Anh nheo hai mắt nhìn cái cô gái còn đang cười này, nới lỏng ngón tay ra , cái cô gái này đầu óc có vấn đề à, đây là tóc , không phải tóc giả , cô không biết đau sao? Nhớ ngày đó, những người tạo mẫu cho Bạch Nặc, chẳng qua kéo căng làm đứt một sợi tóc, cô la oai oái như chọc tiết giết heo , nhưng còn cô , nhiều tóc bị kéo đứt như vậy , lại còn cười được. Anh quả thực không biết nói cái gì cho phải, mà quên , căn bản anh không thể nói chuyện được. Cái miệng anh chẳng có cái răng nào, dùng sức cắn bờ vai cô, hảo, không đau có phải không, không đau anh liền cắn, anh cắn cô giống như là cắn Bạch Nặc . Không không , anh đang cắn cô , nếu như Bạch Nặc đứng ở trước mặt anh, anh sẽ không liếc mắt một cái. Yêu là cái gì , tình là cái gì , tất cả thứ đó khi cô ta đẩy anh về phía bánh xe kia, đã chấm dứt hoàn toàn. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ tin tưởng tình yêu, cũng sẽ không thể tin tưởng phụ nữ. Lạc Tuyết để mặc anh cắn, thậm chí cô còn ôm anh đi vào cái phòng bếp nhỏ , mang sữa bột đến , cô khuấy sữa bột cho anh ăn . Đường Mặc Vũ cắn mệt mỏi, không nên trách anh, anh đã dùng hết sức cắn, nhưng anh không có răng, dù cắn cỡ nào người ta cũng không đau. Anh lại há miệng, một cái bình sữa đã đặt trước mặt anh. Anh dùng lực cắn núm vú cao su, tự mình uống bình sữa , đây là cơm của anh, lông mày anh càng ngày càng nhăn nhó, cái thứ trong bình anh uống đều muốn phun ra, anh muốn ăn thịt, nhưng là, anh không biết thân mình này, nếu thật sự có thể ăn thịt, có bị sao không nhỉ? Hơn nữa anh cũng không biết cái cô gái này liệu có tiền mua thịt cho anh ăn không ? Cái nhà gì thế không biết , còn không bằng một cái phòng, không biết mưa to có hay không giột đây ! Mà anh biết nhanh thôi . Bây giờ trời đang mưa đang mưa, quả nhiên là giột . Anh ngẩng đầu nhìn hướng trần nhà, bên tai không ngừng truyền đến tí tách tiếng nước mưa, không phải bên ngoài, mà là bên trong , nếu trời mưa liền mấy ngày mấy đêm, cái nhà bọn họ chắc trôi đi mất . Anh nheo mắt nhìn Lạc Tuyết chạy ra chạy vào, trên người quần áo đều đã ướt, quên đi, cứ để nó giột nhà đi , chỉ cần không sập là được. Nhưng khi cô chạy đi ra ngoài, anh có nghe thấy tiếng lạ lạ . Nhà này muốn sập sao ,anh dùng lực nâng lên ánh mắt , ngón tay cũng nắm chặt, có phải không đó, thật muốn sập sao ? Sau nửa ngày, anh phát hiện thanh âm trên đỉnh đầu không lớn, một tiếng lại một tiếng. .