Vô Củ
Chương 2 : Tề Hoàn Công
Tề cung nguy nga, tường cao, mái ngói đao cong, cột nhà to lớn. Nhưng mà ở nơi hùng tráng như vậy, lộ ra một loại tang thương suy bại.
Gió cuốn tuyết đọng trên mặt đất kêu rào rào bay về phía trời cao.
Ở Tề cung đẹp đẽ quý giá mà tẩm cung Tề Hầu lại dựng nên một bức tường xấu xí cao ngất. Tường cao bao quanh tẩm cung, đem tẩm cung vây kín không kẽ hở, tường cao phảng phất như là nhà tù, bên cạnh có quân gác nghiêm ngặt.
Một cung nữ xiêm y màu hồng nhạt vừa đi vừa nhìn chung quanh. Dáng vẻ lén lút, nàng dùng tay chân sờ soạng chân tường xấu xí. Đi đến một góc, nàng nhanh chóng duỗi tay tháo vài khối gạch. Phía dưới chân tường cao ngất thế nhưng lộ ra một cái lỗ chó nhỏ.
Lỗ nhỏ thật sự rất nhỏ, cung nữ dáng người mảnh mai cũng khó khăn bò qua, còn có vài phần gian nan. Cung nữ sử dụng chân cùng tay từ lỗ chó chui vào trong. Chui vào xong, nàng vội vàng lấp kín lỗ chó lại, duỗi tay đè ép ngực mình, phảng phất như tự an ủi chính mình. Bất quá vị trí ngực có chút căng phồng, hẳn là có giấu đồ vật.
Cung nữ bò vào, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy hướng tẩm cung Tề Hầu.
Không có một bóng người, nơi nơi đều là lá khô tuyết đọng.
"Ô ô"
Phảng phất có tiếng kêu khóc.
Cung nữ nhanh chóng đi thật nhanh về phía trước. Trên đường nàng té ngã một cái, bánh nướng lớn từ trong lòng ngực rơi ra.
"Bịch!"
Bánh rơi trên mặt đất, bị chìm trong tuyết. Cung nữ chạy nhanh nhặt bánh nướng từ trong tuyết lên. Nàng không kịp phủi sạch sẽ, bò dậy liền chạy.
"Rầm!!"
Nháy mắt cung nữ vọt vào gian đại điện tối tăm.
Trong đại điện một mảnh u ám, không thấy ánh nắng. Bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có, tràn ngập một mùi ẩm mốc khó ngửi.
Cung nữ chạy vào, liền thấy trên giường nằm một người đầu bạc, vẫn không nhúc nhích.
Cung nữ nhanh chóng chạy tới, ông lão cử động, chỉ là hơi hơi giật thân mình. Một giọng nói khàn khàn, mở miệng là không ngừng ho khan.
"Người nào?"
Cung nữ tiến lên.
"Bịch!"
Nàng quỳ gối, nước mắt chảy xuống, khóc lóc kể lể.
"Quân Thượng, nô tỳ là Yến Nga! Quân Thượng!"
Cung nữ nói xong khóc không thành tiếng. Mà ông lão nằm ở trên giường đầy mặt nước bùn, quần áo cũ nát, trời đông giá rét chỉ có một cái chăn mỏng phủ trên người. Sắc mặt đã đỏ đến đáng sợ, tất nhiên là đang sốt nhưng không ai để ý tới.
Mà ông lão này xác thật là Tề Hoàn Công Khương Tiểu Bạch hùng bá Xuân Thu!
Tề Hoàn Công nằm ở trên giường, đôi mắt cơ hồ không mở ra, nói.
"Tự nhân ở đâu? Cô khát nước, vì sao không người đưa nước?"
Cung nữ nghe nói như vậy khóc càng lớn, thở hổn hển, nói:
"Quân Thượng! Tự nhân (thái giám) cùng đám người bên ngoài tác loạn, phong tỏa Tề cung, không cho nhóm đại phu tới gặp Quân Thượng! Muốn Quân Thượng sống sờ sờ đói chết khát chết! Cao tử rất bất đắc dĩ, mới lệnh nô tỳ lén bò vào từ lỗ chó tới xem Quân Thượng!"
Nàng nói, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra một cái bánh nướng dơ hề hề. Bánh nướng lớn mặt trên dính dơ do lúc rơi vào vũng nước do tuyết tan ra biến thành vũng bùn đen. Cung nữ Yến Nga lấy ra, lập tức dùng tay áo lau lau bánh nướng lớn, vội vàng đưa cho Tề Hoàn Công, nói:
"Quân Thượng xin dùng một ít, bảo trọng thân thể, chờ tính kế sách!"
Tề Hoàn Công không có tiếp nhận bánh nướng lớn, sắc mặt rất bình tĩnh, nhắm mắt hỏi:
"Mấy vị Công tử đâu?"
Yến Nga vừa nghe, có chút chần chừ, nhưng vẫn cứ trả lời.
"Chúng Công tử...... đang bàn kế sách."
Vừa nghe, nháy mắt tất cả đều sáng tỏ. Bàn kế sách? Chẳng phải là tính kế cho vị trí Tề Hầu này sao?
Nhớ năm đó hắn như thế nào, không ai bì nổi, tranh bá chư quốc, ngay cả Chu Thiên Tử cũng phải nhìn sắc mặt của hắn, bên người vô số mỹ nhân rượu ngon. Mà hiện giờ, một khi gặp nạn, cả mấy đứa con trai cũng không để ý tới.
Tề Hoàn Công nghe xong, chỉ là hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc mở mắt, trong ánh mắt có chút bi thương, nói:
"Quản sư phó, là Cô sai rồi, sai khi dùng tiểu nhân, phải như thế!"
Yến Nga vừa nghe, không khỏi rơi nước mắt, che miệng khóc ô ô, liền nghe Tề Hầu nói:
"Yến Nga, đem đèn tới."
Yến Nga nghe không hiểu đây là có ý tứ gì, nhưng cũng nàng vội vàng đi lấy giá cắm nến mồi lửa. Che ánh nến khỏi bị tắt, nàng nhanh chóng tiến đến quỳ gối trước mặt Tề Hoàn Công.
Giọng Tề Hoàn Công khô khan, lại giống như đang cười, nói:
"Yến Nga, ngươi đi mau đi."
Yến Nga không biết Tề Hầu muốn làm cái gì, nhưng không dám làm trái ý Tề Hầu. Nàng đứng lên để giá nến lại rồi lui ra. Trước khi đi nàng cũng không quên đem bánh nướng lớn đặt ở giường Tề Hầu. Làm xong nàng vội vàng chạy ra khỏi tẩm cung, bò qua lỗ chó về báo cáo.
Tề Hoàn Công nhìn giá cắm nến, cười khẽ một tiếng, nói thầm.
"Trời cao trách phạt, phải chịu đại nhục......"
Hắn nói, đôi mắt đầy tang thương. Trong ánh mắt lập loè thần sắc hung ác, gằn từng chữ một.
"Nếu như có kiếp sau, tất cả nhất nhất đều hoàn lại!"
Âm cuối vừa phát ra.
"Soạt!"
Giá cắm nến bị đẩy ngã vào chăn mỏng phía trên. Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, lửa lan tràn, càng lúc càng lớn, cuối cùng phóng lên cao.
Vách tường xấu xí dính bùn đất cũng bén lửa bốc cháy lớn.
Bởi vì tường cao không người nào biết, cho đến khi lửa bốc lên rất cao qua tường, cung nhân mới giật mình bị dọa kêu phác hỏa, khi đó đã muộn.
Giám quốc Cao tử tuổi già nghe tin chạy vào trong cung, nhìn thấy đầy trời lửa lớn, mắt già đầy lệ gục trên mặt đất, trong miệng kêu:
"Quân Thượng! Quân Thượng!!
Nến như có kiếp sau......
Tất cả......
Nhất định hoàn lại......
Trong tẩm điện Tề cung, trên giường nệm xa hoa nằm một người nam tử tuổi trẻ, đầu mang ngọc quan, thân mặc áo trong màu trắng, trên trán kín mồ hôi lạnh.
Quan ngự y quỳ gối một bên. Mấy vị nam tử vây quanh ở bên cạnh. Có người không ngừng bước đi qua lại, thoạt nhìn rất sốt ruột.
"Khụ......"
Liền nghe một tiếng ho khan, người trẻ tuổi trên giường tỉnh lại. Hắn ho khan dữ dội, bỗng nhiên từ trên giường bậc ngồi dậy.
"Quân Thượng! Quân Thượng! Quân Thượng tỉnh rồi!"
Hai vị nam tử nhanh chóng đỡ lấy người trẻ tuổi vừa ngồi dậy, kinh hỉ đan xen, nói:
"Quân Thượng! Ngài tỉnh?"
Tề Hoàn Công nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm mấy người trước mắt.
Vừa mới rồi hắn còn bị lửa lớn vây quanh. Quân chủ Tề Quốc không ai bì nổi, bá chủ đại quốc đang sống sờ sờ bị hoạn quan tra tấn đến chết. Thời điểm lửa lớn vây quanh hắn nghĩ đến là giải thoát, cũng là phẫn hận.
Nào biết thế nhưng còn có thể mở mắt. Bất quá mở mắt lại phát hiện hết thảy có chút bất đồng. Hai người nam tử trước mắt ước chừng ba bốn mươi tuổi, tóc còn chưa có hoa râm, đúng là anh hùng năm đó.
Tề Hoàn Công híp mắt, có chút chần chờ nói:
"Bào Thúc Nha sư phụ, Cao tử?"
Hai nam nhân đồng thời quỳ xuống.
"Bịch!"
"Tề Hầu rốt cuộc tỉnh! Trời cao có mắt, trời cao có mắt!"
Tề Hoàn Công nhìn Bào Thúc Nha cùng Cao Hề còn rất trẻ, không khỏi nhăn nhăn mày. Cao Hề nói:
"Quân Thượng, tuy rằng Quân Thượng bệnh nặng mới tỉnh, nhưng hiện giờ Quân Thượng vừa mới đăng vị, quốc sự không thể không có Quân Thượng chủ trì. Khẩn cầu Quân Thượng xuất binh thảo phạt Lỗ Quốc. Công tử Củ một ngày chưa chết, ngôi vị của Quân thượng một ngày không an!"
Tề Hầu nghe Cao Hề nói, trong lòng thế nhưng có một loại cảm giác sông cuộn biển gầm, một dòng máu nóng cơ hồ muốn xông lên đỉnh đầu.
Thật là trời cao có mắt, để hắn làm lại từ đầu. Hắn nghe nhắc đến Công tử Củ liền biết lúc này là năm đầu tiên mình vừa mới kế vị, trở thành Tề Hầu. Hết thảy thời gian chưa muộn......
Ở nơi khác.
Quản Trọng, Thiệu Hốt, Bào Thúc Nha, Cao tử Cao Hề, Quốc tử Quốc Ý Trọng.....
Ngô Củ đột nhiên nghe được rất nhiều tên tuổi nổi danh trong lịch sử. Quan trọng nhất chính là Công tử Tiểu Bạch. Tề Hoàn Công là vị quân chủ chư hầu xưng bá chủ đầu tiên thời Xuân Thu, thường được xếp vào hàng đầu tiên của danh sách Ngũ bá.
Thiếu niên bên cạnh Ngô Củ kêu người đi thỉnh Quản sư phó cùng Thiệu sư phó chưa tới. Ngô Củ bất động thanh sắc, muốn hiểu rõ ràng tình huống hiện tại.
Ngô Củ vẫn gọi "Củ" chẳng qua đã không họ Ngô. Ngô Củ giờ này khắc này thân phận là con thứ của Tề Hi Công, Công tử Củ, họ Khương, Lữ thị, danh Củ. Dựa theo lễ nghĩa, người khác xưng là Công tử Củ. Nếu trực tiếp kêu đại danh, dựa theo quy tắc Xuân Thu đặc biệt là nam quý tộc gọi thị không gọi họ, hẳn gọi là Lữ Củ.
Tính ra, Ngô Củ còn có một đệ đệ nhỏ hơn vài tuổi. Đệ đệ còn là đại danh đỉnh đỉnh trong ngũ bá Xuân Thu, Tề Hoàn Công.
Tuy rằng Ngô Củ không học văn, hơn nữa đã tốt nghiệp rất nhiều năm, nhưng vẫn biết chuyện xưa của Công tử Tiểu Bạch cùng Công tử Củ.
Tề Hi Công cho con trưởng là Công tử Chư Nhi kế vị, hiệu là Tề Tương Công. Tề Tương Công được biết đến với sự hoang dâm vô đạo, giết người vô cớ, đã có quan hệ loạn luân với em gái và giết chết em rể là Lỗ Hoàn Công, khiến cho nhóm đại phu Tề Quốc cực độ bất mãn. Cháu trai Tề Hi Công là Công Tôn Vô Tri nhân cơ hội đi quá giới hạn. Cuối cùng, Tề Tương Công bị em họ Công Tôn Vô Tri dùng kế giết chết. Công Tôn Vô Tri sau đó lên ngôi. Lúc ấy Công tử Tiểu Bạch cùng Công tử Củ không có thế lực, được sư phó của mỗi người là Bào Thúc Nha cùng Quản Trọng hộ tống chạy khỏi Tề Quốc.
Công Tôn Vô Tri kế vị không đến một năm, bị người đất Ung Lâm vốn có thù oán giết chết. Tề Quốc từ đây không có quân chủ, nội bộ loạn một mảnh.
Chuyện xưa này rất nhiều học sinh tiểu học cũng biết.
Hai vị Thượng khanh Giám quốc Tề Quốc là Cao Tử và Quốc Tử có khuynh hướng muốn đưa Công tử Tiểu Bạch lên kế vị, nên bí mật đưa tin tức cho Công tử Tiểu Bạch, để Công tử Tiểu Bạch mau chóng chạy về Tề Quốc, trước nhập vi quân, sau nhập vi khấu.
Cùng lúc đó, Quản Trọng đang ở Lỗ Quốc cũng nghe được tin Tề Quốc không quân chủ, muốn hộ tống Công tử Củ về nước. Lỗ quốc cũng nghe tin đó bèn sai Quản Trọng đi đón đường ngăn cản Công tử Tiểu Bạch trở về. Quản Trọng bắn trúng đai áo của Công tử Tiểu Bạch, hắn bèn ngã ra giả vờ chết. Quản Trọng tưởng thật sai người đi báo với Công tử Củ. Vì vậy Công tử Củ chủ quan đi chậm, không vội về nước Tề
Lỗ quốc vốn tưởng rằng Công tử Củ có thể kế thừa hầu vị Tề quốc. Không nghĩ tới khi hộ tống Công tử Củ đến thành Lâm Tri lại bị ngăn chặn. Thủ thành Lâm Tri tuyên bố tân quân đã đăng vị, Công tử Tiểu Bạch đã chủ trì đại thống, mời bọn họ về Lỗ.
Ngô Củ nghe thiếu niên khóc lóc kể lể, ít nhiều hiểu rõ tình huống hiện tại.
Tình huống chính là Công tử Củ bị cự tuyệt không cho vào thành, trực tiếp hộc máu ngất đi. Tướng quân Lỗ quốc đem hắn mang về, Lỗ Công phi thường không phục, muốn thừa dịp hiện tại Công tử Tiểu Bạch còn chưa có ổn định triều, dồn sức tiến công, nâng đỡ Công tử Củ kế vị.
Ngô Củ nghe đến đó, đỡ ngực mình, hơi thở có chút mỏng manh nói:
"Lỗ Công phát binh?"
Thiếu niên là tiểu đồng của Ngô Củ. Mấy ngày nay, đều là tiểu đồng này một tay hầu hạ. Hắn thoạt nhìn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, gọi là Tử Thanh.
Tử Thanh nghe Ngô Củ hỏi, lau lau nước mắt, nói.
"Công tử, ngài hôn mê hồi lâu, Lỗ Công đâu chỉ phát binh, chỉ sợ đã ở Thời Thủy!"
Ngô Củ trong lòng "lộp bộp", nghĩ thầm không tốt. Tề Hầu thượng vị xong, đích xác cùng Lỗ quốc đánh một hồi ở Thời Thủy. Nhưng trận này kết quả là Lỗ quốc thất bại thảm hại. Giám quốc Tề Quốc Cao tử Cao Hề tự mình đến tiền tuyến chỉ huy đại quân, Tề quân thế như chẻ tre.
Mà Lỗ quốc thảm bại, kết cục chính là Công tử Củ bị giết chết, Quản Trọng bị bắt.
Ngô Củ không nghĩ tới mình bị cha ruột hại chết. Sau đó không biết có phải ông trời xót thương hay không mà có được cơ hội sống lại. Nhưng mà vừa mở mắt ra lại gặp phải đại nạn sinh tử.
Ngô Củ tính tính, nếu dựa theo lịch sử mà suy đoán, mạng này phỏng chừng cũng chỉ còn một tháng.
Tử Thanh lại nói:
"Hơn nữa Cao Tử và Quốc Tử bọn họ, vì không cho Công tử về nước kế vị, còn tuyên bố Công tử cũng không phải huyết mạch Tề quốc, mà là con Lỗ Công chủ cùng người khác."
Ngô Củ vừa nghe không phải rất rõ ràng, nhưng cẩn thận tưởng tượng, kỳ thật cũng có loại khả năng này.
Khi Tề Hi Công còn sống không thích Công tử Củ. Không chỉ là Tề Hi Công, ngay cả người Tề quốc cũng không thích mẫu thân của Công tử Củ. Họ cảm thấy mẫu thân Công tử Củ là nữ nhân dâm đãng. Mà Giám quốc Tề quốc Cao tử và Quốc tử cùng nhất trí nhận định, không có bất luận ai phù hợp vị trí Tề Hầu hơn Công tử Tiểu Bạch.
Đích xác bên trong có một ít nguyên nhân khó hiểu, nhưng lịch sử không có ghi lại bất luận cái gì.
Nếu Công tử Củ thật sự là do nữ nhân Lỗ quốc cùng người khác sinh ra, như vậy Công tử Củ không phải họ Khương. Cao tử cùng Quốc tử tất nhiên muốn ủng hộ Công tử Tiểu Bạch.
Nhưng vào lúc này, bỗng nghe được âm thanh bước chân dồn dập. Rất mau có người đã tới. Trước sau hai người nhanh chóng đi vào. Đi đầu là một người mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, dáng vẻ thập phần đoan chính, có một chòm râu, thoạt nhìn có cảm giác tiên phong đạo cốt. Theo ở phía sau là một người mặc trường bào màu trắng, tuổi không cách biệt Ngô Củ lắm, đầu mang bạch ngọc quan, dáng vẻ văn nhã, đôi mắt rất có thần, từ tư thế đi là nhận ra người biết võ.
Tử Thanh nhìn thấy hai người tới, lập tức đứng lên, liền kêu:
"Quản sư phó! Thiệu sư phó! Nhị vị đã tới!"
Người đi ở phía trước lớn tuổi hơn một chút chính là đại danh đỉnh đỉnh Quản Di Ngô (Quản Trọng). Lúc này hắn là sư phó của Ngô Củ. Mà người đi ở phía sau, đối lập với Quản Di Ngô, tựa hồ không có ai chưa nghe qua đại danh. Người trẻ tuổi dáng người đĩnh đạt, tướng mạo tuấn tú, động tác dứt khoát lưu loát. Đó chính là người mà Tử Thanh gọi Thiệu sư phó, Thiệu Hốt.
Đừng thấy Thiệu Hốt tuổi trẻ, nhưng hắn cũng là sư phó của Công tử Củ, hơn nữa tài học hơn người. Hắn cùng Quản Trọng là một văn một võ. Thiệu Hốt võ nghệ xuất chúng, mưu lược hơn người, chỉ là tính tình có chút nóng nảy.
Sử ghi lại sau khi Công tử Củ bị xử tử, Thiệu Hốt cũng tự sát, hoàn thành trung quân chi tâm.
Hai người đi vào, Thiệu Hốt lên tiếng trước. Hắn thiếu kiên nhẫn, nói:
"Công tử, Lỗ Công binh bại!"
Ngô Củ vừa nghe, trong lòng một mảnh thản nhiên, không có nửa phần thấp thỏm.
Đây là trong dự kiến, hoàn toàn không cần kinh ngạc. Lỗ Công đối mặt chính là đại danh đỉnh đỉnh Cao Hề. Hơn nữa sau lưng Cao Hề là nhân vật kiêu hùng đứng đầu Ngũ bá Xuân Thu.
Ngô Củ sắc mặt bất động, chỉ là dựa vào thành giường, dùng khăn che miệng lại, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Thiệu Hốt thấy Công tử nhà mình không có biểu tình gì, lập tức kinh ngạc nói:
"Công tử?"
Quản Di Ngô nhìn nhìn biểu tình Công tử Củ, trong lòng chợt có một tia kỳ quái, cảm thấy Công tử tỉnh lại trở nên trầm ổn hơn so với lúc trước.
Công tử Củ rất thông minh. Năm đó thời điểm Quản Trọng cùng Bào Thúc Nha chọn lựa người theo phụ tá đều chọn Công tử Củ. Nhưng bởi vì Công tử Tiểu Bạch không có người bồi dưỡng, cho nên Tề Hi Công mới lệnh Bào Thúc Nha đi phụ tá Công tử Tiểu Bạch. Có thể thấy được Công tử Củ thông minh tài trí không giống bình thường.
Nhưng Quản Di Ngô theo Công tử Củ nhiều năm như vậy, biết rõ Công tử Củ tính tình nóng nảy, tuy rằng thông minh, nhưng quyết định dễ sai sót.
Hiện giờ Công tử ngồi ngay ngắn ở trước mặt hắn, sắc mặt tái nhợt, lại không có một chút thần sắc nôn nóng. Đại địch gần kề, thậm chí mặt không đổi sắc.
Quản Di Ngô nheo nheo mắt, liền nghe Ngô Củ lại ho khan một tiếng, suy yếu nói:
"Hai vị sư phó, chỉ huy Tề quân lần này là ai?"
Thiệu Hốt đáp:
"Là Cao Hề!"
Ngô Củ gật gật đầu, tựa hồ cũng trong dự kiến. Hoàn toàn phù hợp lịch sử. Liền nghe Quản Di Ngô đột nhiên nói:
"Cao Hề chỉ huy đại quân, Công tử Tiểu Bạch tự mình lâm trận đốc quân."
Hắn vừa nói như vậy, Ngô Củ rốt cuộc lộ ra kinh ngạc, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Cao Hề chỉ huy đại quân là có trong lịch sử. Nhưng mà giờ này khắc này, Tề Hầu Tiểu Bạch lâm trận đốc quân? Đây chính là chuyện không có trong lịch sử.
Đại ca Chư Nhi còn có đường huynh đệ Công Tôn Vô Tri đều là bởi vì rời khỏi kinh đô đi săn mà bị ám sát. Tề Hầu vừa mới đăng vị, thế nhưng dám rời khỏi thành Lâm Tri, chạy tới Thời Thủy đôn đốc Tề quân giao chiến cùng Lỗ quốc?
Đây là có ý gì?
Ngô Củ trong lòng có một chút kỳ quái, đồng thời thế bắt đầu sinh ra một tia hy vọng.
Tim Ngô Củ nhảy "thình thịch".
Nếu Tề Hầu tự mình tới, thì tựa hồ ta còn có một khả năng sống sót. Nếu một mình Cao Hề khôn khéo đơn độc nắm quyền to, ngược lại ta không có gì nắm chắc!
Giờ này khắc này Ngô Củ trong lòng đã có một biện pháp.
Tròng mắt Ngô Củ nhẹ nhàng chuyển, ngay sau đó nheo mắt, không biết suy nghĩ cái gì. Những người còn lại là vạn phần sốt ruột. Tiểu Tử Thanh lại muốn khóc lên. Thiệu Hốt cũng gấp mà nắm chặt bội kiếm trong tay. Chỉ có Quản Di Ngô bình tĩnh, đối diện Ngô Củ.
Ngô Củ cười khẽ, nói:
"Quản sư phó, có chuyện thỉnh nói thẳng."
Quản Di Ngô nhẹ nhàng trầm ngâm.
"Công tử, Cao Hề tiến đến Thời Thủy, từng đưa qua một phong thơ cho Lỗ Công. Ta có sao lại một bản. Hiện giờ Lỗ Công binh bại, có khả năng sẽ suy xét nội dung thư kia."
"Hả? Thư đâu?"
Quản Di Ngô từ trong tay áo đem một mảnh vải. Thiệu Hốt trừng lớn đôi mắt, vươn tay đoạt lấy, tựa hồ không muốn Ngô Củ xem. Ngô Củ cười nói:
"Thiệu sư phó, xem không được sao."
Thiệu Hốt rối rắm, rốt cuộc vẻ mặt ghét bỏ đem mảnh vải đưa cho Ngô Củ.
Ngô Củ mở ra, trong nháy mắt thật sự là có chút đau đầu. Văn tự này cũng không phải loại giản thể giống như ở hiện đại. Văn tự thời này cũng không dễ đọc.
Ngô Củ bất động thanh sắc, đem thư đưa cho Quản Di Ngô, nói:
"Quản sư phó nói đại khái cho ta nghe."
Quản Di Ngô cung kính tiếp nhận mảnh vải, mở ra. Chữ viết bằng máu trên nền vải trắng dị thường chói mắt.
Giọng Quản Di Ngô không lớn, từng chữ từng chữ đọc ra, thư rất dài, xuất phát từ Cao Hề.
Trong thư nói, Tề Hầu và Công tử Củ là huynh đệ, nên không đành lòng giết Công tử Củ. Cho nên thỉnh Lỗ Công ra tay giết Công tử Củ. Mặt khác Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt là tội thần của Tề quốc, muốn Lỗ Công đem hai tội thần này giao ra để mang về Tề quốc, bầm thây vạn đoạn, băm thành thịt nát.
Thiệu Hốt lập tức nói:
"Buồn cười!"
Ngô Củ vừa nghe, lại yên lặng nhíu mày.
Trong nội dung thư tựa hồ cùng lịch sử cũng có chút khác biệt. Trong lịch sử chỉ nhắc tới Tề Hầu thưởng thức tài năng Quản Di Ngô, muốn Lỗ Công giao Quản Di Ngô, nhưng không có nói đến Thiệu Hốt. Mà phong thư này cũng đồng thời nhắc tới Thiệu Hốt.
Ngô Củ trầm mặc một chút, giọng vẫn thực suy yếu, nhưng lại phi thường chắc chắn, mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin.
"Tạm thời đừng nóng nảy, giúp ta chuẩn bị ba món đồ vật. Ta muốn gặp Tề Hầu trước."
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
4 chương
33 chương
114 chương