Vẫn là nắng cuối trời
Chương 14
Cuối cùng sau một hồi im lặng, bà Lan nhìn chồng bằng ánh mắt khó hiểu. Thái độ của ông cho bà thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến ông.
- Ông có biết cô ta nói gì không vậy?
- Tôi ...
Tuyết Trinh phá lên cười:
- Ông không thể nói được à? Vậy để tôi nói cho nhé! Bà biết Trần Cẩm Tú chứ?
- Người đàn bà đó ...
- Là mẹ tôi! Là người đàn bà đáng thương đã bị bà cướp mất chồng một cách trắng trợn!!! - Ánh mắt Tuyết Trinh chứa đầy nỗi hận thù
- Cô điên à? Cô đang nói gì vậy? Là Cẩm Tú cứ đi theo chồng tôi dù ông ấy không chấp nhận. Chính tôi đã phải đứng ra thu xếp người đàn bà trơ trẽn đó!!!!
- Trơ trẽn? HAHA. Bà có biết như thế nào là trơ trẽn không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đứa con trai cả của bà còn kém tôi 1 tuổi ... Năm xưa ông ta hứa yêu thương mẹ tôi suôt đời, vậy mà khi tôi chuẩn bị chào đời thì ông ta lại rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm để lấy bà HAHAHA ...
Lúc này Mỹ Ngọc mới lên tiếng
- Nói vậy không lẽ cô là con của bố tôi?
- Không, không phải, Mỹ Ngọc mau đuổi cô ta ra khỏi nhà.... mẹ không muốn nghe thêm gì nữa!
Tuyết Trinh không hề quan tâm đến bà Lan. Vẫn tiếp tục nói
- 20 năm trước, khi tôi lên 8 tuổi, ông ta đã tìm đến và đưa cho mẹ tôi một khoản tiền lớn, muốn chúng tôi qua nước ngoài sinh sống. Mẹ tôi vì quá yêu ông ta nên mới cầu xin được ở lại. Nào ngờ ông ta lại quá vô tình. Và cả bà nữa, chính bà đã đẩy mẹ tôi tới chỗ chết ...
Tuyết Trinh bỗng lặng đi trong nước mắt. Có lẽ nhắc lại quá khứ khiến cô ta đau lòng. Luôn xuất hiện với vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, có ai ngờ được Tuyết Trinh lại có lúc mong manh như thế này.
- Đừng nói nữa. Mỹ Ngọc đưa mẹ lên phòng. Còn con mau rời khỏi đây!
- Ông lấy tư cách gì mà gọi tôi là con? Không phải ông đã rất hả hê trước cái chết của mẹ tôi đó sao? Cả nhà các người không phải rất hạnh phúc khi mà mẹ tôi qua đời đó sao? Tôi nhất định sẽ khiến ông phải mất tất cả.
Tuyết Trinh quay lưng bước về phía cổng. Cô gạt nhanh nước mắt rồi quay lại nhìn Mỹ Ngọc
- Cả cô! Tôi sẽ cho cô hiểu cảm giác của tôi!
-------
Bà Lan tỉnh dậy sau một ngày ngủ mê man. Cơn đau đầu phút chốc ập đến khiến bà vô cùng mệt mỏi. Bà khẽ xoay người ngồi dậy, bắt gặp ánh mắt lo sợ xen lẫn đau thương của Mỹ Ngọc.
- Mẹ... mẹ còn mệt không? Con lo cho mẹ quá.
- Con à, chuyện này là sao vậy? Là mẹ mơ phải không? Là ác mộng phải không?
Cô nhẹ nhàng ôm lấy mẹ. Cô cứ nghĩ mình đang chịu quá nhiều đau khổ, nhưng thật ra mẹ cô còn đáng thương hơn rất nhiều. Mẹ cô đã quá sốc mà ngất đi, cô làm sao dám nhắc lại chuyện đó một lần nữa.
- Là giấc mơ.... là giấc mơ thôi mẹ à. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi! Con lấy cháo cho mẹ nhé....
Mỹ Ngọc vừa khép cửa phòng lại bắt gặp bố cô đang đi đi lại lại ngoài hành lang.
- Bố có muốn giải thích gì không?
- Con à, con phải tin bố. Tất cả chỉ là sai lầm của tuổi trẻ. Bố chỉ nghĩ không cần thiết phải nhắc tới chứ không cố ý giấu mẹ con.
- Con hiểu rồi. Đừng nói nữa! Con đi lấy chút đồ ăn cho mẹ.
- Mỹ Ngọc ... mẹ con sao rồi?
- Tốt nhất bố đừng để mẹ thấy bố, mẹ nhất thời không tự chủ được cảm xúc, sẽ lớn chuyện ...
Cô bước nhanh xuống phòng bếp. Cô sợ cái không khí ngột ngạt của giá đình cô bây giờ. Cô luôn nghĩ bố cô là người tốt nhất, nhưng nào ngờ ông cũng dối trá như những người đàn ông khác. Sự giả dối làm cô thấy khinh bỉ.
Chỉ còn lại mình bố cô đứng ngoài cửa phòng. Ông muốn gõ cửa, muốn xin lỗi vợ nhưng những lời con gái nói khiến ông không thể. Ông có lỗi với bà, với con gái, với Tuyết Trinh và với cả Cẩm Tú. Nếu như ngày đó ông không bỏ rơi Cẩm Tú, nếu ông không bị danh lợi làm mất đi lí trí thì bây giờ đâu có ai phải đau lòng. Dù là ông quyết định lấy Tuyết Lan vì công ty, nhưng không thể không công nhận tình cảm của ông dành cho bà ngày một lớn hơn. Gía như ông đừng tìm đến Cẩm Tú, giá như không có những lần vụng trộm qua lại thì vợ ông cũng vĩnh viễn không bao giờ tìm gặp Cẩm Tú. Ông lặng thing với nỗi buồn. Ông không biết phải làm sao mới có thể khiến mọi thứ quay về như lúc xưa....
Tất cả mọi sai lầm đều vì tuổi trẻ quá bồng bột. Qúa khứ cứ lần lượt kéo về dày vò hiện tại. Ai rồi cũng phải trả giá. Chỉ là về sau cùng thì cái giá quá đắt, khiến lương tâm không thoát khỏi day dứt khôn nguôi. Ai cũng như ai, chỉ ước rằng lúc đó ta đừng làm như thế.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
23 chương
32 chương
44 chương
21 chương
11 chương