Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London. Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh. Editor: Aminta. Chương 13 *** Có lẽ Behaim không thích tôi lắm. Nếu như tôi quan trọng như Lukasz, gã sẽ không buông tha cho tôi như vậy, chắc chắn gã sẽ giết tôi, dù sao giết người ở đây rất là dễ dàng. Thích một người nào đó là giết chết người đó để người đó thuộc về riêng mình, đó mới là logic của Behaim. Trong lòng bàn tay tôi vẫn còn nhiệt độ của đôi môi gã. Tôi rút tay lại, siết chặt lòng bàn tay. "Cảm ơn anh đã không thích tôi đến vậy." Tôi nói, một tên lính quân SS đang thúc giục tôi nhanh chóng rời đi, Behaim xua tay với người đó nhưng gã vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi. "Vì sao cậu không cho rằng cậu đã thay đổi tôi?" Gã hỏi lại: "Tôi thích cậu, cậu qua lại với người khác, tôi sẽ giết cậu; tôi không thích cậu, tôi sẽ trực tiếp giết cậu. Đằng nào cậu cũng chết." Tôi đột nhiên hỏi một câu mà chẳng buồn suy nghĩ: "Tôi thuộc kiểu nào?" "Cậu không thuộc bất cứ một kiểu nào cả. Cậu biết tôi đã không thể giúp cậu nữa, nhưng cậu muốn tiếp tục sống sót cho nên mới làm tình với thằng đàn ông nhìn như gấu ngựa đó phải không?" Behaim nheo mắt lại nhưng không nổi giận: "Cậu thuộc kiểu ngay cả tôi cũng muốn để cậu sống tiếp. Tôi rất muốn biết nếu như buông tay mặc kệ cậu, cậu có thể sống bao lâu." Cuối cùng tôi chỉ là một vật thí nghiệm của gã mà thôi, nhưng lần này lại khác, ngay cả người làm thí nghiệm cũng không thể nào khống chế nó. Gã giống như một nhà hóa học đổ đầy một thứ thuốc khó lường vào ống nghiệm, cuối cùng trong ống nghiệm sẽ xảy ra chuyện gì, gã cũng không biết. "Dù thế nào tôi vẫn muốn cám ơn anh." Tôi thả ống tay áo xuống che mã số, quay người rời đi. "Bảo trọng." Tôi nghe gã nói vậy. Tôi muốn gặp Carl, muốn đợi Rehau trở về, muốn tiếp tục ngắm nhìn thế giới này thay Schulz, muốn chứng minh cho Behaim tôi có thể sống sót. Tôi có rất nhiều lý do để cổ vũ bản thân, cho nên tôi phải cố gắng sống sót. Trẻ con rất được ưa thích ở nơi này. Có vài người quản lý rất thích trẻ con, họ sẽ cho chúng bánh mì và bơ thực vật, nhưng lại lén lút khiến những đứa trẻ kia làm vài chuyện giống tôi. Nếu như từ chối, hậu quả không tưởng tượng nổi. Tôi đến Auschwitz vào buổi tối thứ sáu, sau khi tôi nhận được mã số vào chủ nhật, Alexei nói cho tôi biết vào buổi chiều trại tập trung sẽ cử hành các hoạt động thú vị. Tôi thực sự không thể nghĩ ra nơi này có thứ gì để được gọi là "thú vị" chân chính. "Cậu muốn đi xem không?" Anh ta hỏi tôi. Tôi đồng ý, bởi vì dưới sự che chở của Alexei, tôi có thể giảm bớt lượng công việc và còn có thể hưởng thụ một số đặc quyền, giảm bớt tốc độ chết mòn. Tôi hoàn toàn không ngờ anh ta dẫn tôi ra khỏi doanh trại. Ở bên ngoài cách doanh trại không xa có một bãi cỏ lớn, có tiếng hoan hô lờ mờ truyền đến. Chúng tôi leo lên con dốc thoải và phát hiện rất nhiều người ngồi vây quanh sườn núi, bao gồm cả những binh lính quân SS mặc quân phục đen. Những cư dân và công nhân sống gần đó cũng tụ tập lại đây. Ánh nắng rất tươi đẹp, cơn gió nhẹ mùa hè lướt qua bãi cỏ khiến sắc xanh đầy sức sống tỏa sáng giống như đại dương màu xanh lá. Một số người trên bãi cỏ đang đá banh. Họ mặc quần áo vận động, trên ngực áo còn may biểu tượng. Tôi không có hứng thú với bóng đá, cũng không thể phân biệt những biểu tượng đó. Alexei có vẻ khá hưng phấn, anh ta giải thích thao thao bất tuyệt với tôi: "Trưa chủ nhật mỗi tuần họ sẽ tới đây tổ chức đá banh, hội Chữ Thập Đỏ cung cấp quần áo đá banh cho họ. Các giám ngục cũng rất thích xem đá banh..." Những câu tiếp theo tôi chẳng nghe lọt một chữ nào. Bởi vì trong số những người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, tôi thấy một mái tóc nâu đậm rất nổi bật giữa những người tôi không thể phân biệt mặt mũi kia. Tuy khuôn mặt của cậu ấy không còn non nớt như hồi bé, nhưng tôi vẫn nhận ra cậu ấy ngay lập tức. Sau khi nhận được một lá thư nào đó của tôi, cậu ấy từng đính kèm một bức ảnh chụp lúc 17 tuổi trong lá thư hồi âm. Carl. Carl bé nhỏ của tôi đã lớn đến thế này rồi. Cậu ấy cao lớn, rắn rỏi, trông to con hơn hồi đó nhiều. Tôi không ngờ chúng tôi sẽ gặp lại trong trường hợp này. Tôi đau khổ che mặt, bây giờ tôi áo quần tả tơi, giống một cái xác không hồn; mà Carl tươi cười rạng rỡ, dường như rất vui vẻ. Nếu như Paris và London đã từng là khoảng cách xa nhất của chúng tôi, vậy thì vào thời khắc này, khoảng cách giữa hai chúng tôi chạm ngưỡng xa nhất từ trước đến nay. Nước mắt chảy xuống từ khe hở bàn tay của tôi. Alexei dừng lại hỏi tôi làm sao vậy. Tôi nên giải thích thế nào với anh ta đây? Sau cùng anh ta vỗ vỗ lưng tôi: "Tôi cũng rất ao ước cuộc sống của họ. Tù binh Anh có điều kiện sống tốt nhất trong toàn bộ trại tập trung. Họ nằm dưới sự quản lý của quân đội, hội Chữ Thập Đỏ cũng sẽ định kỳ gửi đồ dùng hàng ngày đến cho họ, họ cũng có thể gửi thư qua lại với người nhà nữa." "Họ là tù binh?" Đến lúc này tôi mới tỉnh táo lại. Carl tham gia quân đội. Nhưng cậu ấy chưa từng nói với tôi. Tôi vẫn luôn viết thư hỏi thăm tình hình gần đây của Carl, khi còn lang thang ở Alsace, tôi cũng sẽ cố gắng tìm đến bưu điện để gửi thư, nhưng cậu ấy không hề hồi âm. Có lẽ vào lúc đó quan hệ giữa tôi và Carl đã dần dần xa cách rồi. "Đúng vậy, họ ở doanh trại gỗ cách chúng ta không xa lắm." Alexei nói. Tôi không nói gì thêm, ôm đầu gối ngồi trên sườn núi xem trận bóng. Mấy giám ngục quân SS phát hiện chúng tôi nhưng họ không làm gì cả, vào thời khắc ăn ý thế này, dường như chúng tôi đều rũ bỏ thân phận của nhau, trở thành một khán giả bình thường. Trận bóng nhanh chóng kết thúc. Người trên sân bóng ôm vai nhau bắt đầu đến chỗ chúng tôi, quân SS cũng đứng dậy sửa sang đồng phục, chuẩn bị mang họ về doanh trại. Trong đó có một người không đứng chung với những tù binh mà thân thiết nói chuyện với người của quân SS bằng tiếng Đức lưu loát. "Albrecht, làm tốt lắm!" Người của quân SS câu vai người kia khiến cậu ta loạng choạng. Cậu ta cũng nhiệt tình dùng tiếng Đức đáp lại, sau đó đối phương đưa một bộ đồng phục cho cậu ta. Thì ra cậu ta cũng là một trong những giám ngục của Nazi. Lúc này, Carl đi ngang qua tôi. Quần áo chơi bóng ướt đẫm dán sát cơ thể cậu ấy, cậu ấy qua loa dùng tay lau mồ hôi trên mặt và đi cùng những chiến hữu về phía trước. Tôi đứng bên cạnh Alexei, hơi giơ tay kêu một tiếng "Carl" với cậu ấy, cậu ấy nghe thấy và xoay người lại, nhìn tôi một cách ngờ ngợ. "Xin lỗi." Cậu ấy nói: "Hình như tôi không biết anh." Tôi nhớ ra mình chưa từng gửi ảnh chụp của tôi gần đây cho Carl. Đã lâu lắm rồi tôi không chụp hình, thời kỳ thiếu niên phản nghịch khiến cha mẹ nuôi hoàn toàn bỏ mặc tôi, không thèm để ý đến tôi nữa. Tấm hình tôi chụp gần đây nhất là do cảnh sát chụp lúc bị tạm giam. Cậu ấy sẽ không biết bộ dáng của tôi bây giờ. Tôi đã từng khát khao muốn biết tất cả mọi thứ về cậu ấy ở Anh, nhưng cậu ấy chẳng biết gì về tôi cả. Có lẽ cậu ấy còn đang hận tôi, hận tôi bỏ lại cậu ấy năm đó, nhưng nỗi nhớ nhung mà cậu ấy nói trong thư là gạt tôi sao? "Cậu sao vậy, Benoît?" Alexei lớn tiếng hỏi tôi, tôi nhìn thấy bóng lưng của Carl khựng lại một chút. "Không sao cả, tôi rất ổn." Tôi nói: "Tôi không sao, Alexei." Chỉ là cơ thể trống rỗng giống như bị khoét mất một phần mà thôi..