Edit: CtNguyet Beta: Thng …………… Vào sinh nhật một tuổi của Minh Hoặc, Lăng Mục Du đã nói định mở party, các yêu quái xem party là cái gì trên TV, cả đám đều kêu gào mong đợi, trông ngóng ngày Minh Hoặc được một tuổi. Hoa viên đằng sau viện bảo tàng đã được đám yêu quái dời đi chỉ còn một khoảng đất trống, bàn ăn cao thấp được bày biện bên trên, trong đó các loại bánh kem với nhiều hình dáng được mang lên bàn lớn nhất trong buổi tiệc. Bánh kem là Lăng Mục Du lên thành phố đặt ở các cửa hàng bánh lớn, tổng cộng tới trăm mấy cái cả lớn cả nhỏ, sáng sớm nay thành phố bắt đầu giao, giữa trưa mới đến được. Một bàn khác bày đủ loại rượu, đều là của đám đại yêu chưng cất mấy nghìn năm, chính giữa là vò Quỳnh Tương Đan Tiêu lấy từ tay áo ra, là vạn năm trước hắn lấy Đế Lưu Tương và Lang Can Tử, Bích Côi Tử ủ thành. Lúc ấy ủ rượu định ăn với cá nướng, nào ngờ sau khi niêm phong rượu vào tay áo, hắn và Thủy Thôi lại quên mất, là do mấy ngày trước Lăng Mục Du hỏi hắn có rượu không, lục trong tay áo càn không một lúc, bình rượu này mới được thấy ánh sáng mặt trời. Hương Rượu Quỳnh Tương rất mạnh, miệng bình vừa mở, lập tức đè các hương rượu khác xuống, hương nồng quanh quẩn ở chóp mũi, tựa như có người đang nói “Tới đây, uống em đi”. Lý Cửu Gia đi theo Lăng Mục Di ra sau viện bảo tàng, từ xa đã ngửi thấy hương rượu làm say lòng người, càng gần mùi hương càng rõ, nhưng lại không vội vã. Đợi đến khi bước vào hoa viên, cảnh tượng trước mắt làm tam quan vừa mới được dựng lại của gã vỡ nát lần nữa. Lý Cửu Gia đã biết tiêu bản của viện bảo tàng thật ra không phải là tiêu bản, mà là yêu quái, còn các công nhân cũng là hóa hình của yêu quái, nhưng nhiều yêu quái sống sờ sờ vây quanh bàn cơm chảy nước miếng thế này, thật đúng là đang kiểm tra trình độ thần kinh thép mà. Đặc biệt là đám yêu quái này còn làm chung một động tác là quay đầu lại nhìn về phía này, thật kinh khủng. “Hoặc Hoặc đến rồi, Tiểu Ngư, được ăn bánh kem uống rượu chưa?” Các yêu quái hoan hô, móng vuốt ngo ngoe rục rịch. Minh Hoặc nằm trong lồng ngực Đan Tiêu duỗi duỗi chân, cả giận nói: “Không, cho, kêu.” Đám yêu ngu ngốc này, dám gọi hắn là Hoặc Hoặc, lớn mật! Tay Đan Tiêu mở ra, đá hắn qua lưng Thao Thiết, Minh Hoặc bảo bảo tức giận cuồng xả lông của Thao Thiết. “Ha ha ha…” Ma thần năm đó uy phong lẫm liệt giờ biến thành đứa bé béo núc tay chân mềm oặt, Kế Mông dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy khoái chí, cười ầm lên không thèm để ý đến mặt mũi ma thần. Lý Cửu Gia thấy Kế Mông, bước vài bước đến cạnh hắn, mỉm cười chào hỏi: “Manh Manh.” “Tiểu Cửu.” Sau khi bị Lý Cửu Gia huấn luyện nhiều lần, hiện giờ Kế Mông gọi gã là Tiểu Cửu rất tự nhiên. Lý Cửu Gia cười vui vẻ, một buổi sáng buồn bực cũng nhờ dung mạo xinh đẹp của Kế Manh Manh mà tan biến. Đan Tiêu lại gần một bàn ăn, tay run lên, gà nướng đều được đem ra đặt lên trên bàn, nhờ dùng hộp giữ ấm gói nên rất kín, đám yêu tò mò đi qua, cầm lên nhìn. “Đây là gì vậy?” Hai cánh của Phì Di Điểu ôm một con lên hỏi. Lăng Mục Du đáp: “Là Lý tổng mang qua, gà nướng.” Kế Mông vừa nghe là món ăn anh yêu thích nhất, phi thân qua cầm một hộp lên. Minh Hoặc vịn lông Thao Thiết từ trên cao trượt xuống, còn không quên biểu đạt quyền chiếm hữu công khai với gà nướng: “Ta, đưa, ta.” Cửu vĩ hồ vẫy vẫy chín cái đuôi to, “Đây là quà sinh nhật Tiểu Cửu tặng Hoặc Hoặc?! Tụi mình càng phải ăn nhiều hơn!” Bị Kế Mông ảnh hưởng, đám yêu cùng gọi Lý Cửu Gia là “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu”. Bản thân Tiểu Cửu đang đứng cạnh Kế Mông giúp anh mở hộp giữ ấm, trong lòng nói thầm: Không phải, là mua cho Manh Manh nhà tôi, tiện tay mua thêm cho đám yêu quái bọn mi thôi. “Đợi đã, hiện tại chưa ăn được.” Đang đi vào nhà bếp Lăng Mục Du vẫn nhắc nhở nhóm thần yêu, “Đợi đồ ăn mang lên hết, Minh Hoặc thổi nến xong mới được ăn.” Kế Mông cầm một con gà nướng, đang há miệng muốn cắn, bị Lăng Mục Du cản,  không cam lòng nói: “Sao phải đợi thổi nến mới được ăn, tôi đói lắm rồi.” Lăng Mục Du khinh bỉ nói: “Thật buồn cười, một tên thần như anh mà cũng đói bụng? Đã ăn sinh nhật thì đương nhiên phải đợi thổi nến xong đã, đây là nghi thức thường thức, rất quan trọng.” Kế Mông buồn bực cầm gà nướng không nỡ bỏ xuống. Đợi Lăng Mục Du lôi kéo Đan Tiêu xuống bếp, Lý Cửu Gia nói nhỏ với Kế Mông: “Manh Manh, nếu cô lén ăn, tôi sẽ giúp cô giấu, không cho cậu Lăng thấy.” Kế Mông nghe xong mắt sáng lên, nói nhỏ với gã: “Vậy ông che giúp tui nhé, tui ăn nhanh lắm.” Nói xong anh đã biến thành đầu rồng, lại không ngờ nói nhỏ như vậy mà cũng bị đám yêu nghe thấy, chúng nó hét lên: “Ông ăn vụng, tui mách Tiểu Ngư!” Kế mông: “……” Đám yêu quái thúi tha. Lý Cửu Gia: “……” Quên mất còn nhiều bóng đèn. Trời vừa sập tối, phòng bếp bên kia đã bắt đầu mang đồ ăn lên, mấy giá nướng lớn cũng dọn ra, trên hai cái giá nướng là hai con dê to —— Thao Thiết Yết Thư thích nhất là ăn dê nướng nguyên con. Trong hoa viên không có đèn, trên cây treo rất nhiều viên dạ minh châu lớn, đám yêu quái sôi nổi hóa thành hình người, mà trong đám hình người tắc lại Kế Mông đang ở hình dáng đầu rồng, Lăng Mục Du lập tức ngăn lại. “Tại sao?” Đầu rồng mới ăn nhiều được. “Tất cả ở đây đều mang hình người, chỉ mình anh là đầu rồng, rất phá phong cảnh.” “Ngao Thất và Uy Phong đang là nguyên hình kìa.” “… Chúng nó cũng muốn biến hình. Cũng, rất, muốn, biến, hình!” Kế Mông im lặng, nhưng rất bất mãn. Lăng Mục Du trừng anh một cái: “Sao lại so đo với trẻ con, không có tiền đồ.” Lý Cửu Gia kéo ống tay áo Kế Manh, nói: “Cô như vậy rất đẹp.” Kế Mông lẩm bẩm: “Đẹp thì sao? Không thể há to mồm ăn.” “Ông đủ chưa hả?” Thao Thiết đi ngang qua, hừ hừ: “Miệng tui lớn, có thể nuốt nguyên một con dê trưởng thành, thế nhưng không phải tui vẫn hóa thành hình người sao, phải ăn cơm văn nhã nghe chưa.” Kế mông: “Ha hả.” Hai chữ “văn nhã” thốt ra từ miệng Thao Thiết nghe mắc cười lắm có biết không?! Đưa bánh kem lên bàn, Lăng Mục Du lấy ra cây nến hình số 1 của cửa hàng bánh, cắm lên trên bánh thành một quả bóng hoa lớn, sau đó tìm khắp nơi. “Sao vậy?” Đan Tiêu thấy thế, hỏi. Lăng Mục Du ngẩng đầu nói: “Không thấy bật lửa, phải châm nến sinh nhật thế nào đây?” Họa Đấu nghe thấy, xung phong hỗ trợ châm nến, há mồm ra là chuỗi ngọn lửa dài phóng đến, đáng sợ đến mức Lăng Mục Du phải chạy lại bắt nó nuốt vào. “Nguy hiểm quá, đừng đốt cháy bánh kem.” Lòng Lăng Mục Du vẫn hãi, ngọn lửa kia chỉ cách bánh kem một bàn tay, vậy mà bơ trên bánh đã bị biến dạng do nóng. Đám yêu quái thấy bánh kem mình mong đợi cả buổi chiều suýt nữa bị Họa Đấu đốt chảy, liền vây quanh nó đòi đập. “Tui cũng chỉ muốn châm lửa nến nhanh hơn, được ăn bánh kem sớm hơn!” Họa Đấu cao giọng biện giải. Đám yêu vừa nghe, cảm thấy nó nói rất có lý, vì thế lại rối rắm có nên đập nó hay không. “Rắc ~” Tiếng kim loại bật lửa vang lên, Lăng Mục Du nhìn Lý Cửu Gia, người sau mỉm cười: “Tôi có bật lửa.” Lăng Mục Du nhìn hắn châm nến, sau đó cầm cây nến số 1 cắm trên bánh kem còn lại đưa cho hắn châm lửa, còn đùa rằng: “May là hôm nay anh tới, nếu không chắc bọn tôi lấy đuốc châm nến quá.” Lý Cửu Gia bật cười, “Dưới chân núi có cửa hàng tiện lợi mà, có thể xuống đó mua, cần gì lấy đuốc cho rắc rối.” Kế Mông đứng bên cạnh nhìn, nói: “Đuốc cũng được mà, rất thú zị.” “Đúng vậy, cây đuốc rất thú vị.” Lý Cửu Gia rất không có nghị lực hùa theo. Đan Tiêu liếc gã một cái, không nói gì. Toàn bộ nến đã được châm, Bạch Trạng và Trương Sơn đi hưởng tuần trăng mật lần thứ N trở về viện bảo tàng vào khắc cuối cùng, ở trong ánh mắt khiển trách của đám yêu, nhanh tay lấy quà lưu niệm ra, “Thổi nến ăn bánh kem đã, yêu nào cũng có phần, đừng vội.” Thấy quà, chúng yêu quyết định tha thứ cho Bạch Trạch và người nhà hắn, ánh mắt chuyển hướng đến Minh Hoặc, tên đó còn chưa thổi nến đấy. Minh Hoặc nhìn nến “1” đầy bàn, bất đắc dĩ nói: “Nhiều.” “Chân thân.” Đan Tiêu lấy ra một bộ quần áo ném lên người hắn. Minh Hoặc mềm mại rầm rì một tiếng, ám mang trên người hiện lên, thân hình kéo cao lên, dài ra, quần áo in hình con gấu màu xanh nhạt bị căng rách, chỉ trong chốc lát, ma thần Minh Hoặc trần trụi đứng cạnh bàn, khom lưng nhặt quần áo dưới đất mặc vào từng cái. Lý Cửu Gia khiếp sợ nhìn một em bé biến thành người đàn ông cao mét chín, Kế Mông nói: “Đó là thượng cổ ma thần, Minh Hoặc Ma Quân.” Lý Cửu Gia do dự nói: “Cái kia…” Kế Mông: “Hả?” Lý Cửu Gia: “Tại sao lúc yêu quái hóa hình người đều có quần áo, mà ma thần lại trơn bóng thế kia?” Kế Mông giải thích: “Đám yêu trên người đều có lông hoặc vảy, quần áo cũng là lông hoặc vảy hóa thành. Mà thần thì không có lông.” Tròng mắt Lý Cửu Gia liếc trái liếc phải, khụ một chút, thấp giọng hỏi: “Vậy cô thì sao? Lúc cô hóa hình người cũng không cần quần áo… sao?” “Ông muốn thấy tui hóa hình người?” Kế Mông hỏi. Lý Cửu Gia khụ càng lớn, mặt hơi hồng lên, lắc đầu mạnh. Mà ở đầu bên kia, Trương Sơn nói với Lăng Mục Du: “Sao tôi cứ thấy Lý Cửu Gia này quái quái?” “Có hả?” Lăng Mục Du nghiêng đầu nhìn, nhìn nửa ngày cũng chả thấy lạ chỗ nào, đành nói: “Đừng não bổ nữa, hát chúc mừng sinh nhật nhanh lên, nến sắp cháy hết rồi.” Chúng yêu vừa nghe hát chúc mừng sinh nhật, cả đám không tình nguyện xếp hàng, Phượng Hoàng ngửa đầu, hát vang chúc mừng sinh nhập kèm theo tiếng vỗ tay phụ họa sai nhịp. “……” Minh Hoặc, Bạch Trạch, Trương Sơn, Lý Cửu Gia ngây người kinh ngạc nhìn cả quá trình. Lăng Mục Du vịn Đan Tiêu cười không ngừng nổi, Đan Tiêu cũng buồn cười. Đúng thế, khi ăn sinh nhật, nghi thức thường thức này rất quan trọng. Sau khi hát xong, Minh Hoặc ngạc nhiên ngây người lúc này mới hồi thần, một hơi thổi hết một phần ba nến, đám yêu thấy thế, chạy lại hỗ trợ thổi nốt, sau đó trông mong nhìn Lăng Mục Du. Lăng Mục Du đưa dao cho Minh Hoặc, là tín hiệu bắt đầu ăn. Minh Hoặc để dạo xuống bên cạnh, cầm bánh kem lớn nhất ý đồ độc chiếm, đám yêu quái như ong vỡ tổ ùa vào tranh nhau cướp bánh. Lăng Mục Du nhanh tay lẹ mắt lấy được hai chiếc bánh cupcake nhung đỏ, chia với Đan Tiêu, sau đó hai người lại bàn cơm bên kia ăn cá. Trương Sơn đoạt được một cái Tiramisu ăn cùng Bạch Trạch. Kế Mông bưng một cái bánh kem có hình gấu hoạt hình bay ra từ giữa đám yêu, thấy Lý Cửu Gia đứng ngốc ở một bên, bèn nhắc nhở: “Đám yêu tụi tui lúc ăn cơm đều thế này, nếu ông không tranh đoạt sẽ không được ăn đâu.” “Không sao, tôi không thích đồ ngọt.” Lý Cửu Gia lắc đầu, nhân lúc đám yêu mải tranh bánh, gã cầm vài con gà nướng mình mang đến đưa cho Kế Mông “Cô thích gà nướng hả? Đây là chiêu bài của nhà hàng Vương Cửu Cửu, mỗi ngày chỉ bán một số lượng nhất định. Tôi quen với ông chủ bên đó, nói rất nhiều lời hay họ mới đồng ý nướng một trăm con cho tôi. Cô ăn thử xem có ngon không.” “Ăn!” So với bánh kem, Kế Mông càng thích gà hơn, liền đưa cái bánh kem hình gấu bị mình ăn chỉ còn một nửa cho Lý Cửu Gia, còn anh ăn gà. Lý Cửu Gia mỉm cười nhìn anh ăn, cầm cái nĩa từ từ ăn bánh kem hình gấu còn dư, “Tôi biết cô thích ăn gà nên cố ý mua cho cô.” “Mua cho tui?” “Đúng vậy.” “Không phải cho Minh Hoặc hả?” “…… Tôi không quen hắn, cũng không biết hôm nay là sinh nhật hắn.” Kế Mông nhìn chằm chằm Lý Cửu Gia hồi lâu, Lý Cửu Gia mỉm cười để anh tùy tiện nhìn, một lát sau, anh cười lớn: “Tên nhân loại nhà mi thú zị đấy, không tồi không tồi.” “Cô rất đáng yêu.” Lý Cửu Gia cười tươi, đáy mắt chứa ôn nhu, nói: “Vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.” Bên kia, khuỷu tay của Trương Sơn thúc Lăng Mục Du một cái, “Lăng ca, tôi cảm thấy Lý Cửu Gia và Kế Mông cứ kì kì.” Lăng Mục Du đút Đan Tiêu một miếng cá nướng, sau đó nhà cậu cùng nhau nhìn Lý Cửu Gia và Kế Mông một lúc, lại cùng nhau quay đầu nhìn Trương Sơn, lại cùng nhau hỏi: “Kì chỗ nào?” “……” Trương Sơn im lặng cầm chén đi tìm Bạch Trạch. Tú ân ái, tưởng mình mấy người có chắc! —————————————— *Tiramisu: Đây là món bánh nổi tiếng bên Ý, có thể hiểu là:”Hãy nghĩ đến em”, “đừng quên em”, “hãy nhớ đến em”, “hãy mang em đi”, lãng mạn nhỉ =)))) <img alt="" src="https://oluoicuatui.files.wordpress.com/2020/07/93-tira.jpg" data-pagespeed-url-hash=2968081117 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> *Cupcake nhung đỏ: hay còn gọi là Red Velvet Cupcake là món bánh nổi tiếng của Pháp. ( các bạn biết đấy Pháp là một đất nước đầy lãng mạn nên chiếc bánh được làm ra như gợi đến một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và tinh tế) <img alt="" src="https://oluoicuatui.files.wordpress.com/2020/07/93-velvet.jpg" data-pagespeed-url-hash=1118735181 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> *Rượu Quỳnh Tương: nước ngọc quỳnh, chỉ rượu quý Đoạn trường tân thanh có câu: » Chén hà sánh giọng quỳnh tương, giải là hương lộn bình gương bóng lồng « — Nhất âm quỳnh tương bách cảm sinh (Đường Thi) (Nguồn từ điển Hán Nôm)