Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Chương 204 : Ba đường phải ở lại cơ quan
“Thực xin lỗi, Lí phu nhân, đây là công việc,” một nam nhân đeo mắt kính đi lên phía trước, căn bản là không có đem Hà Uyển Ngọc để vào mắt.
“Tôi là bạn của cục trưởng phu nhân, nếu các anh dám động vào con gái tôi thì tôi sẽ khiến các anh mất việc hết.” Những cảnh sát đó cũng chỉ cười một tiếng, “Thực xin lỗi, Lí phu nhân, chuyện này không thuộc quyền quản lý của cục trưởng, đây là mệnh lệnh từ cấp trên xuống, người đó so với cục trưởng còn lớn hơn nhiều.”
“Là ai?” Hà Uyển Ngọc cả kinh, nhưng vẫn đứng trước mặt Lí Nhiên, ánh mắt bà ta trừng rất lớn, dù sao cũng không chịu lui ra.
“Bà có thể hỏi cục trưởng phu nhân,” người nọ cười lạnh, đưa tay ra làm động tác mời, “Lí Nhiên tiểu thư, mời cô, chúng tôi có mấy câu muốn hỏi, nếu cô không có liên quan thì rất nhanh là có thể trở về.” Lí Nhiên đôi môi run run, sắc mặt rất khó xem. Cô ta chưa bao giờ trải qua chuyện này, thật sự đáng sợ.
“Chấn Ân,” Hà Uyển Ngọc dùng sức gọi Lí Chấn Ân nhưng ông ta chỉ nhìn Lí Nhiên một cái, giọng nói bình thản, “Nhiên Nhiên, con đi với bọn họ đi, nếu con không có làm việc gì sai thì tự nhiên sẽ được về. Nếu con có tội thì hẳn là biết ba ba sẽ làm thế nào,” hắn cũng hi vọng đây không phải là sự thật. Nhưng nếu đây là sự thật thì ông làm sao đối mặt với Ngôn Hi được.
“Ba ba. . .” Lí Nhiên rốt cục thì cũng tìm lại được tiếng nói, nhưng nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy còn có thái độ lạnh lùng của Lí Chấn Ân thì tâm cô ta như rơi vào hầm băng, cô ta có cảm giác lần này mình thật sự xong đời rồi.
“Mẹ. .” Cô ta lại nhìn Hà Uyển Ngọc, trong mắt có thỉnh cầu, nhưng kệ thế nào thì cô ta vẫn bị dẫn đi.
Môn phịch một tiếng bị đóng lại, Hà Uyển Ngọc điên cuồng lôi kéo Lí Chấn Ân.
“Lí Chấn Ân, ông mau cứu con gái chúng ta đi, mau cứu nó a, ông không phải quen biết rộng còn biết ai đó ở bên cảnh sát sao, ông mau nhờ người ta cứu con gái chúng ta đi.” Hà Uyển Ngọc không ngừng nói, còn vò đầu không biết phải làm sao. Bà ta chỉ có một đứa con này a.
Nhưng Lí Chấn Ân cũng chỉ đứng lên, hướng về phòng mình mà đi, cửa vừa đóng lại cũng đem tiếng của Hà Uyển Ngọc đều nhốt ở bên ngoài, ông ta thấy thật ầm ĩ.
Ông ta đứng thẳng người, sau đó đi đến trước một cái bàn, mở ra cái ngăn kéo đã lâu không được mở.
Bên trong là một cái hòm được khóa kín, ông ta nâng cái hòm lên, ngón tay run run.
Thẳng đến khi ông cẩn thận mở cái hòm ra, trong đó có một ít thư, ảnh chụp, còn có một chút đồ không đáng giá. Đây là những thứ quý giá nhất của ông cũng là ký ức ông không dám chạm vào.
“Tiểu Như,” giọng ông đột nhiên nghẹn lại. Ông lấy từ bên trong ra một tấm ánh đã chụp từ lâu, trên đó là một đôi nam nữ. Đó là ảnh ông và vợ cũ, cũng là mẹ của Lí Ngôn Hi, đã hai mươi mấy năm ông chưa từng đụng đến nó.
Ngón tay ông nhẹ nhàng vỗ về nữ nhân trong ảnh, cô gái đó và Lí Ngôn Hi quả nhiên là giống nhau như đúc.
“Tiểu Như, em chắc phải hận anh lắm vì anh không chiếu cố tốt cho con gái của chúng ta, để nó bị người ta khi dễ, thậm chí còn ngồi tù. Nhưng mà anh không có cách nào, anh không dám nhìn mặt nó, bởi vì nó lớn lên quá giống em. Anh chỉ cần nhìn thấy nó thì trong lòng liền đau đớn. Nhiều năm như vậy em có biết anh rất nhớ em, đôi khi anh muốn mình chết sớm một chút thì có thể gặp được em. Nhưng anh vẫn còn sống.”
“Em nói xem, giờ anh phải làm sao. Anh cho rằng Ngôn Hi làm sai, rằng anh không dạy dỗ nó thật tốt. Nhưng mà anh phát hiện ra người sai là mình, nếu con bé vô tội thì em nói xem anh phải làm sao để tìm nó về. Nó bây giờ không nhận anh nữa, nó nói nó bây giờ họ Đường chứ không phải họ Lí.”
“Tiểu Như, em nói xem có phải anh là một người cha kém cỏi, đến con gái cũng không muốn nhận anh.” Ông ta ôm ảnh khóc rống lên, như một đứa trẻ, nhưng mà nước mắt của ông ta là cho ai xem đây?
Bên ngoài Hà Uyển Ngọc choáng váng nhìn cửa đóng. Bà ta vô lực ngồi ở trên ghế sofa, trong phòng khách trống trơn chỉ có mình bà ta.
“Nhiên Nhiên, việc kia sẽ không phải do con làm chứ?”
Bà ta cho rằng Lí Nhiên chính là chỉ đi một lúc rồi có thể trở lại, nhưng bà ta lầm rồi. Lí Nhiên đi lần này sẽ không về, mà chờ đợi bọn họ là một hồi chia ly dài.
“Thị trưởng, đây là báo hôm nay,” thư ký Mã đem báo ở trên bàn.
“Để tạm chỗ nào đi,” giọng nói hữu khí vô lực của Đường Thượng Nguyên vang lên. Ông xoay người, thật đáng thương ông đã bao lâu không được ăn uống tử tế, hiện tại đều gầy một vòng.
“Thư ký Mã, cậu nói xem có phải tôi đã sai không?” Đường Thượng Nguyên đọc nhanh báo ngày hôm nay, trên đó là một cái tiêu đề thật lớn. Cô nàng nhà giàu lái xe đâm người, hai năm sau chân tướng mới rõ ràng. Ông chỉ nhìn thoáng qua sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hiện tại Lí Ngôn Hi không phải tội phạm giết người, ngay cả việc ngồi tù cũng là bị oan, hiện tại nào có người nào trách cứ con bé. Tất cả đều nói con bé thiện lương, ủy khuất, rằng con bé làm những chuyện này là có lý do.
“Cái này, tôi không biết,” thư ký Mã đứng ở một bên, việc nhà của người khác, anh ta làm sao có thể trả lời.
“Thị trưởng trong lòng không phải đã sớm có chủ ý. Kỳ thực tôi thấy có thể để Đường lão gia thích thì chứng tỏ là một cô gái tốt. Hơn nữa những cô gái giống con dâu ngài bây giờ cũng không nhiều, vừa thiện lương lại đơn thuần, lại xinh đẹp, cô ấy còn đang mang thai cháu ngài. Chuyện này cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngài chịu cúi đầu chút, thì cái gì cũng tốt, vì sao ngài phải cố chấp như vậy chứ?”
“Nhưng mà,” Đường Thượng Nguyên dùng sức nhíu mày, “Ta có thể nhận con bé nhưng vấn đề bây giờ không phải ở ta mà là bọn họ ghét bỏ ta, con đuổi ta ra khỏi nhà nữa.”
Thư ký Mã a một tiếng, rồi ngây ngốc đứng ở chỗ đó, cái này sao lại hỏi anh ta, bởi vì anh ta cũng chẳng biết làm sao a.
Thật khôi hài, thị trưởng của anh ta lại bị đuổi ra khỏi nhà.
“Cậu đang cười sao?” Đường Thượng Nguyên trừng mắt thư ký Mã.
“Không có, không có,” thư ký Mã vội vàng hạ khóe môi, chỉ là cái môi vẫn run rẩy thấy thế nào cũng khiến người ta khó chịu.
Đường Thượng Nguyên nhìn nhìn đồng hồ trên tay, đã giờ này rồi, “Thư ký Mã, cậu giúp tôi chuẩn bị xe.”
“Thị trưởng muốn đi đâu ạ?” Thư ký Mã kỳ quái hỏi một câu, hôm nay thị trưởng đâu có lịch bên ngoài a.
“Đi bệnh viện.” Đường Thượng Nguyên vội vàng thu thập này nọ, thoạt nhìn thực vội.
“Bệnh viện, bệnh viện nào ạ?” Thư ký Mã càng thêm không rõ.
“Con dâu ta hôm nay đi khám thai, ta phải nhanh đến xem mới được,” Đường Thượng Nguyên trừng mắt nhìn Thư ký Mã, “Mau một chút, cậu đứng ở chỗ này làm gì, làm cái đinh sao?”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
58 chương
18 chương
150 chương
417 chương