Vĩnh Hằng Chí Tôn
Chương 7 : Dương Kỳ
Dịch giả: rolland
Lý Tiểu Điệp nhất thời phản ứng không kịp, cả người đứng đờ ra đó.
Sắc mặt của Lý Phù Trần thì âm trầm, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đoạt Thủ Liên.
- Quan Mị.
Trong tầm mắt của hắn, là một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy đỏ, vùng chân mày giống Quan Tuyết mấy phần, nhưng khác với Quan Tuyết cao ngạo, nàng có vẻ quyến rũ và điêu ngoa, chính là đường muội của Quan Tuyết, Quan Mị.
- Quan Mị, cái Thủ Liên này chúng ta đã mua, phiền ngươi trả lại cho nàng.
Lý Phù Trần trầm giọng nói, đối với Quan Mị mà nói, cái Thủ Liên này chỉ đơn thuần là vật trang sức. Nhưng đối với Lý Tiểu Điệp, nó có ý nghĩa quan trọng hơn rất nhiều.
Quan Mị không quan tâm, nói:
- Bao nhiêu kim tệ, ta trả thêm kim tệ bồi thường cho ngươi, Lý gia ngươi không phải là muốn chiếm tiện nghi sao?
- Lý gia ta muốn chiếm tiện nghi?
Sắc mặt của Lý Phù Trần càng âm trầm.
Người của Quan gia, rất vô sỉ. Sau khi từ hôn, vì không cho người khác nói Quan gia qua sông đoạn cầu, âm thầm truyền ra tin đồn là Lý gia bất mãn với lễ vật mà Quan gia đưa ra, muốn sư tử há miệng. Cho nên, đã dời đi tiêu điểm của chuyện này, còn khiến cho một nhóm người tin tưởng lời đồn, nói Lý gia là người có lỗi trước.
- Ta lập lại lần nữa, trả Thủ Liên lại cho nàng.
Lý Phù Trần nhấn giọng, khí tức bắt đầu động.
Quan Mị hoảng sợ, Thủ Liên tuột tay rơi xuống, Lý Phù Trần nhấc chân, bắt lấy Thủ Liên, trả lại cho Lý Tiểu Điệp.
- Lý Phù Trần, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao, dám la ta.
Quan Mị thét to.
- Chúng ta đi thôi.
Lý Phù Trần hừ một tiếng, không để ý tới Quan Mị, kéo Lý Tiểu Điệp đi ra Trân Bảo Các.
- Đứng lại cho ta.
Trên đường lớn, Quan Mị chắn trước hai người, bổ một chưởng tới.
Thiên phú của Quan Mị không kém, có tu vi Luyện Khí cảnh tứ trọng, phối hợp với Miên Thuỷ Chưởng của Quan gia, tự cho là giáo huấn Lý Phù Trần không khó. Đương nhiên, nàng không biết sự tình thiên phú của Lý Phù Trần đã khôi phục.
Một chưởng chạm vào tay của Quan Mị, Chân khí của Lý Phù Trần bạo phát.
"Ầm" một tiếng!
Quan Mị hoảng sợ bay ra sau, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.
Đúng lúc này, một bàn tay đỡ lấy Quan Mị.
- Quan Mị, đã xảy ra chuyện gì?
Người đỡ lấy Quan Mị là một thiếu niên cùng tuổi với Lý Phù Trần, khuôn mặt anh tuấn mang theo một tia lãnh ngạo.
- Kỳ ca, hắn đoạt Thủ Liên của ta.
Nhìn thấy thiếu niên anh tuấn này, trên mặt của Quan Mị hiện lên vui vẻ. Tuy rằng nàng không biết tại sao Lý Phù Trần lại lợi hại như vậy, nhưng so với thiếu niên anh tuấn này, không nghi ngờ gì là một trời một vực.
Nghe vậy, thiếu niên anh tuấn nhìn về phía Lý Phù Trần châm biếm:
- Một đại nam nhân lại khi dễ nữ nhân, thật không biết Lý gia quản giáo đệ tử của mình như thế nào, thật là mất mặt.
- Dương Kỳ, trước tiên hãy hiểu rõ tình huống rồi hãy lên tiếng.
Lý Phù Trần liếc nhìn đối phương, Dương Kỳ, đệ tử của Dương gia, mười sáu tuổi, có tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, là một trong bốn thiên tài của Dương gia.
- Phù Trần ca, quên đi, Thủ Liên này ta không cần.
Lý Tiểu Điệp kéo tay áo của Lý Phù Trần, Dương gia Dương Kỳ rất lợi hại, nàng cũng biết, Lý Phù Trần chống lại hắn, căn bản là không có phần thắng.
Lý Phù Trần vỗ vỗ tay của Lý Tiểu Điệp, để cho nàng yên tâm.
Dương Kỳ lạnh lùng cười:
- Lý Phù Trần, ta biết tâm tư của ngươi là gì, đúng là, Quan Tuyết chướng mắt ngươi, làm ngươi khó chịu, nhưng ngươi hãy suy nghĩ một chút, ngươi xứng với Quan Tuyết sao?
- Chuyện này có vẻ không liên quan gì đến ngươi đi! Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi đây.
Lý Phù Trần làm bộ muốn đi.
- Ta cho ngươi đi rồi chưa? Xin lỗi với Quan Mị đi, hai tay dâng lên Thủ Liên, ngày hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một chút.
Dương Kỳ đã sớm nhìn Lý Phù Trần không vừa mắt, mà Quan Mị cùng hắn tương đối tốt, đây là một cơ hội đúng lúc.
Lý Phù Trần châm chọc nói:
- Chỉ bằng ngươi?
- Chỉ bằng những lời này của ngươi, ngày hôm nay, Dương Kỳ ta phải dạy ngươi làm người như thế nào.
Dương Kỳ tiến lên một, sắc mặt không tốt.
- Mau nhìn, Dương gia Dương Kỳ cùng Lý gia Lý Phù Trần đánh nhau.
- Dương Kỳ cùng Lý Phù Trần, tên Lý Phù Trần này choáng váng sao? Đừng nói là hắn, coi như Lý gia Lý Vân Hải, cũng không dễ dàng đắc tội với Dương Kỳ a!
- Đoán chừng là đầu óc có vấn đề, xem hắn mất mặt như thế nào đi! Dương Kỳ không phải người dễ nói chuyện.
Thình lình, đầy người tụ lại trên đường lớn, đám có chút hả hê nhìn, muốn nhìn Lý Phù Trần xấu mặt như thế nào.
- Ca, mau nhìn, là Lý Phù Trần.
Cuối đường, Lý Vân Hà cùng Lý Vân Hải đang đi ra một cửa tiệm, nhận thấy trên đường khác thường, vẻ mặt của Lý Vân Hà âm trầm nói.
- Không biết sống chết, lại đi trêu chọc Dương gia Dương Kỳ.
Lý Vân Hải xem thường.
Tu vi của Dương Kỳ tương đương với hắn, tuy rằng Lý Vân Hải tự cho là năng lực chiến đấu của mình hơn đối phương, nhưng lúc không cần thiết, hắn sẽ không đấu với Dương Kỳ.
- Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút.
Lý Vân Hải dự định sau khi Lý Phù Trần chịu thiệt, lại ngăn cản Dương Kỳ. Đến lúc đó, thuận tiện giáo huấn luôn Lý Phù Trần, để cho hắn không nên kêu ngạo, cho dù thiên phú có khôi phục, hắn ở Vân Vụ Thành này, ở Lý gia này cũng không tính là gì.
- Tiểu Điệp, ngươi lui ra sau đi.
Lý Phù Trần nghiêng đầu nói.
- Phù Trần ca!
Lý Tiểu Điệp muốn khóc rồi, cảm thấy tất cả đều là nàng sai, nếu không phải nàng, Lý Phù Trần sẽ không phát sinh mâu thuẫn với Quan Mị, sẽ không chọc tới Dương Kỳ.
- Yên tâm đi! Tin tưởng ta.
Lý Phù Trần tự tin nói.
- Phù Trần ca, ngươi cẩn thận một chút.
Lý Tiểu Điệp lui vào trong đám người.
Dương Kỳ rất hứng thú nhìn cảnh này:
- Nói thật, ta không cách nào lý giải được sự tự tin của ngươi tới từ đâu. Bất quá cũng không trọng yếu, tiếp theo, ta sẽ cho ngươi biết, Lý Phù Trần ngươi, cho tới bây giờ đều là một tên phế vật, một phế vật mà ta chẳng thèm liếc mắt.
- Kỳ ca, hung hăng giáo huấn hắn.
Quan Mị ở sau lưng xúi giục nói.
- Lý Phù Trần, nằm xuống cho ta.
Dương Kỳ động thủ, thân hình rất nhanh đến gần, một quyền đánh vào ngực của Lý Phù Trần, một quyền này nếu đánh trúng, lấy quyền lực (lực lượng) của Dương Kỳ, đủ bẻ gãy mấy cái xương sườn của Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần cười lạnh một tiếng, không lùi một bước, dùng một quyền nghênh tiếp.
Đùng!
Giống như hai khối đá chạm vào nhau, làm mọi người giật mình, Lý Phù Trần không lùi một bước, mặt không đỏ thở không nhanh.
- Làm sao có thể?
Vẻ mặt của Dương Kỳ âm trầm như nước, hắn nghĩ không ra, lấy tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng của hắn, hẳn là một quyền có thể giải quyết đối phương, mà không phải tình huống ngang nhau như thế này.
Hắn đâu có biết, Lý Phù Trần đã tu luyện Hồng Ngọc Công tới tầng thứ năm, Hồng Ngọc Công tầng thứ năm bạo phát, uy lực của Chân khí đã vượt qua Võ giả Luyện Khí cảnh ngũ trọng, có thể so với Võ giả Luyện Khí cảnh lục trọng.
Phải biết rằng, công pháp Hoàng cấp Cao giai đều có bảy tầng cảnh giới, phần lớn đệ tử của bốn đại gia tộc đều bị vây ở tầng thứ ba, tầng thứ tư. Cho dù là Lý gia Lý Vân Hải, Hồng Ngọc Công cũng chỉ ở tầng thứ tư đỉnh phong mà thôi.
Công pháp Hoàng cấp Cao giai của Dương gia là Ngân Xà Công, Dương Kỳ cũng tu luyện tới cảnh giới tầng thứ tư đỉnh phong. Chỉ có đệ nhất thiên tài của Dương gia là Dương Khai mới tu luyện Ngân Xà Công đến tầng thứ năm. Về phần tầng thứ sáu, trong bốn đại gia tộc, chỉ có Quan gia Quan Tuyết đạt tới, cho nên nàng mới sớm trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, trở thành đệ nhất thiên tài của Vân Vụ Thành trăm năm qua.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
11 chương
829 chương
119 chương
53 chương
222 chương
85 chương
4 chương