ngô Củ chọc chọc hắn. Tề Hầu lúc này mới thu biểu tình. Ngô Củ cười híp mắt nâng một ít màn xe, nói: "Thiên tử, không biết còn có chuyện gì?" Cơ Lãng nhanh chân đi lại, nói: "Sở Vương, kính xin ngài đem Trịnh Nhi giao ra đây." Ngô Củ chớp mắt một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Đại vương tử? Đại vương tử không ở chỗ Quả nhân. Thiên tử e rằng tìm lộn chỗ, đi những nơi khác tìm xem." Cơ Lãng nói: "Ta không có tìm sai chỗ. Trịnh Nhi muốn rời khỏi Lạc Sư, chỉ có thể đi cùng các ngươi. Hắn trong đội ngũ này, Sở Vương đem Trịnh Nhi giao cho ta." Ngô Củ vẫn cứ làm bộ kinh ngạc, nói: "Thiên tử càng nói càng khiến người nghe không hiểu." Cơ Lãng sắc mặt âm trầm, nói: "Sở Vương, chúng ta nói thẳng không vòng vo, mời ngài đem Trịnh Nhi giao ra đây." Ngô Củ cười nói: "Đã nói, Củ thực sự nghe không hiểu lời Thiên tử." Cơ Lãng tức giận gần chết, sắc mặt đỏ lên, vẩy tay áo, nói: "Hôm nay nếu Sở Vương không đem tiểu nhi giao ra đây, Quả nhân sẽ không để cho các ngươi đi." Cơ Lãng mềm dẻo không được dùng đến cứng rắn. Trùng hợp Ngô Củ cùng Tề Hầu giống nhau, thích mềm không thích cứng. Ngô Củ nở nụ cười, nói: "Nói không có tất nhiên không có. Coi như Thiên tử không để chúng ta đi hôm nay cũng không sao, nhiều lắm là ở lại chỗ Thiên tử thêm mấy ngày, ăn uống chùa thôi." "Ngươi!" Cơ Lãng vô cùng tức giận, hô hấp ồ ồ, sắc mặt âm trầm nói: "Quả nhân đã nói, nếu như hôm nay Sở Vương không giao ra tiểu nhi, Quả nhân sẽ không để cho các ngươi ra khỏi thành." Ngô Củ nói: "Ồ? Thật không? Như vậy Thiên tử đối đãi như thế nào đây? Có đem chúng ta bắt lại?" Cơ Lãng sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên bị Ngô Củ chọc tức giận. Tề Hầu cùng Cơ Trịnh đều cho là Cơ Lãng nổi giận, bất quá sau một hồi lâu Cơ Lãng cũng không có nổi giận, chỉ là đứng im lặng. Ngô Củ còn tưởng rằng hắn đang ngủ. Vào lúc này, Cơ Lãng nhàn nhạt nói: "Nếu như Sở Vương chịu đem Trịnh Nhi giao ra, Lãng nguyện ý quỳ trước mặt Sở Vương." Hắn nói, Ngô Củ giật mình, chỉ lo hắn quỳ xuống. Cơ Lãng hất vạt áo, thật muốn quỳ. Cơ Trịnh cũng lấy làm kinh hãi. Dù sao dưới con mắt nhiều người, binh lính Tề quốc cùng Sở quốc, còn có sĩ phu Lạc Sư, Cơ Lãng nếu thật quỳ xuống liền thành "lưu danh sử sách". Tề Hầu tương đối bất đắc dĩ. Hắn vốn đã nhẫn nại rất lâu. Cơ Trịnh kỳ đà cản mũi hoàn toàn không tự biết, bây giờ Tề Hầu rốt cục khoát tay, trực tiếp đuổi Cơ Trịnh ra ngoài. Cơ Trịnh đang kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Tề Hầu ở phía sau lưng giở trò. Tề Hầu lực tay rất lớn, trực tiếp nắm cổ áo đem Cơ Trịnh đẩy ra khỏi truy xe. Nếu không phải Cơ Trịnh phản ứng nhanh, khả năng người quỳ xuống đất chính là hắn. Cơ Trịnh đột nhiên từ trong xe bay ra, lật người, phản ứng rất nhanh an ổn đáp xuống đất. Cơ Lãng đang muốn quỳ xuống. Hắn đang nắm vạt áo, không nghĩ tới Cơ Trịnh từ trong xe xuống dưới, khiếp sợ mở to hai mắt, nói: "Trịnh..." Cơ Trịnh đã bại lộ, đối diện Cơ Lãng, trong lòng rung động không ngừng, phút chốc hắn muốn đi. Cơ Lãng nhanh chóng đi tới, không cho Cơ Trịnh cơ hội phản ứng, ôm lấy Cơ Trịnh vào trong ngực. Cơ Trịnh so với Cơ Lãng cao hơn rất nhiều. Cơ Lãng ôm như vậy, Cơ Trịnh hơi khom người xuống, cảm giác tay Cơ Lãng gắt gao bấu ở phía sau lưng, cũng không buông tha. Loại cảm giác đó thật giống sợ mình chạy trốn. Giọng Cơ Lãng có chút nghẹn ngào, nói: "Trịnh Nhi, cầu xin con đừng đi. Vi phụ biết mình làm sai rất nhiều chuyện, để vi phụ bù đắp cho con. Chỉ cần con đừng rời đi, muốn vi phụ làm cái gì cũng được...!Trịnh Nhi, vi phụ chỉ có một mình con." Cơ Trịnh chậm rãi ôm lại Cơ Lãng, thấp giọng nói: "Phụ thân, ngài còn có giang sơn, giang sơn Chu quốc tốt đẹp." Cơ Lãng nghe hắn nói như vậy, lại không dám buông tay, gấp gáp nói: "Trịnh Nhi, hãy nghe ta nói..." Lời của hắn lại bị Cơ Trịnh cắt ngang, nói. "Phụ thân, ngài thật vất vả mới ngồi vị trí Thiên tử, con không thể làm chướng ngại vật, càng không muốn làm chướng ngại vật. Con hiểu rất rõ phụ thân, bởi vậy mới muốn rời khỏi. Con cũng biết, phụ thân là thật lòng đối xử tốt với con, là lúc con nên báo đáp lại ngài." Cơ Lãng không buông tay, Cơ Trịnh thậm chí cảm giác được bên cạnh cổ có chút hơi ẩm ướt. Hắn vội vã vỗ nhẹ lưng Cơ Lãng, nói: "Phụ thân, ngẫm lại xem, giang sơn tốt đẹp đã trước mặt, không thể bởi vì Trịnh liền mất đi tất cả những thứ này. Đây đều là thứ ngài luôn mơ tưởng, muốn nắm chặt...!Con phải đi, cũng không phải là oán hận phụ thân, mà ngược lại là vì phụ thân. Nói cho cùng, con cũng không phải là con ruột ngài. Nếu như không có thành tựu, làm sao có thể phục chúng, làm sao có thể xứng làm con của ngài?" Cơ Lãng nhỏ giọng nói: "Nếu như muốn có thành tựu, lưu lại Lạc Sư cũng được, vi phụ có thể giúp con." Cơ Trịnh cười cười, thấp giọng nói: "Con vừa vặn không muốn ngài trợ giúp. Phụ thân trợ giúp con ngược lại sẽ đưa tới người lên án...!Phụ thân, chờ sau khi con thành công, nhất định sẽ trở về, đường đường chính chính làm con của ngài, khiến ngài kiêu ngạo." Cơ Lãng không muốn buông tay, Cơ Trịnh lúc này cảm thấy bờ vai cùng cổ ướt một mảnh. Trong ấn tượng của hắn, Cơ Lãng rất cường ngạnh ngạo mạn, thậm chí là chuyên chế. Hắn chưa từng thấy Cơ Lãng khóc, đây vẫn là lần đầu tiên. Ngô Củ thấy hai người bên ngoài ôm ấp thật lâu, không khỏi thở dài nói: "Cũng không phải sinh ly tử biệt. Khởi hành thôi, không đi nữa buổi tối không có tới được dịch quán." Ngô Củ nói như vậy, Cơ Trịnh vội vã động viên, vỗ nhẹ lưng Cơ Lãng, thấp giọng cười nói: "Phụ thân, đừng để cho sĩ phu chê cười. Con phải đi, ngài nhớ điều dưỡng thân thể, không có con ở bên cạnh cũng phải đúng hạn dùng thuốc. Tuyệt đối đừng khiến con ở phương xa phải lo lắng, được không?" Cơ Lãng gật gật đầu, căn bản nói không ra lời. Cơ Trịnh vỗ vỗ bờ vai Cơ Lãng, chậm rãi rời khỏi ôm ấp, lui về phía sau hai bước. Hắn cung kính dập đầu một cái, lập tức mới đứng dậy nói: "Phụ thân bảo trọng!" Cơ Lãng lúc này mới ngẩng đầu lên, vành mắt có chút hồng, chóp mũi cũng hồng, đối với Cơ Trịnh chắp tay nói: "Chờ con thành công trở về." Cơ Trịnh cũng chắp tay, nở nụ cười nói: "Nhất định!" Tề Hầu thấy bọn họ "lưu luyến không rời", nói: "Đi thôi." Bất quá hắn lại bổ sung một câu. "Mang ngựa cho Đại vương tử." Tề Hầu là sợ Cơ Trịnh lại lên truy xe cản trở. Công Tôn Thấp Bằng tự mình dắt một con ngựa tới cho Cơ Trịnh. Cơ Trịnh xoay người lên ngựa. Một tay nắm cương ngựa, một tay khoát lên bội kiếm bên hông, cả người hiện ra cao to uy nghiêm. Cơ Lãng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Ngô Củ dặn dò khởi hành. Lại có biến cố xảy ra. Biến cố không phải từ Cơ Lãng, mà là có người đột nhiên từ phương ngoại thành tới. Ngô Củ nhìn kỹ kinh ngạc không kềm chế được. Thiệu sư phó! Thiệu Hốt một thân màu trắng ngồi trên lưng ngựa, áo bào tung bay, nhanh chóng chạy như điên tới. Khi tới gần hắn mới ghìm lại cương ngựa, chắp tay nói: "Vương thượng, Quân thượng, việc lớn không tốt! Lỗ quốc thừa dịp Quân thượng lưu lại Lạc Sư tham gia đại điển đăng cơ, đã phát binh tấn công biên giới Tề quốc." Mọi người vừa nghe, nhất thời ồn ào lên. Tề hầu híp mắt, nói: "Lỗ quốc?" Thiệu Hốt gật đầu nói: "Đúng vậy, Thái tử ở trong triều tọa trấn, lệnh Thiệu Hốt cố gắng càng nhanh càng tốt đến đây bẩm báo." Tề Hầu chỉ là cười lạnh một tiếng, nói: "Giỏi! Giỏi lắm Lỗ quốc!" Ngô Củ cũng híp mắt đối với Tề Hầu nói: "Sở quốc cùng Tề quốc chính là đời đời gắng bó. Bây giờ Lỗ quốc không tốt, thừa dịp đại điển đăng cơ của Thiên tử tấn công Tề quốc, Sở quốc tuyệt không thể ngồi yên không để ý đến..." Ngô Củ nói, quay đầu đối với Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng nói: "Tư Mã cùng Bành đại phu tức khắc khởi hành về kinh đô Dĩnh thành. Quả nhân mang theo Nhược Ngao Lục Binh đi tới Tề quốc, trợ giúp Tề Công một chút sức lực." Tề Hầu nghe Ngô Củ muốn đi theo mình về Lâm Truy thành, nhất thời sướng đến phát rồ rồi, phút chốc cũng không đem tin tức Lỗ quốc tấn công để vào trong mắt, cười nói: "Sở Vương nguyện trợ giúp sức lực, thật vô cùng cảm kích." Ngô Củ nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi." Tề Hầu gật đầu, lệnh Thiệu Hốt lên ngựa. Mọi người chuẩn bị xuất phát hướng tới Lâm Truy thành. Bởi vì Tề quốc có biến cố, Cơ Trịnh muốn đi theo Ngô Củ, tất nhiên cũng đi Lâm Truy thành. Cơ Lãng thấy như vậy càng không yên lòng, chỉ sợ Lỗ quốc vào Tề quốc. Hắn liền hạ lệnh cho Tề Hầu đánh Lỗ quốc danh chính ngôn thuận. Đã như thế, Lỗ quốc đánh trận này là vô cớ xuất binh, chính là xâm lược. Mà Tề quốc là bảo vệ đất nước, có Thiên tử hạ lệnh, chính là thảo phạt. Nếu quốc gia nào trợ giúp Lỗ quốc là bất nhân bất nghĩa, trợ giúp Tề quốc là chính nghĩa nhân ái. Cơ Lãng còn đáp ứng lập tức điểm binh hỗ trợ quốc Tề quốc, giáp công Lỗ quốc từ phía tây. Đã như thế, Tề Hầu càng không e ngại Lỗ quốc. Lỗ quốc đột nhiên tấn công Tề quốc, đơn giản là bởi vì thời điểm tại Lạc Sư, Ngô Củ và Tề Hầu cùng Cơ Lãng liên thủ đuổi Lỗ Công cùng Quắc Công ra khỏi Lạc Sư thành, khiến Lỗ Công mất hết mặt mũi. Quắc quốc tuy rằng binh lực mạnh mẽ, thế nhưng địa bàn quá nhỏ, lại gần kề Lạc Nam thành, bởi vậy không dám manh động. Mà Lỗ quốc nuốt không trôi cơn giận này, muốn thừa dịp Cơ Lãng còn chưa có đứng vững làm gì đó. Lạc Sư cách Lỗ quốc cũng xa, nếu Lỗ quốc tùy tiện tấn công Lạc Sư, cái được không đủ bù đắp cái mất. Bởi vậy Lỗ quốc liền nghĩ đến láng giềng Tề quốc. Tề Hầu đang ở Lạc Sư, ngàn dặm xa xôi, muốn chạy về cần tốn chút thời gian. Bởi vậy Lỗ Công không có sợ hãi, dự định tấn công biên giới Tề quốc, cho bọn họ biết Lỗ quốc lợi hại. Tề Hầu cùng Ngô Củ gấp rút lên đường, cũng không thời gian làm chuyện kỳ quái, rất nhanh liền về tới Lâm Truy thành. Thái tử Chiêu cùng Công tử Vô Khuy ra cửa thành Lâm Truy thành nghênh tiếp, cũng không nghĩ tới Ngô Củ cũng về. Từ khi Ngô Củ đi Sở quốc đăng cơ, trở thành Sở Vương, mọi người cũng chưa từng thấy Ngô Củ. Chỉ là thỉnh thoảng có người đi Sở quốc, mới tình cờ nhìn thấy Ngô Củ. Ngô Củ nhìn thấy Công tử Chiêu thay đổi rất nhiều, cao lên không ít. Trước đây hắn chỉ là cao hơn Vô Khuy một chút, bây giờ đã cao hơn một cái đầu. Bộ dạng càng ngày càng cường tráng anh tuấn giống Tề Hầu, lộ ra như là một bản sao hoàn hảo của Tề Hầu. Chỉ có điều Ngô Củ cảm thấy Công tử Chiêu chính nghĩa, không có miệng lưỡi trơn tru như Tề Hầu. Công tử Vô Khuy không có thay đổi, vẫn vóc người cao gầy, thanh tú nhã nhặn, thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng là mặt hổ cười. Hai người sánh vai đứng. Nhìn thấy Tề Hầu từ trong xe đỡ Ngô Củ đi ra, hai người nhất thời đều có chút kinh hỉ. Công tử Chiêu cùng Công tử Vô Khuy đều ôm quyền hành lễ, nói: "Nhị bá." Ngô Củ bị tiếng "nhị bá" này làm cho vô cùng sảng khoái, cũng thấy mình già rồi...! Tề Hầu cười híp mắt đỡ Ngô Củ xuống xe, nói: "Xem ra các con vô cùng nhớ ngươi đó." Ngô Củ nghe hắn nói như thế, cũng không nói rõ là con ai, nhất thời có chút không được tự nhiên. Bọn họ được nghênh tiếp ở ngoài Lâm Truy thành, thay ngựa xe, liền chuẩn bị vào thành hồi cung. Dọc theo đường đi vội vã gấp rút, căn bản không thời gian nói cái gì. Trên đường vào cung, Ngô Củ vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Hết thảy đều không có gì thay đổi, Tề cung vẫn là Tề cung, tương đối đơn giản so với Sở cung. Nhưng mà Ngô Củ nhìn từng cọng cỏ ngọn cây đều cảm thấy vô cùng hoài niệm, hết thảy đều quen thuộc. Tề Hầu thấy Ngô Củ vẫn luôn nhìn ra phía ngoài, cười ôm vai Ngô Củ, nói: "Nhị ca đang nhìn cái gì? Có Cô bên cạnh ngươi, còn cần xem thứ gì?" Ngô Củ nghe hắn nói lời buồn nôn thật không biết xấu hổ, cười cười, nói: "Củ chỉ là không nghĩ tới còn có thể về đây." Tề Hầu cười híp mắt nói: "Nhị ca nếu muốn trở về, sau này Cô thường đón ngươi trở về ở, có được hay không? Ngươi xem, các con cũng vô cùng nhớ ngươi đó." Ngô Củ lườm một cái, nói: "Là con Quân thượng cũng không phải con trai của ta." Tề Hầu cười ha ha, nói: "Không được, con Cô chính là con Nhị ca. Con Nhị ca nhất định phải là con Cô." Đây là ép mua ép bán! Mọi người tiến vào Tề cung, truy xe trực tiếp đến cửa tiểu tẩm cung. Tề Hầu đỡ Ngô Củ xuống xe, quay đầu dặn dò: "Một canh giờ sau tổ chức thảo luận." "Dạ." Tự nhân vội vã đáp ứng, rất nhanh liền lui ra thông báo triều thần tổ chức thảo luận. Mà Tề Hầu cùng Ngô Củ là tiến vào tiểu tẩm cung, đầu tiên là tắm rửa thay y phục, sau đó dùng bữa, còn chưa tới nửa canh giờ. Bây giờ đã không còn sớm, sắc trời gần tới hoàng hôn. Vì trên đường đi gấp rút, Tề Hầu sợ Ngô Củ thân thể không chịu nổi, liền muốn để ngủ một hồi. "Sau nửa canh giờ Cô gọi ngươi, an tâm ngủ đi." Ngô Củ cũng mệt mỏi thật sự, nằm ở trên giường liền ngủ, cảm giác ngủ vô cùng thơm ngọt. Cũng không biết có phải hoài niệm giường nệm nơi này hay không, mà vô cùng thư thái. Khả năng cũng không phải là bởi vì giường Tề cung mềm hơn thoải mái hơn. Dù sao Sở cung vô cùng xa hoa, bất luận là thứ gì cũng tốt hơn Tề cung cần kiệm. Chỉ là Sở quốc bây giờ vẫn chưa có yên ổn, mà Tề quốc người tài ba xuất hiện lớp lớp. Ít nhất nội ưu đã giải quyết, bởi vậy nằm ở Tề cung, Ngô Củ cảm giác an tâm, ngủ tất nhiên cũng vô cùng ngon. Ngô Củ ngủ một chốc, cảm giác thời gian chỉ một cái nháy mắt, liền bị Tề Hầu kêu dậy. Còn có chút mơ hồ, bất quá cần tổ chức thảo luận, hơn nữa còn là vì ứng phó Lỗ quốc xâm lấn, bởi vậy Ngô Củ nhanh chóng xoa xoa con mắt, cưỡng ép mình tỉnh. Ngô Củ dự định từ ngoài điện đi vào, thế nhưng Tề Hầu ngăn cản, cười nói: "Nhị ca, đến bây giờ ngươi còn muốn đi từ ngoài điện? Theo Cô từ giữa điện đi ra." Ngô Củ không chống cự nổi Tề Hầu thịnh tình mời, cùng Tề Hầu từ giữa điện đi Lộ Tẩm cung. Triều thần đã có mặt, rất nhiều người quen thuộc khiến Ngô Củ cảm khái vạn ngàn. Tề Hầu đi trước, Ngô Củ đi sau nửa bước. Triều thần nhìn thấy Ngô Củ đầu tiên là kinh ngạc, lập tức một mảnh ồn ào. Ngô Củ còn tưởng rằng mình từ giữa điện đi ra thực sự không tốt, có thể sẽ gặp phải chê trách. Không nghĩ tới nhóm Khanh đại phu sau khi rối loạn đột nhiên quỳ xuống lạy, hô to: "Bái kiến quân thượng, quân thượng vạn tuế! Bái kiến Sở Vương, Sở Vương vạn tuế!" Ngô Củ phút chốc kinh ngạc, nhìn nhóm triều thần quỳ rạp trên đất, có chút nói không ra lời. Tề Hầu quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Củ, nhíu mày, liền cười nói: "Các khanh bình thân, không cần đa lễ." Nhóm Khanh đại phu lúc này mới đứng lên xếp thành hàng hai bên. Tề Hầu làm một động tác mời Ngô Củ ngồi xuống. Ngô Củ quay đầu lại liếc mắt nhìn bảo tọa Tề Hầu, cảm giác mình ngồi xuống không thích hợp. Bất quá Tề Hầu kéo tay Ngô Củ, cứng rắn làm cho ngồi xuống cùng hắn. Ngô Củ nghĩ thầm. Cũng may chỗ rất rộng, không thì Tề Hầu cao to như vậy, khả năng cả hai đều phải ngồi dưới đất...! Tề Hầu ngồi xuống xong, cao giọng nói: "Chư vị, hôm nay Cô tổ chức thảo luận gấp, khả năng các vị Khanh đại phu đã biết được nguyên nhân." Lời của hắn vừa rơi xuống, mọi người dồn dập gật đầu. Tề Hầu nói: "Lỗ quân bây giờ tới đâu, binh mã ra sao, ai có thể tỉ mỉ nói một chút?" Thái tử Chiêu lập tức đứng lên, chắp tay nói: "Bẩm báo Quân phụ, Lỗ quân nửa tháng trước điểm binh, bây giờ sắp tới phụ cận núi Giáp Cốc, 20000 quân, tướng tiên phong chính là Công tử Khánh Phủ." Tề Hầu gật gật đầu. Xem ra thời điểm vắng mặt hắn, Thái tử Chiêu xác thực làm bài tập rất tốt. Tề Hầu còn nói: "Bây giờ chúng ta có ứng đối gì?" Thái tử Chiêu chắp tay nói: "Con đã phái binh trợ giúp mặt nam phòng thủ, cũng lệnh Đại Tư Mã Thành Phụ quấy rầy phía tây Lỗ quốc." Ngô Củ nghe Thái tử nói, nhất thời gật gật đầu. Thái tử Chiêu tuy rằng tuổi không lớn lắm, thế nhưng trị quốc đích xác cũng rất đáng tin. Bây giờ Đại Tư Mã Vương tử Thành Phụ vẫn trú binh tại Toại quốc. Xem ra ý tứ Tề Hầu muốn phong Vương tử Thành Phụ là quốc quân Toại quốc. Cho hắn trú binh lâu dài tại Toại quốc, thống trị Toại quốc. Toại quốc phía tây Lỗ quốc, Thái tử Chiêu để Tư Mã Thành Phụ tấn công Lỗ quốc, quấy rầy bọn họ, rõ ràng có thể "vây Nguỵ cứu Triệu", quả thật là cái kế sách hay. Ngô Củ híp mắt, nói: "Cũng có thể phái binh nhờ Tào quốc phối hợp cùng Toại quốc. Tào quốc mặt đông, Toại quốc mặt tây, hai quốc gia đồng thời quấy rầy Lỗ quốc. Lỗ quốc sẽ phiền muộn không thôi." Tề Hầu cười cười, nói: "Nhị ca vẫn là đa mưu túc trí như vậy!" Ngô Củ còn nói: "Quân thượng còn có thể phái Triển Hùng cố gắng càng nhanh càng tốt đi vào Tống quốc nhờ Tống Công phái binh quấy rầy mặt nam. Đã như thế, đông nam tây đều có binh mã quấy rầy, phía bắc Lỗ quốc lại muốn cùng Tề quốc tác chiến. Lỗ quốc muốn đại thắng trận này, quả thực khó hơn lên trời, liền không đáng sợ." Tề Hầu gật đầu nói: "Được, Triển Hùng!" Triển Hùng lập tức bước tới trước một bước. Ngô Củ cho hắn đi liên lạc Tống Công Ngự Thuyết, Triển Hùng tất nhiên cao hứng, lập tức chắp tay nói: "Có Triển Hùng!" Tề Hầu nói: "Ngươi hôm nay liền khởi hành, nhanh đi Tống quốc cùng Tống Công thương nghị việc này." "Dạ! Triển Hùng lĩnh chiếu!" Triển Hùng nói, chút nào không ngừng lại, lập tức quay người bước nhanh đi ra khỏi Lộ Tẩm cung. Thời điểm tổ chức thảo luận đã hoàng hôn, lúc này sắp tối, bất quá Triển Hùng vẫn không ngừng lại, nhanh chóng biến mất. Tề Hầu phân phó quấy rầy Lỗ quốc, thế nhưng chính diện còn cần có người xuất chinh. Bọn họ cần thiết chặn binh mã Lỗ quốc bên ngoài Giáp Cốc. Nếu binh mã Lỗ quốc vượt qua núi Giáp Cốc là có thể thẳng tới Trường Thược. Ngô Củ còn nói: "Quân thượng, Củ thiết nghĩ, quân đội Tề quốc phải có trận chiến tại Giáp Cốc cùng quân Lỗ quốc. Giáp Cốc dễ thủ khó công, chính là yếu đạo binh gia. Nếu để cho Lỗ quân thành công vượt qua Giáp Cốc, lại hướng đến mặt bắc chính là Trường Thược. Trường Thược địa thế bằng phẳng, lợi thế của quân ta không tốt như núi Giáp Cốc." Ngô Củ nói, Tề Hầu liền gật gật đầu. Vừa nhắc tới Trường Thược, không ai có ấn tượng sâu bằng Tề Hầu. Dù sao đời trước, Tề Hầu nếm mùi thất bại tại đây. Cuộc đời hắn sỉ nhục nhất là bị đánh bại lần đó. Bởi vì Tề Hầu ngạo mạn, cuộc chiến Trường Thược bị đánh thất bại thảm hại. Tề Hầu nói: "Nhị ca nói có lý, các vị Khanh đại phu nghĩ sao?" Hắn nói như vậy, mọi người dồn dập chắp tay nói: "Sở Vương nói có lý, chúng thần tín phục." Ngô Củ nhìn mọi người phía dưới đều là người mình quen. Từ khi Ngô Củ đi rồi, Công tử Chiêu biến thành Thái tử Chiêu. Quản Di Ngô cũng biến thành Đại Tư Đồ thay chức vị Ngô Củ, sau đó một đường lên chức, bây giờ biến thành Tướng quốc Tề quốc. Bảo Thúc Nha bây giờ Đại Tư Đồ. Công Tôn Thấp Bằng vẫn làm vị trí cũ Đại Tư Hành. Chu Phủ thay thế Đại Tư Mã. Đan Tử Chính, Thạch Tốc, Tào Mạt, Thiệu Hốt chính là tướng quân. Đông Quách Nha là Đại thần khuyên can...! Tất cả tựa hồ không có thay đổi gì, rất hợp tình hợp lý. Ngô Củ nhìn những người quen thuộc này, cảm giác so với ở Sở quốc thoải mái hơn nhiều lắm. Nếu ở Sở quốc, Ngô Củ đưa ra một đề nghị, khả năng cũng không có thuận lợi thông qua. Sở quốc nội bộ còn chưa đồng nhất, mà Tề Hầu đã cơ bản giải quyết xong nội bộ. Coi như Tề Hầu không ở trong triều, Thái tử cùng các vị nhân tài ba cũng đem triều chính thống trị ngay ngắn rõ ràng. Mọi người đồng ý quan điểm của Ngô Củ. Tề Hầu liền nói: "Như vậy, Tề quốc cần người tiên phong, có ai nguyện ý xuất chinh?" Lời vừa nói xong, Đan Tử Chính là người đầu tiên đứng ra, chắp tay nói: "Quân thượng, Tử Chính nguyện ý xuất chinh!" Tề Hầu cười cười. Đan Tử Chính từng làm Đan Bá tại Lạc Sư, có tài lĩnh binh. Thời điểm hắn làm Đan Bá, quân đội Lạc Sư cũng coi như là vô cùng dũng mãnh. Từ khi Đan Tử Chính bị cách chức, đuổi ra khỏi Lạc Sư, quân đội Lạc Sư liền bắt đầu suy sụp. Tề Hầu biết được Đan Tử Chính có tài. Tề Hầu gật đầu nói: "Có Tử Chính xuất chinh, Cô cũng yên tâm." Hắn nói, rồi lại nói: "Tào Mạt." Tào Mạt lập tức đứng ra, chắp tay nói: "Có Mạt!" Tề Hầu cười híp mắt nói: "Ngươi lĩnh 5000 binh mã đến Trường Thược. Nếu như nhìn thấy binh mã Lỗ quốc, phải ngăn chặn toàn bộ!" "Dạ!" Ngô Củ nghe Tề Hầu dùng Tào Mạt ngăn chặn Lỗ quân tại Trường Thược cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ cho là trùng hợp với lịch sử. Kỳ thực không phải, đây là lòng tự trọng Tề Hầu quấy phá. Tề Hầu đối với cuộc chiến Trường Thược đời trước khúc mắc thâm sâu. Cơn giận này làm sao cũng phải đòi lại. Bởi vậy hắn liền dùng Tào Mạt đánh bại hắn đời trước lĩnh binh đi ngăn chặn binh mã Lỗ quốc, đồng thời để ngừa vạn nhất có Lỗ quân lẻn qua. Tào Mạt lĩnh mệnh. Vừa lúc đó, Vương tử Trịnh mới vào hàng ngũ, đột nhiên đứng ra, chắp tay nói: "Tề Công, Sở Vương, Trịnh cũng nguyện theo quân xuất chinh." Ngô Củ nhìn Cơ Trịnh, cười híp mắt nói: "Vương tử thân thể ngàn vàng. Nếu theo quân xuất chinh, có chuyện bất trắc, Quả nhân làm sao giải thích cùng Thiên tử?" Cơ Trịnh cho là Ngô Củ không muốn hắn đi. Thế nhưng lần này hắn đi, chính là vì kiến công lập nghiệp. Chỉ có tạo dựng công lao, hắn mới có thể trở về Lạc Sư gặp Cơ Lãng. Cơ Trịnh khát vọng kiến công. Đây là một cơ hội thật tốt, bởi vậy Cơ Trịnh muốn tham gia. Cơ Trịnh đang định lần thứ hai cầu xin được xuất chinh. Nào có biết Ngô Củ cũng không phải không cho hắn đi, cười nói tiếp: "Nếu như Vương tử có chuyện bất trắc, Thiên tử tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Quả nhân. Bởi vậy...!Quả nhân liền đem Nhược Ngao Lục Binh giao cho Vương tử. Vương tử lĩnh binh hợp tác cùng Tề quân, cần phải đánh bại Lỗ quân!" Cơ Trịnh không nghĩ tới Ngô Củ đem Nhược Ngao Lục Binh giao cho mình, nhất thời trong lòng vô cùng cảm kích. Cảm giác huyết dịch đều đang sôi trào, hắn lập tức chắp tay nói: "Tạ ơn Vương thượng coi trọng! Trịnh nhất định không phụ kỳ vọng!" Tề Hầu cười cười, nói: "Tốt, bây giờ có Tử Chính cùng Vương tử lĩnh binh liền không có sơ hở nào. Bây giờ còn thiếu sách lược, các khanh có biện pháp gì?" Mọi người rơi vào trầm mặc, có chút hai mặt nhìn nhau. Bởi vì nói đến cái này, Lỗ quốc đã ra tay trước. Binh mã của bọn họ lập tức tới Giáp Cốc Sơn, Tề quốc chưa có điểm binh. Tề quốc đã mất thế chủ động. Phải biết rằng đánh trận thế chủ động là phi thường quan trọng. Tề quốc mặc dù có binh mã, nhưng muốn phản công Lỗ quốc cũng không dễ dàng. Dù sao tất cả mọi người phải đem tổn thất hạ xuống thấp nhất. Nếu không phải xem xét tổn thất, xác thực có thể phản công thành công. Thế nhưng Tề quốc cũng sẽ bị trọng thương, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Mọi người trong lúc nhất thời có chút trầm mặc. Ngô Củ nhìn bản đồ đặt tại trên bàn, nói: "Quả nhân nhớ tới...!Trên núi Giáp Cốc có trường thành phải không?" Trường thành có từ thời Tề quốc xa xưa, cũng không phải đến thời Tần Thủy Hoàng mới có. Chỉ có điều Tần Thủy Hoàng phát triển vượt bậc trong xây dựng trường thành. Tại thời Xuân Thu, các quốc gia chiến tranh không ngừng. Mà Tề quốc đang phát triển mạnh mẽ, bởi vậy có rất nhiều tiền bạc để xây dựng trường thành. Quản Di Ngô chủ trương xây dựng một bức tường tại núi Giáp Cốc. Đỉnh núi Giáp Cốc cao hơn mặt nước biển khoảng chừng 300m, cũng không phải quá cao, cũng không phải rất thấp. Hơn nữa địa thế vừa vặn tạo vách ngăn tách rời Tề quốc cùng Lỗ quốc. Đây là một đường ranh giới rõ ràng. Bởi vì Giáp Cốc đất đai cứng cáp, có thể đào móng xây dựng tường thành. Bởi vậy Quản Di Ngô cho người đến Giáp Cốc xây dựng một bức tường dài. Bất quá để xây dựng một bức tường dài như trường thành không thể hoàn thành nhanh chóng. Bây giờ trường thành của Tề quốc còn đang xây dựng, mới vừa động công chưa được mấy năm, chỉ là hình dáng đơn sơ, căn bản chưa có tác dụng phòng hộ. Ngô Củ đột nhiên nhắc tới trường thành, Quản Di Ngô liền đứng ra, chắp tay nói: "Quả thật là có, Di Ngô là người chịu trách nhiệm xây dựng trường thành. Chỉ có điều trường thành còn đang xây dang dở, chưa xong. Nếu Sở Vương muốn dùng trường thành để chống đỡ Lỗ quân, e sợ..." Hắn nói như vậy, Ngô Củ lại nở nụ cười, sờ cằm nói: "Chính là muốn chưa có xây dựng tốt. Nếu quá tốt thời điểm đó chúng ta sẽ phải đau lòng." Mọi người có chút ngờ vực nhìn về phía Ngô Củ, Ngô Củ cười híp mắt dùng ngón tay chỉ chỉ núi Giáp Cốc, nói: "Núi Giáp Cốc tuy rằng chẳng hề cao chót vót, nhưng thế núi liên miên, dễ thủ khó công. Bây giờ Lỗ quân đã xuất binh, chúng ta mất quyền chủ động. Bởi vậy nếu điểm binh phản kích, e sẽ trúng kế Lỗ quốc..." Nghe phân tích, mọi người lập tức gật đầu. Đúng là như thế! Ngô Củ nói tiếp: "Bởi vậy, Quả nhân chủ trương từ đội tiên phong phái ra một phân đội. Không cần nhiều, nhiều nhất là 2000 người, cố gắng càng nhanh càng tốt tới Giáp Cốc. Dùng mảnh tường chưa có xây dựng tốt yểm trợ, thu xếp hỏa dược, mai phục đánh lén Lỗ quân. Trước tiên dọa bọn họ lui, tốc độ tiến quân sẽ bị suy giảm." Mọi người dồn dập gật đầu. Cuối cùng đã rõ ràng vì sao Ngô Củ nói trường thành không xây xong tốt nhất. Bởi vì bọn họ muốn vận dụng hỏa dược, còn muốn dùng "nơi đang thi công" làm yểm trợ, tất nhiên chưa có hoàn thành là tốt nhất. Tường xây xong rồi e rằng sẽ tái mặt cũng không chừng...! Mọi người quyết định kế hoạch tác chiến, cũng quyết định ứng cử viên. Đan Tử Chính lĩnh đại quân chuẩn bị cùng Lỗ quân trực tiếp chạm trán. Cơ Trịnh lĩnh Nhược Ngao Lục Binh đi thẳng tới Giáp Cốc tổ chức mai phục Lỗ quân, nổ bọn họ không còn manh giáp. Mọi người bàn bạc tỉ mỉ kế hoạch đến nửa đêm lúc này mới dồn dập rời đi. Ngô Củ mệt mỏi không chịu nổi, sau khi trở về không có rửa mặt, trực tiếp đi ngủ, ngủ một giấc đến sáng bạch. Khi Ngô Củ mở mắt Tề Hầu không ở bên cạnh. Quay đầu nhìn chung quanh, Ngô Củ mê man một lúc mới từ từ tỉnh táo, phát hiện chính mình cũng không phải là ngủ ở Sở cung, mà là ngủ ở Tề cung. Tề Hầu không ở đây, xiêm y cũng không thấy, Ngô Củ mới vừa đứng dậy, liền nghe Yến Nga kinh hỉ nói: "Vương thượng!" Ngô Củ vừa ngẩng đầu liền thấy Yến Nga chạy lại đây. Yến Nga vẫn ở Tề cung. Bởi vì Tề quốc cách xa Sở quốc đi đường bôn ba mệt nhọc, bởi vậy Ngô Củ cũng không có mang theo Yến Nga đi Sở quốc. Tính ra Yến Nga đã lâu chưa thấy Ngô Củ. Ngô Củ nhìn thấy Yến Nga cũng kinh hỉ. Nhưng mà còn chưa có thay y phục thường, chỉ mặc quần áo lót, Ngô Củ vội vàng dùng chăn che mình, vẫn cứ hết sức khó xử. Thời gian dài như vậy không gặp, Yến Nga cũng cao lớn không ít, hơn nữa khuôn mặt càng thêm xinh đẹp. Yến Nga trước đây là loại tướng mạo không xuất chúng, nhưng lanh lợi. Bây giờ phảng phất thành một thiếu nữ thành thục thướt tha xinh đẹp. Ngô Củ có một loại ảo giác con gái nhà mình đã lớn. Nhìn thấy Yến Nga bộ dáng này, Ngô Củ càng cảm thấy lúng túng, nhanh chóng che chính mình. Yến Nga lại không cảm thấy lúng túng, vồ tới nói: "Vương thượng, tỳ nữ đã có thể gặp ngài! Vương thượng ngài gầy rồi." Ngô Củ cười cười, nói: "Yến Nga ngược lại rất đẹp." Yến Nga nghe Ngô Củ khen chính mình, nhất thời cười rộ lên. Kết quả vào lúc này Tề Hầu từ bên ngoài đi vào. Ngô Củ đang cười híp mắt, liền cảm nhận được một tầm mắt nóng bỏng u oán, ngẩng đầu nhìn phát hiện là Tề Hầu. Tề Hầu cũng cười, thế nhưng cười đặc biệt nham hiểm, nói: "Yến Nga xác thực đã xinh đẹp, thế nhưng Cô cảm thấy không dễ nhìn như Nhị ca." Yến Nga cũng đồng ý nói: "Tỳ nữ cũng cảm thấy Vương thượng càng ngày càng dễ nhìn. Tất nhiên làm Sở Vương, khí độ cũng không tầm thường!" Yến Nga hoàn toàn không nhận ra Tề Hầu u oán. Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là vội ho một tiếng. Vào lúc này có người đến tìm Tề Hầu, hẳn là liên quan đến Lỗ quốc. Tề Hầu gật đầu nói: "Cô lập tức đi ngay." Tự nhân rất mau đã lui ra ngoài, Tề Hầu đối với Ngô Củ nói: "Nhị ca, Cô cho người đi đón Địch Nhi tiến cung. Tử Văn cùng Địch Nhi tuổi gần nhau, vừa vặn cùng nhau chơi. Nhị ca có phải cũng nhớ Địch Nhi?" Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu đem Địch Nhi vào cung. Đương nhiên Ngô Củ nhớ Địch Nhi, hơn nữa rất nhớ. Vừa nghĩ tới đứa nhỏ bụ bẫm mềm mại, hay mít ướt, khóc vô cùng đáng yêu là Ngô Củ rất muốn...!bóp hai cái má bánh bao. Tề Hầu nói: "Bởi vì chuyện của Lỗ quốc, Cô mấy ngày nay có khả năng sẽ bận, Nhị ca ở chơi cùng Địch Nhi." Ngô Củ gật gật đầu, nói: "Quân thượng không cần để ý Củ, công vụ quan trọng." Tề Hầu cười híp mắt, thò qua hôn trán Ngô Củ, nói: "Nhị ca thật hiền lành." Ngô Củ lườm hắn một cái. Yến Nga ở một bên lại cười hì hì, tựa hồ cảm thán Tề Hầu cùng Ngô Củ quan hệ vẫn tốt như vậy. Tề Hầu vội vã rời khỏi. Ngô Củ liền đi tìm Tử Văn, dẫn Tử Văn gặp Địch Nhi. Cả hai đều là con nuôi của Ngô Củ. Tử Văn bình tĩnh thành thục, mà Địch Nhi ngây thơ đáng yêu, hai đứa nhất định chơi vui vẻ. Ngô Củ đi tìm Tử Văn. Tử Văn ngày hôm qua ngày đầu tiên tiến vào Tề cung. Cảm giác đặc biệt mới mẻ, một buổi tối đều không ngủ, Tử Văn ôm Đại Bạch đùa giỡn. Tử Văn mặc dù coi như thành thục mặt than, thế nhưng kỳ thực ở độ tuổi hiếu động. Tử Văn cảm giác vô cùng mới mẻ, mang theo Đại Bạch chơi một buổi tối. Đại bạch muốn ngủ, thế nhưng tiểu chủ nhân hưng phấn, nhất định muốn cùng nó chơi. Đại Bạch nhiều lần ngủ gục lại bị Tử Văn xách lỗ tai, không hề có tôn nghiêm bị lôi xềnh xệch. Đại Bạch ngủ không bao lâu trời đã sáng rồi. Tử Văn lập tức nhảy nhót chuẩn bị bắt đầu đùa giỡn. Đại Bạch con mắt không mở ra được, híp híp, đầu to gật gù. Tử Văn cưỡi ở trên lưng, xoa đầu cùng lỗ tai nó, một mặt quan tâm nói: "Đại Bạch là bị bệnh? Tại sao không có tinh thần?" Đại Bạch tựa hồ có thể nghe hiểu Tử Văn nói chuyện, thế nhưng nó không biết nói chuyện, chỉ có thể "gào gừ gào gừ" tội nghiệp. Muốn ngủ, rất muốn ngủ! Tử Văn đang lo lắng "cún cưng" Đại Bạch, liền nghe tiếng bước chân đi tới. Tử Văn bởi vì khi còn bé được hổ nuôi lớn, bởi vậy khứu giác vô cùng nhạy bén, thính giác cũng vô cùng nhạy bén. Ngô Củ còn chưa đi vào, Tử Văn đã biết là ai đến, lập tức từ bỏ Đại Bạch chạy đi. Đại Bạch mới vừa rồi còn ghét bỏ tiểu chủ nhân không cho nó ngủ. HunhHn786 Thế nhưng Tử Văn chạy đi, nó ngay lập tức liền ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt, nhanh chóng đuổi theo Tử Văn. Tử Văn đâm đầu vào người Ngô Củ, gọi. "Phụ thân." Ngô Củ đem Tử Văn nâng lên, nói: "Đi thôi Tử Văn, phụ thân giới thiệu cho con một đệ đệ có được hay không?" Tử Văn kỳ quái nhìn Ngô Củ, nói: "Phụ thân, cái gì là đệ đệ?" Ngô Củ cười nói: "Chính là một đứa bé rất đáng yêu. Địch Nhi nhỏ hơn Tử Văn, cho nên Tử Văn phải nhường nhịn Địch Nhi." Tử Văn không có quá hiểu rất đáng yêu là có ý gì. Ngô Củ ôm Tử Văn đi về phía trước, rất mau đã tới hoa viên. Địch Nhi hôm nay phải vào cung gặp nghĩa phụ. Địch Nhi đã lâu chưa thấy nghĩa phụ. Vốn vô cùng nhớ, đột nhiên nghe nói nghĩa phụ trở về, tất nhiên hết sức vui vẻ, sáng sớm Địch Nhi liền tiến cung. Dịch Nha đưa Địch Nhi đến cửa cung, cũng không có tiến cung, chỉ là dặn dò Địch Nhi nghe lời. Địch Nhi ngẩng đầu hỏi Dịch Nha. "Tại sao phụ thân không tiến cung? Phụ thân không muốn gặp nghĩa phụ?" Dịch Nha xoa xoa đầu Địch Nhi, nói: "Ngoan, Địch Nhi chơi vui vẻ, phụ thân không tiến cung." Kỳ thực Dịch Nha biết mình giả vờ mất trí nhớ đã bại lộ, phải hạn chế tiến cung. Hắn thật tiến cung, e sợ sẽ khiến cho Tề Hầu không vui. Địch Nhi muốn vào cung chơi. Nghe nói nghĩa phụ mang đến một ca ca, tiểu Địch Nhi hết sức cao hứng. Ninh Thích cũng nghe nói tin tức này, đột nhiên cảm giác nguy cơ. Dù sao ca ca cái gì, hắn chính là ca ca của Địch Nhi. Đột nhiên lại thêm một người ca ca, Ninh Thích sao không thấy nguy cơ chứ? Bởi vậy Ninh Thích như cái đuôi đi cùng tiểu Địch Nhi, nhất định cũng phải tiến cung. Từ khi Ninh Thích cùng tiểu Địch Nhi được mang về đã qua hai năm. Ninh Thích cao lên không ít, Địch Nhi vẫn còn là bánh bao thịt. Dịch Nha cùng Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng cũng không phải cha ruột Địch Nhi, thế nhưng đối với Địch Nhi rất yêu thương. Địch Nhi càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng mũm mĩm. Hai má non mềm toàn thịt, Địch Nhi so với Ninh Thích lùn hơn một cái đầu. Ninh Thích ở bên cạnh Địch Nhi càng giống như là đại ca ca. Tuy rằng ngày thường Ninh Thích luôn bắt nạt tiểu Địch Nhi, còn khiến tiểu Địch Nhi khóc. Bất quá tiểu Địch Nhi thích Ninh Thích ca ca. Ninh Thích nắm tay Địch Nhi dẫn đi. Vẻ mặt ghét bỏ, Ninh Thích lải nhải nói tiểu Địch Nhi quá ngốc sẽ bị lạc, cũng sợ tiểu Địch Nhi thật đi lạc, nói phải nắm chặt tay mình. Hai đứa nhóc tiến cung. Sắp tới hoa viên, Địch Nhi liền nhìn thấy được nghĩa phụ, lập tức bỏ tay Ninh Thích vui vẻ chạy qua. Điều này làm cho Ninh Thích cảm thấy mất mát. Tiểu Địch Nhi chạy qua bi bô gọi: "Nghĩa phụ!" Ngô Củ quay đầu nhìn lại, tiểu Địch Nhi đã đến. Quả thực đáng yêu muốn chết! Địch Nhi vẫn bụ bẫm nhiều thịt, quả nhiên vô cùng đáng yêu. So sánh Ninh Thích cùng Tử Văn, Địch Nhi mới như đúng là đứa trẻ con, nói chuyện bi bô, động tác cũng vô cùng đáng yêu tính. Ngô Củ cũng ôm Địch Nhi. Một tay một đứa. Địch Nhi cùng Tử Văn ngồi ở trên cánh tay, Ngô Củ cảm giác mình thực sự là quá giàu có. Tiểu Địch Nhi cắn ngón tay, tựa hồ có hơi căng thẳng, đánh giá Tử Văn. Dù sao ngoại trừ Ninh Thích, Địch Nhi cũng chưa từng tiếp xúc với những đứa trẻ khác, hết sức tò mò. Tử Văn cũng đánh giá Địch Nhi. Tuy rằng mặt than vô cùng lạnh lùng, bất quá trong lòng suy nghĩ đệ đệ thật đáng yêu...! Tử Văn nghĩ như thế, liền tiến gần qua, sau đó đưa tay ra, quyết đoán nặn nặn hai má Địch Nhi. Nhiều thịt, mềm mềm, mịn mịn! Ngô Củ phút chốc ngây người. Không hổ là con trai mình! Tử Văn giống Ngô Củ, muốn là làm. Địch Nhi cũng ngẩn người. Bởi vì bị Tử Văn ngắt hai má, Địch Nhi chớp chớp mắt to. Bất quá không hề tức giận, trái lại Địch Nhi cười khanh khách, đem mặt đến gần để Tử Văn chơi. Ninh Thích đứng phía dưới, ngẩng đầu nhìn hai đứa nhóc, nhất thời tức giận bóp cổ tay. Địch Nhi không cho nó nắm hai má, lại đưa đến tay tiểu tử thúi kia. Thực sự là tức chết Ninh Thích. Tiểu Địch Nhi cùng Tử Văn rất nhanh liền kết bạn. Ngô Củ không chịu nổi, ôm không được hai đứa nhóc, liền buông ra để chúng chơi với nhau. Đâu chỉ là Ninh Thích bóp cổ tay, Đại Bạch cũng bóp cổ chân. Nó cảm giác mình bị thất sủng, lập tức đến gần vây quanh Tử Văn. Địch Nhi đột nhiên nhìn thấy một con vật lớn màu trắng lao ra. Địch Nhi sợ đến trốn về sau, phút chốc chạy tới sau lưng Ninh Thích, cầm lấy vạt áo run lẩy bẩy. Nói thật, Đại Bạch quá lớn, thân hình có thể nói là to hơn đồng loại. Ninh Thích cũng là lần đầu thấy sói lớn như vậy. Dù sao Ninh Thích cũng không lớn, bởi vậy cũng sợ sệt. Mà vì biểu lộ ra chính mình mạnh mẽ phong độ, Ninh Thích lập tức giang hai tay bảo vệ tiểu Địch Nhi, nói: "Không....!không...!không cần phải sợ. Có...!có...!có ta ở đây..." Ngô Củ ở bên cạnh, vô cùng không nể mặt mũi bật cười. Tử Văn vội vã vỗ vỗ Đại Bạch, nói: "Không cần phải sợ. Đại Bạch không cắn người." Tiểu Địch Nhi ló đầu ra, tò mò nhìn Đại Bạch. Đại Bạch vô cùng ngoan ngoãn ngồi dưới đất, hướng về phía bọn họ lay động đuôi. Bộ mặt Đại Bạch ngây ngô, hoàn toàn không có uy nghiêm, vô cùng lấy lòng. Tiểu Địch Nhi nói: "Tử Văn ca ca, nó là chó sao?" Tử Văn suy nghĩ một chút. Chó và sói khác nhau, thế nhưng đối với Tử Văn mà nói, chó và sói không sai biệt lắm, liền gật gật đầu. Đại Bạch hoàn toàn không để ý mình bị nói thành chó. Bởi vì Đại Bạch căn bản cũng không biết mình cùng chó khác nhau. Tiểu Địch Nhi lập tức ngưỡng mộ nói: "Tử Văn ca ca thật là lợi hại! Địch Nhi...!Địch Nhi có thể sờ sờ nó không? Con chó thật đáng yêu!" Ninh Thích trong lòng mắng như đọc Tam Tự Kinh. Cái gì? Đáng yêu? Sói còn có thể đáng yêu? Không biết có phải mắt Địch Nhi bị vấn đề gì. Phải tìm Đường Vu tới xem bệnh thôi! Tử Văn vỗ vỗ đầu Đại Bạch. Đại Bạch một mặt làm nũng, lập tức nằm trên mặt đất, lật cái bụng lên, ngoắt ngoắt cái đuôi, hướng Tử Văn lấy lòng. Tử Văn xoa xoa bộ lông xù màu trắng. Đại Bạch được xoa xoa, nhất thời há miệng rộng kêu "gào gừ gào gừ", sảng khoái run run. Tiểu Địch Nhi thấy Đại Bạch làm nũng càng cao hứng, nói: "Tử Văn ca ca thật là lợi hại!" Tiểu Địch Nhi nói, cũng không sợ, liền chạy tới ngồi chồm hỗm xuống. Nhìn Đại Bạch làm nũng, Địch Nhi cũng đưa tay sờ soạng, Đại Bạch cũng không có phản kháng. Ninh Thích vừa thấy, trong lòng vô cùng khó chịu. Danh tiếng của Ninh Thích đột nhiên bị Tử Văn đoạt hết. Ninh Thích đảo mắt một vòng, xoay người chạy đi. HunhHn786 Ngô Củ nhìn ba đứa trẻ chơi với nhau cảm giác rất tốt. Qua một hồi tiểu Địch Nhi không thấy Ninh Thích ca ca, có chút kỳ quái. Ninh Thích cũng đã trở về. Ninh Thích vì đòi lại mặt mũi, nghĩ tới giở tuyệt chiêu. Ninh Thích chạy đến thiện phòng lấy một khối thịt, sau đó liền chạy trở về. "Gào gừ!" Đại Bạch tựa hồ ngửi thấy mùi thịt tươi, đứng lên. Địch Nhi đang ngồi sợ lông liền bị xô ngã trên mặt đất, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đại Bạch vừa mới còn phơi bụng làm nũng, đột nhiên bật dậy, cũng dọa Tử Văn giật mình. Liền thấy Đại Bạch đột nhiên bật dậy, chảy nước miếng liền chạy. Tử Văn ngẩng đầu nhìn liền thấy Ninh Thích cầm một khối thịt to để dưới đất. Đại Bạch chạy tới, há miệng ăn thịt tươi. Ninh Thích ôm cánh tay bộ dáng vô cùng đắc ý. Thật ra nội tâm Ninh Thích vô cùng căng thẳng, nhưng ngoài mặt tỏ ra thoải mái nâng tay sờ sờ đầu Đại Bạch. Đại Bạch ăn thịt, không đếm xỉa tới Ninh Thích, liền để Ninh Thích vuốt ve hai lần. Tiểu Địch Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, nói: "Nịnh Thích ca ca thật là lợi hại! Con cho thích ngươi!" Ninh Thích kỳ thực chân mềm nhũn. Dù sao Đại Bạch quá lớn, thời điểm ăn thịt còn thở khì khì, khối thịt cũng thỉnh thoảng chạm vào đùi Ninh Thích. Ninh Thích mạnh miệng nói: "Đó...!Đó là đương nhiên..." Tử Văn nhìn Đại Bạch tham ăn vô cùng bất đắc dĩ, huýt sáo. Đại Bạch nhanh chóng đem thịt ăn hết, sau đó lập tức vẫy đuôi trở về. Tử Văn nói: "Không nên tùy tiện ăn đồ ăn, ngươi quá béo rồi." Đại Bạch bị Tử Văn "chê bai", thế nhưng nghe không hiểu, còn tưởng rằng tiểu chủ nhân đang cùng nó chơi. Ngô Củ nhìn ba đứa trẻ chơi với Đại Bạch, thấy buồn cười. Đặc biệt là Ninh Thích vừa run rẩy, vừa rất tự hào tiếp thu khen ngợi của tiểu Địch Nhi. Ngô Củ cười sắp đau bụng. Ngô Củ ở chơi cùng ba đứa trẻ. Lúc này Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đi ngang qua, vừa vặn thấy được Ngô Củ. Thiệu Hốt lập tức hưng phấn tới chào hỏi. "Công tử!" Đông Quách Nha cũng đi tới, nói: "Thiệu đại phu nói sai rồi, bây giờ nên gọi Sở Vương." Ngô Củ cười cười, nói: "Trước mặt Thiệu sư phó cùng Đông Quách sư phó, Cũ vĩnh viễn là đệ tử, gọi thế nào cũng là giống nhau." Thiệu Hốt cũng rất lâu chưa gặp Ngô Củ, vô cùng nhớ, nhịn không được ôm lấy Ngô Củ. Ngô Củ lấy làm kinh hãi, bất quá vẫn là để mặc Thiệu Hốt. Thiệu Hốt nói: "Ngài đi lâu như vậy, có biết Thiệu Hốt nhớ ngài bao nhiêu không." Ngô Củ cười híp mắt, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt xa xôi phóng tới. Ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy Đông Quách Nha, Ngô Củ liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Khụ...!Củ, Củ cũng thật là nhớ Thiệu sư phó...!Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi." Ngô Củ nhanh chóng mời Thiệu Hốt ngồi xuống. Mọi người ngồi bên trong đình, nhìn ba đứa bé đùa giỡn. Thiệu Hốt tựa hồ có rất nhiều lời muốn cùng Ngô Củ nói, liên tiếp đặt câu hỏi. Bất quá cuối cùng vấn đề liền rơi vào việc Lỗ quốc tấn công Tề quốc. Thiệu Hốt có chút lo lắng nói: "Lỗ quốc lần này thế tới hung hăng, lẽ nào Vương thượng không lo lắng?" Ngô Củ cười cười, nói: "Củ không lo lắng. Thiệu sư phó cũng không cần phải lo lắng. Bởi vì lần này Lỗ quốc...!chắc chắn tất sẽ bại không thể nghi ngờ." Thiệu Hốt kinh ngạc nói: "Tất sẽ bại?" Ngô Củ gật gật đầu, nói: "Bây giờ Tề quốc mạnh mẽ. Rất nhiều quốc gia không phải cùng Tề quốc giao hảo, chính là có việc cầu với Tề quốc. Tào quốc, Tống quốc đều có thể giúp Tề quốc quấy rầy Lỗ quốc. Tất nhiên còn có chiếu lệnh của Thiên tử vừa mới lên ngôi. Bởi vậy lần này Tề quốc đánh Lỗ quốc là danh chính ngôn thuận, đánh trận hưng binh. Có thể nói, Tề quốc là bảo vệ đất nước. Bây giờ Tề quốc có nhiều nhân tài như vậy, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, làm sao có thể bị đánh bại chứ?" Thiệu Hốt nghe Ngô Củ phân tích, nhất thời cảm thấy vô cùng có lý, cũng đã thả lỏng một chút. Ngô Củ thấy Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha bình ổn rồi, liền cười nói: "Như vậy đi, hai vị sư phó hỗ trợ trong mấy đứa nhỏ một chút. Củ đi thiện phòng một chuyến." Thiệu Hốt vừa nghe trông trẻ con, nhất thời vô cùng căng thẳng. Bởi vì hắn không biết trông trẻ con thế nào. Đông Quách Nha lại chắp tay nói: "Vương thượng xin cứ tự nhiên." Ngô Củ trước đây đã đáp ứng làm thịt gà cho Tề Hầu ăn. Tề Hầu đột nhiên thèm món thịt này. Chỉ là sau đó đã xảy ra không ít sự tình. Tề Hầu về nước liền bận rộn chống Lỗ quốc xâm phạm, bởi vậy vẫn luôn không có rảnh rỗi. Ngô Củ không có chuyện gì có thể làm, dĩ nhiên là nghĩ làm món ngon Tề Hầu. Ngô Củ giao phó Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha trông coi mấy đứa nhỏ, mình liền đi thiện phòng chuẩn bị làm món gà. Dùng gà làm nguyên liệu nấu món gì vừa ngon có thể no bụng, hơn nữa Tề Hầu tuyệt đối chưa từng ăn, ăn còn phải vỗ tay khen..