Vợ Chồng Cùng Quản Gia
Chương 12
“Chị dâu cả à,“ Cô út Diệp cười ha hả nói, “Bội Bội đúng là càng ngày càng nghe lời, chờ anh cả trở lại nhất định sẽ rất vui vẻ.”
”Hi vọng như thế.” Mẹ Diệp thật ra thì đối với Diệp Bội cũng càng ngày càng hài lòng, từ khi Diệp
Bội lên tiểu học, bắt đầu từ ngày đó giống như đột nhiên lại hiểu chuyện, mỗi ngày đều tự mình giặt quần áo sau khi tắm rửa, thậm chí có lúc bà nấu cơm còn ở bên cạnh nhìn, nói là chờ sau này lúc có thể tới bếp lò thì làm cơm cho bà ăn, tuy rằng nói không biết có thể thực hiện hay không, nhưng vui vẻ là chắc chắn.
Điền Hạo Hạo có thể đã chơi mệt rồi, cũng dừng lại, chạy đến bên cạnh cô út Diệp nhìn động tác của Diệp Bội, tò mò hỏi: “Chị, chị đang làm gì đó?”
”Đấm chân cho mẹ em, em muốn cùng làm hay không, chơi rất vui nha.” Diệp Bội làm chị quen rồi, không chỉ là bên bà nội, cho dù cộng thêm bên ông ngoại và bà ngoại kia trên mình cũng chỉ có một anh trai, cho nên bình thường cô đều làm chị cũng coi là mò mẫm tương đối rõ ràng đối với tâm lý trẻ con.
Quả nhiên, Điền Hạo Hạo bị lời Diệp Bội nói gợi ra hứng thú, vui mừng kêu lên: “Được, em cũng đấm chân cho mẹ.” Nói xong cũng từng chút một bắt đầu đấm chân, tuy là về động tác thật chẳng ra cái, nhưng khi nhìn vẻ mặt cô út Diệp vẫn rất hưởng thụ.
”Vân Tuyết à” Mẹ Diệp trêu ghẹo nói, “Em xem Hạo Hạo cũng rất nghe lời không phải sao?” Diệp Vân Tuyết là tên cô út Diệp, Diệp Bội còn có một cô cả gọi Diệp Vân Phong, hai cái tên này nghe rất lãng mạn, nhưng trên thực tế nghe nói hồi đó lúc ông bà nội đặt tên cũng chỉ là tuỳ tiện tìm chữ trong tự điển Tân Hoa, giống như chỉ ngoài hai người này ra thì ba anh em giống nhau, ba Diệp Bội gọi là Diệp Kiến Quân, chú hai gọi là Diệp Kiến Quốc, chú út gọi là Diệp Kiến Đảng, tên như vậy mới là phù hợp tình trong nước.
”Đó cũng là Bội Bội dạy, tự mình thằng nhóc thúi này tuyệt đối sẽ không hiếu thuận như vậy, chơi còn không kịp đấy.” Diệp Vân Tuyết cười xoa đầu con trai của mình, trong lòng rõ ràng là một chuyện, vui vẻ là một chuyện khác, ít nhất lúc này con trai tuyệt đối là ngoan.
Điền Hạo Hạo mở to đôi mắt mờ mịt mà còn vô tội nhìn mẹ nhà mình, nhưng tay không có dừng lại, cảm thấy trên đầu truyền tới xúc cảm cười lên ha ha, giống với Diệp Bội, Điền Hạo Hạo học lớp một cũng phải đợi đến tám tuổi, cho nên lúc này mới bảy tuổi cậu bé cũng chưa học lớp một, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ, cũng rất mờ mịt đối với rất nhiều việc, nhưng không trở ngại cậu chơi đến vui vẻ.
Điền An Vĩnh, cũng chính là dượng út của
Diệp Bội thấy bộ dáng này của Diệp Vân Tuyết không khỏi phàn nàn nói:
”Em thích thật, có con trai đấm chân cho em, nhưng anh thì không có gì cả, em đang vụng trộm vui vẻ ở trong lòng phải không.” Trong giọng nói không có trách cứ, chỉ có trêu đùa và hài hước.
Nếu không phải
Diệp Bội có trí nhớ tương lai, nếu như không phải là sớm biết kết quả
Diệp Bội nhất định sẽ cho là hai người kia nhất định là rất đằm thắm, đúng, cô thừa nhận giữa hai người có thể vẫn còn có tình cảm, nhưng Diệp Bội đã quyết tâm nhất định phải chia rẽ hai người, không ai có thể thay đổi.
”Diệp Bội,“ Đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, sau đó cũng không lâu lắm một người mặc quần áo màu xanh lục cưởi xe đạp tới, khiêng xuống một cái rương trên xe, còn có một lá thư, “Gần đây thư của con cũng thật nhiều, là ai thế, cần cù như vậy?” Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, đặc biệt là gởi cho một đứa bé tám tuổi, vậy thì càng làm cho người ta khó hiểu.
Diệp Bội hé miệng cười cười: “Đương nhiên là một người có quan hệ tốt với con, đưa thư cho con đi, đúng rồi, chỗ của con cũng có mấy lá thư muốn gửi ra ngoài, chú chờ một chút.” Nói xong
Diệp Bội lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng của mình, lấy ra bao gồm mấy lá thư gởi cho tòa soạn và thư gởi cho Diêu Cẩn giao vào tay đối phương.
”Ôi” Đối phương nhìn một chút kiểu chữ trong thơ, “Diệp
Bội, chữ của con viết rất đẹp, đã viết đẹp hơn so với rất nhiều người, lợi hại nha,“ Nói xong bỏ thư vào trong gói đồ mang bên mình, xoay người lên xe đạp, “Vậy chú đi trước, chú nghĩ lần sau chúng ta còn có thể lại gặp mặt.”
”Chào tạm biệt, chú.” Diệp Bội híp mắt, theo tính tình Diêu Cẩn khẳng định sẽ luôn gửi thư tới đây, hơn nữa những quyển sách kia chắc cũng sẽ không đứt đoạn.
Bên kia Điền An Vĩnh cũng đang định mở ra kiện hàng gởi cho Diệp Bội.
”Dượng buông tay cho con,“ Giành lại đồ trong tay đối phương, đột nhiên Diệp
Bội lại nổi giận, “Ai cho dượng tùy tiện xem đồ của con, dượng có được con đồng ý chưa?”
Ngượng ngùng khoát tay áo, rõ ràng là Điền An
Vĩnh có chút bị choáng váng rồi, nhưng rất nhanh lại xụ mặt: “Trẻ con mọi nhà, ai biết gởi cho con là đồ gì, dượng chỉ là giúp con xem một chút bên trong có đồ vật gì nguy hiểm hay không, con lại giỏi rồi, không biết lòng người tốt.”
”Đồ của con không có liên quan với dượng, đừng tưởng rằng dượng là bậc cha chú mà có thể tùy tiện lục đồ của con, ngay cả mẹ con cũng chưa từng tùy tiện xem đồ của con, tại sao dượng có thể xem?” Bình thường tính tình Diệp Bội thật sự xem như là tốt, nhưng có lúc không thể nhịn được nữa, vậy thì Diệp Bội cũng không nhịn nữa, huống chi người ở trước mắt này là hung thủ gián tiếp giết người tương lai, có một số việc Diệp Bội có lẽ cũng không thật sự rất rõ ràng, nhưng mà chuyện cô út Diệp vì người đàn ông này mà tự sát quả thật kiếp trước thực sự tồn tại.
”Bội Bội,“ Mẹ Diệp quát lớn, “Con nói chuyện với dượng út như thế à, mau xin lỗi.”
”Con không muốn.” Người khác không hiểu cơn giận của mình rốt cuộc là vì sao mà đến, như vậy thì dùng tùy hứng giải thích đi, cùng lắm thì sau này mang danh hiệu một đứa nhỏ rất bốc đồng, nhưng mà bảo cô lộ ra vẻ mặt hoà nhã đối với người đàn ông này thì thật sự không làm được. Sau khi chuyện xảy ra, cô không có dũng khí giống như ba cô, vào lúc kẻ gọi là dượng út lại đánh bạo mang về một người phụ nữ khác trong lúc ngũ thất của cô út còn chưa kết thúc thì ông đã đập TV nhà bọn họ, nhưng mà Diệp
Bội có thể có quyền mắt lạnh nhìn người đàn ông này.
”Con lại to gan như vậy, mẹ còn tưởng rằng con ngoan ngoãn đấy, xem mẹ không dạy dỗ con một chút.” Nói xong thì mẹ Diệp đứng lên định đi tìm đồ đánh người.
”Chị dâu cả,“ Diệp Vân Tuyết Liên vội ngăn mẹ Diệp lại, “Đừng xúc động, Bội
Bội còn nhỏ, đồng ngôn vô kị, hơn nữa cháu nó che chở đồ của mình cũng không có gì sai, An Vĩnh, anh nhanh nói vài câu đi.”
Vốn là Điền
An Vĩnh định ngồi vào chỗ nào đó xem trò vui, nhưng nghe lời Diệp Vân
Tuyết nói anh mới bất đắc dĩ đứng lên, khuyên giải nói: “Chị dâu cả, không sao, đứa bé còn nhỏ, nếu đánh quá sẽ không tốt, coi như xong đi.”
Nói mấy câu xong, hắn không nói một câu về sai lầm của mình, có lẽ là hắn tự cho là mình không làm sai.
Cơn giận của mẹ Diệp còn sót lại chưa tiêu hết, nhưng bởi vì có hai người khuyên bà rồi, bà cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, nhưng vẫn nói với Diệp Bội: “Bội Bội, nếu lần sau con không lễ phép như vậy thì mẹ nhất định sẽ đánh con, thật sự nếu không hối hận thì mẹ gọi ba con tới đánh con.”
Trẻ con bị đánh là chuyện thường, nói chung trước kia khi còn bé bản thân Diệp Bội cũng bị đánh, chỉ là cho tới bây giờ thì Diệp Bội chưa hề phản kháng, hơn nữa không muốn nói thêm câu nào. Cô cố chấp chịu đánh cũng không biết tìm giúp đỡ, nhưng đời này thì không thể nào. Ngay mới vừa rồi đột nhiên
Diệp Bội lại nghĩ đến một phương pháp, không chỉ có thể thuận lợi thi hành kế hoạch của mình, hơn nữa còn sẽ không bị cản trở.
Sau đó cơm tối coi như là ăn được cũng không hề sung sướng, không chỉ có vẻ mặt người một nhà cô út Diệp không tốt lắm, ngay cả vẻ mặt mẹ của Diệp cũng không tốt, đương nhiên vẻ mặt của Diệp Bội cũng không khá hơn chút nào, chỉ có Điền Hạo Hạo bởi vì không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẫn chơi đến vui vẻ.
Ăn rồi chưa bao lâu, Diệp Bội đã buông đũa xuống, đứng lên: “Con ăn xong rồi, đi trước.” Ôm lấy cái rương bên cạnh, rất nhanh Diệp Bội đã lên lầu, có một số việc không vội vàng được, cần từ từ chút xíu sẽ đến, chỉ là một chút. Diệp Bội cho rằng phải chia rẽ hai người kia, về phần tương lai Điền Hạo Hạo có thể phải làm con gia đình đơn thân thì Diệp Bội chỉ có thể yên lặng nói tiếng thật xin lỗi ở trong lòng thôi. Gia đình đơn thân cũng chia rất nhiều loại, mà gia đình đơn thân mà mất mẹ có lẽ càng thêm không xong, nếu như vậy, còn không bằng ly hôn tốt hơn.
Đặt cái rương lên giường, Diệp Bội bắt đầu mở giấy gói cái rương đã bị gỡ ra một nửa, lần này sách cũng có loại kinh tế, nhưng mặt khác lại là về loại nhạc cụ, vài quyển đều vậy.
Ôm khó hiểu trong lòng, Diệp Bội kéo lá thư ra, xé ra một đường bên cạnh,
Diệp Bội rất dễ dàng đã lấy ra lá thư, lần này không chỉ là một trang giấy mà có thể tính đến là một chồng lớn. Mấy tờ trước mặt là thư của
Diêu Cẩn cho Diệp Bội, mà phía sau đó lại là đầy ắp thư lập kế hoạch xem ra rất toàn diện, trong đó bao gồm tin tức thật sự cũng coi là bao quát rất nhiều thật nhiều ngành nghề.
Hoàn toàn như trước đây, thư
Diêu Cẩn vẫn là tràn ngập rất nhiều tin tức ẩn giấu, nhưng lúc nói đến mấy quyển sách loại nhạc cụ kia lại nói thẳng đó là vì Diệp Bội từng nhắc thích âm nhạc, cho nên mới lại gởi cho cô.
Nói đến trình độ như vậy, cuối cùng Diệp Bội nhớ tới, cũng không phải là cố ý nhấn mạnh, chỉ là kiếp trước Diệp Bội tình cờ nhắc tới khi còn bé rất có hứng thú đối với Piano, trong nhà cũng từng có một cây đàn điện tử nhưng sau này bởi vì bị hư, cũng không có dư tiền, nên sau này cũng chưa từng tiếp xúc nữa, không ngờ Diêu Cẩn vẫn còn nhớ.
Gửi cùng với thư đến đây còn có mấy tấm hình của Diêu Cẩn chụp gần đây, có một tấm bối cảnh là công viên trò chơi, chỉ có một mình Diêu Cẩn đứng ở phía dưới vòng đu quay khổng lồ, mặt dưới tấm ảnh lại viết ba chữ: “Không có em.”
Trên tấm ảnh khác đều viết chữ khác nhau, nhưng mà từ trong đó rõ ràng để lộ ra một tin tức, đó chính là Diêu Cẩn thật sự rất nhớ Diệp Bội.
Diệp Bội chậm rãi nhếch miệng, tuy là rất khó chịu, nhưng đã làm vợ chồng vài chục năm, chuyện như vậy lại được cho là lãng mạn, bởi vì lúc trước dù cho thời gian tách ra cũng không phải là quá dài, cho nên chưa từng nhớ nhung như vậy, tình trạng của hai người giống như thoáng cái từ vợ chồng già biến thành người yêu vừa vào trong tình yêu cuồng nhiệt, chỉ không biết khoảng cách này rốt cuộc có thể biến thành vấn đề hay không.
Suy nghĩ không bao lâu, Diệp Bội đã bắt đầu suy nghĩ thư trả lời cho Diêu
Cẩn, loại chuẩn bị tỉ mỉ này tuyệt đối không thể dùng gửi thư bảo đảm, bởi vì ở giữa không biết sẽ xuất hiện bất ngờ gì, nếu bị mất vậy thì hậu quả sẽ thật sự là rất nghiêm trọng, ở giữa một đống lớn dong dài rối rắm, cuối cùng mới tặng thêm một câu mình cũng rất nhớ anh.
Còn có thời gian một năm, chỉ cần có thể xử lý tốt chuyện nơi đây, thì cô có thể có trăm ngàn loại phương pháp khuyên giục ba Diệp và mẹ Diệp theo mình cùng đi đến thành phố H, vậy sau đó chuyện rắc rối nơi này sẽ không có quan hệ gì với mình, thế giới của cô cũng không phải là ở chỗ này.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “dượng útcặn bã “
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
10 chương
7 chương
35 chương
9 chương
45 chương
22 chương