Vợ à, cưng...ngốc thật!
Chương 1
Cái gì? Hôn Ước? Hôn phu?
Chíp! Chíp! Chíp!
Tiếng những chú họa mi đang hót bên ngoài ô cửa sổ màu hồng nhạt, cái thứ tiếng dễ chịu ấy đánh thức mọi giác quan của con bé đang nằm trên giường . Nó bật dậy, mở cửa sổ ra đón khí trời mát rượi. Từng tia nắng vàng nhạt nhảy nhót trên thành cửa bằng gỗ sồi.
-What? Cái gì thế kia? - Đang ngắm trời, ngắm mây thì nó nhìn thấy trước cửa nhà mình có một hàng dài những người mặc áo đen, đeo kính râm trông rất oách - Ba! Mẹ!
-Gì vậy? - Mẹ nó ở dưới nhà nói vọng lên.
-Mẹ với ba lên phòng con mà nhìn nè! - Nó hét lớn.
Ba mẹ nó kéo nhau chạy lên thì thấy đứa con gái yêu dấu đang tròn mắt nhìn xuống dưới qua cửa sổ.
-Có chuyện gì mà trông con hốt hoảng thế? - Ba nó sốt sẳng hỏi.
-Ba! Mẹ! - Nó giật mình rồi chỉ ra phía ngoài - Hai người xem đi!
-Đâu? - Mẹ nó chạy lại, khi đã xác nhận được là ai thì thở dài và nhìn ba nó, nói - Đến rồi đó ông!
-Ai vậy ạ? - Ngu ngơ hỏi, nó hết nhìn ba rồi lại nhìn mẹ - Chẳng lẽ! Chẳng lẽ...!
-Chẳng lẽ cái gì? - Thấy nó ấp úng, mẹ nó hỏi.
-Ba mẹ quen... quen với O...Osama... Binladen...! - Nó rụt rè nói từng chữ.
-Osama này! - Mẹ nó nghe xong thì đánh vào đầu nó một cái - Binladen này! - Một cái cốc nữa nhưng đau hơn trước gấp mấy lần liền.
-Au! Sao mẹ lại đánh con! - Nó ôm cục u to trên đầu rồi hởi.
-Cho chừa cái tội nói năng bậy bạ! - Mẹ nó quát.
-Thôi! - Ba nó lên tiếng ngăn chặn cuộc ẩu đả của hai mẹ con, thở dài rồi tiếp - Con thay đồ đi rồi xuống dưới nhà tiếp khách!
-Dạ? - Nó tròn mắt - Khách nào ạ? 0 o 0
-Thay đồ đi! - Mẹ nó trừng mắt với nó.
-Vâng vâng! - Nó cuống lên.
Nhưng khi ba mẹ xuống rồi, bỏ lại nó vu vơ với cái mặt ngu ngơ như trái bơ, nó đành làm theo ‘lệnh’ của hai vị tiền bối.
-“Lạ thật! Cả nhà mình mới chuyển về đây mà sao lại có khách được nhỉ?” - Dòng suy nghĩ của nó miên man với rất nhiều dấu hỏi chấm to tổ chảng trên đầu.
Nó bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, xong ngồi trước gương để chải lại mái tóc ngắn quá vai hơi rối. Nó mở tủ và chọn cho mình một chiếc váy trắng, được điểm thêm bằng vải ren bên ngoài. Trên tóc cài thêm một chiếc nơ nhỏ màu hồng nhạt giữa đính một viên ngọc lấp lánh. Nó tự tin bước xuống dưới nhà, thấy một người phụ nữ tầm trung tuổi tức bằng ba mẹ nó đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện rất thân thiết.
-Con xuống đây! - Mẹ nó gọi.
-Dạ! - Nó chạy nhanh đến cạnh mẹ rồi hơi cúi đầu trước người phụ nữ kia - Dạ, cháu chào cô!
-Ừm, chào cháu! - Bà nhấp một ngụm trà rồi cười.
-Đây là cô Xuân Huyền! Người đã giúp ba mẹ rất nhiều trong lúc gặp khó khăn! - Ba nó giới thiệu.
-Vâng! - Nó gật đầu.
-Cũng nên bỏ qua cách gọi bằng cô! - Bà Xuân Huyền cười nhẹ - Gọi ta là mẹ được rồi!
-Ưm... - Nó chưa nhận thức được, đến khi tiếp thu xong thì trố mắt nhin bà Xuân Huyền - Dạ?
-À! - Mẹ nó kéo nó ngồi xuống - Hồi trước, ba mẹ và cô là bạn ở Nhật, xong khi qua Việt Nam thì hai gia đình có hứa là sau này sẽ làm sui gia với nhau nên...!
-Mẹ! - Nó nhìn mẹ khó hiểu - Con mới 17 tuổi mà!
-Nhưng ta đã chót hứa rồi! - Ba nó nói nhỏ.
-Bây giờ ta muốn nói đến chuyện hôn ước của con và con trai ta! - Bà Xuân Huyền lên tiếng.
-Dạ? Hôn... hôn ước? - Nó lắp bắp như gà mắc tóc nhưng nó hiểu ba mẹ nó chứ, họ cũng chỉ vì giữ lời hứa nhưng như thế thì khác gì đem bán con cho rồi.
-Ừm! - Gật đầu, bà Xuân Huyền nói tiếp - Hôm nay ta qua đây đón con về gặp thằng con trai của ta!
-Nhưng... cô ơi! - Nó gãi đầu gãi tai - Cháu... cháu có thể xin một điều được không...?
-Ừm, cháu cứ nói! - Bà Xuân Huyền gật đầu.
-Nếu cháu và con cô không hợp thì hủy được không ạ...? - Nó muốn thử xem tên đó là ai mà lại xui xẻo đến đi làm vợ hắn, mà không phải nói là hôn thê mới đúng, nó nghĩ thầm - “Ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời!”
-Ta sẽ xem xét lại sau, được chứ? - Suy nghĩ hồi lâu, bà Xuân Huyền quyết định.
-Dạ! - Nó cười - Cháu cảm ơn cô!
-Bây giờ ta đi được rồi chứ? - Bà nói tiếp.
-Vâng! - Nó trả lời - Để cháu lấy đồ đã ạ!
-Khỏi cần! Ta sẽ bảo người đưa đến sau! - Bà Xuân Huyền xua tay.
-Con thực sự muốn đi không? - Ba mẹ nó hỏi.
-Không sao đâu ba mẹ! - Nó nháy mắt - Con biết phải làm gì mà! Hì...
-Cô có thể cho cháu nó thỉng thoảng về chơi với chúng tôi, được không? - Mẹ nó nhìn con, lòng thấy đau quặn.
-Ừm! Không vấn đề gì! - Bà Xuân Huyền như nhớ ra điều gì, nói - Cháu cũng phải chuyển về trường con trai ta luôn đó!
-Dạ? - Nó tròn mắt rồi cúi đầu - Vâng! Cháu biết!
-Chúng ta đi thôi! - Bà Xuân Huyền gọi.
-Vâng! - Nó cúi gập người - Con chào ba mẹ, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe đó!
-Con cũng vậy nhé! - Mẹ nó khóc, nhìn đứa con của mình.
Nó chạy đi, vẫy tay tạm biệt ba mẹ, cố gắng không để rơi nước mắt. Leo lên chiếc xe ô tô màu đen sang trọng cùng bà Xuân Huyền, nó nhìn mãi bóng dáng của ba của mẹ như muốn khắc sâu trong lòng.
-“Khóc không làm được gì cả! Bây giờ ta sẽ quyết tâm đánh bại tên hôn phu hôn phung gì gì đó để được về nhà với ba mẹ!” - Nó an ủi bản thân và trong đầu bắt đầu lập ra những kế hoạch tinh vi con gà ri.
Trên chiếc xe limo màu đen sáng loáng, mang một vẻ cao quý, sang trọng thì cô gái ngồi trên đó có khuôn mặt đẹp tựa như đóa hoa trong nắng sớm dịu nhẹ lại phảng phất một nỗi buồn... buồn vì xa mẹ... buồn vì xa ba... buồn vì phải xa ngôi nhà đã gắn bó được mấy năm... Nó buồn, rất buồn.
-Cháu không khỏe ở đâu à? - Bà Xuân Huyền đưa tay sờ lên trán nó, bàn tay bà lạnh buốt chạm vao trán nó hơi nóng.
-Dạ...! Cháu... cháu không sao hết! - Nó hơi giật mình, cười xuề xòa.
-Ừm! - Nụ cười hiền của bà Xuân Huyền làm nó cũng vơi bớt đi nỗi nhớ gia đình, ở bà có một vẻ gì đó thân thiện và gần gũi với nó. Có lẽ, nó thấy quý bà rồi, như tình cảm một đứa con dành cho mẹ của mình vậy!
Hai người im lặng, không ai nói một câu nào cả.
-À! Ta chưa biết tên cháu là gì? - Bỗng, bà Xuân Huyền phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó.
-Dạ? - Nó nhìn bà.
-Cho dễ xưng hô thôi! - Bà mỉm cười thật dịu dàng.
-Tên cháu là Gek... - Nó đang trả lời thì dừng lại, nó không muốn nói ra cái tên ấy - À, không! Là Thúy Quỳnh ạ!
-Thúy Quỳnh? - Bà nhẩm lại, đôi môi mấp máy.
-Dạ! - Nó cười rồi giải thích - Vì ba và mẹ cháu quen nhau tại một vườn hoa, xung quanh đó là cả một vùng trời bát ngát hoa quỳnh trắng nở rộ!
-Ba, mẹ cháu đặt tên con rất đúng! - Bà Xuân Huyền nhìn nó - Cháu thực sự rất đẹp!
-Hì! - Nó cúi đầu - Cháu cũng bình thường như bao bạn cùng trang lứa khác thôi ạ!
Bà cười, nhìn đứa con gái trước mặt, nếu thằng con trai của bà gục ngã trước đóa hoa quỳnh này thì tốt biết mấy. Con bé vừa tốt bụng lại đẹp, bà thấy quáy nó từ cái nhìn đầu.
-Mà cô ơi! - Nó kéo tay áo bà Xuân Huyền.
-Hả? - Bà Xuân Huyền trả lời - Có chuyện gì sao cháu?
-Con... con trai cô! - Nó ấp úng - Tên là... là... gì vậy... ạ?
-Haha! - Bà bật cười, nhìn “con dâu tương lai” của mình mà thấy vui sướng - Cháu không cần phải úp úp mở mở như vậy làm chi cho khổ!
-Dạ? - Mặt nó đỏ ửng, trái cà chua phải gọi bằng... cụ, bởi chưa bao giờ nó lại đi hỏi tên một thằng con trai bao giờ cả. Nghĩ gì thì cũng thấy nhục nhã quá!
-Con trai ta tên là Hoàng Thái! - Bà cười rồi trả lời.
-Hoàng Thái? - Nó hơi sửng sốt, không thể ngờ là tên “hôn phu” của nó lại nghe hay đến vậy.
-Ừm! - Bà Xuân Huyền hỏi nó - Hay đúng không?
-Dạ...? À... ừm... - Nó hơi gật đầu - Quả thật... là rất hay ạ!
-Ừ! Nhưng cháu cứ đợi đến khi gặp nó đi, sẽ có bất ngờ thú vị hơn đó! - Bà cười... gian.
-Cô? Sao ạ? - Nó nhìn bà Xuân Huyền một cách khó hiểu rồi hỏi nhanh.
-Cháu sẽ thích nó thôi! - Bà lại cười nhưng lần này nhiều khí sặc mùi gian tà hơn.
-Thích ạ! - Nó cố hỏi thêm.
-À! - Bà Xuân Huyền quay ra phía cửa xe rồi kéo tay nó - Đến nhà ta rồi đó! Xuống mau nào!
-À, dạ vâng ạ! 0 Nó theo bà xuống xe.
Nó thực nự bất ngờ trước căn biệt thự trước mặt, có lẽ là nó đang mơ vì nơi này... quá đẹp. Nhưng màu sơn xanh màu rêu tạo nên vẻ cũ kĩ nhưng khá bí ẩn cho ngôi biệt thự. Cánh cửa mạ vàng chói lóa trông không khác cung điện là mấy. Sơ qua thì nơi đây được xây theo công trình kiến trúc phong kiến nên mới đậm phong cách cổ xưa như vầy.
-Đẹp quá! - Nó thốt lên trong vui sướng.
-Cảm ơn cháu! - Bà Xuân Huyền cười vui.
-Dù là công trình theo kiểu phong kiến nhưng cũng không làm mất đi vẻ trang trọng và sự bí ẩn của ngôi nhà! Chưa kể, rằng đây là một ví trí khá tốt khi xung quanh được trang trí thêm bằng màu xanh của thực vật, hoa, cây, cỏ thật sống động! - Đưa ra nhận xét, nó nhìn quanh không ngớt lời khen.
-Cháu thích nơi này lắm sao? - Bà hỏi nó, lòng rạo rực niềm sung sướng.
-Dạ! - Nó gật gật đầu mấy cái rồi nói - Cháu rất rất rất thích nơi đây là đằng khác đó ạ!
-Ừm, vậy là tốt rồi! - Thở phào nhẹ nhõm, bà Xuân Huyền chỉ lo răng “con dâu tương lai” không thích những nơi cổ hủ mà phải là những thứ sang trọng và hiện đại như mấy đứa con gái thời nay.
-Đẹp quá à! - Nó vẫn hét lên trong niềm sung sướng, dù có mơ thì nó cũng chẳng chẳng dám mà chiêm bao đến những cái thứ đắt tiền thế này, không ngờ là hôm nay lại được chứng kiến tận mắt.
Rầm...!
Nó mải chạy nhảy mà... đâm ngay vào cột nhà.
-Quỳnh, cháu có sao không? - Bà Xuân Huyền chạy lại, giọng hoảng hốt, lo lắng.
-Cô, cô ơi! - Đầu nó oang oang lên - Nhiều... nhiều sao quá à!
-Này! - Bà hét, lay lay nó.
-Dạ, ôi! Đầu cháu! - Nó tỉnh ra, ôm đầu kèm cục u thứ hai trong ngày.
-Haiz!- Bà Xuân Huyền thở dài rồi nhắc nhở - Lần sau đi thì nhớ phải chú ý trước sau! Nghe không?
-Dạ! - Nó cười.
-Nào, chúng ta vào thôi! - Bà dìu nó vào trong nhà!
Trong căn biệt thự tựa tòa lâu đài...
-HOÀNG THÁI! CON ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
90 chương
63 chương
15 chương
48 chương
10 chương