Chương 35
Bùi Hoàn Phong nhìn ảnh trong điện thoại, im lặng không nói, anh không ngờ đến, những đêm quấn quýt lúc trước, Tô Y Y lại thừa cơ chụp lại những tấm ảnh kiểu này.
Hứa Thư Kỳ thấy anh không có phản ứng gì, khóc nói: "Hoàn Phong, nhiều năm qua, em giữ thân như ngọc vì anh, anh không chạm vào em thì cũng thôi vậy, nhưng Tô Y Y lại dùng tấm hình này kích thích em, thật sự làm em rất đau lòng!"
Trong lòng chất chứa một cảm xúc khó tả, con tìm Bùi Hoàn Phong chùng xuống, nói với bản thân không nên đa nghi.
Sau đó nói với Hứa Thư Kỳ: "Chuyện này quả thật Y Y làm không đúng, những ngày tiếp theo em hãy ở lại bệnh viện cố gắng dưỡng bệnh, anh sẽ ở lại chăm sóc em."
Xem như một sự bồi thường, Bùi Hoàn Phong bỏ ra thời gian của mình, đi dọn dẹp cục diện rối rắm do Tô Y Y để lại.
Còn bên kia, lúc này Tô Y Y cũng đang nằm trong bệnh viện.
Trong mũi cô toàn là mùi thuốc khử trùng, lạnh lùng ngắm nhìn trần nhà trắng tinh.
Lúc trước Bùi Hoàn Phong rời đi không do dự, để lại cô bởi vì đau thương quá độ dẫn đến tim xảy ra vấn đề, nằm chịu đựng dày vò dưới đất.
Tay cô run lên cầm lấy điện thoại, Tô Y Y gọi cho Bùi Hoàn Phong theo phản sáng, nhưng bị anh cúp máy ngang.
Ánh mắt Tô Y Y tối xuống, vị trí trái tim càng ngày càng khó chịu, cuối cùng chỉ đánh gọi điện thoại cầu cứu Luật sư Vương.
Từ sau khi hiến tim cho Bùi Hoàn Phong, chỉ cần bị kích động cảm xúc, là Tô Y Y sẽ xuất hiện những vấn đề thế này hoặc thế kia. Cô biết sự khiếm khuyết của cơ thể, nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi Bùi Hoàn Phong nói ra những lời như thế, nên mới xảy ra loại chuyện như thế này.
Cô nằm viện ba ngày, Bùi Hoàn Phong cũng ở lại bệnh viện chăm sóc Hứa Thư Kỳ ba ngày.
Ba ngày này Bùi Hoàn Phong không nhận được cuộc gọi của Tô Y Y, trong lòng không khỏi thấy lo lắng và nhớ nhung.
Nghe theo tiếng lòng của mình, Bùi Hoàn Phong nói với Hứa Thư Kỳ xong rồi về thẳng biệt thự, không ngờ lại gặp phải Tô Y Y vừa mới xuất viện trở về.
Tô Y Y chỉ lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào liền lên lầu thu gọn hành lý của mình.
Phát hiện ra điều bất thường, Bùi Hoàn Phong đi theo Tô Y Y lên lầu, vào phòng nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, tiến lên nắm thẳng lấy cổ tay của cô, xoay người cô lại, cau mày hỏi: "Em đang làm gì vậy? Hờ, chẳng lẽ là vì biết được bản thân mình đã làm ra loại chuyện xấu xa, muốn bỏ trốn sao?"
Thắc mắc nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt, Tô Y Y cắn răng hỏi một câu: "Anh nói thế có nghĩa là sao?"
"Còn muốn anh nói ra?" Cơn tức giận dâng lên trong mắt Bùi Hoàn Phong, đứng chặn trước người Tô Y Y, đè cô lên tường, giọng điệu lạnh lùng: "Vì sao lại chụp những tấm hình kia, vì sao lại gửi cho Hứa Thư Kỳ?"
Cuối cùng Tô Y Y cũng hiểu ra, dứt khoát không vùng vẫy nữa, dựa đầu vào tường ngẩng mặt lên nhìn Bùi Hoàn Phong, ánh mắt chất chứa sự chế nhạo, nói với giọng điệu khiêu khích: "Bởi vì cô ta đáng đời!"
Bùi Hoàn Phong chưa bao giờ thấy qua một Tô Y Y có ánh mắt chứa đầy thù hận như thế, cánh tay đang đè lấy cô run lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: "Y Y, anh đã nói với em, chuyện năm xưa là anh có lỗi với em, không liên quan đến Hứa Thư Kỳ!"
Không ngờ câu nói kia lại khiến sự thù hận trong tim cô càng thêm mãnh liệt, cô đè nén sự chua xót nơi đầu mũi: "Nếu anh thích bảo vệ cô ta như thế, thì hai người đến với nhau luôn đi, còn giữ em lại làm gì?"
Chương 36
Lời nói mang mùi vị tức giận khiến Bùi Hoàn Phong bực bội, anh dứt khoát cúi đầu xuống cắn mạnh vào môi Tô Y Y, sau đó ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Y Y, em đừng gây chuyện nữa được không? Em chỉ cần xem Hứa Thư Kỳ như em gái, đồng thời, anh hy vọng em có thể xem cô ấy như em gái!"
Em gái?
Tô Y Y bật cười, sau đó thay đổi sắc mặt, nhìn Bùi Hoàn Phong bằng vẻ mặt lạnh lùng: "Em hận không thể giết chết cô ta, vậy mà anh lại kêu em xem cô ta như em gái?"
Bùi Hoàn Phong nghe thấy nụ cười kỳ lạ lúc ban đầu sao đó biến thành sự từ chối lạnh lùng, trong lòng cảm thấy hết cách: "Y Y, sao em không thể rộng lượng một chút? Cô ấy đã biết lỗi rồi, cũng sẽ không làm phiền chúng ta nữa, em không thể dùng sự tha thứ đổi lấy hạnh phúc về sau của chúng ta sao?"
"Loại người như cô ta cũng biết cắn rứt lương tâm, cũng biết lỗi sao? Anh chắc chứ?"
Tô Y Y tỏ ra không tin, giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy vẻ mỉa mai: "Không nói đến việc cô ta có biết lỗi hay không, năm xưa em bị người ta đánh trong tù, món nợ này nên tính như thế nào?"
Bùi Hoàn Phong đau lòng, nghiến răng nói: "Anh sẽ cho em đánh lại!"
Trong lòng lại đau thêm, Tô Y Y khịt mũi, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Được, anh nói muốn em rộng lựong, thế con của em nó trở về bằng cách nào đây? Con của em bị cô ta cử người hại chết, anh có cách nào khiến con của em trở về hay không?"
Nói đến đây, vành mắt chóp mũi của Tô Y Y cay xè, ánh mắt tràn đầy cảm xúc đau thương.
Đứa con bị mất đi kia, luôn là nỗi đau nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.
Vốn càng thấy thương xót cho Tô Y Y hơn, nhưng Bùi Hoàn Phong vừa nghe thấy hai chữ đứa con thì không kiềm nén được lửa giận trong lòng, anh đến gần cô, thấp giọng quát mắng: "Đứa con?! Đứa con của người khác quan trọng đến thế sao, khiến em đến tận bây giờ vẫn không thể quên được?"
Nhớ lại chuyện Tô Y Y mang thai vào năm xưa, Bùi Hoàn Phong muốn vò nát cô.
Bản thân anh chưa bao giờ phát sinh quan hệ với cô, nên đứa trẻ này chỉ có thể là của người khác, chứ không phải của Bùi Hoàn Phong anh!
Nhưng điều khiến anh không ngờ đến là, ánh mắt Tô Y Y trở nên hung ác, sau đó quát lên: "Bùi Hoàn Phong anh đúng là tên khốn! Đứa bé đó là của anh đó!"
Câu quát mắt kia khiến Bùi Hoàn Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tô Y Y. Đầu óc rối ren, anh cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, cau mày, nhìn cô với vẻ mặt thất vọng: "Anh thật không ngờ em vì muốn trả thù mà có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như thế! Có đụng vào cơ thể em hay không, chẳng lẽ bản thân anh lại không biết sao?"
Cảm xúc trong mắt anh cũng như lời anh nói, tràn đầy sự thất vọng.
Tô Y Y bật khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi khóe mi, nghẹn ngào lên tiếng: "Anh còn nhớ ngày hôm đó chứ, một người phụ nữ trói anh vào ghế cưỡng hiếp anh. Chuyện đó em vẫn luôn không nói với anh, là vì người phụ nữ cưỡng bức anh đó...chính là em!"
Bùi Hoàn Phong giật mình, chuyện đó tất nhiên là anh nhớ rất rõ, dù sao cũng là lần đầu anh gặp phải loại chuyện này.
Nhưng chuyện này chỉ có số ít người biết đến, trong đó cũng không bao gồm Tô Y Y, nhưng vì sao cô ấy lại biết?
Chẳng lẽ...
Bùi Hoàn Phong không dám nghĩ đến những chuyện tiếp theo nữa, anh nhìn Tô Y Y với vẻ mặt không thể tin được, tất nhiên không cho rằng lời của cô có sức thuyết phục.
Ánh mắt không tin tưởng kia khiến cho tia sáng cuối cùng trong mắt Tô Y Y cũng vụt tắt đi, cô tự cười nhạo bản thân rồi đẩy Bùi Hoàn Phong ra.
Lau nước hất anh ra rời đi, sau đó đóng mạnh cánh cửa phòng trước mặt anh.
Chương 37
Đứng ngoài phòng Tô Y Y một lúc, Bùi Hoàn Phong càng nghĩ càng thấy không đúng, quyết định điều tra lại chuyện này.
Sau khi Bùi Hoàn Phong xuống lầu liền tìm quản gia, kêu ông ấy đi đến bệnh viện lấy đoạn clip ghi hình. Chuyện này rất quan trọng, anh không thể xem nhẹ bỏ qua như thế được.
Quản gia lái xe đi đến bệnh viện theo lời dặn của Bùi Hoàn Phong, nhưng không ngờ xe lại hư lúc nửa đường. Nhìn dòng xe qua lại trên đoạn đường cao tốc, quản gia thấy hơi chán nản, chỉ đành gọi điện thoại cho Thương Lạc, người ngày thường có mối quan hệ khá tốt đến đón ông.
"Ông gấp gáp đi làm chuyện gì vậy?" Đón quản gia lên xe của mình rồi gọi cho công ty bảo hiểm xe, Thương Lạc vừa nhìn đoạn đường phía trước, vừa giả vờ hỏi thăm.
Quản gia nghĩ Thương Lạc là người bên cạnh Bùi Hoàn Phong, có thể tin tưởng được, bèn nói: "Đế Thiếu kêu tôi đi đến bệnh viện lấy đoạn clip ghi hình hai năm trước, dáng vẻ hình như rất nôn nóng. Thật không may, xe tôi lại bị hư, nên bất đắc dĩ mới gọi cho anh, không làm phiền anh chứ?"
Khi Thương Lạc nghe đến đoạn clip ghi hình, khóe mắt hắn co giật, sau đó cười, lắc đầu nói: "Không sao, gần đây tôi cũng chẳng có việc gì làm, dù sao cũng là làm việc giúp Bùi Tổng mà, chăm sóc lẫn nhau là việc nên làm thôi."
Hai người đi thẳng đến bệnh viện, quản gia đi lấy đoạn clip ghi hình, Thương Lạc thì tỏ vẻ hắn ta sẽ đợi ở bên ngoài.
Đợi sau khi thấy quảng gia đi vào trong bệnh viện, Thương Lạc nheo mắt lại, gọi điện thoại cho Phương Diệu, người bạn móc túi của hắn.
"Phương Diệu, giúp tôi làm một việc, làm xong sẽ cho anh 30 nghìn tệ." Ra giá một cách không hề do dự, vẻ mặt Thương Lạc trông rất độc ác, đưa ra quyết định một cách quyết đoán.
Thế là khi quản gia ra khỏi bệnh viện, bị một người đàn ông đụng mạnh vào xương sườn, khiến ông đau đến mức ngồi xổm xuống đất, mặt mày trắng bệch. Nhưng điều khiến quản gia hoảng sợ là, đoạn clip ghi hình vừa mới cầm trên tay lúc nãy đã biến mất không thấy tăm hơi!
Không cần nghi ngờ, chắc chắc là người đụng vào ông lúc nãy đã trộm đi!
Quản gia tức giận dậm chân, vội vàng gọi điện thoại kể lại tình hình cho Bùi Hoàn Phong.
Nghe những lời xin lỗi và mang theo sự hối hận của quản gia, Bùi Hoàn Phong cau mày, còn chưa nghĩ ra đối sách thì quản gia lại để lộ ra thông tin Thương Lạc cũng đang ở bên cạnh ông ấy.
"Ông nói Thương Lạc cũng đang ở cạnh ông?" Một tia sáng xẹt nhanh qua trong đầu Bùi Hoàn Phong, trầm giọng nói: "Trở về trước đi, về rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe."
Cúp máy, khóe môi Bùi Hoàn Phong nở một nụ cười lạnh.
Bên này Bùi Hoàn Phong đang điều tra chuyện của hai năm trước, bên kia chuyện của Tô Y Y cũng có tiến triển.
"Tôi đã liên lạc với họ rồi, hẹn chiều gặp mặt." Giọng luật sư Vương truyền đến, Tô Y Y mỉm cười hài lòng, sau đó bắt đầu chuẩn bị hành trình buổi chiều.
Đợi đến khi gặp lại những người bạn cùng phòng từng "đối xử đặc biệt" với cô năm xưa, Tô Y Y thản nhiên nói: "Đã lâu không gặp, mới hai năm ngắn ngủi, không ngờ các cô đều đã ra ngoài rồi, đều sống ổn cả chứ?"
Vài người phụ nữ kia nhìn Tô Y Y bằng vẻ mặt khiếp sợ, không còn sự kiêu căng hống hách lúc xưa nữa.
Nếu không phải người đàn ông tìm họ lúc trước nói rằng, người gặp mặt họ chính là Tô Y Y bị bắt nạt năm xưa, chỉ e họ đã chẳng nhận ra Tô Y Y đã đổi sang một dung mạo mới này.
"Nói cho tôi nghe xem nào, năm xưa trong tù, tại sao lại nhắm vào tôi?" Tô Y Y không cho rằng bản thân mình là người có bản chất khiến người ta căm ghét, ngược lại, năm đó cô cư xử rất khiêm tốn, cũng không chủ động trêu chọc ai, với tính cách như thế mà cũng có thể bị người khác đánh nhừ tử, bên trong chắc chắn có điều mờ ám.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
51 chương
1019 chương
96 chương
1 chương
47 chương