Viễn Cổ Y Điện
Chương 3
Mộc Thanh hoài nghi xương sườn của mình đã bị đè gãy, lúc cô đang cảm thấy thở không thông, thì trên người chợt nhẹ bẫng, chỉ thấy con chim to đã bị ném ra ngoài ngã xuống mặt đất, dường như cô bị người ta tóm lấy cổ lôi ra từ chỗ lõm rễ cây.
Là người đàn ông kia. Giờ phút này chỉ thấy trong ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy tức giận, giống như là một loại. . . . . . tức giận gặp phải phản bội ?
Hắn hướng về phía cô càng không ngừng gầm rú. Âm thanh chấn động cả các vùng lân cận và các loài chim đang nghỉ ngơi ở trong rừng, phành phạch nổi lên tiếng đập cánh loạn xạ.
Đương nhiên Mộc Thanh không hiểu hắn đang nói cái gì. Nhưng mà đột nhiên cô có hiểu một chút. Buổi sáng người đàn ông này cỡi trói tay, ném quả dại cho cô, hàm nghĩa của phen hành động này là…..
Hắn cảm thấy mình tín nhiệm cô, nhưng cô lại phản bội tín nhiệm của hắn, cho nên giờ phút này hắn mới tức giận như vậy?
Chỉ là hắn vẫn không quên trói chân cô bằng một sợi dây thừng, mặc dù sợi dây kia dùng tay mở một chút là có thể cởi ra.
Khi trong tiềm thức của hắn, cô chính là con mồi hoặc là tù binh, đồ vật của mình hắn, hiện tại tù binh chạy, đương nhiên là hắn phải giận.
Trong lòng Mộc Thanh oán thầm. Nhưng trên mặt cũng không dám hiện ra. Chẳng qua là ngồi dưới đất cúi đầu nghe hắn gào thét, tay của mình chạm vào xương sườn từ từ sờ xem.
Cô sợ vạn nhất thật bị cán gãy cái xương sườn, vậy thì không phải là nói giỡn.
Sờ soạng một vòng, không có đau đớn như mới vừa rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn là gả đàn ông kia chú ý tới động tác của cô, nên ngừng rống, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Tay mộc thanh vội vàng rời khỏi xương sườn, thoáng cái liền đứng lên, lúc này cô mới phát hiện chân mình còn có chút run. Nhưng vẫn có thể đứng được.
Người đàn ông thấy cô như vậy, cũng tự mình đứng lên, đi tới chỗ con quái điểu, ngồi xổm xuống.
Mặc dù bộ ngực của quái điểu bị đâm thủng một lỗ, nhưng không có tắt thở, nó vẫn còn đang trên mặt đất không ngừng phịch cánh, nhìn thấy có người đi tới gần mình, có lẽ vìcừu hận khắc sâu nên hồi quang phản chiếu, nó chợt giơ đầu lên, mỏ chim nhanh chóng mổ vào mặt hắn.
Hắn phản ứng rất nhanh nhẹn, đầu lập tức nghiêng về một bên, chỉ có bả vai là bị mổ ra một lỗ rất sâu, máu tươi lập tức bắn ra.
Quái điểu một kích không trúng, một cái cánh sắt lại quét ngang qua.
Người đàn ông vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc này nặng nề ngã xuống mặt đất, gục ở chỗ này, bộ dáng thoạt nhìn có chút tức cười. Mộc Thanh bật thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, thì thấy hắn nhanh chóng bò dậy, gầm lên giận dữ, phốc một tiếng, hắn rút cây giáo dài ra khỏi người con quái điểu, rồi phốc một tiếng, lần nữa nặng nề đâm xuyên qua ngực nó.
Quái điểu phát ra một tiếng kêu rất thê lương, rốt cục đã không nhúc nhích nữa.
Trên mặt người đàn ông này tràn đầy vẻ dữ tợn, hung ác giống như lệ quỷ từ trong địa ngục chui ra.
Lúc này Mộc Thanh thật sự có chút ít bị dọa, nhất là lúc hai con ngươi màu xanh da trời hiện lên tia sáng quét về phía mình, cô không tự chủ mà khẽ lui về phía sau một bước.
May mà người đàn ông kia cũng không để ý tới cô, chẳng qua là tự mình đến bên cạch chỗ rễ cây đại thụ chồng chất, từ nơi hẻo lánh ngắt ra một đám cỏ gì đó, nhét vào trong miệng nhai , rồi nhổ vào tay đắp vào miệng vết thương trên bả vai của mình . Sau đó lại trở về trước mặt quái điểu, khẽ ngồi chồm hổm xuống, mượn cây giáo, dùng sức đem nó đặt trên vai mình, sải bước đi về hướng nhà gỗ. Khi đi ngang qua chỗ Mộc Thanh, trong miệng phát ra mấy âm tiết. Mộc Thanh suy đoán ý là “Đi theo ta” , hoặc là”Ngươi không đi thì ở tại chỗ này chờ chết”. Nói xong cũng mặc kệ cô, rồi đi thẳng.
Mộc Thanh lúc này không do dự, lập tức đi theo.
Mặc dù trên vai của người đàn ông kia gánh một con chim to ước chừng nặng hai trăm cân, nhưng đi rất nhanh, hắn đi một bước, Mộc Thanh phải đi hai bước.
Cô vẫn rất cố gắng theo sát, nhưng dần dần lại rớt ra khoảng cách 20m.
Khoảng cách như vậy ở trong rừng rậm, một cái nháy mắt thì có thể bị mất dấu.
Mộc Thanh có chút nổi giận, cắn răng một cái dứt khoát chạy đuổi theo phía trước.
Hẳn là hắn nghe thấy được tiếng bước chân giẫm qua cành khô lá héo úa ở phía sau, xoay người lại nhìn cô một cái, lúc này cước bộ có chút chậm lại.
Mộc Thanh tự nói với mình, chắc là hắn cũng hơi mệt một chút, lúc này mới thả chậm cước bộ .
Mộc Thanh đầu tiên cho là mình đã chạy được một quãng đường rất xa, lúc này đi một chuyến trở về, cô mới phát hiện vừa rồi thật ra thì không có chạy xa lắm. Đoán chừng ngay cả một cây số cũng chưa tới.
Chờ khi thấy được nhà gỗ xây ở trên đại thụ kia, Mộc Thanh chạy nhanh vài bước, dừng lại trên lá khô trùng trùng điệp điệp dưới mặt đất, dựa lưng vào cái cọc gỗ, thở ra một hơi thật dài.
Trở lại chỗ mà đêm qua cô đã ở, cô cảm thấy rất kỳ quái, dường như trong lòng mình có một loại cảm giác an toàn. Tự dưng lại cảm thấy khát nước.
Lúc này cũng không cần uống tiết kiệm nữa, cô dứt khoát đem toàn bộ trái cây trong ba lô ra, dùng dao cố gắng cắt vỏ, uống một hơi cho thống khoái. Đem mấy cái quả dại cọ cọ ở áo sơ mi rồi ăn vào.
Thời điểm cô ăn uống, người đàn ông kia một mực bận rộn ở bên người cô, đợi khi cô ăn uống no đủ mới ngẩng đầu lên, lại phát hiện không thấy hắn.
Mộc Thanh ngồi ở tại chỗ đợi một lát, còn không thấy hắn trở lại, trong lòng dường như có chút nôn nóng . Từ trên mặt đất đứng lên, đang do dự là có nên đến phụ cận tìm xem hay không? Chỉ mà rất nhanh cô liền bỏ ý niệm trong đầu này đi. Ngửa đầu nhìn nhà gỗ trên chạc cây. Trong lòng nghĩ tới hay là bò đến bên trong nhà gỗ thì an toàn một chút.
Lúc tay chân cô vụng về mà cố gắng leo lên chỗ lồi lõm của vỏ cây, cố gắng bò lên đến một nửa, thì đột nhiên phía sau cảm thấy có thứ gì đâm vào mông mình, tay chân run lên, “bịch” một cái rồi ngã trên mặt đất.
Mặc dù trên mặt đất có tầng lá khô thật dầy, nhưng mà lúc rơi xuống đất, cánh tay quơ loạng nên khi bị ngã xuống, thì hơi đau một chút.
Cô chật vật ngẩng đầu, thấy người đàn ông kia đang đứng ở trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống nhìn mình.
Trong lòng Mộc Thanh mắng mấy lần, cau mày bò dậy, vỗ vỗ bùn đất và lá khô ở trên người.
Người đàn ông xoay người lại đi về một phía, trên vai vác con vật nhìn giống như là con hươu nai, bên cạnh còn treo mấy con mồi khác.
Mộc Thanh đang do dự là có nên theo sau hay không, thì hắn đã dừng bước lại, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cô một cái.
Mộc Thanh hiểu , lập tức chạy trước đuổi theo.
Cô đi theo hắn ước chừng mấy trăm mét, bên tai dần dần làm như nghe được trận tiếng nước chảy.
Trước mặt là một hàng cây, khoảng cách ở giữa mỗi cây chỉ mười mấy centi mét, mà cây khô lại có đường kính vượt qua một thước, không có lá cây, cao ngất giương lên trời, chạc cây ở độ cao cách mặt đất ước chừng hơn mười tầng lầu, bên trên nó mọc ra lá cây rậm rạp, nhánh cây đan vào nhau, nên căn bản không thể phân biệt ra đầu nào thuộc về cành cây nào. Trong không khí âm u ẩm ướt, truyền đến từng trận âm thanh gào thét làm cho người sởn hết cả gai ốc..
Mộc Thanh nghĩ tới ma cà rồng trong phim Hấp Huyết Biên Bức.
Trên người cô một trận da gà nổi lên, vội vàng nhanh chóng đi vài bước, vượt qua người đàn ông này.
Sau khi xuyên qua hàng cây này, loáng thoáng nghe được tiếng nước bắn văng ở phía trước, tầm mắt cũng rộng mở sáng choang.
Trước mặt Mộc Thanh thình lình xuất hiện một con sông đang chậm rãi chảy, mặt sông rộng lớn. Phía dưới một cây đại thụ cạnh bờ sông, có một chiếc thuyền đang buộc, cái thuyền này là dùng cả khối gỗ thô khổng lồ, ở chính giữa bị đào đục tạo ra thuyền độc mộc.
Mũi thuyền đang trói con quái điểu, đuôi thuyền thì chất đống mấy loại quả cùng với mấy thi thể động vật khác, phía trên còn đọng lại một
ít vệt máu.
Mộc Thanh nhìn người đàn ông nhảy xuống thuyền, đem con mồi trên người chồng chất lên thuyền, sau đó ngẩng đầu ra hiệu bảo cô cũng xuống.
Mộc Thanh liếc nhìn mặt nước phản chiếu màu bùn đất đục ngầu ở lòng sông rộng lớn , trong lòng có chút do dự, vạn nhất vật này đến giữa sông mà bị lật úp thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà cũng không phải do cô. Người đàn ông kia đã có chút ít không nhịn được mà nhíu mày.
Mộc Thanh không thể làm gì khác hơn là vịn bộ rễ to của cây đại thụ mọc ở trong nước , cẩn thận từng li từng tí bò lên trên thuyền độc mộc, ngồi ở trong một đống thi thể động vật đang tỏa mùi nồng đậm, mặt thì ngó người đàn ông kia.
Anh ta cởi bỏ dây thừng cố định trụ thuyền gỗ , lấy ra hai mảnh mái chèo, đẩy xuống bờ, thuyền liền xuôi dòng mà đi.
Đã là lúc xế chiều rồi, không có rừng rậm che đậy, mặt trời chói chang vẫn là nhô lên cao, nhiệt độ cao đến thiêu đốt người, nó hoàn toàn khác so với sự oi bức ở trong rừng.
Mộc Thanh cảm thấy mình sắp bị nướng đến chảy mỡ luôn.
Bờ sông dần dần lùi xa, thuyền vẫn vững vàng chạy nhanh về phía trước. Tâm tư Mộc Thanh lo lắng nó có lật úp không cũng dần dần phai nhạt đi. Bởi vì người đàn ông ở đối diện thoạt nhìn là một thủy thủ rất giỏi.
Sau khi cô tiêu diệt hai quả dừa, rốt cục đã có chút tâm tư đi xem cảnh sắc bốn bề. Nếu như không phải tình cảnh hiện tại của cô bất đắc dĩ như thế…, là một hướng dẫn du lịch, cô thừa nhận cảnh sắc nơi này thật sự rất đẹp, không giống tầm thường nhưng rất đẹp.
Hai bờ sông đều là cây cối cao lớn chọc trời, thoạt nhìn giống như từng bức tường màu xanh biếc sâm nghiêm, thỉnh thoảng cô cũng nhìn thấy vách đá màu đỏ kỳ dị mà mình chưa từng thấy qua được gọt thẳng tắp, cắm vào trong nước, mặt nước màu nâu đỏ, lá rụng lộ ra vẻ vô cùng dài rộng, trên dưới đều treo đầy những dây leo giống như những con rắn nước hiện đầy trên cây cối hai bờ sông. Mỗi khi bọn họ đi qua một đảo nhỏ, thì ngàn vạn con chim bị kinh hãi đồng loạt bay lên trời cao, che khuất bầu trời, đông nghịt một mảng lớn, chung quanh thỉnh thoảng có vài con chim to có màu sắc diễm lệ đang vuốt cánh, một đám bọ cánh cứng núp ở trong lá cây phá ra âm thanh xiiii, nhìn như giống như loài thú quái vật ăn kiến ở trên chạc cây bên bờ bò qua bò lại để tìm kiếm thức ăn.
Cảnh sắc thật sự rất đẹp.
Gần tới hoàng hôn, mặt nước vốn là màu nâu đỏ cũng bị trời chiều phủ lên biến thành màu đỏ, cô bắt đầu chửi mắng nữa rồi.
Từng đàn từng đàn muỗi, giống như mây đen ong ong kêu, điên cuồng đánh về phía cô, đuổi cũng không đi. Đập một cái, thì lòng bàn tay liền dính mười mấy xác muỗi. Đầu rất to gấp mấy lần đầu con muỗi mà cô hay nhìn thấy, miệng vừa nhọn vừa dài, thậm chí có vài con còn muốn tiến vào trong lỗ tai, lỗ mũi của cô.
Kỳ quái chính là con muỗi lại chỉ tập kích cô, còn người đàn ông kia chỉ đứng cách cô có một thước lại không phải lo lắng cái vấn đề này, ngược lại rất có hứng thú ngó chừng bộ dạng chật vật của cô, khi cô dùng tay chân quơ loạn xạ chống đỡ đám muỗi .
Mộc Thanh thật quá căm tức rồi, há mồm mắng một câu thô tục, thì trong miệng nuốt phải mấy con muỗi vào, thoáng cái lọt tới cổ họng, cô không nhịn được mà sặc ra, ho đến dừng không được .
Người đàn ông kia lại rất vui vẻ, Mộc Thanh thật sự thấy hắn đang cười, nhếch miệng lên cười.
Truyện khác cùng thể loại
1232 chương
23 chương
10 chương