Edit: Lily_Carlos Quan Chính Bình nhướng mày, còn chưa kịp kéo cô lại thì bóng dáng bé nhỏ đã lao lên phía trước như tên lửa. &quot;Đây rồi, khu thực phẩm thiết yếu của mọi gia đình! Ta thích nhất vị cay, vị sương hầm nữa em phải lấy hết mới được!&quot; Cô nhanh chóng lấy năm hộp cho vào giỏ, sau đó còn tham lam mua hai gói về với ý đồ đập vụn ra ăn sống. &quot;Ai nói đây là vật phẩm thiết yếu của gia đình? Trong mỳ ăn liền có chất bảo quản, thứ này làm cho người bị bệnh phù gan, nhiễm sắc thể khác thường. Trong túi gia vị có chất oxy hóa, nhiều dầu nhiều muối và rất nóng, trả về.&quot; Anh nhanh chóng ôm toàn bộ trả lên kệ, sau đó còn nhìn cô cười một tiếng. Tôn Gia Nhạc nhìn hai tay rỗng tếch, miệng cô bống méo xệch, cô không cam lòng lấy một hộp dấu sau lưng. &quot;Ngộ nhỡ nửa đêm em đói bụng muốn có đồ nóng để ăn thì mì ăn liền là thích hợp nhất rồi.&quot; Cô đúng lý hợp tình nói. &quot;Anh để người ta làm một ít cháo hoặc sủi cảo, nếu em muốn ăn thì chỉ cần hâm nóng là ăn được ngay.&quot; &quot;Những cái đó rất nhạt hơn nữa mỳ ăn liền rất thơm, anh cũng từng ăn rồi mà.&quot; Cô ôm mỳ trước ngực đôi mắt long lanh cầu xin anh. &quot;Chỉ được cầm một hộp thôi.&quot; Anh hết cách nói. &quot;Hai hộp có được không?&quot; Quan Chính Bình làm bộ đẩy xe đẩy đi. &quot;Được rồi, được rồi, một hộp thì một hộp.&quot; Cô chu môi đi theo chân anh không nhịn được mà lẩm bẩm: &quot;Đồ keo kiệt, cái gì cũng không cho em mua, tước đoạt niềm vui của em...&quot; Quan Chính Bình làm như không nghe thấy lấy điện thoại gọi cho thư ký: &quot;Tìm giúp tôi một nhà hàng mở cửa 24h có có ship đồ ăn đến tận nhà. Lấy menu của họ đóng thành quyển rồi gửi cho tôi.&quot; Quan Chính Bình tắt điện thoại nhìn cô gái đang tức đến giơ chân bên cạnh: &quot;Như vậy em không cần ăn mỳ ăn liền nữa.&quot; &quot;Này, không cần khoa trương như vậy chứ, một hộp mỳ ăn liền có thể giải quyết mọi vấn đề rồi. Đang sống xa xỉ mà trở về như bình thường rất khó... Anh cứ làm như vậy làm sao sau này em sống cuộc sống của người bình thường được!&quot; Tôn Gia Nhạc cầm tay anh kêu to. &quot;Anh cũng không có ý định cho em trở lại cuộc sống của người bình thường.&quot; Quan Chính Bình nâng cằm cô lên nói: &quot;Thứ nhất, mỳ ăn liền không tốt cho sức khỏe; thứ hai, thường ăn khuya không tốt cho cơ thể. Sau này em đi ngủ sớm sau đó dậy sớm cùng anh.&quot; &quot;Ai thích giống vị sư già như anh chứ, ngủ sớm dậy sớm, ăn đầy đủ ba bữa.&quot; Cô quyết định sau này sẽ lợi dụng công việc để ăn uống thả cửa. Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu làm mặt quỷ với anh, lại nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh, trong lòng cô bỗng nhiên buồn bực vì cô hiểu anh lo lắng cái gì. Thân thể của bà bà không tốt làm cho anh ấy không có cảm giác an toàn. &quot;Anh cứ yên tâm em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Sau đó sức khỏe bà bà cũng sẽ tốt lên sẽ nhanh xuất hiện kỳ tích thôi.&quot; Cô ôm mặt anh vội vàng nói. &quot;Anh biết rất rõ, nhưng anh vẫn sợ.&quot; Quan Chính Bình miễn cưỡng nở nụ cười. &quot;Anh chỉ cần tin tưởng kỳ tích sẽ xuất hiện thôi!&quot; Cô dùng ánh mắt kiên định nhìn anh. &quot;Kỳ thực kỳ tích vẫn luôn ở quanh ta. Nếu không tại sao một thợ chụp ảnh như em có thể tìm được anh để trả nợ chứ?&quot; &quot;Anh tin rằng em là kỳ tích của anh.&quot; Anh vuốt mặt cô nói. &quot;Còn có lời nói ngọt ngào nào có sát thương hơn lời này chứ.&quot; Cô thân thiết ô lấy cánh tay anh giống như chim nhỏ nép vào người. Quan Chính Bình rút tay mình về ôm vai cô, đẩy xe hàng tiến về phía trước. &quot;Làm sao không cho em ôm?&quot; Cô giống như gấu koala coi cánh tay Quan Chính Bình thành thân cây mà ôm thật chặt. &quot;Anh thích ôm em.&quot; &quot;Không công bằng!&quot; Cô dừng bước chống hai tay lên hông: &quot;Tại sao mọi chuyện đều do anh định đoạt? Anh xem —— xe đẩy còn trống không đây này, đi siêu thị còn không tìm được niềm vui nữa...&quot; Tôn Gia Nhạc nói thầm sau đó ánh mắt phát sáng nhìn khu đồ uống lạnh: &quot;Em muốn uống cola!&quot; &quot;Trả về. dạ dày không tốt còn uống loại thức uống này, đợi lát nữa về nhà anh mua nước trái cây cho em.&quot; Anh giữ hông của cô kéo cô về bên người. &quot;Vậy em mua Yakult có được không, rất tốt cho tiêu hóa đó...&quot; Tôn Gia Nhạc ngoái đầu lại nhìn anh bộ dáng giống như là anh không đồng ý cô sẽ tức giận. &quot;Yakult trợ giúp tiêu hóa, nhưng...&quot; Anh còn chưa nói dứt lời cô đang mang một lốc Yakult và mấy hộp sữa vị khác nhau về. &quot;Sữa tươi socola rất tốt, em cũng thích sữa táo nữa.&quot; Cô hất cằm lên giống như khiêu chiến vậy. &quot;Sữa tươi tinh khiết thì có thể nhưng soocola thì không được.&quot; Quan Chính Bình nhìn cô đang phồng má sắp tức giận, anh suýt thì cười to vì dáng vẻ bây giờ của cô giống như một đứa bé vậy: &quot;Chỉ được hôm nay thôi đó.&quot; &quot;Ưm!&quot; Cô nhón chân lên hôn lên cằm anh một cái, sau đó kéo tay anh đến quầy bán đồ ngọt: &quot;Vậy chúng ta đi mua cafe với thạch hoa quả nữa...&quot; Quan Chính Bình cười đi theo cô, anh phát hiện ta từ khi gặp cô anh đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ nghiêm túc ngày xưa. Vì chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của cô thì anh sẽ vứt bỏ tất cả những nguyên tắc của mình. &quot;Em có muốn mua kem không? Anh nhớ mẹ anh rất thích nhãn hiệu này.&quot; Anh chỉ cái tủ lạnh bên cạnh nói. &quot;Quan Chính Bình.&quot; Cô vui vẻ vỗ vai Quan Chính // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462594.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462594.png" data-pagespeed-url-hash=2987403077 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>