Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 205 : Ba đứa

“Vâng, vâng tôi lập tức đi,” Thư ký Mã vội lau mồ hôi. Mới đây còn muốn đuổi người đi, hiện tại lại thừa nhận, kỳ thực anh ta còn đang muốn cười thị trưởng của bọn họ. Đây đúng là tự làm tự chịu, nhưng anh ta không dám nói. nhìn bộ dạng cao hứng của thủ trưởng, ông ấy chắc đã quên mất mình đã bị đuổi khỏi nhà rồi a. Trong lúc đó ở bệnh viện, Đường Mặc Vũ, Đường Hoặc còn có Diệp Nhàn đều đang khẩn trương đứng ở trước phòng kiểm tra. “Không cần khẩn trương, không có việc gì đâu,” Đường Mặc Vũ nắm tay Lạc Tuyết nhưng cô vẫn thập phần khẩn trương. “Vũ, cục cưng có chuyện gì phải không, cho nên em mới phải làm kiểm tra.” Gần đây cô bồi bổ tốt lắm, cả người béo lên nhiều, sắc mặt cũng càng thêm hồng nhuận, nhưng mà lần này kiểm tra lại khiến cô sắp khóc. “Không có việc gì, đây chỉ là khám thai bình thường thôi, về sau chúng ta hàng tháng đều phải đến khám định kỳ.” Lạc Tuyết vừa nghe thấy thế thì trong lòng hơi hơi thả lỏng. Nàng nằm thẳng, sau đó có người có cầm cái gì đó ở trên bụng cô không ngừng di động. “Yên tâm, thai nhi phát triển tốt lắm.” Bác sĩ thật chuyên nghiệp nói. Lạc Tuyết ở vừa nghe được thì bàn tay nắm Đường Mặc Vũ mới thả lỏng chút. “Đợi chút…” Một câu đợi chút này khiến tất cả mọi người lại khẩn trương lên, “Sao vậy, có phải đứa nhỏ có vấn đề gì không?” Bác sĩ dùng sức xoa xoa mắt mình, sau đó lại nói, “Để tôi xem đã.” Anh ta nhìn nửa ngày rồi mới nhìn về phía này , biểu cảm trên mặt thập phần kỳ quái. “Sao rồi, có phải đứa nhỏ có vấn đề gì không?” Tất cả mọi người đều khẩn trương. Đây là con đầu lòng của Đường Mặc Vũ nha, là đứa nhỏ bọn họ trông ngóng đã lâu, nếu thực sự có chuyện gì thì bọn họ phải làm sao đây. Lạc Tuyết nắm chặt tay Đường Mặc Vũ, ánh mắt đỏ lên, cô sắp khóc đến nơi rồi. “Không sợ, không có việc gì, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì,” Đường Mặc Vũ cẩn thận an ủi Lạc Tuyết, nếu đứa nhỏ có việc gì thì người khổ nhất là cô a. Bác sĩ lại nhìn nhìn màn hình sau đó mới hướng đến một nhà đang sắp nổi điên mà liếc mắt một cái, “Không phải, không phải, đứa nhỏ không có chuyện gì, mọi người không cần lo lắng, chính là…” Cái câu chính là của anh ta kéo rất dài, thật sự không biết nói như thế nào cho tốt, chuyện này thật rất thần kỳ. “Đến cùng là cái gì, cậu có thể nhanh nói chút được không?” Đường Hoặc sốt ruột đến sắp mắng người rồi. Bác sĩ hay lang băm đây, sao có một câu mà nửa ngày nói chưa ra là sao. “Vâng cháu nói, cháu nói.” Bác sĩ cũng phát hiện bản thân thất thố, “Là như vậy, cô gái này không phải chỉ mang thai một đứa trẻ.” Những lời này khiến mọi người ở đó đều sửng sốt, song bào thai sao? “Anh nói con dâu tôi đang hoài là song bào thai sao?” Diệp Nhàn ngay lập tức hiểu được, mà Đường Hoặc ở một bên thì có bộ dáng vui mừng quá độ, hai đứa chắt nha, thật sự quá tốt. Đường Mặc Vũ cùng Lạc Tuyết nhìn nhau liếc mắt một cái, Lạc Tuyết đem mặt chôn ở trong lòng anh, thật kích động, cô thật sự không tin được trong bụng mình lại có đến hai cục cưng. Đường Mặc Vũ thì vừa cao hứng vừa lo lắng, hai hài tử thì Lạc Tuyết sẽ càng thêm vất vả, về sau anh sẽ càng phải lo lắng cho cô. Nhưng bác sĩ nhìn bọn họ cao hứng nửa ngày, lại lắc đầu, anh ta giơ ra ba ngón tay nói: “Mọi người nhầm rồi, không phải hai mà là ba đứa.” Mà lần này thì người nhà Đường gia đều muốn trợn tròn mắt, Đường lão gia tử đầu tiên là vươn hai ngón tay của bàn tay trái ra rồi lại thò một ngón bàn tay phải ra. Ba đứa nha, sinh ba nha, ông lại ôm khuôn mặt già nua của mình mà cảm thán, trời ơi, ông sắp có ba đứa chắt, đây không phải ai cũng có đâu, sinh đôi thì chỗ nào cũng thấy nhưng sinh ba thì hiếm lắm a. Đường Mặc Vũ nhanh mím môi lại, trời ạ hai đứa đã phiền lắm rồi, giờ những ba đứa, sao anh lại lợi hại thế nhỉ, làm cho vợ anh bỗng chốc mang ba đứa trẻ, anh thực ra chỉ cần một đứa thôi mà. “Vũ, em không sao đâu, chúng ta có ba đứa con khiến em rất vui,” Lạc Tuyết cười đến ánh mắt đều cong lên. Chắc ông trời cũng biết trước đây cô vất vả nên mới gửi ba thiên sứ đến cho cô. Mà cô đều yêu chúng. Đường Mặc Vũ hạ một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô, anh cũng yêu mọi người. Bây giờ anh có tới bốn người phải lo, vợ và ba đứa con sắp chào đời. “Ba đứa,” Diệp Nhàn nửa ngày mới phản ứng được liền nói, “Ông trời ơi, về sau phải chuẩn bị nhiều đồ mới được, chứ không thì làm sao ba cái tiểu gia hỏa này ăn đủ được?” Bà cũng bị dọa choáng váng. Đường gia thật sự rất hạnh phúc mà bà cũng sắp vui đến chết rồi đây. Bác sĩ rất biết điều đi ra ngoài, không quấy rầy người một nhà tiếp tục cao hứng. Có điều anh ta vừa đi ra thì liền thấy một nam nhân mặc tây trang đứng ở ngoài cười với mình, cười đến mức anh ta nổi da gà. Thật là khủng bố. Vị bác sĩ mở to hai mắt, không hiểu sao bản thân đã bị đưa đến một phòng bệnh khác, anh ta cẩn thận nhìn qua thì thấy nam nhân kia vẫn đang mỉm cười với mình. Sau đó một khắc, một người đàn ông trung niên khác quay người nhìn thẳng vào anh ta. “Đường. . gì nhỉ,” chắc chắn ai xem ti vi cũng liền nhận ra ngay người này. Đây không phải thị trưởng thì là ai, ông ta sao lại ở trong này, lại bắt cóc một bác sĩ không tiếng tăm như anh ta là làm sao. “Anh yên tâm, ta không có ác ý gì, ta chỉ là muốn hỏi anh một vấn đề, chỉ cần anh trả lời tốt thì lập tức có thể đi.” “Vâng, vâng, xin thị trưởng cứ hỏi,” bác sĩ thập phần cung kính như binh lính nói chuyện với lãnh đạo. “Anh không cần khẩn trương,” Đường Thượng Nguyên hít một hơi, ông cũng không phải quái vật, sao lại sợ như vậy. “Vâng, vâng,” kia bác sĩ kia không ngừng gật đầu nói, nhưng thân thể cũng không tự chủ được run run. Thư ký Mã suýt nữa thì bật cười, thị trưởng của bọn họ quả nhiên có bộ dáng ăn thịt người mà. “Tốt lắm, anh nói cho tôi, bệnh nhân anh vừa làm kiểm tra, Lí Ngôn Hi, kết quả thế nào, mẹ và con có khỏe không, đứa nhỏ được mấy tháng rồi?” Đường Thượng Nguyên không có hứng thú lãng phí thời gian, ông hiện tại chỉ muốn biết thông tin cháu mình, những cái khác ông không quan tâm. “Lí Ngôn Hi.” Bác sĩ nghĩ nghĩ, “Tôi không khám cho ai tên Lí Ngôn Hi cả,” anh ta cố sức nhớ lại nhưng vẫn lắc đầu với Đường Thượng Nguyên. “Làm sao có thể không có?” Đường Thượng Nguyên cao giọng, “Tôi rõ ràng nhìn thấy anh cùng vào với họ, đó là con trai tôi và vợ nó, con trai tôi là Đường Mặc Vũ.” Ông vừa nói xong thì liền trừng mắt khiến bác sĩ không khỏi hơi lùi lại, sao thị trưởng trên ti vi thì phong độ như vậy mà ngoài đời dữ quá. “Ngài thị trưởng, có phải ngài muốn nói là Đường Lạc Tuyết không? Không có ai là Lí Ngôn Hi nhưng lại có một Đường Lạc Tuyết, chồng tên là Đường Mặc Vũ .” “Đúng vậy,” Đường Thượng Nguyên gật đầu, nếu không có Lí Ngôn Hi thì chính là Đường Lạc Tuyết, nghe cái tên này ông vẫn không quen tuy nhiên cũng dễ nghe, còn dễ nghe hơn Lí Ngôn Hi nữa. “Ra là thế,” bác sĩ lúc này mới rõ ràng, nhưng mà thật ngoài ý muốn cái cô Đường Lạc Tuyết kia thế mà là con dâu thị trưởng. Anh ta nhẹ hắng giọng rồi mới nói, “Thị trưởng yên tâm, Đường tiểu thư tốt lắm, nhưng mà…” Bác sĩ dừng một chút thì liền thấy mặt Đường Thượng Nguyên nháy mắt biến đen thì vội vàng mở miệng, “Chúc mừng thị trưởng, con dâu ngài mang thai ba, là cực kỳ hiếm thấy.”