Viện Điều Dưỡng Đồng Xanh FULL
Chương 14
Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 1
***
Tên lính mang tôi đi qua cửa sắt, chúng tôi lại băng qua rất nhiều cửa sắt, cuối cùng chúng tôi đi đến một doanh trại quân sự.
Nơi này trông tốt hơn Birkenau, chí ít không có mùi thiêu xác khiến người ta buồn nôn sợ hãi.
Trong doanh trại có một chút ánh sáng chỉ đủ để không giẫm trúng những người khác bên trong mà thôi.
Tên lính quân SS mở cửa và ra lệnh cho tôi đi vào, sau đó rời đi.
Tôi không biết lúc này đã mấy giờ đêm, chỉ cảm thấy tôi đã đánh thức một vài người.
Có tiếng sột soạt trong doanh trại.
Tôi nương ánh lửa yếu ớt quan sát bên trong.
Giường nằm san sát nhau, chia làm hai tầng, có vẻ là làm bằng gỗ, giữa những chiếc giường nhét đầy người, mùi cơ thể đặc trưng trên người vào mùa hè tràn ngập cả lều.
(Kiểu giường ở trại Auschwitz:
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210616/vien-dieu-duong-dong-xanh-14-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=858051548 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Lúc này tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Có người đứng dậy đi đến gần tôi.
Đó là một người đàn ông để râu quai nón, anh ta cúi đầu đánh giá tôi, sau đó dùng giọng địa phương đặc sệt hỏi tôi bằng tiếng Đức: "Cậu đến từ đâu?"
"Trại tập trung Schirmeck." Tôi nói, đồng thời cố đoán ra quê của anh ta từ chất giọng địa phương đặc sệt.
Cách cong lưỡi kỳ lạ, nghe giống tiếng Nga.
"Tôi là người quản lý doanh trại này, tôi tên là Alexei Sorokow."
"Tôi là Benoît Maule." Có thể anh ta là người Liên Xô, tôi đoán, biết đâu cũng là tù nhân chính trị, quy tắc ở nơi này y hệt Schirmeck.
"Mặt mũi như đàn bà vậy." Tôi nghe thấy có người huýt sáo trong bóng tối: "Cũng là đĩ đực à?"
Sorokow quở mắng: "Im lặng, ngủ!"
Sau đó anh ta dẫn tôi đi vào bên trong, một số bàn tay không an phận liên tục sờ soạng tôi, tôi chỉ có thể giả vờ chẳng cảm thấy gì cả, những người này tới đây sớm hơn tôi, kinh nghiệm trước đây khuyên bảo tôi rằng không nên chọc giận nhóm người "lão luyện".
Tận cuối doanh trại có một cái giường trống, bên trên phủ một tấm vải không thể tính là chăn được.
Tôi bò lên giường trên, chuẩn bị nghỉ ngơi, có chuyện gì thì cứ để ngày mai giải quyết, tôi thật sự quá mệt mỏi.
Tôi cuộn mình trên giường, tay ôm đầu gối như muốn tự bảo vệ bản thân và ngủ thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ của tôi không tốt lắm, bởi vì giường tôi cứ mãi lắc lư, không biết qua bao lâu, tôi thò đầu ra từ giường trên, người ở giường dưới đang dùng chân đạp ván giường của tôi.
Tôi nhỏ giọng xin hắn đừng quậy nữa, nhưng hắn đột nhiên ngồi dậy, kéo cánh tay của tôi, sức của hắn rất lớn, tôi nhíu mày, hỏi hắn muốn gì.
"Ngủ với tao đi." Hắn cười một cách xấu xa.
Tôi từ chối hắn.
Hắn hùng hùng hổ hổ đến nhướng người lên, kéo tôi xuống dưới, mấy người bên cạnh cũng tỉnh.
Hắn bảo tôi im lặng và càng dùng sức kéo tôi xuống giường dưới.
"Tao có thể cho mày bánh mì." Hắn nói rồi lấy một mẩu bánh mì nhỏ từ trong ngực ra.
"Tôi không cần!" Tôi hạ giọng nói, đồng thời cố gắng giãy dụa.
Lúc này, một bóng người cao lớn đột nhiên đánh người giường dưới một cú.
Tên kia buông lỏng tay tôi ra.
Sorokow kéo hắn về giường dưới rồi bỏ đi.
Tôi thở phào một hơi, nhưng không ngủ cả đêm.
Hôm sau, trời còn chưa sáng chúng tôi đã nghe thấy lệnh tập hợp.
Tất cả mọi người nhanh chóng thức dậy, đứng tập hợp bên ngoài doanh trại.
"Năm người một hàng!"
Tôi là người mới tới, nhưng Sorokow giữ vị trí cho tôi.
Tôi nhìn anh ta một cách biết ơn, bởi vì chuyện sáng nay, cũng vì chuyện tối hôm qua.
"Chạy bộ!"
Chúng tôi bắt đầu chạy về phía trước, sau đó đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong chúng tôi lại chạy bộ.
Sau cùng quân SS dẫn chúng tôi về doanh trại, bữa sáng sẽ do người quản lý doanh trại phân phát.
Thật ra cũng chỉ có một cốc cà phê đen mà thôi, đắng chết đi được.
Nhưng tôi vẫn uống cạn sạch.
Behaim nói cho tôi biết muốn khiến bản thân trông thật khỏe mạnh thì lúc nào cũng phải như thế, bằng không tôi sẽ chết.
Dù cho anh không thích món ăn thức uống đó cỡ nào thì cũng phải ép bản thân nuốt vào, bởi vì đó có thể là thứ khiến anh sống sót.
Lúc gã nói câu đó chắc cũng đã đoán trước gã và tôi sẽ tách ra.
(Vào buổi sáng tù nhân trong trại tập trung được nhận đồ uống nóng, nhưng không có đồ ăn sáng; bữa trưa là một bát canh súp loãng không thịt, và buổi tối là một khẩu phần nhỏ bánh mì mốc.
Phần lớn tù nhân để dành một phần bánh mì cho buổi sáng hôm sau.)
Sau đó là thời gian nghỉ ngơi.
Tôi hỏi vài người mới biết đa số họ đến vào chiều hôm qua, tôi tới tương đối trễ, trong doanh trại chúng tôi chỉ có Sorokow và mười mấy người khác là nhóm người "lão luyện" tới sớm hơn.
Trong số họ có tù nhân chính trị, tù binh Liên Xô, thành viên của các tổ chức kháng chiến và những người đồng tính như tôi.
Nhốt người đồng tính ở đâu là một vấn đề lớn, giam chúng tôi chung một chỗ rất không an toàn, thế là họ chia chúng tôi vào những doanh trại khác nhau (đối với tôi cách này còn nguy hiểm hơn).
Chúng tôi nghỉ ngơi đến khi mặt trời ló dạng.
Tôi có thể nhìn thấy mấy tù nhân đang lao động ngoài doanh trại, có người khuân cát, có người đang đào hầm.
Tạm thời chúng tôi vẫn chưa gia nhập với họ.
(Một ngày của những người tù bắt đầu từ 4:30 sáng (5:30 vào mùa đông) với một cuộc điểm danh.
Việc điểm danh bắt đầu từ lúc 3 giờ và kéo dài 4 tiếng.
Tại thời điểm đó trong ngày, thời tiết ở Auschwitz là lạnh, kể cả mùa hè.
Các tù nhân được lệnh xếp hàng năm ngoài trời và ở đó cho tới khi những sĩ quan SS tới vào lúc 7 giờ)
Buổi trưa, tôi được một bát súp đặc.
Không có bánh mì, cũng không có xúc xích nướng.
Tôi bưng bát súp ngồi dưới đất giống như một tên ăn xin có thể bắt gặp khắp nơi trên đường phố, tất cả mọi người cũng giống như tôi, im lặng ăn súp của mình.
Bởi vì tối hôm qua tôi đã nôn gần hết thức ăn, buổi sáng lại uống cà phê, tôi đói cực kỳ, vét sạch bát chỉ bằng mấy hớp.
Sorokow nhìn tôi rồi lại nhìn bát của tôi, sau đó anh ta ra hiệu cho tôi ra phía sau doanh trại với mình.
Sorokow bí mật đưa cho tôi một ổ bánh mì, gần như là trực tiếp nện thẳng lên ngực tôi.
Bóng dáng cao lớn của anh ta chặn tầm mắt của tôi, sau đó thì nhìn chằm chằm tôi.
Behaim sẽ không còn cho tôi thức ăn nữa.
Cho dù chúng tôi vẫn còn tiếp xúc thì cũng chỉ có thể gặp mặt trong những lần kiểm tra sức khỏe định kỳ.
Mà tôi cần phải sống sót, cần người bảo vệ.
Hầu như không chần chờ chút nào, tôi ngoan ngoãn dựa lên bức tường doanh trại.
Một cuộc làm tình lặng lẽ dơ bẩn nhanh chóng kết thúc.
Tôi qua loa lau chùi chất lỏng dính trên cơ thể, mặc quần vào và chuẩn bị rời đi.
Cả tôi và anh ta đều không nói gì cả, một cuộc giao dịch trong im lặng đã hình thành như thế.
Khi quay về trước doanh trại, chẳng biết lúc nào đã có mấy cái bàn lớn được xếp trên mặt đất.
Trên mặt bàn bày biện thiết bị y tế, tôi thấy Behaim ngồi ở đó, gã cũng nhận ra tôi nhưng cũng không để ý tới tôi.
Tất cả mọi người được lệnh phô bày cánh tay trái, xếp thành hàng.
Behaim xăm một mã số trên cánh tay chúng tôi.
Tôi là người cuối cùng, khi đến lượt tôi, gã nắm lấy cổ tay tôi mãi không buông ra.
"Nhịp tim của cậu rất nhanh." Gã không hề ngẩng đầu nhìn tôi, hết sức tập trung xăm chữ A trên tay tôi: "Giống cái gì nhỉ? Dấu hiệu của tội thông dâm chăng?"
Sau đó gã ngẩng đầu, đôi mắt xanh mực như chim ưng nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi: "Mặt của cậu quá đỏ, trông cực kỳ khỏe mạnh, giống như vừa làm chuyện thú vị nào đó."
Tôi giật nảy mình, gã đã biết chuyện giữa tôi và Alexei.
Tôi muốn rút ra lại nhưng gã nắm càng chặt hơn.
Gã sẽ không còn để ý đến tôi nữa, tôi tuyệt vọng mà nghĩ.
"Cậu không làm gì sai cả." Behaim nói, đồng thời hôn lên lòng bàn tay của tôi: "Mengele quản lý rất nghiêm, tôi không thể nào chăm sóc cậu nữa rồi, tối hôm qua là chuyện cuối cùng tôi có thể làm.
Cậu không còn là của tôi nữa, Benoît."
"Cậu đã tự do.
Hãy làm mọi chuyện theo ý của cậu, còn sống là tốt rồi." Gã buông tay tôi ra.
Tôi cúi đầu thấy một chuỗi chữ số trên cánh tay: A-9516
Từ đó tôi đã mất đi tên của mình, số hiệu này chính là toàn bộ mọi thứ của tôi ở đây.
(Tù nhân tại trại tập trung Auschwitz, Birkenau và Monowitz của phát xít Đức bị xăm hình lên cánh tay, ngực.
Hình xăm là những mã số theo tù nhân trong suốt thời gian ở trại.
Kể từ khi xăm mình, tù nhân không được gọi bằng tên mà sử dụng mã số xăm trên cơ thể.
Mỗi mã số của tù nhân sẽ bắt đầu bằng chữ cái, mở đầu là chữ A, giới hạn một chữ cái là từ 1 cho đến 20.000, khi đến giới hạn sẽ chuyển sang chữ B, và cứ tiếp tục như thế.)
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210616/vien-dieu-duong-dong-xanh-14-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=1152551469 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
89 chương
28 chương
115 chương