Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 16 : Vợ chồng ngọt nhất giới hào môn

Chương 16: Ngày thứ mười sáu ngọt ngào   Trì Thầm Yến nghe Lộ Lê nói, dùng ngón tay khẽ xoa thái dương cô, sau đó nhìn kỹ mặt cô.   Thật sự có tướng phu thê sao?   Lộ Lê vẫn cười, sau đó trở mình làm ổ trong ngực Trì Thầm Yến.   Trì Thầm Yến khẽ vỗ lưng cô: "Ngủ đi."   Lộ Lê ngửi thấy mùi vị dễ chịu trên người chồng yêu, ngáp một cái, mí trên với mí dưới đánh nhau.   Cô mơ một giấc mơ.   Mơ thấy chồng yêu còn đang học cấp ba, chồng yêu khi mười sáu tuổi vừa đẹp trai lại vừa có tiền, là nam thần thầm mến của toàn bộ nữ sinh trong trường. Sau đó cô chuyển đến trường cấp ba của chồng yêu, là thiên kim nhà giàu mới chuyển trường, trong trường có một đám nam sinh theo đuổi cũng không rung động, chỉ đối xử khác biệt với hotboy lạnh lùng Trì Thầm Yến thôi, hai người có rất nhiều chi tiết nhỏ hấp dẫn đối phương, cuối cùng viết nên câu chuyện tình yêu vườn trường ngọt ngào.   Lộ Lê mơ đến đây, trong giấc mộng trên mặt cũng có nụ cười, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào.   Nhưng mà đến lúc này, trong mộng của cô đột nhiên có thăng trầm.   Sau đó trong trường lại có thêm một bạch liên hoa, kết quả học tập của bạch liên hoa giỏi hơn cô, dung mạo điềm đạm đáng yêu hơn cô, nhưng mà gia đình bần hàn, học phí đều dựa vào tiền trợ cấp và học bổng, khi ăn cơm trong nhà ăn mãi mãi chỉ gọi một món rẻ tiền nhất.   Bạch Liên Hoa vừa đẹp lại vừa khổ, được người khác thương xót hơn cô, tất cả mọi người đều yêu thích bạch liên hoa này, danh tiếng của cô lập tức bị bạch liên hoa đó cướp đi.   Không chỉ có như vậy, sau này, ngay cả Trì Thầm Yến cũng bắt đầu hướng về bạch liên hoa.   Bạch liên hoa và Trì Thầm Yến cùng giải đề, đầu dựa sát, cô rất không vui, gặp bạch liên hoa hỏi cô ta có ý gì, bạch liên hoa lại rưng rưng nước mắt nói hai người chỉ giải đề mà thôi, không có ý gì khác, Trì Thầm Yến vẻ mặt không kiên nhẫn, nói cô sao lại bắt bóng bắt gió như vậy, nhanh xin lỗi bạch liên hoa.   Lộ Lê trực tiếp bị giấc mộng này tức đến tỉnh lại.   Vừa mở mắt, Trì Thầm Yến ngủ ngay trước mặt cô, hai mắt nhắm lại, hô hấp đều đều.   Lộ Lê nghĩ đến Trì giáo thảo* làm đề cùng bạch liên hoa còn bảo vệ cô ta trong mộng kia, tức đến cắn răng, bắt đầu náo loạn trong lồng ngực Trì Thầm Yến.   (* Giáo thảo: Ý chỉ những nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai, học lực giỏi trong trường)   Trì Thầm Yến bị người trong ngực náo loạn đến tỉnh lại.   Lộ Lê đang dùng răng nanh khẽ cắn trên vai anh tạo nên một vết răng.   Trì Thầm Yến híp mắt, ngáp một cái, lại ấn cô vào lồng ngực mình, ra hiệu tiếp tục ngủ.   Lộ Lê lại bắt đầu giày vò ngực anh.   Trì Thầm Yến rốt cuộc cũng tỉnh hắn.   "Sao vậy?" Anh cúi đầu, nhìn thấy gương mặt không hiểu tại sao lại tức giận của Lộ Lê.   Lộ Lê cắn răng, hầm hừ kể giấc mộng vừa rồi cho Trì Thầm Yến nghe.   Trì Thầm Yến: "......"   Thì ra như vậy cũng có thể.   Đột nhiên anh không biết nên nói cái gì.   Lộ Lê: "Chồng ơi, anh không có gì muốn nói với em hả?"   Trì Thầm Yến: "Ummmm......"   Lộ Lê nghe thấy sự do dự của anh, "Hừ" một tiếng, chân gác lên người anh, ôm lấy anh.   "May mà nằm mơ."   "Bằng không nếu anh dám thử như vậy xem!"   Lúc này Trì Thầm Yến mới bật cười, ôm lấy Lộ Lê, nói: "Không đâu."   ***   Trì Thầm Yến bình thường công việc bận rộn, thời gian ở bên cạnh Lộ Lê không nhiều.   Có điều Lộ Lê đã sớm quen rồi, cuộc sống sinh hoạt quý phụ hào môn của cô trải qua rất phong phú.   Hãng D mới có sản phẩm mới, Lộ Lê đặc biệt giành thời gian đi dạo.   Cô rất thích hãng D, mỗi một kiểu áo quý mới của hãng D đều sẽ tự động nằm trong phòng thay đồ của cô, cho nên lần này cô đến xem đồ nam cho Trì Thầm Yến.   Trong cửa hàng, Lộ Lê đang chọn cà vạt.   Một cái màu xám bạc cô cảm thấy phù hợp với khí chất của chồng yêu, lại cảm một cái màu lam vừa hay phối với cái váy màu lam kia của cô.   Cuối cùng Lộ Lê bảo nhân viên cửa hàng gói cả hai cái lại.   "Vâng, Lộ tiểu thư." Nhân viên cửa hàng cung kính mà mỉm cười.   Lộ Lê tiếp tục chọn khuy tay áo.   Sau đó cô không ngờ rằng lại gặp phải Trì Hinh ở đây.   Trì Hinh cũng không phải đến một mình, bên cạnh có một người có vẻ như là bạn cô ta.   Lộ Lê nhận ra người bên cạnh Trì Hinh, là tiểu hoa tuyến 18 của làng giải trí, diễn vai nữ phụ độc ác trong hai bộ phim thần tượng, tên là Tưởng Thi Giai.   Gần đây Tưởng Thi Giai mới leo được lên một kim chủ, tháng sau là sinh nhật của kim chủ, vì thế hẹn Trì Hinh ra ngoài chọn đồ tặng kim chủ.   Trì Hinh cũng nhìn thấy Lộ Lê, cô ta vốn định giả vờ không nhìn thấy trực tiếp đi, kết quả Tưởng Thi Giai lại chỉ vào Lộ Lê, ầy một tiếng: "Kia có phải chị dâu họ của cậu không?"   Trì Hinh hết cách, nhìn thấy Lộ Lê khẽ nhếch cằm, đang chờ mình, liền theo Tưởng Thi Giai đi đến, chào một câu: "Chị dâu họ."   Lộ Lê thích cái cảm giác cô không muốn thấy tôi nhưng làm không được hơn nữa vẫn phải chào tôi là chị dâu họ, lười biếng đáp một tiếng: "Đến mua đồ à?"   Trì Hình ngoài mặt cười nhưng trong không cười: "Chị dâu cũng đến đây mua đồ sao?"   Lộ Lê nhướng mày: "Đến đây mua chút đồ cho anh họ em."   "Tình cảm của Lộ tiểu thư và Trì tổng thật tốt đấy." Tưởng Thi Giai ở một bên đột nhiên nói chen vào, cười vô cùng hiền lành.   Trì Hinh cảm thấy Tưởng Thi Giai là đang giúp mình nói chuyện, ngoài mặt khen ngợi tình cảm tốt, trên thực tế là trào phúng tình cảm vợ chồng plastic không ai không biết của Lộ Lê.   Lộ Lê liếc nhìn tiểu minh tinh hận không thể chồng hết đồ hiệu lên người này: "Cảm ơn, tình cảm của tôi và chồng trước giờ vẫn luôn tốt."   Tưởng Thi Giai nhướng lông mày: "Chỉ là tại sao mỗi lần đều là Lộ tiểu thư một mình đi dạo, Trì tổng cũng không đi cùng."   Lộ Lê: "Chồng tôi còn phải kiếm tiền cho tôi tiêu, không cần đi cùng." Cô tiện tay chỉ hay khuy tay áo, "Gói cái này lại cho tôi đi."   Nhân viên cửa hàng đứng phục vụ ở một bên lập tức gật đầu đồng ý: "Vâng, Lộ tiểu thư."   Tưởng Thi Giai nhìn Lộ Lê tiện tay chỉ hai viên khuy áo trị giá sáu con số, mắt tối sầm lại.   Cô ta dính kim chủ thật lâu mới được một cái thẻ phụ, hạn mức có hạn, hôm này đến mua lễ vật cũng là đi dạo một chút, kém quá không lọt mắt, tốt thì lại quá đắt, mới chậm chạp không mua được.   Lộ Lê chẳng muốn lằng nhằng với hai người này, nhấc túi lên, nói câu "Đi trước."   Tưởng Thi Giai nhìn bóng lưng rời đi của Lộ Lê.   ***   Chạng vạng, Trì Thầm Yến gọi điện cho Lộ Lê, nói là đêm nay anh có một buổi xã giao, không cần cô chờ anh.   Lộ Lê: "Chồng ơi, hôm nay em đi dạo phố mua đồ cho anh, anh về sớm chút xem nha."   Trì Thầm Yến: "Ừ."   Địa điểm bàn chuyện làm ăn đêm nay là một hội sở, khi Trì Thầm Yến tới thì đối phương đã sớm đến.   Đối tượng làm ăn xã giao trong hội sở lần này là Vương Kính và hai trợ lý của ông ta, ngoài ra còn có mấy cô gái trẻ đang ngồi.   Tưởng Thi Giai ngồi phía sau Vương Kinh, nhìn thấy Trì Thầm Yến và thư ký của anh đi vào.   Người đàn ông còn đẹp trai hơn trên ảnh, đồng thời cũng rất trẻ tuổi.   Vương Kính đưa tay ra: "Trì tổng."   Trì Thầm Yến bắt tay với Vương Kinh, ngồi xuống phía đối diện.   Vương Kính liếc mắt ra hiệu cho một cô gái tên là Tú Tú trong đó, cô gái lập tức hiểu ý, đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trì Thầm Yến.   Tú Tú đi đến bên cạnh Trì Thầm Yến, chỉ là còn chưa ngồi xuống, người đàn ông đã ngẩng đầu nhìn cô một chút.   Chỉ ánh mắt lạnh lùng như vậy, Tú Tú cảm thấy mình ngồi không được, toàn thân nổi da gà.   Cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương Kính.   Vương Kính lắc chén rượu trong tay, cười nói với Trì Thầm Yến: "Trì tổng không thích."   Trì Thầm Yến cũng không quan tâm đối tác của mình khi bàn chuyện làm ăn có gọi gái hay không, đây là sở thích của người khác, không liên quan đến anh, chỉ là anh không thích con gái mà đối phương gọi đến dính trên người mình.   Trì Thầm Yến không muốn đáp mấy lời này, nhận văn kiện trong tay thư ký Chu, ra hiệu có thể bắt đầu nói chuyện chính.   Tú Tú không thể làm gì khác hơn là ngồi vào vị trí lúc nãy.   Tưởng Thi Giai tựa trên người Vương Kính, ánh mắt vô tình hay cố ý đều rơi trên người đối diện.   Cô ta nghe không hiểu từ ngữ kinh doanh mà hai người nói, cô ta chỉ cảm thấy người đàn ông khí chất khinh đạm vân phong cũng làm Vương Kính cắn răng nghiến lợi kia cực kỳ mê người.   Tháng sau Vương Kính tròn 56 tuổi, lớn tuổi hơn anh rất nhiều.   Tưởng Thi Giai nhớ đén Trì Hinh. Cô ta chỉ là vì cái danh em gái họ Trì Thầm Yến mới chơi cùng Trì Hinh, kết quả phát hiện ra Trì Hinh căn bản không phải em họ ruột của Trì Thầm Yến. Trì Thầm Yến và em gái họ này một năm không nói được một câu, Trì Hinh còn có tâm tư không đơn thuần với anh họ Trì Thầm Yến này.   Chỉ là cái trí thông minh kia của Trì Hinh, quả thật viết tâm tư Tư Mã Chiêu của mình lên mặt, trước mặt Lộ Lê mà đi quyến rũ Trì Thầm Yến, thảo nào luôn bị Lộ Lê không để ý.   Việc làm ăn của Trì Thầm Yền và Vương Kính chưa bàn xong, vẫn còn một chút cuối cùng.   Vương Kính một buổi tối liên tiếp lùi bước, Trì Thầm Yến đã ép giá cả của ông ta càng thấp, điểm cuối cùng này đã xem như là chút tôn nghiêm cuối cùng của người làm ăn, Vương Kính cắn chặt không buông.   Trì Thầm Yến liếc nhìn thời gian, cũng không muốn lãng phí nữa, đứng dậy.   Vương Kính lập tức ngồi thẳng, lên tiếng: "Trì tổng."   Trì Thầm Yến gật đầu: "Thời gian không còn sớm, ông chủ Vương."   Anh dẫn người rời đi.   Vương Kính âm thầm cắn răng.   Thái độ của Trì Thầm Yến rõ ràng, muốn anh ta ngồi xuống đàm phán nữa, điểm này ông ta nhất định phải nhường, nếu không anh ta sẽ không lãng phí nữa.   Bóng lưng Trì Thầm Yến biến mất ở cửa.   Tưởng Thi Giai muốn đi nhà vệ sinh, khi ra cửa còn nhân tiện cầm văn kiện trên bàn.   Vương Kính khẽ dụi điếu thuốc, mắng một câu, kỹ nữ.   Ông ta đã sớm nhận ra được, đêm nay con mắt của con đàn bà kia sắp dán lên người Trì Thầm Yến rồi.   Tưởng Thi Giai đi dọc theo hành lang.   Đàn ông trong mắt cô đều giống nhau, cho dù người đàn ông tự xưng là thâm tình, trước mặt người khác như giả bộ, ngay cả người con gái ngồi bên cạnh mình cũng không cho, chỉ là đằng sau, nếu như gặp người tự mình dâng đến cửa không biết sẽ là đức hạnh gì.   Huống chi người đàn ông kia còn không phải là người đàn ông thâm tình gì, anh ta chính là người chồng trong đôi vợ chồng plastic.   Mấy câu nói ban ngày của Lộ Lê kia không thể tin, dù sao người phụ nữ nào sẽ ngang nhiên nói mình và chồng tình cảm không tốt.   Cô ta đã gặp rất nhiều phu nhân giống như Lộ Lê. Chuyện bên ngoài của chồng, tiểu tam thậm chí còn sinh con riêng rồi, khi gặp người hỏi còn không cắn răng ngậm máu mà cười nói chồng tôi rất yêu thương tôi.   ....   "Trì tổng." Khi Trì Thầm Yến gần bước vào thang máy liền nghe được phía sau có người gọi anh.   Tưởng Thi Giai chạy khẽ đến, cầm văn kiện đưa đến trước mặt Trì Thầm Yến: "Trì tổng, anh quên không cầm văn kiện này, em đến đưa cho anh."   Thư ký Chu nhận văn kiện từ tay Tưởng Thi Giai, lật qua lật lại, là một phần biểu đồ quy hoạch không quá quan trọng.   Trì Thầm Yến liếc mắt nhìn văn kiện một cái, "Ừ" một tiếng, tiến vào thang máy.   Tưởng Thi Giai cũng vào theo.   Thư ký Chu có chút không rõ, Tưởng Thi Giai cười với anh ta: "Tôi tan làm rồi."   Thang máy chuyển động.   "Trì tổng," Tưởng Thi Giai cũng không nhàn rỗi, nói: "Hôm nay tôi đã gặp được phu nhân ở trung tâm thương mại Thắng Quang."   Nghe Tưởng Thi Giai nói đến Lộ Lê, lúc này Trì Thầm Yến mới liếc mắt nhiều hơn một chút.   Tưởng Thi Giai cười: "Phu nhân của anh oán giận nói anh làm việc bận rộn, bình thường không có thời gian ở cạnh cô ấy đấy."   "Là vậy sao Trì tổng?" Cô ta như rất tò mò nhìn về phía Trì Thầm Yến.   Trì Thầm Yến "Ừ" một tiếng.   Thư ký Chu nghe lại thấy hơi ngạc nhiên, phu nhân quen biết vị Tưởng tiểu thư này sao, còn tán gẫu mấy cái này, sao trước đây lại không biết.   Tưởng Thi Giai một đường cười nói, như rất thân thiết.   Thang máy vẫn đi xuống.   Khi xuống tầng hầm xe, Tưởng Thi Giai nhìn bóng lưng rời đi của Trì Thầm Yến, nhớ đến thẻ phòng mình kẹp trong tập văn kiện kia.   Tưởng Thi Giai vẫn ở trong khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, cách Tô Hà Loan rất gần.   Người đàn ông rất dễ đến đây.   Đêm nay không cần theo Vương Kính, cô ta tắm rửa sạch sẽ, sấy tóc, tỉ mỉ bôi kem dưỡng thể, sau đó nhìn chính mình trong gương.   Cô ta có lòng tin, qua đêm nay cô ta cũng có thể tùy tiện quẹt thẻ mua khuy áo sáu con số.   Chỉ chốc lát, chuông cửa vang lên.   Tưởng Thi Giai nở nụ cười, biết mình thắng cược, mặc áo ngủ tơ tằm, đi ra mở cửa.   Kết quả vừa mới mở cửa nhìn thấy người đàn ông trước cửa, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.   Thư ký Chu đứng ở cửa, trên mặt biểu tình chuyên nghiệp.   "Cái này là thẻ phòng của Tưởng tiểu thư đi." Thư ký Chu cầm tấm thẻ kia trong tay.   Tưởng Thi Giai nhìn thẻ phòng mình kẹp trong văn kiện, nghẹn lời, nhất thời còn không biết trả lời sao cho đúng.   Thư ký Chu thấy cô ta không nhận, đơn giản trực tiếp nhét thẻ phòng vào khe thẻ trên cửa.   "Trì tổng bảo tôi đến thông báo cho cô biết, làm người không cần quên trước quên sau, rơi là thẻ phòng, mất là mất mặt."   "Trì tổng là bởi vì ban ngày công tác bận rộn không có thời gian đi cùng phu nhân, cho nên buổi tối sẽ về nhà cùng cô ấy."   "Còn có hai câu là phu nhân nhờ tôi chuyển lời đến cô, bảo cô làm một người con gái đầu tiên phải học được tự trọng, hai là phải biết được mình là loại gì, nếu như lần sau còn có tình huống như vậy nữa, cô đợi đến không phải là ân khách, mà là thẻ vàng của cảnh sát."   Tác giả có lời muốn nói:   Lộ Lê: Cô cũng bị tôi treo đánh* :P   (*Treo đánh: Từ mạng, ý chỉ hai bên thực lực chênh lệch rất lớn, một bên bị đánh không thể phản kích.)