Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 37 : Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 77: Hot boy thanh quý X Hoa khôi thiên kim   Lộ Lê lớn lên ở Cảng Thành từ nhỏ, nhà trẻ Cảng Thành, tiểu học Cảng Thành, trung học cũng ở Cảng Thành.   Nhà bạn học hoặc có tiền hoặc làm chính trị, ai cũng rất ưu tú, còn Lộ Lê bởi vì thừa hưởng gương mặt có thể kiêu ngạo hơn người của mẹ, vẫn luôn nổi bật trong mắt người khác.   Học tiểu học bọn con trai đều vây quanh cô, lên trung học thì có người nhét thư tình vào trong cặp cô.   Nhưng mà những bức thư tình ấy đều bị lãng quên trong xó.   Lộ Lệ chẳng hề có cảm gì với thư tình, trường học giáo dục kiểu Tây, rất cởi mở, trong lớp có không ít bạn tới trung học đã bắt đầu yêu đương, nhưng cô không có, một là mẹ không cho phép, hai là cô cảm thấy nam sinh chẳng có người nào đẹp mắt bằng anh trai của cô.   Mặc dù anh trai rất nghiêm khắc với cô, bình thường cũng chẳng quan tâm cô, nhưng cô vẫn thừa nhận rằng anh trai có vẻ ngoài rất đẹp.   Cứ như vậy tới lớp mười, không bao lâu sau khi cô trải qua sinh nhật mười lăm tuổi, cô tham gia hoạt động trao đổi học sinh của trường với trường khác.   Trường khác ở thành phố S, là một trường trung học tốt có lịch sử lâu đời tỉ lệ lên lớp cực cao học sinh nào cũng ưu tú.   Học sinh tự nguyện tham gia báo danh, sau đó giáo viên trường xét chỉ tiêu.   Phần lớn bạn học trong lớp tiếp nhận giáo dục kiểu Tây từ nhỏ chẳng có hứng thú gì, bởi vì nghe nói ở trường đó toàn là con mọt sách chỉ biết học, ngày nào cũng không làm hết được bài tập, trong cuộc sống toàn là thành tích thành tích, chẳng có một chút thời gian tự do cá nhân.   Lộ Lê cũng chẳng có hứng thú với hoạt động trao đổi học sinh này, bởi vì thành tích của cô ở lớp cũ ở mức khá, cô bạn cùng bàn của cô nói nếu cô tới chỗ đó so sánh với bọn mọt sách kia, tên của cô sẽ bị xếp cuối sổ.   Lộ Lê vốn chẳng quan tâm tới hoạt động này, mãi tới bữa cơm tối cuối tuần, ba cô nhắc tới ở trên bàn ăn.   Ông muốn cho cô con gái từ nhỏ đã hiền lành mềm yếu của mình đi trải nghiệm một chút, bồi dưỡng tính cách độc lập, rõ ràng đã là thiếu nữ rồi, bình thường vẫn còn quấn người như trẻ con.   Lộ Lê cầm chiếc đũa há to miệng.   Tuy nói cô không có hứng thú gì nhưng cũng không tới nỗi kháng cự không muốn đi quá, nếu có người thúc đẩy cô thì cô cũng bằng lòng suy nghĩ một chút.   Cho nên nếu hiện tại ba cô bảo cô đi, vậy cô... đi?   Từ Tuệ Nhàn gắp miếng xương sườn bỏ vào trong bát con gái, cười nói: "Đi đi."   Lộ Lệ trước giờ khá nghe lời: "Dạ được."   Máy bay chở Lộ Lê bay từ Cảng Thành tới thành phố S.   Lộ Lê mở điện thoại ra xem, bên trong rất nhiều lời chúc cô giao lưu suôn sẻ, bạn bè nói bạn học nam biết cô phải tới thành phố S giao lưu một kỳ, trái tim tan nát cả rồi.   Lộ Lê hồi âm lời chúc của bạn học, cảm thấy có hơi căng thẳng với hoạt động trao đổi học sinh sắp tới, bên cạnh đó còn có chút lo lắng.   Cô thật sự sẽ thành thứ nhất từ dưới đếm lên sao...   Đưa Lộ Lê tới thành phố S học là anh hai Lộ Khiêm, anh đang học đại học, thời gian khá rảnh rỗi, thế là Lộ Hằng Vinh giao nhiệm vụ này cho anh.   Lộ Lê ngồi ở bên cạnh anh hai, cất điện thoại, hơi co người vào trong ghế, cũng chẳng dám thở mạnh.   Lộ Khiêm nhìn sang em gái kéo cổ áo che kín cằm, chẳng nói gì.   Anh đưa Lộ Lê tới trường, làm thủ tục xong xuôi trước rồi xách hành lý tới ký túc xá.   Lộ Lê đánh giá ký túc xá Lộ Lê sắp ở, gật đầu, xem như tỏ vẻ hài lòng.   Phòng hai người, phòng tắm riêng, có phòng khách nhỏ, bạn cùng phòng tên Kiều Giai Nhất, thoạt nhìn cũng khá dễ ở chung.   Còn hai ngày nữa mới tới khai giảng. Lộ Khiêm ở lại thành phố S hai ngày, lúc cùng Lộ Lê đi dạo ở nơi này, nhân tiện dẫn cô đi Disney một chuyến.    Buổi tối anh ở khách sạn.   Ngày thứ ba, Lộ Lê chính thức khai giảng, Lộ Khiêm giao Lộ Lê cho chủ nhiệm lớp rồi phải trở về Cảng Thành ngay.   Lộ Khiêm trò chuyện vài câu với chủ nhiệm lớp, sau đó tỏ ý muốn nói chuyện riêng với Lộ Lê.   Chủ nhiệm lớp là cô giáo rất ôn hòa, cười gật đầu, bảo Lộ Lê sau khi nói xong thì tới thẳng phòng học nhé.   Lộ Khiêm nói chuyện với Lộ Lê ở trong vườn hoa dưới khu dạy học.   Lộ Khiêm: "Lát nữa anh về Cảng Thành, em ở đây cố gắng học tập, có chuyện gì gọi cho anh."   "Một thời gian nữa chúng ta sẽ tới thăm em."   Lộ Lê trầm thấp "vâng" một tiếng.   Lộ Khiêm: "Không quen thì nói, em không muốn trao đổi thì không trao đổi nữa, lúc nào muốn về Cảng Thành cũng được."   Lộ Lê cúi đầu: "Vâng ạ."   Lộ Khiêm nhìn em gái mặc đồng phục trắng xanh rộng thùng thình của trường trung học thành phố S, dường như vừa rời khỏi Cảng Thành đã có cảm giác của trường trung học thành phố S.   Từ công chúa nhỏ trước giờ mặc đồng phục kiểu Tây đeo giày da biến thành nữ sinh trung học ngày ngày cố gắng học tập.   Anh khẽ thở dài: "Được rồi, còn có gì nói không, anh đi đây."   Lộ Lê ngẩng đầu nhìn Lộ Khiêm một cái, cắn cắn môi: "Không có gì, cảm ơn anh trai."   Lộ Khiêm vô cùng lạnh nhạt đáp, "Ừ."   "Anh đi đây." Anh xoay người, "See you."   Lộ Lê nhìn bóng lưng Lộ Khiêm rời đi, mãi tới khi anh biến mất ở ngã rẽ.   Lúc này cô mới có cảm giác mình bây giờ một mình ở chỗ này, nhìn hướng Lộ Khiêm biếm mất, hốc mắt từ từ đỏ lên.   Lộ Lê lấy mu bàn tay lau mắt, hít mũi một cái, trở lại lớp học, đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình với các bạn học.   Cô phát hiện ra bạn học không phải ai cũng đeo mắt kính mọt sách dày cộp giống như cô tưởng, mọi người ngoại trừ đồng phục xấu ra thì trông rất sôi nổi.   Lộ Lê tự giới thiệu xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.   Cô giáo bảo cô ngồi bên cạnh Kiều Giai Nhất, hai người vừa là bạn cùng phòng vừa bạn bạn cùng bàn.   Kiều Giai Nhất ghé tai cô nhỏ giọng nói: "Cậu có cảm thấy các bạn học chúng mình rất nhiệt tình không?"   Lộ Lê gật đầu: “Có.” Cô cảm thấy các bạn học thoạt nhìn rất thân thiện.   Kiều Giai Nhất: "Cậu biết tại sao không?"   Lộ Lê: "Tại sao?"   Kiều Giai Nhất: "Bởi vì cậu xinh đẹp."   Lộ Lê: "..." Sau đó Lộ Lê bỏ ra hai tuần thích nghi với việc học và sinh hoạt ở thành phố S, trong hai tuần này, gần như toàn bộ học sinh trường trung học cũng quen biết cô.   Chẳng vì nguyên nhân gì khác, cô đẹp, học sinh trao đổi hóa ra còn đẹp hơn hoa hậu giảng đường bọn họ, ngay cả hoa hậu giảng đường cũng phải tâm phục khẩu phục.   Trung học thành phố S có cấp 2 và cấp 3, chia ra ở các tầng dạy học khác nhau.   Lộ Lê nhờ Kiều Giai Nhất mà biết không ít tin đồn.   Ở cấp 3 có vài người đẹp mắt, nhưng hotboy được công nhận duy nhất chỉ có một, tên Trì Thẩm Yến, học lớp 12, thành tích cũng đứng đầu, đối đãi với bạn học trong lớp hoặc người quen cũng không tệ nhưng cơ bản chẳng hề để ý tới những người cố ý bắt chuyện, rất lạnh lùng.   Thỉnh thoảng trong giờ học chiều anh ta sẽ tới sân bóng rổ chơi bóng, có không ít nữ sinh đi nhìn trộm.   Kiều Giai Nhất chọc Lộ Lê bằng cùi chỏ: "Cậu có muốn đi xem anh ấy trông như thế nào không?"   Lộ Lê lắc đầu: "Thôi." Không phải chỉ là nam sinh khóa trên thôi sao, lại chẳng để ý người khác, có gì đáng xem.   Kiều Giai Nhất hình như có chút tiếc nuối: "Vậy thôi."   Bởi vì là ở ký túc trường, buổi chiều sau khi tan học, cả trường học đều nhốn nháo.   Lộ Lê cố ý tới nhà ăn muộn một chút để không phải chen lấn lúc mới tới giờ ăn.   Cô cửa sổ nhà ăn chọn sữa chua trái cây và hạt, bỏ thêm nhiều loại trái cây cô thích, lúc tính tiền đưa tay tìm thẻ sinh viên, sờ khắp túi quấn túi áo, bỗng chẳng thấy thẻ sinh viên đâu đâu.   "Thẻ của tôi đâu?" Lộ Lê vừa tìm vừa nói thầm, nhân viên trong nhà ăn bưng hoa quả hạt của Lộ Lê ra, "Bạn học, không thấy thẻ sao?"   Lộ Lê nhíu mày gật đầu, cảm thấy rất xấu hổ, hoa quả cô chọn theo sở thích của mình, bên trên đã xối sữa chua, không thể trả lại.   Nhà ăn trường cũng không thể trả bằng tiền mặt.   Lộ Lê nhất thời túng quẫn vô cùng, hối hận ngại chen lấn không đi cùng Kiều Giai Nhất, đi cùng thì cô ấy có thể giúp cô quét thẻ, hiện tại cô có ảo giác mình muốn ăn cơm chùa.    Lộ Lê tìm hồi lâu không thấy, cô đang chuẩn bị hỏi nhân viên nhà ăn có thể bỏ hay không, bỗng nghe thấy người phía sau nói: "Cháu quét thẻ giúp cô ấy."   Một cánh tay đưa qua vai cô, cầm thẻ sinh viên, dán thẻ trước máy quét thẻ.   Nhân viên nhà ăn: "Được."   Lộ Lê lập tức quay đầu lại, phát hiện người phía sau cao hơn cô rất nhiều.   Cô nhìn thẳng thì nhìn thấy ngực anh.   Lộ Lê ngẩng đầu, nhìn thấy cái cằm góc cạnh của nam đẹp mắt.   "Bạn học muốn cái gì?" Nhân viên nhà ăn hỏi nam sinh xếp hàng phía sau cô.   Lộ Lê ôm hộp trái cây của mình, đứng ở bên cạnh, nhìn nam sinh mua túi sữa chua.   "Cảm ơn, à..." Cô trông thấy nam sinh mặc đồng phục cấp 3, "Cảm ơn học trưởng."   Trì Thầm Yến nhận lấy sữa chua, xoay người, nhìn bộ đồng phục cấp 2 trên người Lộ Lê.   "Không có gì." Anh lạnh nhạt trả lời rồi chuẩn bị rời đi.   Lộ Lê lập tức chạy tới trước người anh: "Học trưởng anh tên gì, khóa nào hoặc lớp nào vậy ạ, hoặc là anh để lại phương thức liên lạc, em về trả tiền lại cho anh."   Trì Thầm Yến: “Không cần.”   Anh đi thẳng.   Lộ Lê đứng tại chỗ, nhất thời có chút ngơ ngác.   Cảm ơn là cảm ơn nhưng lần nào trả lời cũng chỉ có hai ba chữ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nâng lên lấy một cái, có hơi chảnh.   Có điều Lộ Lê có thể hiểu chuyện này.   Bởi vì bất luận là Cảng Thành hay thành phố S, nam sinh có vẻ ngoài đẹp bình thường đều chảnh mà.   Ví dụ như anh của cô, cũng rất chảnh.   Cô ôm trái cây hạt đi làm lại thẻ sinh viên.   Bên kia, Trì Thầm Yến cũng chẳng để việc này ở trong lòng, chỉ là khi nhìn thấy gương mặt cô bé kia cũng cảm thấy vẻ ngoài của cô không tệ lắm.   Giờ tự học buổi tối, ngồi xung quanh anh là mấy nam sinh đang trò chuyện, nhắc tới ở lớp 10 học kỳ này có học sinh trao đổi tên Lộ Lê, còn nhỏ tuổi mà đã là hoa hậu giảng đường, học tỷ cấp 3 cũng không sánh bằng, vẻ ngoài cực kỳ giống đại mỹ nữ Từ Tuệ Nhàn nổi tiếng ngày xưa, chính là nữ thần giải nghệ nhiều năm rồi vẫn xinh đẹp khiến người ta không thể quên.   Trì Thầm Yến chẳng có hứng thú với chủ đề này, nghe xong hai câu thì đặt bút nhìn đề, có người cầm bài tập tới anh, anh kiên nhẫn giảng giải.   Buổi chiều ngày hôm sau, Trì Thầm Yến cùng một đám nam sinh chơi bóng rổ ở sân bóng.   Chơi xong nửa trận, Trì Thầm Yến ra ngoài sân uống nước.   Hà Thế Kiệt ngửa đầu uống hết nửa bình nước khoáng, tiếp đó vẫn còn ngậm nước trong miệng bống "a a" hai tiếng.   Trì Thầm Yến nhìn cậu ta một cái.   Hà Thế Kiệt vội nuốt nước xuống, vỗ cánh tay Trì Thầm Yến, chỉ về một hướng. "Ủy viên mau nhìn kìa, ở kia, học sinh trao đổi."   Trì Thầm Yến bị mấy nam sinh gọi là "ủy viên", có ý lãnh đạo ở bên trong.   Trì Thầm Yến không biết sao Hà Thế Kiệt kích động như vậy, nghe cậu ta nói "học sinh trao đổi", mơ hồ nhớ tới chuyện nhóm người hôm qua nói, nói học kỳ này có học sinh trao đổi có vẻ ngoài xinh đẹp.   Trì Thầm Yến nhìn theo hướng Hà Thế Kiệt chỉ.   Lộ Lê hôm nay bị Kiều Giai Nhất xúi giục kéo tới nhìn đại thần cấp 3 Trì Thầm Yến.   Hai người bám vào lưới sắt bên ngoài sân bóng rổ, không ngờ vừa mới tới, còn chưa ngắm được thì đại thần đã quay đầu nhìn về hướng hai người.    Nhìn lén người khác còn bị phát hiện, Kiều Giai Nhất lập tức kéo Lộ Lê chột dạ chạy đi.   Trì Thầm Yến trông thấy hai nữ sinh chạy đi, quay đầu, nhìn Hà Thế Kiệt.   Hà Thế Kiệt vẫn còn nhìn chằm chằm bóng lưng học sinh trao đổi.   Đợi tới khi học sinh trao đổi chạy xa, Hà Thế Kiệt mới nhận ra Trì Thầm Yến đang nhìn mình, thế là nhướng lông mày lên với anh, ngữ khí đắc ý: "Thế nào?"   Hà Thế Kiệt hỏi xong cũng chẳng chờ Trì Thầm Yến trả lời, chậc một tiếng, vén áo chơi bóng lên, giống như đang nói chuyện với Trì Thầm Yến, lại như đang lẩm bẩm: "Cậu nói xem cô bé đó rõ ràng kém có ba tuổi, tuổi tác chênh lệch vừa vặn, nhưng mà vừa nhắc tới lớp 10 thật giống như kém chúng ta một thế hệ, tôi bây giờ nhìn mấy đứa học sinh cấp hai, chẳng hiểu sao càng nhìn càng cảm thấy mình có tội."   Trì Thầm Yến nhớ tới dáng vẻ cuống quýt chạy đi cùng bạn học vừa rồi của cô.   Hóa ra học sinh trao đổi bọn Hà Thế Kiệt nói chính là cô bé hôm qua không mang thẻ sinh viên ở nhà ăn.   Anh nghe Hà Thế Kiệt nói vậy, vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ ném bóng trong tay cho cậu ta.   Hà Thế Kiệt vốn đang nghĩ tới học sinh trao đổi lẩm bẩm một mình, bóng bỗng bay tới, cậu ta luống cuống tay chân bắt lấy.   Trì Thầm Yến cuối cùng liếc nhìn Hà Thế Kiệt một cái, lười biếng đi ra sân bóng, vứt lại một câu: "Cậu làm người đi."