Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 39 : Ngày thứ ba mươi chín ngọt

Hiền thê lương mẫu Editor: Cheese Lộ Lê siết chặt điện thoại, cảm thấy máu nóng trào dâng, sắp tức chết cổ ồi. Trì Thầm Yến dùng sticker cô chế thì thôi không nói đi, còn bị phóng viên phát hiện rồi quay lại cho người khác nhìn thấy nữa chứ? Là ý gì đây? Bộ làm vợ anh thì không cần mặt mũi nữa à? Anh có biết hành động này chính là đang phát đường cho đống fans CP không? Không phải, cái thể loại cổ lỗ sỉ sống ở thế kỷ trước đến cả hot topic là gì cũng không biết như anh thì làm sao mà biết CP là gì rồi fans CP là gì chứ. Trời ơi tức mà thở không nổi luôn á. Nếu chuyện này xảy ra trước sự cố ở quán bar thì chắc cũng không đến nỗi đâu, nhưng mà giờ cô tỉnh táo lại rồi, mà hôm nay còn mới vào trong topic nói tùm lum tùm la trong đó, còn không ngừng nói vợ chồng ăn lê không có HE mà sẽ là BE luôn á, rồi còn bảo phỏng vấn giả tạo này nọ, kết quả cuối cùng là sao? Tự nhiên cái gì cũng không có, chỉ toàn là một bao đường là sao? Lộ Lê như nghe thấy tiếng vả mặt bốp bốp đâu đây. Là do Trì Thầm Yến đánh đó. Quả nhiên, lúc Lộ Lê vào xem trong topic “Vợ chồng ăn lê”, fans CP hứng đường đến điên cuồng, lại còn không ngừng réo gọi tên cô. Bọn họ mắng cô: 【@ Quả lê vị tiểu tiên tử, mau ra đây! Cô là đồ lừa đảo!】 【Vợ chồng ăn lê ngọt ngào như vậy, mắc gì cô bắt bọn tôi thoát fans. Tiểu tiên nữ, cô có ý gì hả?!】 【Bộ tưởng đuổi bọn tôi đi xong một mình ship couple thì dễ lắm à? Mơ đi! 】 【 Sau này không tin lời cô nói nữa @Quả lê vị tiểu tiên nữ 】 Ship couple: 【Hu hu hu hu thân là tổng tài vậy mà lại dùng sticker hình tiểu Lê Lê, thật ngọt quá đi】 【Vợ chồng ăn lê chính là dìm tôi chết trong bể đường!】 【Vợ chồng dùng đúng 1 loại sticker riêng biệt, thật sự quá ngọt mà!】 【Chắc chắn không chỉ mỗi có cái sticker này, Trì Thầm Yến mau khoe trọn bộ ra đây!】 【Ây da, sticker chế ra chỉ cho hai người bọn họ dùng thôi á, vợ chồng tình thú ghê ha 】 …… Nhìn thấy bên trong hot topic mọi người hoạt động không ngừng, Lộ Lê cảm thấy sống không còn gì hối tiếc. Nhưng mà tự nhiên sticker cô chế ra bị công khai, giờ cô chỉ muốn đi tìm Trì Thầm Yến tính sổ, hỏi rốt cuộc anh muốn cái gì, ai dè đợi mãi, đợi mãi, Trì Thầm Yến đi xã giao tới giờ chưa về luôn. Lộ Lê nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ rồi. Không biết vì sao, trong đầu cô tự nhiên bật một câu “Ông xã lo kiếm tiền dưỡng già đi nha.” Lộ Lê bị câu nói của chính mình dọa sợ rồi. Cô ôm lấy đầu, hoài nghi nhân sinh. Tên chó Trì Thầm Yến dám để lộ sticker của cô, Trì Thầm Yến không chỉ phát đường cho đám fans CP mà còn gián tiếp vả mặt cô, cô còn chưa kịp đi tìm anh tính sổ thì thôi, mắc gì giờ trong đầu còn nghĩ anh đi kiếm tiền thật vất vả chứ. Đến 10 giờ rưỡi, Trì Thầm Yến cũng về nhà. Lộ Lê ngồi xếp bằng trên sô pha đợi anh về, lúc nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, liền xỏ dép chạy ra. “Trì…A.” Lộ Lê nhìn thấy người, chưa kịp nói hết câu đột nhiên không biết nói gì nữa. Bởi vì cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh. Trì Thầm Yến đôi khi cũng phải đi xã giao, mà những lúc đó cũng khó tránh khỏi việc uống rượu với người ta. Trì Thầm Yến tuy chưa đến mức bị buộc phải uống, nhưng mà gặp được đối tác tiềm năng thì cũng hay mời rượu, uống một hai ly là chuyện thường. Đêm nay không biết gặp ai rồi. Lộ Lê không biết tửu lượng của Trì Thầm Yến tới đâu, nhưng mà ngửi mùi rượu trên người anh là biết chắc uống cũng không ít đâu. Lộ Lê ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trì Thầm Yến. Trong đôi mắt đen láy đó, cô nhất thời không biết là anh có say hay không. Vì thế, Lộ Lê lùi lại hai bước, nhường đường cho anh đi. Trì Thầm Yến không nói tiếng nào, thay dép xong thì đi thẳng một đường đến phòng khách, ngồi ở ghế sô pha. Lộ Lê cảm thấy đêm nay chắc là không tính sổ được rồi, cô nhìn Trì Thầm Yến ngồi ở trên sô pha không biết đang nghĩ gì, chuẩn bị xoay người lên lầu để về phòng thì quay đầu lại, cảm thấy không đúng lắm. Anh ngồi trên sô pha như vậy làm gì chứ, cả người bốc mùi rượu nồng nặc, với tính cách sạch sẽ của anh thì giờ phải nhanh chóng đi tắm rồi chứ. Vì thế Lộ Lê đi dò dò lại, nhìn nhìn vẻ mặt của anh. Anh dựa vào sô pha, đầu hơi ngửa ra sau, mắt nhắm lại, như đang nghỉ ngơi. Nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm. Lộ Lê nheo mắt lại, nhìn anh từ đầu đến chất, bằng năng lực quan sát siêu phàm của cô, rốt cuộc cũng tìm ra sơ hở rồi. Ánh mắt của cô dừng lại trên chân của anh. Cô phát hiện, hình như anh mang dép trái. Lộ Lê: “………………” Giờ thì cô biết, Trì Thầm Yến say thật rồi. Trước tình huống này, Lộ Lê không biết phải làm sao. Làm gì giờ? Cô phải làm gì đây/ Đem Trì Thầm Yến kéo lên phòng xong kêu anh đi ngủ? Hay là để anh ngồi ở đây luôn? Lộ Lê nghĩ ngang nghĩ dọc, cuối cùng cầm chăn mỏng, chuẩn bị đắp lên người anh. Lộ Lê đắp chăn lên người anh, xác định không có chỗ nào bị lộ ra, mới vừa lòng. Lúc cô chuẩn bị đứng dậy, tự nhiên Trì Thầm Yến mở mắt nhìn cô. Lộ Lê hoảng sợ, liền nói: “Em, em đắp cho anh tấm chăn.” Cô nhìn vào mắt Trì Thầm Yến, thăm dò: “Anh tỉnh chưa? Có muốn đi lên phòng ngủ không?” Trì Thầm Yến vẫn không nói gì, đôi mắt đen láy vẫn nhìn cô chằm chằm. Lộ Lê lần này nghi ngờ không biết anh cũng bị mộng du mà “xác chết vùng dậy” không nữa, nghĩ anh chưa tỉnh, nên mới lấy tay quơ quơ trước mặt anh. Tay mới đưa ra đã bị nắm lấy. Lộ Lê còn chưa kịp phản ứng, anh đã dùng lục kéo cô vào lòng. Lộ Lê cảm thấy mình bị ôm thật chặt, mặt cô chôn trong ngực anh, ngửi được mùi rượu trên quần áo anh. Cô không thích mùi này, định đứng dậy, vừa giãy giụa vừa lải nhải vừa oán giận: “Trì Thầm Yến, anh buông em ra.” “Cái đồ chết tiệt này.” “Sao lại uống nhiều rượu như thế chứ?” …… “Gọi ông xã!” Lúc này, anh tự nhiên lên tiếng, cắt đứt mấy lời lải nhải của cô. Lộ Lê ngây ra.  Anh anh anh anh ta vừa nói cái gì? Bá đạo vậy luôn? Dựa vào cái gì mà anh muốn cô gọi là cô sẽ gọi chứ? Ông xã bộ muốn gọi là gọi được à? Lộ Lê ngơ ngác nhìn Trì Thầm Yến, một lúc lâu mới lấy lại tinh thân, đang chuẩn bị mở miệng kêu gào, thì bị chặn miệng luôn. Trì Thầm Yến một tay ôm gáy cô, hôn tới tấp. “Ô ô!” Lộ Lê tay chân luống cuống, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh. Đầu lưỡi anh len vào miệng cô. Lộ Lê trong lòng vẫn ghét bỏ nụ hôn đầy mùi rượu này, cô nhíu mày, định cắn một cái, nhưng mà không có cắn được. Trong lòng cô còn tự nói với mình là vì anh lo đi kiếm tiền nuôi cô, cho nên mới phải uống nhiều đến như vậy. Mà Trì Thầm Yến có rượu vào thì muốn gì cũng làm, càng hôn càng sâu, không có dịu dàng lưu luyến như lúc trước. Lộ Lê bị động cam chịu, một lúc lâu mới được thả ra. Lúc bị buông ra cô liền thở dốc, sau đó cảm thấy ủy khuất, quay qua liếc anh. Mới đầu còn định tìm anh tính sổ, ai dè chưa kịp tính sổ đã bị người ta chiếm tiện nghi. Nếu không phải nể tình trước đây anh đối xử với cô không tệ lắm, thì người vợ plastic như cô cũng không có tốt bụng như bây giờ đâu. Hôn xong, Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng thả tay cô ra. Lộ Lê đứng lên, nhìn Trì Thầm Yến nằm ngửa trên sô pha, nói: “Đứng dậy.” Cô kéo tay anh: “Đi lên phòng ngủ.” Trì Thầm Yến vẫn không nhúc nhích. Lộ Lê mím môi. Cô cảm thấy sức mình không thể nào kéo nổi một người đàn ông cao 1 mét 8 dậy, thấy anh không dậy nổi, thì buông tay anh ra, đem chăn đắp lại: “Vậy anh cứ việc ngủ ở đây đi, mai dậy bị cảm thì đừng trách em.” Trì Thầm Yến nhắm mắt lại. Lộ Lê lùi lại hai bước, quay đầu lại nhìn Trì Thầm Yến vẫn nằm trên sô pha, cuối cùng vẫn quay lại. Cô lại kéo tay anh: “Nào, dậy, đi lên phòng ngủ.” “Ngủ trên sô pha một đêm dậy ngày mai sẽ khó chịu đó.” Trì Thầm Yến chậm rãi mở mắt ra. Lộ Lê kéo kéo tay anh. Anh như bị làm phiền quá cuối cùng cũng đứng lên. Lộ Lê nửa đỡ nửa kéo Trì Thầm Yến, đem anh mang về phòng ngủ. Cô sau khi đỡ anh lên giường rồi thì giúp anh cởi áo khoác ra, sau đó lại nhúng một cái khăn, giúp anh lau mặt, lau tay, rồi lại sắp xếp tay chân anh lại, kéo chăn lên. Làm xong một lượt, Lộ Lê phát hiện mệt không khác gì mới chạy marathon. Cô xoa xoa eo, nhìn Trì Thầm Yến đang ngủ trên giường, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ bản thân. Đường đường thiên kim hào môn, đỉnh cấp danh viện phu nhân, vậy mà cũng có lúc hóa thân thành hiền thê lương mẫu. Cô tự thấy cảm động với chính bản thân mình. Không biết đời trước Trì Thầm Yến đã tu được đức độ tới đâu mà đời này mới có thể cưới được một người con gái như cô chứ. Lộ Lê đột nhiên nhớ lại hồi mới kết hôn. Trì Thầm Yến không có hay ngủ chung với cô, đêm nào ngủ chung thì đêm đó lăn giường, sau đó mệt quá thì ngủ, chẳng thèm đoái hoài tới cô. Mà lúc đó, cô cũng chẳng thể làm gì, tuổi thì nhỏ hơn anh, lại cũng chưa có kinh nghiệm tình cảm gì, cho nên không có thấy được anh có kinh nghiệm hay không, cũng chỉ biết đây là liên hôn, không thể đem nhu cầu sinh lý và chuyện tình cảm để một chỗ với nhau, cho nên mỗi lần làm xong, cô đỏ mặt nắm góc chăn, biết là thường sau khi xong chuyện chính là lúc hai người tâm tình với nhau, nằm bên cạnh chồng mới cưới, trong lòng cảm thấy trống vắng, muốn được ôm mà không tiện nói ra. Sau đó cô có gọi cho mẹ nói chuyện thật lâu, xong rồi cũng chấp nhận, bắt chước anh mà lạnh lùng. Cưới được vợ tốt mà không biết quý trọng. Hừ. Nhắc đến hồi mới cưới, trong lòng Lộ Lê cảm thấy không vui, liền nắm lấy hai tai Trì Thầm Yến mà nhéo. “Anh đem sticker cho phóng viên xem là ý gì hả? Anh có hỏi qua ý kiến người vợ plastic là em đây chưa? Bộ anh quên là em đã khôi phục trí nhớ rồi hả?” “Ngày mai anh mà quên chuyện đêm nay em làm hiền thê lương mẫu chiếu cố anh ra sao, coi chừng sống không bằng chết.” “Em nhất định sẽ ly hôn với anh! Khiến cho anh không còn có cô vợ dịu dàng, hiền thực, giỏi giang, hiểu biết nữa.” “Nói cho anh hay, ở Hong Kong số người muốn cưới em xếp cả một hàng dài kìa. Ly hôn một cái là cả đống người sẽ tìm tới liền.” Trì Thầm Yến vẫn ngủ như không có gì xảy ra. Lộ Lê nói hết một đống thứ, lại thấy bên cạnh Trì Thầm Yến vẫn còn trống chỗ. Cởi áo khoác ra thì mùi rượu cũng bay bớt rồi, Lộ Lê liền nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lặng lẽ xốc chăn lên, đi vào. Cô một bên dựa vào người Trì Thầm Yến, một bên nghĩ: Hiền thê lương mẫu như mình, lợi dụng anh ấy một đêm chắc cũng ổn nhỉ?  ~ Hoàn chương 39 ~