Cho em xin chút vía của anh

Chương 1 : Cho em xin chút vía của anh

Mọi người đã bao giờ xem bộ phim "Trái tim mùa thu" chưa? Lúc này tình hình của Minh Khê hơi tương tự với tình hình của nhân vật nữ phụ phản diện là con ruột trong phim đó.   Con ruột lưu lạc bên ngoài, được tìm về vào ngày năm mới thì lại phát hiện trong nhà đã có một cô chủ khác xinh đẹp, hoạt bát, ngây thơ, trong sáng, mười năm qua địa vị của cô bị cô ta thay thế hoàn toàn.   Điều khác biệt duy nhất chính là Minh Khê còn ngốc hơn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Minh Khê nghĩ mà tức.   Hai năm qua, cô rất cố gắng lấy lòng người nhà, cô không bao giờ quên sinh nhật của ai và sở thích của họ. Cô cẩn thận bóp vai cho mẹ nhưng vẻ mặt mẹ xấu hổ, đứng dậy lên lầu bảo: "Không cần."   Cô đi nhà hàng ăn cơm với người nhà, nhân viên không cẩn thận làm đổ canh, cô thấy canh sắp vẩy lên người anh cả Triệu Trạm Hoài thì lập tức đứng dậy đỡ. Ai ngờ khi cô nhìn lại thì cả nhà đã vội vã dẫn Triệu Viện, người chỉ bị dính chút canh đi bệnh viện.   Sau khi cô ngạc nhiên xong thì mới phát hiện trên mặt mình cũng bị bỏng, nhưng cô đã không thấy người nhà mình nữa.   Hôm sau, cô phát hiện đến lượt đứa em mười lăm tuổi Triệu Vũ Ninh của mình cũng thế. Minh Khê tưởng ít nhất đứa em Triệu Vũ Ninh này không phân biệt đối xử. Nhưng nửa tháng trước có diễn ra một cuộc thi hóa học, khi Triệu Vũ Ninh biết Triệu Viện định đi thi thì cậu ta lén trộm giấy đăng ký của Minh Khê đi.   Minh Khê mất đi tư cách tham gia cuộc thi hóa học, trên mặt lại có thêm một vết sẹo mờ, đeo khẩu trang suốt một năm.   Triệu Viện đến quán kem của bạn cô ăn kem, không cẩn thận ăn phải bơ lạc nên bị dị ứng phải vào bệnh viện, cả nhà đều nghĩ cô cố ý hại Triệu Viện, dù cô giải thích đến mức nào cả nhà cũng không tin cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Những chuyện này thì thôi. Cô đều cảm thấy không sao cả. Cô không tức giận gì mấy, dù sao tính tình của cô chẳng dễ chọc vào, lúc cãi nhau cũng không dễ bị chặn miệng. Người nhà đều bị cô chọc tức không ít lần.    Dù sao thì trong sách giáo khoa có câu nước chảy đá mòn, chỉ cần cô cố gắng thì chắc chắn sẽ có ngày có kết quả đúng không?   Nhưng cuối cùng cô đã sai, ngay khi cả nhà bắt đầu tiếp nhận cô thì cô chết vì bệnh ung thư não giai đoạn cuối, năm ấy cô mới hai mươi ba tuổi.   Cái này chẳng phải là chơi cô sao? Minh Khê cực khổ đánh quái tới cửa cuối cùng nhưng lại lăn đùng ra chết, vậy mà coi được à?   Sau khi chết đi, Minh Khê mới nhận ra đây chỉ là một quyển sách.    Cô là một vai phụ trong quyển sách đó.   Sau khi lược đi một số từ thì vai phụ Minh Khê lúc còn sống được miêu tả như thế này: "Từ nhỏ sống trong một thị trấn nhỏ phía Bắc, năm mười lăm tuổi được nhà họ Triệu nhặt về. Sau đó vì ghen ghét với nữ chính Triệu Viện mà dùng mọi cách để tranh giành người nhà. Khi cô ta biết Triệu Viện phát sinh tình cảm với Triệu Trạm Hoài thì đẩy bạn thân mình chen chân vào quan hệ giữa hai người. Cuối cùng bị ung thư chết, sau đó mọi người đều tha thứ cho cô ta."   ?   "Tranh giành"?   Đợi chút, người nhà này không phải là người thân của cô à? Không ngờ những gì cô làm đời trước lại được quyển sách này định nghĩa là "tranh giành" với nữ chính Triệu Viện.   Tại sao lại thế chứ? Tại sao Triệu Viện lại được nuông chiều lên tận trời, là vì cô ta là một đóa bách hợp yếu đuối, có mệnh nữ chính sao?   Còn nữa, Triệu Viện và anh cả Triệu Trạm Hoài có tình cảm sao?   Vẻ mặt Triệu Minh Khê hóa thành meme ông già đang xem điện thoại.   Không biết khi cô chết đã chết sai tư thế hay gì, nói chung sau khi Minh Khê kết thúc năm thứ hai mươi ba làm công cụ của người khác thì lại đột nhiên trở về tuổi mười bảy.   Lúc này, trên người cô bỗng có thêm một cái "Hệ thống giúp đỡ nữ phụ".   Hệ thống: "Vai của cô là vai phản diện không được chết tử tế, vì thế số mệnh rất thảm. Ra đường bị xe đụng, uống nước lạnh cũng bị sặc chết, mắc bệnh thì chắc chắn là bệnh nan y. Nhưng cô cứ nghĩ một chút đi, nếu cô có thể lén xoay mình thành nhân vật chính thì sao?"   Minh Khê sững sờ nói: "Cậu có ý gì?"   Hệ thống: "Ý là cô hãy đi hưởng ké vía của người khác. Chắc chắn cô không thể dây vào số mệnh của nam nữ chính Triệu Viện và Triệu Trạm Hoài rồi, nhưng cô có thể đi xin của vài nhân vật không có đất diễn mà may mắn lại khá cao. Cô cứ đi cọ ké họ thì biết đâu bệnh nan y của cô lại khỏi."   Minh Khê vỗ đùi: "Tôi hiểu rồi, ý là tôi phải làm bạn với một nhân vật có giá trị cao đúng không?"   Trong một quyển sách, ngoại trừ nam nữ chính thì cũng có một vài nhân vật ít lộ diện, nhưng thiết lập của họ đều rất mạnh, chính là các vai boss.    Độc giả thích những vai này, nếu cô đeo bám bên cạnh những người này, lộ mặt nhiều một chút, sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó, thường xuyên qua lại với họ, có lẽ cô cũng có thể hưởng ké chút vía từ họ.   Hệ thống rất vui vẻ: "Cô quả nhiên là nữ phụ nghèo khó mà tôi coi trọng, vừa nói một xíu đã hiểu."   Ai mà không muốn sống tốt chứ. Dù đời trước cô sống rất hồ đồ, hệt như một con ngu nhưng bây giờ có cơ hội quay lại, Minh Khê muốn nắm lấy cơ hội này thật chặt!   Huống chi cô không bao giờ muốn quay lại thời gian mắc bệnh suốt ngày nôn mửa rồi phát sốt, cả người gầy rộc đi nữa.   Hệ thống: "Sau khi hưởng ké may mắn của người ta, những vết thương của cô chắc sẽ hồi phục nhanh hơn đó."   Minh Khê sờ mặt trái của mình, mắt cô sáng lên.   Vì cô không bị bỏng ở nơi khác mà là mặt, để không có sẹo thì bác sĩ đề nghị cô phải tránh ánh nắng đến khi da khôi phục hoàn toàn. Cô đã đeo khẩu trang suốt một năm, che đi gương mặt xinh đẹp của mình.   Hệ thống cho Minh Khê một danh sách nhân vật, Minh Khê nhìn sơ qua một chút, có rất nhiều cái tên trong danh sách. Nhưng hình như chỉ có vài người có tỉ lệ cao mà thôi, theo thứ tự thì cao nhất chính là Phó Dương Hi, cháu ruột nhà họ Phó, một gia tộc lớn có tuổi đời hàng trăm năm. Tiếp theo là đứa cháu thứ Phó Chí Ý, còn có Khương Tu Thu nổi tiếng của nhà họ Khương.   Minh Khê đều đã từng nghe qua tên của ba người này, họ đều là những người tiếng tăm lừng lẫy ở trường.   Xuống chút nữa thì chính là những người học giỏi ở các khóa. Lớp trưởng lớp 12-6 của Minh Khê cũng có trong danh sách, Minh Khê bỗng vui vẻ, quan hệ của cô và lớp trưởng tốt lắm đấy!   Nhưng lớp trưởng đã đứng thứ 108 rồi, hơn nữa tỉ lệ của cậu ấy chỉ có 0.00001%, cái này có khác gì chẳng có trên bảng đâu?   Minh Khê bỗng cảm thấy tương lai tối đen như mực.   Cô cầm danh sách cứu mạng này, đứng dậy rót ly nước an ủi mình: "Tôi cảm thấy bây giờ việc quan trọng phải làm chính là đi kiểm tra sức khỏe."   Đời trước cô chết vào năm hai mươi ba tuổi, bây giờ cô mới mười bảy. Lỡ như cô chưa bị ung thư hoặc mới giai đoạn đầu thì chắc còn có thể cứu được đúng không?   "Không cần đâu." Hệ thống nói: "Nói thẳng ra thì bệnh nan y khiến cô chết chẳng phải là vấn đề thân thể mà vấn đề ở chỗ cô có số mệnh nhân vật phản diện kìa. Dù cô có đến bệnh viện kiểm tra rồi điều trị từ sớm thì số mệnh của cô cũng chẳng thay đổi, đến lúc thì cô vẫn phải chết. Chết vì tai nạn xe với chết vì ung thư có gì khác đâu?"   Minh Khê nghe hệ thống nói xong thì đau lòng tới mức òa khóc.   Vì thế thứ duy nhất có thể cứu cô chính là danh sách trước mắt này.   Người có tỉ lệ cao nhất là Phó Dương Hi 6%, nghe nói người này cực kỳ không dễ chọc vào. Cậu ta rất ngang ngược, thích tùy ý làm bậy, ở truyện khác thì chính là vai hot boy lạnh lùng. Dù thế thì nhà họ Phó đã thừa nhận thân phận người thừa kế của Phó Dương Hi nên những người cố gắng tiếp cận cậu ta cực kỳ nhiều. Chỉ là rất khó mở miệng bắt chuyện với cậu.    Minh Khê tự biết khó mà lui, cô dời mắt nhìn xuống, Phó Chí Ý đang học ở nước ngoài, chưa có dấu hiệu trở về nước.    Chỉ còn Khương Tu Thu, hình như nghe nói con người tên này cũng không tệ, cô đã từng thấy anh ta nhẹ nhàng phát biểu trên sân khấu của trường, chính là lựa chọn tốt nhất để làm bạn. Nhưng tại sao tỉ lệ của anh ta chỉ có 2% thế chứ? Đâu mất hết rồi!   Thôi bỏ đi, chân muỗi nhỏ đến mức nào thì vẫn có thịt.   Minh Khê quyết định chưa xác định mục tiêu vội, có thể cọ nhân vật nào thì cọ đến vị đấy.   "Tuần trước thành tích của cô không phải là top ba toàn khối à, theo quy định của trường các cô thì top năm có thể tự do chuyển lớp mà đúng không?"   Minh Khê hiểu ra: "Cậu muốn tôi chuyển đến lớp quốc tế của mấy đứa nhà giàu đó à?"   Hệ thống nói: "Đúng thế, học chung lớp với những người này cũng có thể cọ chút điểm số mệnh đấy, tuy là không nhiều lắm nhưng có vẫn hơn không."   Ở trường trung học A của Minh Khê, lớp 12 ngoài lớp phổ thông thì còn có lớp quốc tế, lớp chất lượng và lớp chất lượng cao.   Nghe tên hai lớp sau thì đủ biết họ là những người có thành tích học tập xuất sắc, chuyên tham gia những cuộc thi toàn quốc rồi. Đám học lớp quốc tế thì toàn những người thừa kế của gia đình giàu có, không thích học hành.   Đời trước Minh Khê cũng vì điều này mà chuyển từ lớp phổ thông sang lớp chất lượng cao. Trong đó, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì Thẩm Lệ Nghiêm, vị hôn phu của cô ở lớp chất lượng cao.    Đời trước cô rất mất mặt, cô thích Thẩm Lệ Nghiêu, dù sao thì Thẩm Lệ Nghiêu đẹp trai còn xuất sắc như thế, chỉ là tính cách hơi lạnh lùng mà thôi. Hơn nữa Thẩm Lệ Nghiêu không hề phân biệt đối xử cô với Triệu Viện, tất nhiên là đối xử với cô lẫn Triệu Viện đều lãnh đạm như thế. Có điều Triệu Minh Khê vẫn mê mẩn điểm này của anh ta.   Có điều sau này cô không theo đuổi anh ta nữa, chuyện bọn họ cũng không thành.   Minh Khê lười nhớ về chuyện này, sinh mạng của mình quan trọng hơn cả.   Cô cũng đã chết một lần rồi, người nhà hay Thẩm Lệ Nghiêu còn quan trọng nữa không?   "Được, giờ tôi đi xin, chắc là mai có thể đến học ở lớp quốc tế được rồi."   Năng lực của Minh Khê rất mạnh, cô vội mở máy tính trên bàn học, sửa thông tin đã điền sẵn trong tài liệu, đổi lớp chất lượng cao thành lớp quốc tế rồi gửi đến hòm thư của thầy chủ nhiệm.   Sau khi cô làm xong những chuyện này, cô mở vali ra, bắt đầu cầm quần áo xếp vào vali.   Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, Triệu Vũ Ninh hạ thấp giọng nói: "Chị Minh Khê, hôm nay chị Viện Viện xuất viện, vừa mới về đến nhà. Chị trốn trong phòng làm gì thế? Mọi người đều tụ tập ở dưới lầu rồi, bây giờ chị nên xin lỗi chị Viện Viện đi, chuyện dị ứng lần này coi như cho qua!"   Mấy hôm trước vừa mới ầm ĩ một hồi.   Triệu Viện bị dị ứng đậu phộng ở cửa hàng nhà Hạ Dạng, Hạ Dạng là bạn của Minh Khê, người trong nhà nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Minh Khê. Minh Khê tức giận kiểm tra từng chiếc camera ở cửa hàng nhà Hạ Dạng, nhưng làm sao có chuyện dễ dàng như thế được, cô tìm đến đỏ mắt cũng không thể chứng minh sự trong sạch của mình.    Vì thế Minh Khê cảm thấy mình rất ngu ngốc, mình chưa từng làm chuyện đó, sao phải tự chứng minh sự trong sạch của mình chứ? Đời trước cô để ý đến ánh mắt của người nhà, sợ hãi bọn họ sẽ ghét mình nên cô luôn làm những chuyện không đâu.   Minh Khê kéo khóa vali, mở cửa.   Thiếu chút nữa Triệu Vũ Ninh đã ngã nhào, cậu ta thấy vali của Minh Khê thì sắc mặt xấu đi: "Triệu Minh Khê, chị lại định chơi trò gì đây? Lần này chị bỏ nhà đi hay tới trường ở? Đằng nào mấy ngày nữa chị chẳng về, chỉ vì chuyện nhỏ này mà làm đến mức ấy à?"   "Đây là chuyện nhỏ sao?" Sắc mặt Minh Khê lạnh lẽo, bánh xe vali suýt chút nữa đã nghiền qua chân của Triệu Vũ Ninh: "Tránh ra đi!"   Triệu Vũ Ninh vội vàng lùi lại, cậu ta nhìn mặt Minh Khê, ngẩn người.   Người trong nhà không thích Minh Khê, thái độ rất xa cách với Minh Khê. Năm Minh Khê về nhà cậu ta mới mười ba, mười bốn tuổi vì thế quan hệ giữa cậu ta và Minh Khê là tốt nhất. Hai người ở bên nhau hai năm, cậu ta chưa từng thấy Minh Khê nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh như dao ấy, giống như hận không thể đối xử với cậu ta một cách rạch ròi vậy. Đối với cậu ta, đối với người nhà, lúc nào Minh Khê cũng rất nịnh nọt.   Triệu Vũ Ninh cũng không nghĩ quá nhiều.   Tính tình cậu ta khá nóng nảy: "Chẳng lẽ không phải việc nhỏ à? Cứ coi như chuyện chị Viện Viện bị dị ứng không liên quan gì tới chị đi, em tin chị, em tin chị được chưa? Nhưng giờ chị Viện Viện mới xuất viện, chị nói vài lời an ủi chị ấy thì chết à? Tính tình chị bướng bỉnh thế bảo sao quan hệ không tốt với người trong nhà."   "Quan hệ không tốt thì thôi đừng ở chung nữa."   Bước chân của Triệu Vũ Ninh khựng lại, cậu ta ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Minh Khê.   Triệu Minh Khê nói những lời ấy không mang chút cảm xúc nào, giống như một câu khẳng định gọn gàng, dứt khoát. Hơn nữa mắt cô cũng không đỏ, không thèm liếc cậu lấy một cái, nhìn không hề giống với những lần tức giận trước kia.   Không hiểu sao Triệu Vũ Ninh đột nhiên có dự cảm không lành.   Cậu ta cũng đi theo. Minh Khê kéo vali xuống dưới, người nhà họ Triệu đón Triệu Viện về thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt đều xấu đi.   Ông Triệu còn đang ở công ty, Triệu Mặc thì quay phim ở nước ngoài.   Bà Triệu đỡ Triệu Viện mới xuất viện ngồi xuống, ngẩng lên nhìn Minh Khê bằng ánh mắt phiền chán: "Con lại muốn làm gì đó, con không thể yên ổn vài ngày sao?"   Nhà họ Triệu trừ Minh Khê và Triệu Viện ra thì có năm người.   Ông Triệu tập trung vào sự nghiệp nên không quan tâm đến chuyện trong nhà. Anh hai Triệu Mặc là một nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám, không vừa mắt Minh Khê, anh ta không trào phúng mỉa mai Minh Khê thì một năm cũng bay tới bay lui chứ chẳng ở nhà được mấy ngày.    Trong nhà chỉ còn em trai Triệu Vũ Ninh, bà Triệu và Triệu Trạm Hoài đang tiếp quản công ty.   Triệu Trạm Hoài là nam chính, khí thế hơn người, tính cách cũng tương đối dịu dàng. Nhưng khi Minh Khê biết anh ta về sau sẽ có cảm tình với Triệu Viện thì không thể nào nhìn thẳng vào mắt anh ta được nữa.   Bà Triệu luôn không thích Minh Khê nổi, Minh Khê lười nói nhiều với bà, cô lập tức đi đến trước mặt Triệu Trạm Hoài, móc ra hai tờ giấy: "Ký tên giúp em."   Triệu Trạm Hoài đau đầu: "Minh Khê, em đừng gây sự nữa, lần này..."   Minh Khê ngắt lời anh ta: "Ký cái tên là được rồi, em đi ở nội trú."   Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô hờ hững nhìn anh ta, không hề khóc lóc như ngày trước.   Triệu Trạm Hoài nhạy cảm nhận ra hôm nay Minh Khê có chút là lạ nhưng cụ thể ở đâu thì anh ta không biết.   "Ký cho nó đi!" Bà Triệu tức giận: "Ngày nào cũng quậy cho nhà ngột ngạt hết lên, muốn đi ở nội trú thì đừng cản nó! Những gì trong nhà cho nó đã đủ lắm rồi, nó còn muốn gì nữa?"   Thật ra Triệu Trạm Hoài rất khoan dung, anh ta không trách Minh Khê. Anh ta nghĩ Minh Khê chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, sự phản nghịch của cô là vì lực chú ý của cả nhà đều đặt trên người Viện Viện cả.   Nhưng dù sao thì con người cũng có tình cảm, cả nhà bọn họ có tình cảm mười lăm năm với Triệu Viện, không ai có thể phủ nhận được điểm này.   Vì thế đành để Minh Khê chịu khổ ở trường học, một thời gian sau cô suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ trở về thôi.   Nếu như cô không muốn tranh giành với Triệu Viện thì Triệu Trạm Hoài vẫn có thể coi cô như em gái ruột.   Triệu Trạm Hoài đành ký tên lên tờ đơn xin ở nội trú, một tờ đơn khác là đơn xin chuyển lớp. Anh ta đã nghe Triệu Viện nói rằng ở trường Minh Khê luôn quấn lấy thằng nhóc nhà họ Thẩm, hình như định xin chuyển qua lớp thằng nhóc đó.   Minh Khê đợi anh ta ký tên xong, kéo vali xoay người rời khỏi cửa lớn nhà họ Triệu.   Khí trời tháng chín bắt đầu se se lạnh, nhưng ánh sáng mặt trời lấp lánh chiếu rọi lên mắt cô. Triệu Minh Khê nhẹ nhàng hít một hơi, cô mang khẩu trang lên. Bây giờ cô vẫn còn thời gian, cô có thể thay đổi số mệnh của mình. Đời này, cô không thể lãng phí thời gian lấy lòng đám người nhà đó được, tất cả vẫn còn kịp.   Bà Triệu thấy thái độ của cô thì tức giận đến mức đau đầu: "Cứ đợi mà xem, mấy ngày nữa con bé chết tiệt đó lại khóc lóc đòi về."   Triệu Trạm Hoài đóng bút lại, nghĩ nghĩ rồi hỏi Triệu Viện: "Em nói rằng Minh Khê muốn đến lớp chất lượng cao đúng không?"   "Đúng thế ạ."   Triệu Viện im lặng nãy giờ nhô đầu ra khỏi lòng mẹ Triệu: "Minh Khê luôn theo đuổi anh Lệ Nghiêu, tin đồn ở trường không được tốt lắm. Gần đây anh Lệ Nghiêu cũng không đến nhà chúng ta, chắc là anh ấy muốn yên tĩnh một chút."   "Vậy sao ban này trên tờ đơn lại điền nơi muốn chuyển đến là lớp quốc tế?"   Triệu Viện và Triệu Vũ Ninh đều sửng sốt, ngạc nhiên: "Không thể như thế được."