Chương 45 "Được, vậy một tay giao người một tay giao hàng." Thương Lạc nở một nụ cười nhẹ nhàng, hắn đang cầm súng trong tay, không hề sợ Bùi Hoàn Phong giở trò. Dưới ánh mắt ra hiệu của Thương Lạc, Hứa Thư Kỳ lôi Tô Y Y từ từ đi về phía Bùi Hoàn Phong. Nhận lấy vặn kiện trong tay, tiện thể đẩy Tô Y Y về phía anh. Bùi Hoàn Phong vội vàng đỡ lấy bà xã yêu của mình, phủi bụi trên người cô, xoa nhẹ dấu vết bị đánh trên khuôn mặt, "Bà xã, đều do anh không tốt, để em chịu khổ rồi." Tô Y Y nhào vào lòng anh, cơ thể gầy yếu run cầm cập. Trước khi Hứa Thư Kỳ xoay người, cô ta nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc dâng trào mãnh liệt trong tim. Nhưng Bùi Hoàn Phòng lại chẳng hề nhìn cô ta, anh chỉ quan tâm đến tình trạng của Tô Y Y, khiến cô ta vừa đau khổ vừa cảm thấy không cam lòng. Hứa Thư Kỳ nghiến răng, bực bội cầm văn kiện trở về đưa cho Thương Lạc, Thương Lạc vội vàng xác nhận. Hắn ta từng làm trợ lý của Bùi Hoàn Phong, có thể dễ dàng phân biệt được con dấu và chữ kỹ trên văn kiện là thật hay giả. Sau khi kiểm tra nhiều lần, Thương Lạc đã có thể an tâm, "Thật sự không ngờ Đế Thiếu danh tiếng lẫy lừng trên thương trường lại là một kẻ si tình, vì một người phụ nữ sẵn sàng từ bỏ một khối tài sản khổng lồ." Đối diện với lời của Thương Lạc, Bùi Hoàn Phong chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Có thể để cho chúng tôi đi chưa?" Nếu đồ đã đến tay, Thương Lạc cũng sẽ không giữ hoài không buông. Dù sao Bùi Hoàn Phong là chủ tịch của Tập đoàn Bùi Thị, nếu anh chết rồi chắc chắc sẽ nổi lên sóng gió. Và Thương Lạc là người tiếp nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Bùi Thị, đến lúc đó nếu bị người có ý đồ điều tra ra được, thì hắn ta cũng sẽ tiêu tùng theo. "Đi đi, lần sau gặp lại nói không chừng lại khác đấy." Thương Lạc cười hả hê, cứ như nhìn thấy giây phút mình trở thành chủ tịch của Bùi Thị. Bùi Hoàn Phong híp mắt, không có bất kỳ phản ứng gì, ôm Tô Y Y rời đi khỏi đây với tốc độ nhanh nhất. Suốt dọc đường hai người không nói gì, mãi đến khi về biệt thự, Tô Y Y mới cảm thấy an toàn, dần trở nên bình tĩnh lại, cô hỏi: "Hoàn Phong, anh thật sự chuyển nhượng cổ phần lại cho hắn ta à?" Ánh mắt tối xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hối hận và tự trách. "Cưng à, ngoan, ông xã thoa thuốc cho em trước đã." Bùi Hoàn Phong kéo cô vào phòng ngồi xuống ghế, sau khi tìm được hộp thuốc trong tủ liền thoa thuốc lên vết thương trên mặt của cô. Đợi sau khi phải làm xong những việc này, lại đưa cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ. Trong suốt cả quá trình, Bùi Hoàn Phong đều giữ nét mặt khá là nghiêm túc, khiến Tô Y Y sợ hãi, mím môi không dám thở mạnh. Đến khi anh bế Tô Y Y đã được tắm rửa sạch sẽ bước ra, anh mới nói khẽ: "Bà xã à, bây giờ anh chỉ muốn cảm nhận sự tồn tại của em." Tô Y Y cắn môi, gò má đỏ bừng, ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, tiếp nhận sự dịu dàng của anh. Ôm người phụ nữ anh yêu nhất vào lòng, yêu thương cô, đến giờ phút này Bùi Hoàn Phong mới cảm thấy viên mãn. Khi anh nhận được tin Tô Y Y bị bắt cóc, anh cảm thấy trời như sắp sập xuống. Sau cơn mây mưa, cô hỏi: "Hoàn Phong, văn kiện kia...." Bùi Hoàn Phong cúi đầu cắn vào ngực cô một cái, chu môi nói một cách tủi thân: "Bà xã à, anh không còn xu dính túi rồi, sau này phải nhờ em nuôi anh đó." "Anh thật à...." Khuynh gia bại sản vì cô? Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của cô, Bùi Hoàn Phong đau lòng hôn lên môi cô, khàn giọng nói: "Yên tâm đi, khi ký tên lên văn kiện anh đã dùng một loại bút mực đặc biệt, không đến hai ngày, nét chữ đều sẽ biến mất không tung tích." Chương 46 Hai ngày sau, Thương Lạc đắc ý lái xe dẫn theo Hứa Thư Kỳ đi đến Tập đoàn Bùi Thị, chuẩn bị dùng giấy chuyển nhượng cổ phần tiếp nhận Bùi Thị. Suốt đường đi, Hứa Thư Kỳ luôn thấy thấp thỏm không yên, lâu lâu cứ nhìn vào con dấu và chữ ký trên hợp đồng, sau khi xác nhận không có gì bất thường mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nhưng vào một lúc nào đó nhìn lại, chữ ký trên hợp đồng lại biến mất tăm! Hứa Thư Kỳ hét toáng lên, sau đó lại nhận được cái trừng mắt bực bội của Thương Lạc: "Cô la cái gì đó! Sau này tôi sẽ là chủ tịch của Bùi Thị rồi, đừng làm những chuyện làm mất mặt người khác cho tôi!" Giọng điệu chê bai khiến Hứa Thư Kỳ im bặt, nhưng nhìn lại bản hợp đồng trong tay, chữ ký trên đó quả thật đã biến mất, lập tức đưa hợp đồng đến trước mặt Thương Lạc, lo lắng nói: "Anh xem cái này, chữ ký bên trên biến mất tiêu rồi!" Lòng Thương Lạc chùng xuống, khuôn mặt còn phơi phới khi nãy bỗng dưng xụ xuống, cau mày nhận lấy hợp đồng, quả nhiên chữ ký trên đó đã biến mất. "Bùi Hoàn Phong mày là kẻ lừa gạt, A!" Thương Lạc đập mạnh vào vô lăng, và khi cảm xúc hắn ta đang điên cuồng, đối diện có một chiếc xe tải lao đến, đâm vào chiếc xe vượt đèn đỏ này... Khi Hứa Thư Kỳ tỉnh lại trong bệnh viện, cô ta cảm thấy cả thế giới này dường như đã thay đổi, cô ta ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Thế giới bên ngoài cửa sổ tươi sáng rạng rỡ, hoàn toàn đối lập với người có cuộc đời thê thảm như cô ta. Thương Lạc tử vong tại chổ, còn cô ta thì bị thương nặng, hai chân gãy nát, không còn có thể đứng lên được nữa, từ đó trở thành người tàn phế ngồi trên xe lăn! Nằm trên giường hơn nửa tháng, trong thời gian đó ngoại trừ bác sĩ và y tá ra, không hề có một người nào khác đến thăm cô ta. Cô ta thành ra nông nổi này, đều do họ ban cho! Trả thù! Cô ta muốn trả thù! "Em muốn gặp anh." Cầm điện thoại lên gọi cho Bùi Hoàn Phong, giọng nói có hơi nghẹn ngào. Anh đi đến bên cạnh Tô Y Y bật loa ngoài lên, để cho cô cũng nghe thấy lời Hứa Thư Kỳ nói, bây giờ anh không muốn giấu giếm cô bất kỳ điều gì nữa. "Tôi không muốn gặp cô." Bùi Hoàn Phong lạnh lùng nói. "Hoàn Phong, em bị tai nạn giao thông rồi." "Ờm, vậy thì sao?" Cách nói chuyện lạnh lùng như băng tuyết, thái độ dửng dưng khiến con tim Hứa Thư Kỳ đau nhói. "Không phải anh vẫn luôn muốn biết ông nội của anh vì sao lại chết ư? Đến bệnh viện, tôi sẽ nói cho anh biết!" Nói xong, cúp máy. "Hoàn Phong..." Tô Y Y rất dị ứng với Hứa Thư Kỳ, "Cô ta hận chúng ta đến thấu xương, chỉ sợ không có ý đồ gì tốt lành." "Anh muốn nghe thử xem cô ta muốn nói gì!" Tô Y Y gật đầu, hai người cùng đi đến bệnh viện, đến phòng bệnh Tô Y Y đang nằm. Hứa Thư Kỳ chẳng hề kinh ngạc với sự xuất hiện của Tô Y Y, cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nặng nề của Bùi Hoàn Phong: "Ông nội anh là do tôi giết." Cánh tay Bùi Hoàn Phong co rút, suýt chút nữa đã không khống chế được cảm xúc bùng nổ trong cơ thể. Hứa Thư Kỳ nhìn chằm chằm vào ánh mắt hung ác kia, hưởng thụ cái nhìn chăm chú của anh, trong lòng thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn nữa. Thế nhưng vào lúc này, có một bàn tay ấm áp ôm lấy tay anh, Tô Y Y cho anh một ánh mắt an ủi. Thấy sự tương tác của hai người, Hứa Thư Kỳ cười nhạo, sau đó nói: "Chuyện xảy ra vào 10 năm trước kia, chắc hẳn anh nhớ rất rõ đúng không? Vì cứu anh tôi đã mất đi thứ quý giá nhất của đời người phụ nữ. Từ đó về sau, anh đối xử rất tốt với tôi, tiêu tiền như rác vì tôi..." Cô ta lợi dụng chuyện năm xưa khiến anh phải thấy hổ thẹn, từ đó thao túng anh. Chương 47 Lời vừa nói ra, người kinh ngạc nhất không ai khác ngòai Tô Y Y. Cô há miệng nhìn Hứa Thư Kỳ, khó có thể tiếp thu được chuyện này. Xoay đầu sang nhìn Bùi Hoàn Phong, biểu cảm nhẫn nhịn và giãy giụa của anh đã chứng minh tất cả. Hứa Thư Kỳ nói tiếp: "Thật ra anh sai rồi, sai từ lúc bắt đầu. Mười năm trước anh là học sinh xuất sắc của trường quý tộc, còn tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bán trà sữa bình thường. Có một lần ngẫu nhiên, tôi nhìn thấy anh, thế là chìm sâu vào tình yêu. Giọng nói càng lúc càng dịu dàng, ánh mắt Hứa Thư Kỳ mê mang, cứ như nhớ lại cảm giác khi lần đầu nhìn thấy Bùi Hoàn Phong. "Tôi biết tôi không xứng với anh, nhưng tôi rất muốn ở bên cạnh anh, tình yêu che mù đôi mắt. Hết cách rồi, tôi chỉ đành nhờ anh trai tôi tìm người diễn một vở kịch." Nói đến đây, cả người Bùi Hoàn Phong bỗng cứng đờ, anh nhìn Hứa Thư Kỳ với vẻ không thể tin được, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ. Nhìn thấy ánh mắt tức giận và nghi ngờ của anh, Hứa Thư Kỳ biết anh đã đoán được rồi, thế là cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng: "Không sai, đám lưu manh kia là do anh tôi tìm đến giúp tôi, họ chặn đánh anh trong hẻm, sau đó tôi xuất hiện cứu anh, và rồi bị chúng cưỡng hiếp..." Tay chân Tô Y Y lạnh cóng, nhìn Hứa Thư Kỳ bằng ánh mắt sợ hãi. 10 năm trước...lúc đó cô ta mới bao lớn, vậy mà lại có mưu đồ đi gài bẫy Bùi Hoàn Phong như thế! "Hóa ra tất cả những chuyện này đều do cô lên kế hoạch, hờ...Hứa Thư Kỳ, cô giỏi lắm!" Hai mắt Bùi Hoàn Phong đỏ ngầu. "Đúng vậy, đều do tôi lên kế hoạch đấy." Hứa Thư Kỳ đắc ý, "Tôi khiến anh thấy hổ thẹn với tôi, tôi phải ở bên anh, còn bắt anh bao dung mọi sự tùy hứng của tôi. Vì có được anh, tôi đã hy sinh nhiều như thế! Còn anh, năm xưa anh nói việc anh kết hôn với Tô Y Y là do bị lão già nhà anh ép buộc, nhưng tôi biết anh lại thấy rất vui! Cho dù anh cố gắng che giấu cỡ nào đi chăng nữa, tôi biết anh yêu cô ta! Khó khăn lắm tôi mới đuổi được cô ta đi, trở thành bạn gái công khai của anh, nhưng anh lại chẳng hề đụng vào tôi!" Bị điểm danh, sóng lưng Tô Y Y lạnh toát, cô lùi về sau một bước, nhưng nhìn Bùi Hoàn Phong trầm mặc không nói ở bên cạnh, cố vẫn cố gắng đè nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, lẳng lặng dựa vào anh. Biểu cảm trên khuôn mặt Hứa Thư Kỳ có hơi điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía hai người trông hơi nguy hiểm, nhưng vì màn kịch quan trọng phía sau, cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. "Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, đồng thời cũng muốn đưa một thứ cho các người." Giọng nói của Hứa Thư Kỳ bỗng trở nên dịu dàng: "Năm xưa ông cụ để lại một di vật, như do tôi thấy ghen tị nên mới giấu nó đi." "Di vật?" Bùi Hoàn Phong vẫn còn đang tức giận, nhưng khi nghe đến chuyện có liên quan đến ông nội, cơn tức giận bỗng vơi đi không ít, hít sâu nói: "Di vật gì, đưa cho tôi." Mặt mày Hứa Thư Kỳ trắng bệch, cô ta mỉm cười, liếc nhìn Tô Y Y, sau đó nói với Bùi Hoàn Phong: "Hoàn Phong anh qua đây đi, tôi để thứ đó ở dưới gối." Bùi Hoàn Phong không hề phòng bị Hứa Thư Kỳ, anh đi đến chỗ gối cô ta lục tìm. Tô Y Y vẫn luôn chú ý để biểu cảm của Hứa Thư Kỳ, vào lúc Bùi Hoàn Phong đang khom eo xuống, cô nhạy cảm nhìn thấy vẻ độc ác trong ánh mắt của cô ta, trong tay cô ta cũng đang cầm một thứ phát ra ánh sáng lạnh, khóe mắt của cô co giật, chạy thẳng tới đẩy Bùi Hoàn Phong ra... Chương 48 Thời gian như bị dừng lại, Tô Y Y thở một cách khó khăn, từ từ cúi đầu nhìn con dao đang cắm vào lồng ngực của mình, cơn đau từ trái tim bắt đầu lan tỏa. "Y Y!" Bùi Hoàn Phong hét lên, trơ mắt nhìn Tô Y Y ngã xuống, dây thần kinh trong não đứt lìa. Không kịp xử lý Hứa Thư Kỳ, anh hốt hoảng ôm Tô Y Y rời khỏi phòng bệnh, la hét gọi bác sĩ, bồng cô về hướng phòng phẫu thuật, Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, Bùi Hoàn Phong đứng phắt dậy, đôi môi trắng bệch, tơ máu giăng đầy trong mắt khiến bác sĩ giật mình. "Bệnh nhận đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, may mà có trái tim máy đã cứu cô ấy một mạng. Tuy đã không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn hôn mê, cần phải quan sát một khoảng thời gian." Bác sĩ nói rõ hết mọi tình huống, cám thán về vận may của cô. Nhưng Bùi Hoàn Phong lại sửng sốt vì những lời anh ta nói, thắc mắc hỏi: "Quả tim máy? Sao cô ấy lại có tim máy chứ?" Bác sĩ thấy anh không biết gì, suy nghĩ rồi nói: "Bên nhân này lúc trước chắc đã từng làm qua phẫu thuật tim mạch, vả lại còn là kiểu hiến tim sống. Ôi, cũng không biết ai lại may mắn đến thế, khiến cô ấy cam tâm tình nguyện hiến trái tim của mình ra, phải biết rằng hiện nay kỹ thuật ghép tim máy không được hoàn thiện cho lắm, ai mà biết được đổi sang tim máy rồi có xảy ra vấn đề gì hay không..." Bùi Hoàn Phong chẳng thể nghe lọt tai những lời tiếp theo được nữa, anh nhớ đến người hiến tim ẩn danh năm xưa, lại nhớ đến sau khi kết hôn cô cứ uống thuốc liên tục, cơ thể sưng phù... Những việc diễn ra trong quá khứ trở nên vô cùng rõ ràng trong đầu anh, trái tim Bùi Hoàn Phong dẫn trở chùng xuống. Cuối cùng anh đã biết, hóa ra người hiến tim cho anh năm xưa, lại là Tô Y Y! Bùi Hoàn Phong nhắm mắt, siết chặt nắm đấm, cơ thể cao lớn bất giác run lên. Cô gái ngốc này, lại có thể làm đến bước này vì anh... Y tá đẩy Tô Y Y vào phòng bệnh cao cấp, Bùi Hoàn Phong đi theo sau vào phòng. Đợi sau khi những người khác rời đi, Bùi Hoàn Phong nhìn Tô Y Y nằm im trên giường cứ như đang ngủ, vành mắt anh chua xót, chảy xuống giọt lệ hối hận. Đàn ông không được khóc, nhưng chỉ cần nghĩ đến năm xưa sau khi anh ly hôn với cô và tỏ ra thân mật với Hứa Thư Kỳ, mà cô vẫn chọn lựa hiến tim cho anh, Bùi Hoàn Phong muốn đánh mình để giúp cô hả giận. "Y Y, anh sai rồi, là anh không biết quý trọng em, còn tự cho rằng tất cả những việc anh làm đều vì đang bảo vệ anh..." Bùi Hoàn Phong hôn nhẹ bàn tay của cô, nước mắt đau khổ không ngừng tuôn rơi. Khoảng thời gian đó bà xã yêu của anh đã phải chịu đựng biết bao nhiêu tủi thân và đau khổ đây! Bùi Hoàn Phong vứt hết mọi việc của công ty sang một bên không thèm ngó ngàng tới, chăm sóc cô 24 tiếng đồng hồ trong bệnh viện. Cuối cùng Hứa Thư Kỳ bị Bùi Hoàn Phong tống vào tù với tội danh cố ý gây thương tích, nhưng chưa đến một tháng, liền nghe được tin cô ta tự sát. Tô Y Y nằm trong bệnh viện hai tháng, nhưng chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày của chủ tịch Bùi đều trải qua trong giày vò và chờ mong. Vì để Tô Y Y cảm nhận được bầu không khí của gia đình, anh làm thủ tục xuất hiện. Đón cô về nhà, mỗi ngày đều đích thân chăm sóc cô, nói những lời âu yếm ngọt ngào với cô, muốn gọi cô tỉnh dậy. Nhưng Tô YY vẫn không chịu tỉnh lại. Chương 49 "Bà xã à, hôm nay trời nắng đẹp, anh dẫn em ra ngoài phơi nắng nhé." Bùi Hoàn Phong mãn nguyện đẩy Tô Y Y đang ngồi trên xe lăn hôn mê bất tỉnh, đưa cô đến vườn hoa phơi nắng. Sau khi lau sạch chiếc ghế đẩu trong chòi nghỉ mát, Bùi Hoàn Phong bế cô ngồi xuống, mỉm cười nói chuyện với cô, người đang nhắm mắt trông vô cùng ngoan ngoãn nghe lời: "Vợ cũ của Tô Hợp đã về rồi, hai người tổ chức lại một đám cưới khác. Cậu ta kêu anh dẫn em đến, anh đã đồng ý rồi." "Bà xã, vì không khiến anh mất mặt, anh mau tỉnh dậy có được không?" Anh lải nhải, người trong lòng thì chẳng hề có bất kỳ phản ứng gì. Bùi Hoàn Phong mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, ôm cô tiếp tục phơi nắng. Tia nắng ấm áp chiếu lên cơ thể hai người, Bùi Hoàn Phong thoải mái híp mắt lại, đột nhiên cảm thấy người trong lòng cử động, anh bỗng mở mắt ra. Trước đây cơ thể Tô Y Y không ít lần xuất hiện loại phản ứng này, nhưng cuối cùng đều không tỉnh dậy. Nhưng cho dù thất vọng bao nhiêu lần đi chẳng nữa, vào lúc cô cử động, Bùi Hoàn Phong vẫn kỳ vọng như xưa. Nhưng lần này, người được mong chờ đã lâu run rẩy mở đôi mắt mơ màng ra. Giống như không thích ứng được với cường độ ánh sáng mạnh, Tô Y Y nheo mắt lại, đợi sau khi nhìn rõ ràng mới mở to mắt, nhưng vào lúc nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, đôi đồng tử bỗng dưng co lại. "Bùi Hoàn Phong, anh là đồ khốn kiếp! Anh hành hạ em đến nông nổi này, em muốn giết anh! Hừ!" Giọng điệu hung dữ bất ngờ ùa đến khiến Bùi Hoàn Phong run lên, con tim anh co giật mạnh, giống như nhìn thấy một Tô Y Y bị anh làm tổn thương đầy mình của hai năm trước. Nhưng loại cảm xúc này chỉ duy trì được trong chốc lát, anh có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Y Y. Kiểu tâm trạng ấy chính là sự kích động vui sướng không nói nên lời, và còn có một chút....tinh nghịch, trêu đùa. Cúi đầu hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô, tì vào trán cô, khóe môi nở một nụ cười sung sướng, giọng nói hấp dẫn mang theo sự mập mờ nồng đậm: "Muốn trả hù anh? Hử? Vậy thì từ nay về sau cả người anh đều là của em, em thích giày vò chơi đùa thế nào thì làm. Em muốn dùng tư thế nào, muốn dùng sức đến cỡ nào, anh đều thỏa mãn hết cho em," Những lời nói lộ liễu kia khiến mặt mày Tô Y Y đỏ bừng, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: "Em mới ngủ có một lát mà sao anh lại trở nên không biết xấu hổ vậy hả? Lúc trước mỗi ngày đều nghe anh nói chuyện với em trong mơ, nào là chó nhà hàng sớm sinh rồi, công ty lại có ai chia tay rồi...chẳng hề nhìn ra được dáng vẻ lưu manh hiện tại của anh!" Hôn mê thời gian lâu như thế, tuy Tô Y Y không tỉnh dậy, nhưng ý thức của cô vẫn còn đó. Cô nghe Bùi Hoàn Phong từ suy sụp đến chấp nhận, từ chấp nhận đến thản nhiên, mỗi ngày ở bên cạnh cô hưởng thụ thời gian, sự trải nghiệm đó vừa kỳ lạ lại vừa hạnh phúc. "Lúc em hôn mê tất nhiên anh không thể nói những điều này rồi, nhưng bây giờ em đã tỉnh, chẳng lẽ anh không nên đòi chút lợi ích cho cuộc sống cấm dục trong khoảng thời gian dài kia sao?" Cười híp mắt nhìn Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y hào phóng hôn thẳng lên môi anh, ôm chặt lấy cổ anh: "Được, anh muốn làm thế nào, thì cứ làm thế ấy..." Giọng nói nhẹ nhàng châm lên ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người Bùi Hoàn Phong. Huyệt thái dương của anh nổi đầy gần xanh, nhanh chóng bế Tô Y Y dậy, sải bước đi vào phòng. Cửa phòng bị đóng lại, bên trong hai người ôm chặt quấn quýt lấy nhau như dây leo, từ sáng đến tối, từ tối đế sáng, giống như muốn bù lại thời gian đã mất trước kia. Cổ họng Tô Y Y khàn đặc, không nói nên lời, chân run đến mức không thể xuống giường, nhưng tinh thần của người nào đó vẫn tốt chán như cũ. "Bà xã, nào, uống chút canh nhân sâm, bổ sung thể lực, lát nữa chút ta làm tiếp." "Họ Bùi kia, xin anh hãy tha cho em." Tô Y Y khóc không ra nước mắt. "Em cúi đầu nói với nó đi." "..." Tô Y Y bày ra vẻ mặt chán đời: "Có thể xử nó không?" Người nào đó nhào tới: "Dĩ nhiên không được, phải giữ để mang lại hạnh phúc cho em chứ."