Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn
Chương 6 : Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn
Chương 6: Ngày thứ sáu ngọt ngào
Sau khi Lộ Lê nhìn thấy bức ảnh chỉ lo sốt ruột, cũng không chú ý đến bình luận phía dưới.
Thế nên cũng ngó đầu vào, cùng xem điện thoại với chồng thân yêu.
Trì Thầm Yến chậm rãi lướt bình luận.
[Đệt, sao tôi lại cảm thấy thiếu phụ hào môn xui xẻo kia nhìn giống Lộ Lê thế nhỉ?]
[Người đàn ông ôm cô ta sao lại giống Trì Thầm Yến ghê?]
[Lộ Lê là ai?]
[Thiên kim bất động sản Lộ thị, Lộ Hằng Vinh mấy người biết không. Từ Tuệ Nhàn hẳn mấy người biết đi, mỹ nhân số một giới showbiz Cảng thành năm đó, sau khi gả vào hào môn thì tránh bóng, bà ta là mẹ của Lộ Lê. Lộ Lê ba năm trước gả đến S thị, chồng là Trì Thầm Yến người kế nghiệp của tập đoàn Thịnh Cảnh.]
[Nhưng Lộ Lê và Trì Thầm Yến không phải nổi danh là đôi vợ chồng hào môn plastic sao? Xem mặt hai người còn là kiểu không thèm để ý người kia luôn.]
[Đúng đúng đúng! Lần trước bình chọn đôi vợ chồng plastic tôi còn bầu cho bọn họ hai phiếu!]
[Vì thế đây rốt cuộc là Lộ Lê và chồng cô ta hả?]
[Không thể! Tuyệt đối không phải! Các người không nên bị bức ảnh này lừa! Mấy đôi vợ chồng trẻ tuổi nhiều tiền ở S thị rất nhiều mà, người nào không biết lúc trước Trì Thầm Yến đi nước ngoài công tác ba tháng, Lộ Lê ở trong nước chơi vô cùng high, sinh nhật chồng mà vợ vẫn còn đang đi xem diễn thời trang, dù trời sập tôi cũng sẽ không tin đây là đôi vợ chồng plastic kia.]
[Cũng đúng nha, năm ngoái dự tiệc từ thiện hai người họ còn là một mặt không quen biết, đứng cũng không đứng chung một chỗ, năm nay sao có khả năng bắt đầu ôm ấp thân thiết được.]
[u1s1*, cho dù thiếu phụ hào môn xui xẻo kia là ai, tôi chỉ muốn nói là loại góc chết này, sao ngoáy mũi mà cũng vẫn đẹp như vậy hu hu hu.]
(u1s1: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ có gì nói đó, nói thật.)
[Chồng của thiếu phụ xui xẻo này cũng rất ưa nhìn, gò má này đúng là tuyệt phẩm.]
[Đệt, kiểu ôm này thật sự ngọt ngào, chồng tôi chắc chắn sẽ không ôm nổi tôi kiểu này T-T]
[Đúng! Chắc chắn không phải! Đôi vợ chồng plastic kia mà ngọt như vậy tôi liền ăn sh*t]
[Tôi cũng đi!]
[Lầu trên +1]
Lộ Lê: "......"
Trì Thầm Yến: "......"
Lộ Lê không nghĩ đến mình lo lắng hồi lâu, cuối cùng cũng không có người nào tin tưởng người trong bức ảnh chính là cô và Trì Thầm Yến.
Nguyên nhân còn là bởi vì hành động quá thân mật?
Trì Thầm Yến liếc nhìn Lộ Lê vẫn đang ăn vạ trên đùi mình.
Không ai chịu tin người trong ảnh là hai người họ, chủ yếu là hành động của hai người không giống như hành động mà anh và Lộ Lê có thể làm ra, cảm thấy chỉ là một đôi vợ chồng có tiền bình thường.
Người trong ảnh cũng không bị bại lộ quá nhiều, cũng không truyền quá xa, chỉ là thảo luận một chút sau đó liền tản đi.
Vì thế bộ phận quan hệ xã hội cũng không gọi điện cho anh, bởi vì căn bản không cần quan hệ xã hội, mà Lộ Lê, cũng chỉ là lo lắng không đâu một hồi.
Trong lòng Trì Thầm Yến có một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Anh không biết Lộ Lê bây giờ có tâm tình gì, anh không trực tiếp nói quan hệ thật sự của bọn họ cho Lô Lệ, mà những bình luận này đã gián tiếp nói giúp anh.
Trì Thầm Yến yên lặng, lại cảm thấy điều này cũng không có gì không tốt, thậm chí nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Bởi vì anh nhận ra với một Lộ Lê khác thường như vậy, anh thật sự có chút không chống đỡ được.
Thì ra đối với người chồng tình cảm thắm thiết trong suy nghĩ của cô, cô lại nũng nịu dính người như vậy.
Trì Thầm Yến chờ đợi Lộ Lê ý thức được mình đã suy nghĩ hỗn loạn, xuống khỏi đùi anh.
Lộ Lê vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Dáng vẻ như đang suy nghĩ cái gì.
Cô giật giật.
Trì Thầm Yến cho rằng cô muốn xuống khỏi đùi anh.
Kết quả một giây sau, cả người còn bị dính chặt hơn.
Lộ Lê dán lên, ôm chặt lấy cổ Trì Thầm Yến: "Chồng ơi."
Hai tay Trì Thầm Yến không có chỗ để.
Lộ Lê mím môi: "Chồng anh thật sự quá khiêm tốn rồi, em đã nói là không cần khiêm tốn như vậy đâu, anh xem đi, bây giờ bọn họ cũng bắt đầu suy đoán lung tung tình cảm vợ chồng son sắt của chúng ta rồi!"
Nghe được mấy chữ son sắt, mặt Trì Thầm Yến chậm rãi hiện lên một dấu "?"
Lộ Lê nói suy nghĩ của chính mình: "Bởi vì chồng quá khiêm tốn, nói chúng ta chụp ảnh không cần đứng chung, đi cũng không cần cùng nhau, trong vòng bạn bè trên weibo cũng không để em đăng ảnh của anh, sợ bị người khác nhìn thấy sẽ nói chúng ta đang khoe ân ái, sợ bọn họ ghen ghét chúng ta ngọt ngào, sau đó làm ra chuyện không có lý trí."
Lộ Lê: "Nhưng em cảm thấy thỉnh thoảng show ân ái một chút cũng không sao nha, không muốn bị người khác nói khoe ân ái, nhưng cũng không thể bị người ta nói là vợ chồng plastic chứ."
Trì Thầm Yến hơi kinh ngạc, đột nhiên nói không lên lời.
Lại một lần nữa bị suy nghĩ khác người của Lộ Lê làm cho khuất phục.
Lộ Lê gật gù: "Hay là em đăng weibo nói đây là anh và em, vậy cứ để cho mấy người nói linh tinh kia xem cho rõ."
Trì Thầm Yến vội vàng ngăn cản: "Đừng."
Lộ Lê cười một lát, ngạo kiều: "Không đâu, trên bức ảnh kia em xấu như vậy, em sẽ không nhận đó là em đâu."
Trì Thầm Yến thở ra một hơi.
Lộ Lê nhớ đến gò má của Trì Thầm Yến nhìn thoáng qua trong bức ảnh, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh ở khoảng cách gần.
Lộ Lê cảm thán: "Trong mắt của chồng có sao nha."
"Mấy người nói ánh sao sáng, nhất định là chưa từng nhìn mắt của chồng."
Trong lòng Trì Thầm Yến lại lộp bộp, biết cô lại sắp bắt đầu.
Lộ Lê: "Trên thế giới này sao lại có người ngũ quan xuất sắc như chồng vậy chứ, A Lê muốn chơi đu quay trên lông mi của chồng, muốn chơi cầu trượt trên mũi của chồng, muốn bơi lội trên xương quai xanh của chồng, A Lê muốn...."
Trì Thầm Yến đang muốn lên tiếng để cho cô không nói nữa, bỗng nhiên, trên môi mềm nhũn.
Lộ Lê hơi nhón dậy, hôn lên môi Trì Thầm Yến.
Cô hôn rất nhẹ, dừng trên môi anh mấy giây, sau đó thả ra, mắt đầy ngượng ngùng, con ngươi như nước, khóe mắt bay lên những tia đào hoa.
Lộ Lê: "A Lê muốn khẽ hôn lên miệng mê người của chồng."
Trì Thầm Yến ngơ ngác, như quên nói chuyện, không nhịn được mà nhớ lại cảm xúc mềm mại trên môi vừa nãy.
Anh và Lộ Lê lúc trước cũng không phải chưa từng hôn.
Lần đầu tiên là ở trong hôn lễ, sau khi tuyên thệ với cha xứ, như theo trình tự, trong tiếng vỗ tay của khách mời mà hôn nhau, sau đó mỗi người im lặng tự đếm mấy giây, chờ đợi kết thúc.
Sau đó cũng từng hôn, rất ít, đều là ở trên giường, mang theo tình dục nồng đậm.
Vì thế nụ hôn đột ngột này làm cho Trì Thầm Yến không nhịn được mà một lần nữa nhìn về phía Lộ Lê.
Lộ Lê đang một mặt ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Trì Thầm Yến quay mắt đi, chỉ nói: "Muộn rồi, ngủ đi."
Lộ Lê mới xuống khỏi đùi Trì Thầm Yến: "Vâng ~~~~~"
Hôm sau là Chủ nhật.
Sau khi Trì Thầm Yến về nước rốt cuộc cũng tìm được thời gian về Trì gia.
Đương nhiên, phải dẫn theo Lộ Lê.
Trì Thầm Yến liếc nhìn Lộ Lê ở trong phòng thay đồ cố tình phối đồ tình nhân với anh.
Tình hình bây giờ của Lộ Lê chỉ có anh và bác sĩ ở bệnh viện biết, người bên ngoài không biết gì cả.
Lộ Lê đã thay xong đồ, cô cố ý mặc chiếc váy màu đỏ thắm phối với cà vạt của Trì Thầm Yến, sau đó tiến đến lôi kéo cánh tay Trì Thầm Yến: "Chồng ơi đi thôi."
Trì Thầm Yến nhìn nụ cười của Lộ Lê.
Anh cũng không muốn chuyện Lộ Lê bị tai nạn đụng đầu dẫn đến ký ức hỗn loạn náo động đến mọi người đều biết.
Hai người xuống lầu, tài xế đã đang đợi.
Xe dừng ở trước của biệt thự Trì gia.
Không giống với Tô Hà Loan ở nơi chung cư san sát mà bọn họ sống, biệt thự Trì gia là một căn nhà cổ lớn, ở nơi an tĩnh nhất của khu Tĩnh An, là kiệt tác của vị kiến trúc sư nước Anh nổi tiếng thời Dân quốc. Biệt thự trăm năm không ngừng được tu sửa, bây giờ hoa viên ở trước cửa, cây cối đã xanh um tươi tốt.
Lộ Lê trước khi gả cho Trì Thầm Yến đã có hiểu biết nhất định về tình hình Trì gia.
Ba mẹ Trì Thầm Yến bất ngờ qua đời khi anh mười sáu tuổi, Trì Thầm Yến là con trai duy nhất của hai người, là người nối nghiệp hợp tình hợp lý của tập đoàn Thịnh Cảnh.
Chỉ là chuyện cũ của Trì gia còn đặc sắc hơn Lộ gia nhà cô nhiều, Trì Thầm Yến mặc dù là con trai duy nhất, nhưng có mấy chú bác và anh họ vẫn luôn làm việc ở các bộ phận trong Thịnh Cảnh. Ba mẹ mất lúc Trì Thầm Yến còn đang đi học, không có năng lực gánh toàn bộ tập đoàn Thịnh Cảnh, mấy chi khác trong Trì gia bắt đầu rục rịch.
Cũng may lúc ấy bà nội đã mất con trai và con dâu yếu quý của Trì Thầm Yến đứng lên. Bà nội vốn đã về nghỉ ngơi lại một lần nữa đảm nhận chức đổng sự trưởng của Thịnh Cảnh, một tay trấn áp mấy chi đang rục rịch, đợi đến khi Trì Thầm Yến học hành tốt nghiệp, dìu dắt anh ngồi lên vị trí tổng giám đốc Khoa học kỹ thuật Thịnh Cảnh.
Ba năm trước bà nội Trì bị trúng gió, Trì Thầm Yến cưới Lộ Lê vào lúc đó. Bây giờ tuy rằng bà nội Trì vẫn chưa từ chức đổng sự trưởng, nhưng tất cả mọi việc của Thịnh Cảnh trên cơ bản đều là do Trì Thầm Yến xử lý.
Bà nội trong ấn tượng của Lộ Lê vẫn luôn là một người bà hòa ái thân thiết, rất khó tưởng tượng năm đó khi ba mẹ Trì Thầm Yến qua đời, bà đã sát phạt quyết đoán để ổn định toàn bộ Thịnh Cảnh như thế nào.
Một đường Lộ Lê vẫn luôn thân thiết ôm cánh tay Trì Thầm Yến, chỉ có điều đến biệt thự, vừa vào cửa, lập tức buông cánh tay Trì Thầm Yến ra: "Bà nội."
Trì Thầm Yến liếc nhìn khuỷu tay trống rống của chính mình.
Bà nội Trì đang ngồi trên salon, trên đùi đắp một chiếc chăn, vừa thấy Lộ Lê thì cũng cười, đưa tay về phía cô: "Lê Lê."
Lộ Lê nắm tay bà, thân thiết ngồi bên cạnh bà.
Từ nhỏ ba cô đã bận bịu công tác, mẹ lại vừa bận lấy lòng ba, vừa bận đấu dũng đấu trí với hai anh trai cùng cha khác mẹ, vì thế giao cô cho quản gia và bảo mẫu. Lộ Lê gả đến Trì gia, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm đến từ trưởng bối nữ là bà nội Trì.
Bà nội Trì thấy trên trán Lộ Lê còn quấn băng gạc, trên mặt đều là lo lắng: "Biết con xảy ra tai nạn xe làm ta sợ muốn chết, sao rồi, có còn bị thương ở chỗ nào không?"
Lộ Lê ôm cánh tay bà nội Trì, cười tủm tỉm nói: "Không ạ, một chút vết thương nhỏ."
Trì Thầm Yến đi theo phía sau Lộ Lê, chào một tiếng: "Bà nội."
Lộ Lê nhận chiếc túi từ trên tay Trì Thầm Yến: "Bà nội, lần trước con đi dạo trung tâm thương mại thấy một chiếc trâm cài ngực, con vừa nhìn liền cảm thấy cái này làm ra là để dành cho bà, lập tức mua lại, bà xem có thích không ạ?"
Bà nội Trì gật đầu: "Được, được."
Biệt thự Trì gia hôm nay xem như náo nhiệt, Trì Thầm Yến và Lộ Lê đến, còn có mấy trưởng bối và hậu bối Trì gia cũng ở đây.
Lộ Lê vừa mới đến liền vội vàng chào hỏi bà nội Trì, Trì Thầm Yến ngồi ở ghế salon khác, người bên ngoài cũng không thấy hai người có gì khác thường.
Trì Thầm Yến nhìn Lộ Lê có thể dỗ bà nội sát phạt quyết đoán trên thương trường của mình giống như mấy trưởng bối bình thường.
Trước đây anh vẫn không biết tại sao, bây giờ đích thân thể nghiệm qua bản lĩnh nói lời ngon tiếng ngọt, làm nũng của Lộ Lê, đột nhiên tìm được đáp án rồi.
Còn chưa đến giờ ăn, mấy người bắt đầu chơi bài, chỉ có điều không ai dám tới gọi Trì Thầm Yến.
Bây giờ người còn có thể ở Trì gia, cơ bản đều đã an phận thủ thường, thế nhưng ai dám vỗ ngực đảm bảo, trong cuộc náo loạn mấy năm trước chính mình không có một chút tâm tư khác thường chứ?
Bây giờ Trì Thầm Yến một tay nắm toàn bộ Thịnh Cảnh, còn có bố vợ như Lộ Hằng Vinh, bất tri bất giác, bất kể là trưởng bối hay hậu bối Trì gia, đều có chút sợ hãi với anh.
Lộ Lê và bà nội Trì hàn huyên hồi lâu, rốt cuộc nhớ đến hình như mình đến nói chuyện với bà nội, đã quên mất chồng rồi.
"Chồng con đâu?" Cô nghiêng đầu tìm.
Bà nội Trì nghe được chữ "chồng con" trong miệng của Lộ Lên, trên mặt rõ ràng có một tia kinh ngạc.
Tuy nói mỗi lần Trì Thầm Yến dẫn theo Lộ Lê đến trước mặt bà hai người đều biểu hiện rất tốt, thế nhưng bà cũng không phải là bà già mắt mờ chân chậm, hơn nửa đời người trò gì mà còn chưa nhìn thấy, biết thân mật giữa hai người chỉ là diễn, diễn cho bà xem. Hơn nữa tuy rằng bà không hay lên mạng, không có nghĩa là bà đã già đến mức không biết lên mạng, những tin tức trên mạng kia, bà đều biết.
Mà bây giờ một câu "chồng con" của Lộ Lê, nghe vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có một chút dấu vết cố ý.
Bác gái ngồi bên cạnh vội đáp: "Hình như Thầm Yến vừa ra ngoài rồi."
Lộ Lê vội vàng làm nũng với bà nội Trì: "Bà nội, con đi tìm anh ấy về, để anh ấy tán gẫu cùng bà với con có được không ạ?"
Bà nội Trì vỗ vỗ tay Lộ Lê, trong lòng mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Đi đi."
Lộ Lê ra khỏi căn nhà lớn, nhìn thấy cách đó không xa, Trì Thầm Yến đang đứng đưa lưng về phía cô, tay cầm một bình nước, đang tưới cho cây trong vườn.
Cô đang muốn đi tới làm một màn vợ chồng ngọt ngào cùng tưới hoa, nhưng mà lúc này trước mắt tự nhiên có một người, khi nhìn thấy Lộ Lê thì rõ ràng hơi sửng sốt một chút.
Tầm mắt thưởng thức thịnh thế mỹ lưng của chồng của Lộ Lê bị khách không mời trước mắt ngăn cản.
Cô không khỏi nhíu mày.
Người ngăn tầm mắt của cô là Trì Hinh.
Sau đó tầm mắt của Lộ Lê trượt xuống dưới, thấy bình tưới nước trong tay Trì Hinh, chân mày nhíu chặt hơn.
Trì Hinh trên danh nghĩa là em họ của Trì Thầm Yến, nhưng thật ra cũng không có quan hệ huyết thống.
Mợ Trì Thầm Yến là tái hôn, Trì Hinh là con gái riêng của mợ anh, vốn là họ Từ, sau khi mẹ gả đến Trì gia thì liền đổi con gái thành họ Trì.
Trì Hình dường như không nghĩ đến Lộ Lê cũng xuất hiện ở đây, trên mặt nở ra nụ cười cứng ngắc, chào một tiếng: "Chị dâu họ."
Lộ Lê "Ừ" một tiếng, đánh giá Trì Hinh, ánh mắt phút chốc biến thành không quá thân thiện.
Trực giác của phụ nữ rất chuẩn, cô rất dễ dàng, cũng nhìn ra rất sớm, em họ không có huyết thống này của Trì Thầm Yên có ý với anh.
Có trách thì cũng trách chồng thân yêu của cô quá ưu tú, dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chỉ là trước đây Trì Hinh chỉ thích nhìn lén chồng cô, bây giờ lại còn dám trực tiếp hành động.
Lộ Lê nhướng lông mày: "Đi tưới hoa sao?"
Trì Hinh nắm bình tưới nước trong tay, cúi thấp đầu: "Vâng."
Lộ Lê: "Muốn tưới nước cùng anh họ cô?"
Trì Hinh dường như không nghĩ Lộ Lê sẽ hỏi trắng ra như vậy, ngẩng đầu "A" một tiếng.
Mặt cô ta đỏ lên, vẫn cắn môi đáp: "Vâng."
Lộ Lê nở nụ cười, ánh mắt không chứa nổi một hạt cát, vì thế cũng không giả khách khí với người định câu dẫn gây chuyện mờ ám với chồng thân yêu của mình: "Cô và chồng tôi không có quan hệ huyết thống, cô cũng lớn tuổi như vậy, anh ấy đã kết hôn, cô không biết tránh hiềm nghi sao?"
"Tất cả mọi người đều ở bên trong, chỉ có một mình cô chạy ra ngoài muốn tưới hoa cùng anh ấy để tăng thêm cảm tình?"
"Cô có ý đồ gì không muốn ai biết với chồng tôi?"
Trì Hinh nghe được lùi về sau một bức, trong mắt đều là không thể tin được.
Ai cũng biết Lộ Lê và Trì Thầm Yến là liên hôn thương nghiệp, cũng là vì lợi ích, sau khi hai người cưới nhau ở chung như thế nào, tất cả mọi người đều để ở trong mắt.
Lộ Lê tuyệt đối sẽ không quản loại chuyện nhỏ như Trì Thầm Yến tưới hoa với ai này.
Mà lúc này Lộ Lê vênh váo hung hăng, nghiễm nhiên bày một bộ đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, Trì Hinh nửa đường mới theo mẹ tái giá đến Trì gia, cũng biết được khí thế trên người Lộ Lê cô ta mãi mãi sẽ không học được.
Có điều cô ta cũng có sở trường của mình, viền mắt Trì Hinh đỏ ửng, cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, dường như oan ức vô cùng: "Chị hiểu lầm rồi, em, em không có."
"Em chỉ muốn cùng tưới hoa với anh họ mà thôi, hai bọn em từ nhỏ đã thích cùng tưới hoa, em không có ý gì với anh họ... Em với anh họ là trong sạch, là tự em muốn đến, anh họ thật sự không có, bọn em không có gì, không có gì."
Cô ta nói mơ hồ, rõ là nói trắng, nghe ra, thật lại giống như cô ta và Trì Thầm Yến thật sự có chuyện cũ gì không thể cho ai biết vật. Từ nhỏ đã cùng tưới hoa, vừa thể hiện cô ta và Trì Thầm Yến quan hệ thân thiết, lại ý muốn vô ý lộ ra cô ta và Trì Thầm Yến quen biết sớm hơn, là thanh mai trúc thật sự.
Trong sạch đến nỗi bất kỳ một phu nhân vợ chính thức nào, đều sẽ không nhịn được tức giận mà ra tay.
Trì Hinh biết Lộ Lê, nhìn như đại tiểu thư vênh váo hung hăng ngông cuồng, thật ra cũng không có tâm cơ gì, đồng thời xuất thân của cô cũng quyết định, cô sẽ không khoan nhượng cho chồng có bất kỳ quan hệ mập mờ với người khác giới nào.
Cho dù là người chồng lạnh lùng xa cách không có bất kỳ tình cảm nào.
Hơn nữa chính là bởi vì lạnh lùng xa cách, hai bên không hiểu biết lẫn nhau, mới càng tin tưởng lời cô ta nói.
Cô ta nghĩ cho dù cận kề với cái tát, cô ta cũng nhận.
Như vậy mới có thể ngồi vững vị trí người bị hại được.
Chỉ là tưới hoa mà thôi, cố tình gây sự chính là Lộ Lê, không phải cô ta.
Trì Hinh nhắm hai mắt, một giọt nước mắt xoẹt qua, rơi trên cằm.
Lộ Lê một mặt ghét bỏ nhìn Trì Hinh trước mặt.
"Đương nhiên cô không có quan hệ gì với chồng tôi." Giọng nói của cô không có chút tức giận nào.
Nước mắt của Trì Hinh đã rơi rồi, lại không nghĩ Lộ Lê lại bình tĩnh như vậy, liền ngẩng đầu, nhìn thấy Lộ Lê đang ôm tay, liếc xéo cô.
Lộ Lê một mặt trào phúng: "Quen biết sớm thì thế nào? Tôi và chồng tôi bây giờ tình cảm sâu tựa như biển, phụ xướng phu tùy, cô còn muốn có chút quan hệ với anh ấy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trị kỹ nữ không phải mị, mà là tình cảm son sắt của mị và chồng mị!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
80 chương
46 chương
78 chương
24 chương
80 chương