Edit: Lily_Carlos Dù Tôn Gia Nhạc không quay đầu lại nhưng cô vẫn bị tiếng khóc nháo của Hoàng Lệ Văn làm mất tập chung, Cô đứng bên cạnh Quan Chính Bình nhỏ giọng nói: &quot;Cô ta thật sự rất quan tâm anh đấy...anh thật sự không muốn đến an ủi cô ta sao?&quot; &quot;Cô ta bị làm hư rồi, từ nhỏ cơm bưng đến tận miệng, không thiếu bất cứ thứ gì muốn thứ gì là có thứ đó. Anh càng không để ý đến cô ta cô ta càng cảm thấy không thoải mái, càng cảm thấy anh là chân mệnh thiên tử của cô ta.&quot; Anh trầm giọng nói. &quot;Cuộc đời của cô ta sao lại đơn giản đến vậy? Chẳng lẽ do bình thường em nghĩ quá nhiều hả?&quot; Tôn Gia Nhạc trợn tròn mắt cô đang không biết bản thân hay cô ta có suy nghĩ khác thường nữa. &quot;Vấn đề của cô ta là không biết tự chịu trách nhiệm với bản thân mình! Anh xứng đáng với từng phút anh bỏ ra, anh luôn dựa vào chính bản thân mình mà không cần nhờ vả đến người khác.&quot; Quan Chính Bình vừa nói vừa bước nhanh hơn, khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh thì bạn bè người thân ở xung quanh càng không dám lại gần. Tôn Gia Nhạc vội vàng nhìn mọi người mỉm cười ra hiệu là không có chuyện gì. &quot;Liệu ba mẹ cô ta có thể ở bên cạnh cô ta được bao lâu? Rồi sẽ có lúc mọi người đều đi thôi.&quot; Quan Chính Bình nói xong vừa cắn răng đi thật nhanh giống như muốn đạp cho Hoàng Lệ Văn một cái. Một tay Tôn Gia Nhạc bị anh kéo đi một tay thì kéo váy chạy chầm chậm bên cạnh Quan Chính Bình. Cô nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh là biết anh đang nhớ tới tình hình sức khỏe của mẹ Quan. Cô muốn an ủi anh ấy nhưng cô sợ sẽ làm cho bầu không khí thêm nặng nề, vì vậy cô ôm lấy cánh tay anh buộc anh phải đi chậm lại. &quot;Anh nói rất đúng, giống như tiếng lòng của em vậy. Nhưng mà chúng ta cứ đi nhanh như em đã đói đến mức không còn sức mà vỗ tay khen anh nữa. Nếu như anh không để ý chúng ta tìm ít đồ ăn lọt dạ trước sau đó tiếp tục chạy 5km nữa được không?&quot; Cô nhón chân lên vỗ vỗ vai anh thì thấy bờ vài của anh đã cứng như đá. Lúc này Quan Chính Bình mới nhớ tới cô đang mặc váy cưới và đi giày cao gót, anh cúi đầu nhìn cô —— Cô đang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ với anh. &quot;Cảm ơn.&quot; Quan Chính Bình giang hai cánh tay dùng sức ôm chặt cô. &quot;Không cần cảm ơn, em chỉ không muốn nhìn thấy anh vì người khác mà hành hạ bản thân mình, không đáng đâu.&quot; Cô nhẹ giọng nói. Anh gật đầu hít thở thật sau sau đó mới từ từ thu lại cơn giận của mình. &quot;Chúng ta đi mang một ít thức ăn về phòng ăn được không?&quot; Cô hỏi. Quan Chính Bình gật đầu, không nói thêm câu nào mà khoác vai cô đi đến bàn đồ ăn. Tôn Gia Nhạc nhìn thấy gương mặt vẫn lạnh giá của anh, cô giật nhẹ cánh tay anh nhòn chân lên rồi nói thầm vào tai anh: &quot;Anh có muốn vượt qua đêm tân hôn với một cô dâu ăn nhiều đến mức no căng hết cả bụng không?&quot; Bước chân của Quan Chính Bình hơi ngừng lại, đôi mắt đen lóe lên một tia chớp. &quot;Vô cùng vui lòng.&quot; Anh nói. Ngay sau đó, Quan Chính Bình bế cô đang đỏ mặt lên, ôm cô đến bên cạnh bàn thức ăn trong sự cổ vũ của mọi người sau đó lấy hai mâm thức ăn lớn rồi quay người về tân phòng. Vì vậy đêm tân hôn Tôn Gia Nhạc mở màn ngay trong lúc cô đang lấp đầy cái bụng. Đối với chuyện nam nữ kinh nghiệm của Tôn Gia Nhạc cũng không phong phú, vì vậy Quan Chính Bình thật sự để cô mở rộng tầm mắt, cuối cùng cô đã biết tại sao có người còn bị đắm chìn trong chuyện này không có cách kiềm chế. Lúc ở trên giường Quan Chính Bình đối với cô giống như diễn lại trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu nào đó vậy. Tôn Gia Nhạc nghĩ nếu màn triền miên này của họ được làm thành một bộ phim thì khi các cô gái xem nó sẽ bị sự nhiệt tình của anh ấy hòa tan thành nước. Ít nhết cô đã bị tan chảy hoàn toàn, cô còn chưa kịp phục hồi lại thì anh lại dùng sức làm cô tan chảy thêm lần nữa, một lần lại một lần, tan chảy hết làn này đến lần khác. (Lily_Carlos.) Sau một đêm vui vẻ Tôn Gia Nhạc tỉnh lại rất sớm vì đói bụng. Sau khi mở mắt cô lại theo bản năng duỗi lưng một cái. &quot;A!&quot; Tôn Gia Nhạc hét to một tiếng vì cô lại bị Quan Chính Bình kéo vào trong ngực. &quot;Em muốn chạy đi đâu?&quot; Quan Chính Bình nhắm hai mắt nhưng vẫn tìm được đúng đỉnh đầu của cô mà đặt cằm lên, bàn tay cũng bắt đầu xấu xa di chuyển trên người cô. &quot;Em đói bụng.&quot; Cô vẫn đang cố thích nghi với tình trạng thân mật của hai người hiện nay nên cả người cũng co rúm lại, nhưng cô lại bị anh mạnh mẽ kéo vào trong ngục, đụng chạm phải cơ bụng, còn có cái đó của anh... Vậy mà anh lại có phản ứng! Tôn Gia Nhạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quan Chính Bình, cô nhìn thấy những sợi tóc rối loạn trên trán anh, đôi mắt anh vẫn đang nhắm chặt nhưng chưa từng có dấu hiệu tỉnh lại thì mới hơi yên tâm. Cô có nghe đám đàn ông trên trường quay nói đàn ông khỏe mạnh thì sẽ có phản ứng lúc sáng sớm, cho nên cô cũng không ngạc nhiên. Dù sao, Quan Chính Bình vận đông suốt đêm như vậy thì có khi bây giờ anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi thôi. &quot;Anh buông em ra đi, em muốn đi tìm đồ ăn.&quot; Tôn Gia Nhạc nói. &quot;Sao em luôn kêu đói bụng thế?&quot; &quot;Bởi vì vận động quá nhiều chứ còn sao nữa.&quot; Cô kêu lên một tiếng lườm anh một cái. &quot;Sao anh lại có cảm giác chỉ có một mình anh vận động thôi mà?&quot; Anh nhướn mày mở mắt ra. Tôn Gia Nhạc nhìn đôi mắt vừa lười biếng vừa quyến rũ của anh, lồng ngực nhất thời có chút buồn bực nhưng vẫn nói: &quot;Anh đừng có nói linh tinh, em cũng có động...&quot; &quot;Thật sao?&quot; Quan Chính Bình lật người đặt cô dưới thân. ... Cô co lại trong lồng ngực anh, bởi vì vừa có chút kích tình mà nghẹn ngào không nói nên lời. Anh hôn lên đôi mắt của cô nhẹ // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462584.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3462584.png" data-pagespeed-url-hash=3062619090 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>