Vinh Khô Hoa Niên
Chương 2 : Mạch thượng thu vũ
Vinh Khô lại thành kẻ lưu lạc.
Hắn ở lãnh cung cùng Thu nương sống nương tựa lẫn nhau năm năm, cứ tưởng có thể như vậy bình bình đạm đạm mà lớn lên, lại gặp phải thiên tai – địa chấn.
Lãnh cung sụp đổ, mẫu phi vong mạng.
Hắn may mắn ống sót, từ trong đống hoang tàn đi ra. Khi đó, hoàng đế cùng phi tử, hoàng tử trong cùng đều đã dời đi.
Đế đô một thời nay chỉ còn là thành thị bình thường. Nghe nói trước lúc động đất xảy ra, hoàng đế đã chuẩn bị chu đáo việc dời đô. Ngay thời điểm động đất phát sinh, những người thuộc hoàng gia hầu hết đều đã rời đi, chẳng kẻ nào bị liên lụy.
Vinh Khô tìm được đường sống trong lối chết, mái tường đại viện từng ngăn trở tự do của hắn cũng đã bị hủy đi bảy tám phần.
Hắn đã hoàn toàn tự do… nhưng lại chợt giật mình phát hiện, mình chẳng có chỗ nào để đi.
Không phụ mẫu, hắn chẳng qua chỉ là một hài tử năm tuổi.
Thú thực cũng không phải là không đau lòng.
Vinh Khô trú ngụ tại những lều cỏ ở ngoại haành, chịu đói khát cùng rét lạnh, trong đầu chứa chấp mê mang. Lãnh cung tuy có điểm kềm nén nhưng mà… hắn đã dần xem nơi đó như “nhà” mình, ít nhất lúc đó, thiên hạ này vẫn còn có chỗ cho hắn dung thân.
Lãnh cung không còn, hắn bây giờ không có nơi để về.
Những xúc cảm suy sụp rất nhanh đều được vứt lại đằng sau. Vinh Khô xoa xoa hai tay, cảm giác như trở về với kiếp trước, lúc đó cũng chỉ mỗi một suy nghĩ làm cách nào để sống sót.
Mái nhà rách nát trong một lúc không chịu nổi áp lực, gỗ mục bên trên lại ầm ầm rơi xuống, suýt chút đã đổ lên người Vinh Khô. Hắn lập tức bừng tĩnh, ngơ ngác nhìn đôi chân ướt đãm do mưa.
Đêm cuối thu, trời rất lạnh. Vinh Khô đảo mắt nhìn ngôi nhà dột nát, thấy không có chỗ nào nương mình nữa, đành cuộn tròn thân thể, tận lực rút vào tránh mưa rơi xuống.
Cơn buồn ngủ ban đầu cũng dần tiêu tán từ lúc nào. Hắn nhìn từng đợt mưa dày đặc tụ lại thành vũng nước trước mặt đến xuất thần, từng tầng bọt nước văng tung tóe.
Lúc này hắn có cảm giác như mình vẫn còn ở trong mộng. Cái gì chuyển thế, cái gì hoàng tử… Ngay lúc này đây, hắn nên trốn đến nơi âm u nào đó của chốn thành thị phồn hoa, tận lực tìm kiếm một con đường sống, hoặc là nằm ở nơi cũ nát này, chịu đựng cơn đau đớn toàn thân, chờ đợi sinh mạng dần kiệt quệ.
Đủ loại ý niệm trong đầu, chớp mắt trôi qua liền biến mất.
Vinh Khô thở nhẹ một hơi, gắng gượng thân thể khó chịu đi ra ngoài. Bụng rỗng sôi lên thành tiếng, hắn vô thức lấy tay đặt lên trên dạ dày, càng nhìn vào bóng đêm càng cảm thấy mê mang, buộc bản thân nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ đi… như vậy sẽ không cảm thấy đói khát, sẽ không thấy rét lạnh nữa.
● ● ●
Vận khí hôm nay của hắn không tệ.
Hắn ở hàng bán bánh bao của Trương đại gia giúp đỡ một ngày, đại gia cho hắn vài cái bánh bao. Suốt mấy ngày nay, lần đầu tiên hắn có cảm giác no bụng.
Vinh Khô ngồi xổm gần bờ sông giặt giũ y phục, nhìn bóng người trong nước lặng im lay động nở nụ cười.
Vừa giặt y phục, hắn vừa tự hỏi bản thân nên đi nơi nào. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại bản thân chỉ mới năm tuổi, rất nhiều chuyện nhìn được nhưng không làm được, trong nhất thời cũng không có chủ ý. Dù là làm công giúp người ta, cũng chỉ có Trương đại gia có lòng hảo tâm tốt bụng đồng ý thi thoảng cho hắn giúp đỡ một chút.
Chỉ có thể đi từng bước từng bước.
Nơi Mạn Thành dần khôi phục một chút sức sống, Vinh Khô trú ở hàng bánh bao, nghe ngóng động tĩnh từ những người xung quanh, ngợi khen hoàng đế anh minh lại ân đức, cảm giác như nghe chuyện xưa của người không liên quan đến mình.
Hoàng đế và hắn, vốn là không có quan hệ…
Về sau hắn không chú ý gì đến chuêện của hoàng đế nữa, tự mình dùng hai bàn tay nhỏ bé, cố gắng hết lòng làm việc. Trương đại gia kỳ thật không cần người giúp, vốn dĩ thấy hắn đáng thương nên cho vài cái bánh bao. Nhưng về sau thấy Vinh Khô quả thật chịu khó, việc buôn bán ít nhiều cũng cần giúp, nên chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Vì thế vào lúc đêm xuống, Vinh Khô cũng có nơi đề về. Trương đại gia chung quy cũng có lòng, để Vinh Khô ngủ trong nhà bếp. Tuy không có giường đàng hoàng nhưng ít ra cũng không cần lo lắng mưa to gió lớn.
● ● ●
Quen biết Phó Hòa Cẩn cũng thực tình cờ.
Sau một năm phát triển, Mạn Thành tuy không so bằng với đế đô thời điểm phồn hoa ngày trước, nhưng cũng coi như tràn trề sức sống. Khi đó, Trương đại gia đang chuẩn bị dọn đi nơi khác, hàng bánh bao cũng dẹp đi.
Vinh Khô một thân lang thang nơi phố phường phồn hoa, cảm thấy một trận mê mang. Một khi Trương đại gia rời đi rồi, coi như hắn lại trở về tháng ngày lưu lạc trước đây.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong đầu hắn kỳ thật lại thản nhiên, bình tĩnh. Vô luận thế nào, trời cũng không tuyệt đường người.
Đi qua góc đường, định bụng tránh đi lưu manh trên đường, lại thấy một hài đồng bị bọn họ bao vây đang kêu la nhốn nháo. Hắn không phải tò mò, nhưng lại núp ở sau tường, chờ đám người kia đi.
Nếu muốn sống sót, tốt nhất đừng bao giờ nhúng tay vào việc không liên quan đến mình. Hơn nữa người như hắn, căn bản là không có tư cách nhúng tay vào chuyện thiên hạ.
Đám người lưu manh đi rồi, Vinh Khô vốn tính rời đi nhưng lại có chút do dự. Nhìn bộ dáng tiểu công tử vận hoa phục ngồi trong góc tường khóc lóc thê thảm như vậy, cảm thấy có chút mềm lòng.
Buông tiếng thở dài, hắn bước đến gần… dù gì cũng chỉ là một hài tử.
Khi đó hắn lại không ngờ được, từ nay về sau lại bị hài tử này quấn lấy.
Phó Hòa Cẩn, hài tử duy nhất của tân nhậm tri phủ. Hôm đó lén chuồn ra khỏi phủ, thất lạc hạ nhân, bất cẩn lại gặp đám lưu manh kia.
Đến nơi này đã hơn một năm, thượng hạ Mạn Thành Vinh Khô đều đã qua, đương nhiên quen thuộc như lòng bàn tay, dễ dàng mang Phó Hòa Cẩn trở về Phó phủ. Sau lần đó, tiểu tử Phó gia liền quấn lấy hắn.
“Vinh Khô, hôm nay ta học được một thủ thi…”
“Vinh Khô, ta họa tranh nè…”
“Vinh Khô…”
Hài tử kia cứ hết hô “Vinh Khô” lại gọi “Vinh Khô”, khiến Vinh Khô có đôi chút khổ não cũng bất giác cảm thấy thư thái mỉm cười. Kiếp trước lẫn kiếp này hắn chưa từng có được bằng hữu nào, tuy là đã quen nhưng đôi lúc cũng cảm thấy có điểm tịch mịch.
Phó Hòa Cẩn có lẽ cũng như hắn, theo phụ thân từ kinh thành đến nơi này, tính cách y lại có chỗ cả ngại, hơn nữa cũng hiếm có cơ hội quen biết bằng hữu.
Nhìn hài tử be bé thấp thoáng trước mắt, trong lòng Vinh Khô cũng có chút vui vẻ.
Trương đại gia cuối cùng cũng phải đi, đến nhà nhi tử ở phương Nam. Vinh Khô lại một lần nữa không có chỗ về. Tiểu công tử Phó gia sau khi biết chuyện, liền vô tư bảo sẽ mang hắn đến Phó phủ.
Vinh Khô vốn cứ tưởng đó chỉ là lời đùa của hài tử.
Ngày ấy khi gia đinh Phó phủ bảo Tri phủ đại nhân muốn gặp mặt, hắn mới lờ mờ minh bạch. Trương đại gia cũng vui mừng, miệng bảo không muốn hắn đi, còn bảo nếu hắn không được nhận sẽ mang theo hắn rời đi cùng.
Theo gia đinh vào Phó phủ, Vinh Khô gặp được Phó đại nhân.
Thế là, từ lúc đó hắn trở thành thư đồng của Phó Hòa Cẩn.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
49 chương
10 chương
209 chương
18 chương
25 chương