Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?
Chương 37 : Bắt cóc
Là Hoắc Hạo. Anh ấy đã trở về.
Hoắc Hạo chậm rãi bước về phía Băng Nghi, chút ánh nắng của buổi chiều chiếu xuống thân hình cao ráo ấy, anh lạnh lùng không giống như anh của năm đó nữa.
Băng Nghi đang ngồi ở trên giường, cơ thể nàng bị trối chặt. Ánh mắt nàng đăm chiêu nhìn Hoắc Hạo đang bước tới cạnh giường, rồi ngồi xuống.
Băng Nghi rung người, nàng theo bản năng gọi tên anh.
- " Hoắc Hạo ".
Hoắc Hạo mỉm cười nhẹ, nụ cười của anh cũng không giống lúc trước. Anh thay đổi rồi.
- " tôi tưởng em quên tôi rồi chứ? ". Anh lãm đạm nói.
- " tại sao anh bắt cóc tôi ". Băng Nghi hỏi.
- " là em tự lên xe, không phải tôi bắt cóc ". Anh lạnh lùng trả lời.
Băng Nghi chợt nhớ lại, không đúng, là nàng không nghi ngờ mà bước lên xe mới đúng. Nàng cũng thật bất cẩn, đáng ra phải nhận biết sớm hơn người đàn ông kia không phải là người của Tần Khuynh Dương. Trước đây nếu có bận thì Tần Khuynh Dương cũng gọi *Thiên đến đón nàng, chứ không bao giờ gọi người khác.
* Thiên: thuộc hạ thân cận của Tần Khuynh Dương.
- " nhớ ra rồi à. ". Hoắc Hạo đưa tay vuốt tóc Băng Nghi nhưng nàng né tránh. -" sợ à? ". Anh lạnh lùng nói.
- " mau thả tôi ra ". Băng Nghi bình tỉnh nói.
- " em rất bình tỉnh, không hổ danh là con gái của Lạc Vĩnh ". Hoắc Hạo nói chậm từng chữ như muốn nhắc lại chuyện khi xưa.
- " rốt cuộc anh muốn gì? ". Băng Nghi lại cố gắng trấn an bản thân hỏi anh một lần nữa.
- " không có gì, chỉ là tôi nhớ em quá thôi, cũng lâu rồi nhỉ, hơn 1 năm rồi, tôi không gặp em ". Nói rồi Hoắc Hạo dùng bàn tay sờ trên mặt Băng Nghi rồi từ từ dọc xuống.
- " đủ rồi, tránh xa tôi ra ". Băng Nghi bấy giờ sợ hãi, nàng tránh né bàn tay Hoắc Hạo rồi thét lớn.
- " em sợ sao? ". Anh lạnh lùng nói. -" lúc tôi ở dưới nhà em quỳ gối bất chấp trời mưa để cầu xin em, em có nghĩ lúc đó tôi cũng sợ hãi lắm không? ". Hoắc Hạo dùng sức bóp cằm Băng Nghi rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Anh cậy mở hàm răng nàng ra, chiếc lưỡi đinh hương thò vào quấn quýt lưỡi nàng, mạnh mẽ hung hăng hôn nàng như muốn hòa vào nàng.
Băng Nghi sợ hãi hành động của Hoắc Hạo, nàng dùng sức cắn lưỡi anh. Cảm thấy được tiếng kêu nhẹ của anh, sau đó anh môi anh rời khỏi môi nàng.
Hoắc Hạo không ngờ rằng Băng Nghi sẽ cắn lưỡi mình, anh vội kết thúc nụ hôn trong khi miệng vẫn còn máu lưu lại. Anh giận dữ gầm lên.
- " em dám cắn tôi ".
- " tránh xa, đồ biến thái, tôi quả thật nhìn lầm anh ". Băng Nghi mặc kệ tất cả thét vào mặt Hoắc Hạo.
Hoắc Hạo đứng dậy, chỉ thấy trên môi anh có nụ cười khinh bỉ.
- " nói đúng hơn là tôi nhìn lầm em, em cũng biết tôi yêu em thế nào, vậy mà em đem tình cảm của tôi ra đùa bợt, lợi dụng ".
- " tôi không cố ý lợi dụng tình cảm của anh, nếu không dùng cách đó, tôi sẽ không bắt được Hoắc Khang ". Băng Nghi bình tĩnh nói.
- " cho dù cha tôi có gây ra tội ác lớn cỡ nào, ông vẫn là cha tôi. Cho dù tôi hận ông cỡ nào, ông vẫn là cha tôi. Tôi biết năm xưa cha tôi có lỗi với mẹ em, nhưng đó là chuyện của người lớn rồi, tất cả đã qua rồi. Em không thể vì thế mà đem tình cảm tận xương tủy của tôi ra lợi dụng được ". Hoắc Hạo lớn tiếng nói, trong âm thanh của anh nghe được sự đau khổ và nghẹn ngào. -" em có biết, khi tôi biết được em là con gái của Lạc Vĩnh, tôi đã đau khổ thế nào không, tôi đã tự trấn an lòng mình rằng tôi không phải là anh trai của em. Khi tôi hỏi cha về mọi chuyện, tôi biết tôi không phải anh trai của em, tôi mới an lòng. Nhưng sau đó thì sao, tôi biết được Tần Khuynh Dương là chồng của em, thế giới của tôi gần như sụp đổ. Tôi đã từng trách mình tại sao lại yêu em như vậy, tại sao lại dễ dàng bị em lừa gạt như vậy. Lòng tôi đau lắm em biết không? ".
Băng Nghi im lặng nghe Hoắc Hạo nói, trái tim nàng quặn lên từng cơn đau nhối. Là nàng có lỗi với anh, nếu năm đó nàng không lợi dụng tình cảm của anh thì đã không đến nông nổi như bây giờ.
Khi Hoắc Hạo nói hết. Căn phòng lại im lặng như vẻ vốn có của nó, im lặng đến mức nghe được nhịp tim và hơi thở của đối phương, thấu được cả nổi đau của đối phương.
- " tôi xin lỗi ". Băng Nghi nhẹ nhàng nói ra, nước mắt nàng cũng theo câu nói mà rơi xuống.
- ------
Bên phía Tần Gia.
Sau khi Tần Khuynh Dương biết Băng Nghi bị bắt cóc. Hắn gần như nổi điên, hắn triệu tập hắc đạo lại, tìm mọi cách tìm kiếm được Băng Nghi.
Khoảnh khắc hắn nghe được tin Băng Nghi bị bắt. Tim hắn gần như ngừng đập, tan nát cõi lòng, nổi đau lang tỏa ra khóe mắt, hắn đã khóc. Người phụ nữ hắn yêu thương đang bị bắt cóc không rõ tình hình ra sao, mà hắn lại không tìm được tin tức của nàng dù hắn đã huy động đến cảnh sát. Hắn cảm thấy mình lúc này thật bất lực.
- " Cố Thiên Vũ, cậu giúp tôi tìm Băng Nghi, làm ơn ". Tần Khuynh Dương ngồi đối diện Cố Thiên Vũ, hắn kìm nén cơn đau thương và tức giận để khẩn cầu người bạn Cố Thiên Vũ này giúp.
Không phải Cố Thiên Vũ không giúp, mà kì thật hiện giờ hắn cũng rời khỏi hắc đạo, đương nhiên chỉ cần hắn muốn tìm người thì dù ở đâu cũng tìm được. Chỉ là bây giờ một chút thông tin của vợ Tần Khuynh Dương cũng không có, thì làm sao mà tìm.
- " cậu bình tĩnh đã, tôi đã cử người đi tìm rồi, có lẽ nhanh chóng sẽ có tin tức thôi ". Cố Thiên Vũ nghiêm túc nói.
- " làm sao tôi có thể bình tĩnh được, vợ tôi cả tin tức còn không có, bảo tôi bình tĩnh thế nào đây ". Tần Khuynh Dương tức giận gầm lên, hắn lật đổ chiếc bàn làm việc cạnh hắn.
- " tôi biết cậu đang tức giận và lo lắng, nhưng hãy chờ đã, việc của chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ thôi ". Cố Thiên Vũ trấn an Tần Khuynh Dương.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là của Cố Thiên Vũ.
- " có chuyện gì không em ". Cố Thiên Vuc bắt máy.
Đầu dây bên kia là Lâm Nguyệt Y.
- " em định vị được chỗ của Băng Nghi rồi ".
Trước đây Lâm Nguyệt Y từng tặng cho Băng Nghi đôi bông tai, vì cô nghĩ Băng Nghi là con gái của Lạc Vĩnh, nguy hiểm luôn luôn rình rập Băng Nghi, nên Lâm Nguyệt Y đã tìm thợ công nghệ thông tin giỏi nhất để làm ra đôi bông tai cho Băng Nghi. Lúc này khi nghĩ lại, Lâm Nguyệt Y thấy quyết định tặng đôi bông tai cho Băng Nghi là quyết định đúng đắn.
- " được, anh biết rồi, gửi vị trí cho anh ".
Cố Thiên Vũ quay sang Tần Khuynh Dương nói -" này, vợ tôi định vị được chỗ vợ cậu rồi ".
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
52 chương
75 chương
18 chương