Viễn cổ hành trình
Chương 19 : Chương 19'
Hai người một đường xuôi về phía nam, A Man chiếu cố đến Trình Y đều chọn đường tương đối bằng phẳng mà đi. Đi mệt thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, đặc biệt tìm địa phương có cây cối có nước mà đi, như vậy khi khát cũng thuận tiện tìm nước uống.
Trình Y không ngừng nghỉ mà đi tới gần một giờ thì không chịu được nữa, thở hổn hển kịch liệt, lôi kéo A Man muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
A Man nhìn sắc trời một chút rồi dừng lại, để cho Trình Y ngồi nghỉ ngơi trên tảng đá. Hắn quan sát bốn phía rồi đặt đồ dùng mang theo cạnh chân Trình Y liền rời đi.
Biết rõ hắn chỉ rời đi một lát nên Trình Y cũng không sợ hãi, bọn họ đi đường đều an toàn, trên đường không gặp phải dã thú, ngẫu nhiên có đụng phải cũng chỉ là gà rừng hoặc động vật nhỏ không có tính công kích, cũng không có gặp người khác. Chắc hẳn A Man chọn con đường không có bộ lạc sinh sống hơn cũng ít có người đi săn mà đi.
Mấy phút sau, A Man mang về hai trái giống như trái dừa, hắn tháo dây lấy chén ra, dùng đá cắt mở trái cây, đổ nước trong suốt ra chén đưa cho Trình Y.
Thứ này Trình Y chưa có uống qua, đúng lúc đang khát nên mừng rỡ tiếp nhận chén nước uống một hớp lớn. Rất ngọt, có hương vị như nước táo, Trình Y rất yêu thích, lập tức uống cạn một chén lớn, loại trái này rất nhiều nước, một ‘trái dừa’ có vị táo xem ra có thể có hai chén nước lớn.
A Man đem một nửa nước còn lại trong trái đổ ra chén đưa cho Trình Y, sau khi thấy cô khoát tay nói uống no mới uống. Hắn cũng khát, uống hai hớp lớn là cạn chén, lại thấy chưa đã ghiền lại chặt trái còn lại uống hết.
Trình Y nhìn đồng hồ mới có 9 giờ 30, không biết A Man là muốn đi nơi nào, một ngày có thể đến được hay không. Cô mang giày rơm, sau khi đi liên tục một giờ gan bàn chân bị mài đau, không cần nhìn cũng biết chỗ đó nhất định nổi lên bong bóng. Bởi vì sợ A Man lo lắng, cô đến nhăn lông mày cũng không dám, lại không dám cởi hài xem lòng bàn chân.
Hai người giải khát lại nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị đi tiếp, A Man tỉ mỉ chú ý tới Trình Y khi đi đường dùng mũi chân tiếp đất, lo lắng lẩm bẩm vài câu. Đem da thú cột dây thừng treo ở trên vai, nồi chén buộc dây thừng thì nhét vào tay Trình Y, sau đó ngồi xổm xuống trước người cô, vỗ phía sau lưng ra hiệu cho cô leo lên.
Lưng A Man rất rộng lớn, da thịt màu nâu, màu sắc khỏe mạnh, hai vết thương thật sâu đã liền sẹo. Thấy được vết thương ở sau lưng đan vào nhau thoạt nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng cái này trong mắt Trình Y lai có vài phần hương vị đàn ông. Nhìn tấm lưng rộng rãi chắc nịch Trình Y không có do dự bao lâu liền thuận theo mà bò lên, học theo động tác của A Man mà treo nồi chén lên vai, hai cánh tay ôm cổ A Man.
A Man một tay cầm trường mâu, một tay thì đưa ra sau lưng dùng cánh tay đỡ mông Trình Y, cõng một người trên lưng mà mặt không đỏ không thở gấp mà bước đi nhanh chóng về phía trước.
Bởi vì được cõng đi, thân thể Trình Y dính sát trên lưng A Man, dính chặt cơ hồ không có khe hở. Loại cử động thân mật bực này không làm cho cô phản cảm, ngược lại cảm thấy có chút hạnh phúc nhàn nhạt, cảm giác được sủng ái thật tốt. Tuy cô và A Man mới nhận biết nhau vài ngày nhưng hắn đối tốt với cô dần dần làm cô cảm động. Hiện tại trong mắt cô hắn là bạn trai đang kết giao, cô yêu thích cảm giác nằm trên lưng hắn đi đường.
Vốn Trình Y không muốn A Man quá mức mệt nhọc, kêu hắn thả cô xuống để cô tự mình đi, sau đó phát hiện lưng hắn có cõng cô hay không thì cũng giống nhau, đi hơn một giờ chẳng những không chậm cước bộ ngay cả thở gấp một cái cũng không có. Thế là lại nghĩ tới hắn lực lớn vô cùng không thèm để ý trọng lượng của cô, đã như vậy cô trộm lười biếng để cho hắn cõng cô một mạch lên đường đi.
Cả ngày nghỉ ngơi ba lượt, thời gian còn lại chạy đi một mạch. Giữa trưa lúc ngày nóng nhất hai người nghỉ tạm dưới bóng cây, A Man đi bắt ba con thỏ hoang gần đó lại hái thêm chút quả dại cho đỡ đói.
Sau giờ ngọ đúng là thời điểm dễ dàng mệt mỏi rã rời, hơn nữa buổi sáng lại dậy quá sớm, vì vậy vừa qua cơm trưa đi được một lúc Trình Y liền chống cự không nổi mà mệt mỏi ngủ trên lưng A Man.
Vừa cảm giác tỉnh ngủ, Trình Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện eo lưng A Man hơi cong về phía trước, bước chân rất nhẹ rất chậm. Không chỉ có như thế còn tận lực tránh né lá cây khô ven đường để tránh giẫm đạp lên mà tạo ra tiếng vang. Vì để cho cô có cảm giác ngủ ngon có thể không ngã xuống, hắn không tiếc xương sống thắt lưng, còng lưng đi đường dài như vậy, hiện tại chắc là eo rất khó chịu đi?
“Ngừng, ngừng, chúng ta nghỉ ngơi chút đi.” Trình Y vỗ nhẹ vai A Man yêu cầu.
Hai chữ ‘nghỉ ngơi’ A Man nghe hiểu được, quay đầu nhìn Trình Y cười cười, đi nhanh vài bước về phía bóng cây rồi dừng lại.
Trình Y vội vàng nhảy khỏi lưng A Man, lôi kéo hắn cùng nhau ngồi xuống, lấy xuống dây thừng treo trên cổ hắn sau đó xoa nắn hai vai cứng ngắt của hắn. Một bên xoa bóp một bên mắng ngốc tử, hắn cũng không biết đánh thức cô dậy sớm một chút sao? Cho dù đánh thức cô sớm một chút cũng không làm bả vai cứng ngắt trở thành cái dạng này.
Trình Y xoa nhẹ một hồi lâu, bả vai A Man bởi vì duy trì một động tác trong thời gian dài mà cứng ngắt rốt cuộc cũng mềm mại xuống. Thấy A Man vẻ mặt cảm kích cười ngây ngô với cô, Trình Y nhị không được mắng một câu: “Ngu ngốc!”
A Man bị mắng cũng không tức giận, bả vai dễ chịu nhiều hơn nên cũng không để cô xoa bóp thêm nữa. Nhìn về phía chân Trình Y, tay to cầm chân cô tay kia thì cởi giày.
“Đừng cởi!” Trình Y không cho hắn xem, dùng sức co chân lại, hai cánh tay bắt lấy hai tay muốn cởi giày rơm của cô, cuối cùng bởi vì sức yếu nên bị hắn tránh thoát.
Gót chân và mũi chân của Trình Y bị ma xát ra nhiều cái bong bóng, khắp lòng bàn chân vô cùng thê thảm. A Man nhìn lòng bàn chân cô nhíu nhíu mày, không nói lời nào buông chân của cô ra rồi đi vài mét về phía trước, động tác lưu loát nhổ xuống một đống lớn cỏ xanh mượt sinh trưởng rất tốt rồi trở lại ngồi bên cạnh Trình Y.
“Ngươi nhổ cỏ làm gì?” Trình Y cảm thấy nghi hoặc, không bao lâu sau cô đã biết hắn muốn làm gì. A Man bện giày rơm, tốc độ làm giày của hắn thuần thục hơn cô hơn nữa nhanh hơn cô rất nhiều,thấy vậy cô xấu hổ toát mồ hôi, cảm giác cô so với hắn cái gì cũng không được. Hắn có thể đi săn cô chỉ biết ăn, dây thừng hắn làm tốt hơn cô, giày rơm bện cũng tốt hơn cô, ngay cả hai người cùng đi thì cô vô dụng phải để hắn cõng cô đi. Cô là một người vô dụng như vậy, làm sao A Man lại nhiều lần muốn bắt cô đi?
Đôi giày rơm này rất đặc thù, trộn lẫn vào trong nó là da lông động vật lông dài màu vàng hai ngày trước hắn săn về, hài mềm mại nhờ lông dài và màu xanh hoa cỏ kết hợp mà thành. Bởi vì như vậy mà lãng phí rất nhiều da lông nhưng A Man cũng không đau lòng. Nhìn thấy giày làm ra bởi vì có trộn lẫn lông dài mà phá lệ mềm mại nên cảm thấy rất vui vẻ, giống như hiến vật quý mà thật cẩn thận đem giày vừa làm tốt mang vào chân Trình Y.
Mang hết vào chân cảm giác thư thái hơn rất nhiều, Trình Y ngạc nhiên đánh giá đôi giày mới, khen ngợi A Man thật khéo tay, hài như vậy mà cũng có thể làm được. Cảm giác ôn nhu mềm mại từ lòng bàn chân truyền đến, Trình Y vui đến mức ôm cổ A Man hôn một cái thật mạnh trên mặt của hắn.
Nghỉ ngơi không bao lâu hai người lại tiếp tục hành trình, vẫn là A Man cõng Trình Y đi. Thời điểm hoàng hôn A Man dừng lại trong rừng cây cạnh bờ sông, rõ ràng A Man quen thuộc nơi đây. Bởi vì có thể ngủ trong sơn động, gần đó còn có quả dại.
A Man ôm một đống cỏ khô vào trong động rồi trải da thú lên đó, Trình Y hỗ trợ ở một bên.
Một ngày mệt nhọc cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, hai người đều thật cao hứng. Bởi vì lo lắng Trình Y phải ở một mình, A Man chỉ bắt một con gà rừng rồi nhanh chóng trở lại. Cũng may là ở gần đó có rau dại nên còn có thể nấu một nồi cháo rau. Buổi tối hai người ăn no rồi tắm rửa thống thống khoái khoái ở trong sông một hồi, đem mồ hôi và dính dấp trên người tẩy sạch không còn chút gì. Có được khoan khoái dễ chịu Trình Y cũng buông xuống rụt rè mà ở trong nước cùng A Man điên khùng náo loạn một phen đã đời mới leo lên bờ.
Đến buổi tối đi ngủ A Man lại không thành thật rồi, bàn tay to lại châm lửa khắp trên người Trình Y. Miệng cũng theo tay mà dao động trên người, ngay khi Trình Y cho rằng đêm nay khó mà giữ được trinh tiết thì hắn dừng lại vào thời khắc mấu chốt, thở hào hển bò xuống từ trên người cô chạy nhanh như gió ra ngoài cửa động.
Trình Y đỏ mặt đổ mồ hôi nằm trên da thú, tim đập cuồng loạn trong lồng ngực. Đây là lần thứ ba rồi, vào thời khắc mấu chốt A Man đều dừng lại chạy ra ngoài. Ban đầu cô nghĩ rằng hắn không muốn tiếp tục dưới tình huống thấy cô không tình nguyện mà biến cô thành người của hắn. Nhưng bây giờ không thể nghĩ như vậy được nữa rồi. Bởi vì cô biết rõ mới vừa rồi bọn họ ôm nhau cùng một chỗ thì cô chỉ vùng vẫy lúc đầu, về sau bị hắn khiêu khích đến quên cả hiện tại và quá khứ luôn rồi!
Nhất định hắn cảm nhận được sự phối hợp của cô mà, biết rõ cô đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận hắn, nhưng sau cùng hắn lại là không tới . . . . .
Đây là làm sao? Trong đầu Trình Y đầy dấu chấm hỏi, cô rõ ràng cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của hắn, chẳng lẽ hắn không hiểu cái kia làm như thế nào? Trình Y lập tức lắc đầu chối bỏ cái ý nghĩ này, loại chuyện này đối với đàn ông là bẩm sinh. Hắn không có khả năng không hiểu làm như thế nào, chẳng lẽ là ‘chổ đó’ của hắn không được? Cũng không đúng, chổ của hắn cứng ngắt được gần giống, gần thành, gần bằng súng máy làm sao có thể không được?
Nghĩ như thế nào cũng không thông, cuối cùng thật sự quá mêt mỏi, không lâu sau Trình Y đã ngủ mất rồi, A Man trở về lúc nào cũng không biết.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau hai người lại xuất phát, giống như một ngày hôm trước, mệt thì nghỉ ngơi, nếu khát mà không có sông nước thì A Man đi hái các loại hoa quả giải khát, Trình Y đi mệt thì để A Man cõng, trời tối thì tìm chỗ có sơn động có sông dừng lại nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngày thứ ba, sau khi hai người đi ra khỏi một rừng cây nhỏ thì A Man buông Trình Y ra, kích động chỉ về phía trước nói không ngừng với Trình Y.
Trình Y nhìn theo tay A Man chỉ, mơ hồ thấy khói bay lên, chỗ đó có người ở, A Man hưng phấn như vậy, chẳng lẽ đó chính là nhà của hắn sao?
Không có để A Man cõng nữa, Trình Y đi theo phía sau hắn đi lên phía trước, đi chừng hai trăm mét đột nhiên phát hiện phía trước có vài cây cọ. Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Cái này đổi lại là Trình Y kích động rồi, lôi kéo A Man chạy về hướng cây cọ.
(đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: ý nói tìm mòn gót thì không thấy đâu, tới khi tìm được thì chẳng mất công phu)
Thật tốt quá, cây quạt của cô có rồi!
A Man bị lôi kéo tới trước cây cọ thì nghi ngờ nhìn Trình Y kích động không thôi, không hiểu chỉ là một cái cây bình thường thôi sao lại làm cho cô hưng phấn như vậy.
Đi hai vòng quanh cây cọ hai vòng, Trình Y bảo A Man bẻ xuống mấy cành hình quạt.
A Man nghe lời bẻ xuống hai nhánh hình quạt đưa tới tay Trình Y, sau đó một khắc cũng không chờ đợi được ôm eo Trình Y đi về phía trước.
Biết hắn sốt ruột về nhà, Trình Y cũng không muốn trì hoãn nữa, thuận theo hắn bước nhanh về phía trước.
Cách khói bếp lượn lờ càng ngày càng gần là lúc A Man thổi lên tiếng huýt sáo vang dội ngân nga, huýt sáo xong thở dốc một hơi lại hướng về phía trước lớn tiếng kêu lên.
Thanh âm thật cao truyền ra ngoài xa xa, chỉ chốc lát sau, phía trước truyền đến là càng nhiều tiếng huýt sáo liên tục.
Sau đó Trình Y nghẹn họng nhìn trân trối chứng kiến phía trước xuất hiện một đám người đen đúa, có nam nữ, cao thấp, già trẻ, bọn họ vừa reo hò vừa nhảy nhót chạy về hướng này . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
660 chương
183 chương