Việt Tinh Kỳ Truyện
Chương 11 : Em xài Sunsil hả, ahihu, thơm đó
Lúc hắn tỉnh lại đã là 3 ngày sau, thân thể cảm thấy một từng trận sung sướng, thoải mái, hắn như có như không cảm thấy linh khính tụ tập vờn quanh cơ thể hắn, thiếu điều chỉ cần ngồi xuống tu luyện là có thể tăng cường rất nhanh thực lực, nhưng không đợi ý nghĩ tự sướng của hắn thành hiền thực, hắn phát hiện cơ thể hắn từng trận thum thủm, bộ áo quần của hắn ngấm thứ dịch gì đó màu đen có mùi “khá khoó ngửi”, nhưng bây giờ đã khô lại thành từng mảng dày bám trên đồ hắn, thậm chí hắn chỉ chuyển động nhẹ cũng gây ra những tiếng lắc rắc vỡ vụn vui tai,
-“Bão ơi, Bão…….”
Vừa nghe thấy tiếng Băng ở ngoài cửa thì băng đã thò đầu vào, nàng cảm thấy lo lắng khi Bão đã không đi học hai ngày và cũng không liên lạc gì với nàng, không biết có bị nhà họ Lãnh kia làm khó gì không, vùa bước vào phòng, cảm giác đầu tiên của nàng thật là đau xót, trong khi nàng ở một nơi cực kỳ sang trọng, lộng lẫy như công chúa, ăn ngon, mặc đẹp, còn Bão, cậu chủ của cô thì ở một nơi vừa nhỏ, tồi tàn mà còn hôi thối nữa chứ,tại sao một no tỳ như nàng lại được hưởng ân sủng này còn cậu chủ lại bị đày đến nơi như này chứ, giọng nàng nghẹn lại, lắp bắp:
-“Cậu, cậu chủ……”
Đối diện với nàng là Bão, đang mặc một bồ đồ màu đen nứt nẻ kỳ dị, đến cả mặt của hắn cũng đen thui, duy nhất chỉ thấy đôi mắt Bão lúc này sáng ngời,đầy tự tin và bất khuất, dáp lại ánh mắt rưng rưng của Băng, Bão chỉ biết cười khì khì, một phần vì bộ dạng của hắn bây giờ vô cùng tệ, hắn cũng cảm thấy hơi ngượng khi cứ như này gặp Băng, nhưng biết sao giờ, hắn kéo Băng vào phòng, rót linh trà mời Băng uống, nhưng dường như nàng không có tâm trạng, nàng chỉ đi vòng vòng kiểm tra các thứu trong nhà, rồi lâu lâu lại lắc đầu, đôi khi lại rưng rưng nhìn về phía hắn,hắn cảm thấy ánh mắt của mẹ hắn trên khuôn mặt ngây thơ của Băng, không biết làm gì đành dặn băng ở trong phòng, còn mình thì đi tắm rửa, sửa soạn cơ thể một chút,
-“Hôm nay em không đi học hả Băng, hử??”
-“Dạ không cậu chủ, một tuần em chỉ học 4 ngày thôi, những ngày còn lại tụi em được miễn phí vào phòng tập đặc biệt để tu luyện”
Bão làm ra vẻ khó chịu, hơi nhíu mày,:
-“ta dặn em bao nhiêu lần rồi, từ nay cứ gọi ta là Bão thôi, không cần cậu chủ nữa, thống nhất như vậy”
-“Da, em biết rồi cậu c…, à không, em biết rồi Bão “
Gật gật đầu hài lòng, ngồi tám chuyện với Băng cũng khá chán, Băng toàn dặn dò hắn hết việc này đến việc khác, nhưu bà cụ non vây, mà hắn cũng không biết làm sao cắt cuộc nói chuyện này cho uyển chuyển, sực nhớ chiều hôm nay hắn còn có tiết học của cô Thảo, hắn lại làm cái trò hắn cực kỳ hay đùa với em gái hắn, hắn tiền đến ép Băng vào tường, đưa gần mặt hắn lại, hắn có thể cảm thấy từng trận run rẩy, từng nhịp hơi thở gấp rút của Băng, băng cứ lùi, cứ lùi, đến khi lưng nàng đã chạm tường, giọng nàng từng trận ngập ngừng,
-“Cậu…, Bão, anh làm gì thế, ngừng lại đi,…’
Nàng cảm thấy da mặt mình rần rần đỏ lên, ai mà biết đươc jcaauj chủ biến thái hôm nào đã bớt, nay đã trở lại và lợi hai hơn xưa, nàng chỉ biết đưa hai tay bịt mặt lại, để tránh khỏi ánh mắt thèm thuồng đó, Bão tiến đến gần hơn, hắn chỉ mỉm cười vì cảm thấy trò này lúc nào cũng thành công, nhưng chắc chỉ với người quen thôi, với người lạ chắc bị đánh chết quá.
“chóc” một tiếng, hắn hôn nhẹ lên trán Băng, sau đó đi soạn sách vở để đi học, không quên để lại một câu:
-“Em xài Sunsil hả, ahihu, thơm đó”
Còn về phần Băng, nàng không thể đứng vững nữa rồi, chưa bao giờ có người con trai nào gần gũi với nàng như thế, con tim nàng như muốn ngừng đập ngay lúc đôi môi có phần thô ráp kia chạm vào trán nàng, phổi như muốn ngừng hoạt động, chân nàng xụn xuống, ngồi bệch trên đất thở hổn hển, trong lòng Băng bây giờ phức tạp lắm, sợ hãi, hồi hộp, nhưng lại có một chút cam chịu, lại điểm xuyến một sự chờ mong không rõ ràng, nàng cứ ngồi bần thần,
Đến khi Bão đi ra, hắn định rủ Băng đi ngắm cô Thảo thì căn phòng chỉ còn mình hắn, cửa còn chưa kịp đóng,hắn chỉ biết cười cười lặc đầu, lần đầu em gái hắn cũng phản ứng như vậy a. “đi một mình vậy “
Vân lớp học cũ, vẫn con người cũ, vẫn cô giáo cũ, nhưng chỉ có ánh mắt mọi người nhìn hắn là khác, là đặc biệt hơn lúc “tư chất mét sáu” được đặt cho hắn, Bão cũng tháy bình thường thôi, nói về mặt dày, thế gian này ai bằng hắn được,mặc kệ ánh mắt kì thị hắn, hắn vẫn dán mắt lên cô giáo Thảo thôi,vẫn phong cách nhưu hôm bưa, áo thun, quần jean đầy năng động,
Cô Thảo cất tiếng phá vỡ bầu không khí trầm thấp này,
-:Hôm nay chúng ta sẽ học cách sử dụng linh lực, 3 ngày vừa qua các em đã tụ linh khá tốt, nên tiết học hôm nay cũng không khó lắm đâu
Nói xong, cô Thảo hơ tay lên, không khí đang oi bức,bỗng nhiên hàn khsi tràn đến, mọi người cảm nhận một trận lạnh lẽo đến nổi da gà, rồi đột nhiên lốm đốm trắng nhỏ, rơi xuống, nhẹ nhàng bay lất phất trong phòng học, Bão đưa tay ra đón lấy vài bông tuyết, cảm giác mát lạnh truyền đến da tay hắn, đây là tuyết thật a, không phải ảo thuật, từng ánh mắt hâm mộ hướng về phía cô giáo, không chỉ về màn trình diễn này,, mà còn là hâm một tư chất của cô a, là Băng tư chất, là biến dị ngủ hành tư chất đó, cực hiếm.
Cô Thảo hoa tay lên một cái, tuyết ngừng rơi, bông tuyết dưới sàn tan dần,
-“Đây là lĩnh vực riêng của cô, còn mỗi em tư chất khác nhau sẽ tạo ra các hiện tượng khác nhâu, ví dụ: các em tư chất hỏa hệ sẽ tạo ra cầu lửa,các em thổ hệ sẽ tạo ra tường đất, các em thủy hệ sẽ tạo ra được thủy cầu, các em kim hệ có thể tạo ra vũ khí kim loai jcow bản, cuối cùng là các em mộc hệ có thể tạo mộc tiễn, rồi, tất cả hướng dẫn đều có trong sách, cách em lật trang 20 và bắt đầu thực hành”
Tiếng loạt xoạt lật xách, rồi đến tiếng đọc thầm, lẩm bẩm câu chữ, rồi tiếng tiếng các ngủ hành khí lưu động trong không khí. Tiếng phừng phực lửa, nhưng dường như chỉ mới đạt được cách tạo ra hỏa diễm, chứu chwua tạo được hỏa cầu, tiếng lộp bộp vỡ vụn của mộc tiễn, tiếng rắc rắc vỡ của thổ khiểng: (tường đất)…….
Còn về phần Bão, không ai trong lớp này chán nản bằng hắn a, biết chọn cái gì bây giờ, hỏa cầu hay làm vũ khí thô sơ, nhưng đây chưa phải đều làm hắn bối rối nhất, mà là hắn làm cái nào cũng không xong,lửa của hắn không phải đỏ vàng nhưu mọi người, lửa của hắn là màu đỏ máu, mà lại còn cháy âm í, không thể cháy lớn thì sao tạo ra hỏa cầu bây giờ, còn về kim thuộc tính của hắn, hắn muốn chế tạo ra kiếm, hắn liên tưởng đến ỷ thiên kiếm, rồi tới đồ long đao hắn đã từng xem trong phim, rồi lại liên tưởng đến phương thiên họa kích của Dương Tiễn, nhưng cái hắn tạo ra chỉ là một khúc kim loại pha lẫn đất tạp chất sấn xùi đui đúa, không ánh vàng, ánh kim như người ta, hắn cũng không biết nói làm sao, Cô Thảo lúc đi ngang qua hắn, cũng chỉ biết lắc đầu,hơn hai hết nàng biết rõ tư chất kép có lợi thế như thế nào, nhưng tu chất kép không đươc tương khắc, mà còn phải bổ trợ cho nhau cũng phát triển, mà trong khi đó cho dù là không tương khắc nhưng muốn tu luyên thành công thực sự quá gian nang, huống hồ tên “"tư chất mét sáu" này còn quá xui xẻo, đụng ngay cặp tư chất tương khắc, còn sống đã là may, huống hồ còn muống tu luyện, Nhưng điều đặc biệt nàng phát hiện, cậu bé này dường như không cảm thấy như nàng a, lúc luyện tập nàng thấy trong mắt hắn sự cuồng nhiệt, ham học hỏi và kích động không thể giấu hết được, “không lẽ mình chưa đánh giá đúng cậu bé này ư”, dù như vây sự thật vẫn quá khó khăn, nằng cũng cố chỉ điểm cho Bão, nhưng vấn đề này nàng cũng không rõ lắm, sử sách không hề có ghi lại cụ thể linh vực tư chất kép tu luyện.
Đến giwof nghiệm thu kết quả sau một ngày cố gắng, trong lớp chỉ có một cô gái miễn cưỡng tạo ra được hỏa càu, thủy cầu thì hơi khó nên chưa có ai thành công, kinh hệ tạo ra vũ khí thổ sơ, có một vài thanh binh khí tệ phẩm ra lò, mộc tiễn được một anh chàng làm ra, nhung thiếu đi độ sắc bén, sát khí trong đó, chỉ thuần túy như mấy cây đũa ăn cơm bình thường giống nhau,về phân tạo khiên đất, đây có vể là phần khá dễ, trong lớp gần 10 người đã thành công tạo thành tường đất đơn giản, còn Bão???, đương nhiên là tuổi thân đi về rồi, không lẽ đem ngọn lửa tý tẹo ấy lên, hay đêm một đoạn kim thoai pha đất cát đen thui lên kiểm tra, có mà làm trò cười cho cả thiên hạ,
Nhưng hắn sực nhớ, hình như mình còn chwua có tụ linh à, từ khi hắn ngất xỉu đến khi đi học, hắn đã có thời gian chu thiên vận khí đâu,làm gì có linh lực mà thực hiện bài hôm nay, hắn quyết định rồi, trở về thật nhanh, bổ sung linh khí rồi làm lại bài tập, phải cho bọn này lác mắt chơi.
(anh em đọc xong để lại ý kiến nhé,sự góp ý của ae là nguồn động lực lớn nhất cho mình)
Truyện khác cùng thể loại
864 chương
48 chương
746 chương
26 chương
60 chương
65 chương
10 chương