Viện bảo tàng sơn hải
Chương 73
Edit: Nhím
Beta: Thng
……..
Lăng Mục Du đi hẹn hò về, lại được thêm một tấm cờ thưởng, còn không biết tại sao lại nhận được. Thế là cậu ngồi xếp bằng trên sô pha trong văn phòng, không ngừng suy nghĩ về tấm cờ treo trên tường.
Cậu đã gọi điện thoại dò hỏi cục cảnh sát trấn Cốc Hợp về cờ thưởng, bên kia chỉ nói là cấp trên khen thưởng, vì viện bảo tàng giúp đỡ bắt con mọt lớn ra, nhưng không nói gì về tình huống cụ thể cả.
Lăng Mục Du nghĩ thật lâu cũng không hiểu được, khi nào thì viện bảo tàng Sơn Hải bọn họ giúp bắt sâu mọt vậy? Không phải bọn họ bắt tà tu à?
“Chẳng lẽ tên đó là sâu mọt thành tinh?” Cậu nghĩ mãi cũng không ra, mới hỏi Đan Tiêu.
“Đó là nhân tu. Nếu là sâu mọt thành tinh, thì là tà yêu, công pháp tu luyện khác nhau.” Đan Tiêu nói, nghĩ thêm chút, lại bổ sung một câu: “Anh chưa từng nghe nói có yêu sâu mọt, bình thường sinh mệnh của côn trùng khá ngắn, rất khó mở linh trí tu luyện thành yêu.”
Lăng Mục Du vò đầu: “Lạ ghê. Khi nào chúng ta làm việc nghĩa chứ, sao em không nhớ rõ.”
Các yêu quái đang tụ tập chia quà kỷ niệm Viện trưởng và Tiểu Ngư đi hẹn hò mang về — quà tết, nghe quản lý nói thế, lập tức không lo ăn nữa, tỏ vẻ kháng nghị ——
Thao Thiết: “Sao tụi mình lại không làm việc nghĩa, tụi mình làm thường xuyên lắm đấy nhé.”
Cửu Vĩ Hồ: “Tụi tui chính là yêu quái nhiệt tình, xem việc giúp người là niềm vui.”
Phượng Hoàng: “Đúng đúng, ngay cả bác gái tổ dân phố của loài người cũng không có lòng bằng tụi mình.”
Đám yêu gật đầu liên tục — ngay cả quần chúng ở tổ chức tình báo Triều Dương trong truyền thuyết cũng không nhiệt tình như tụi mình.
Lăng Mục Du vô cảm: “Ví dụ?”
Chúng yêu: “…”
Không nêu được ví dụ, thật lo ngại.
Lăng Mục Du: “Không nghĩ ra được thì khỏi nghĩ, phí đầu óc, tiếp tục ăn đồ ăn vặt đi.”
Chúng yêu: “Ồ” Tiểu Ngư nói rất có lý, vẫn là ăn quà vặt thì tốt hơn.
Đan Tiêu khẽ cười, đè nhẹ lên đỉnh đầu Lăng Mục Du, xoa xoa, “Em cũng đừng nghĩ, phí đầu óc, dù sao có thêm một tấm cờ thưởng cũng không có chỗ xấu gì, chúng ta đi nấu cá đi.”
Cũng đúng.
Lăng Mục Du đứng dậy từ sô pha, dậm dậm hai chân đã tê rần, kéo Đan Tiêu xuống bếp.
Nói đến chuyện nấu cá, thì không thể không nhắc đến tay nghề dở tệ của Đan Tiêu.
Cùng một loại nguyên liệu nấu ăn, công thức giống nhau, còn có đầu bếp Lăng đứng bên cạnh chỉ đạo giúp đỡ, nhưng thứ Đan Tiêu nấu ra không phải cá, mà là một nồi tai nạn.
Thoạt nhìn như một loại vật thể không xác định, ăn vào… đó là luồng sát khí khổng lồ ngay cả dạ dày yêu quái cũng chịu không nổi.
Thì ra nam thần không phải cái gì cũng biết. Lăng Mục Du lén cười trộm.
Viện bảo tàng Sơn Hải gác lại vấn đề cờ thưởng, nhưng lãnh đạo thành phố Vĩnh An thì lại không, cộng thêm chuyện hỗ trợ tên tà tu giết mười mấy người, thì viện bảo tàng đã giúp rất nhiều việc, dù thế nào cũng nên khen thưởng chút gì thực chất một tí, chỉ mỗi cờ thưởng thôi không đủ.
Lãnh đạo cục An ninh tỏ thái độ đầu tiên: “Có người đội đặc nhiệm phản ánh, năm ngoái tổ bọn họ vốn định cho nhân viên trong bộ phận tới viện bảo tàng du lịch, coi như phúc lợi, lại bị bộ Hậu cần bác bỏ, làm việc này trước đi.”
Lãnh đạo khác thì nói: “Quan hệ giữa cục An ninh và viện bảo tàng Sơn Hải cỡ đấy, còn để xảy ra loại chuyện này, bảo sao Viện trưởng vẫn luôn chướng mắt Hiệp hội tu chân của nhân tu.”
Hội trưởng Hiệp hội Tu chân là Trương Đấu Nam cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn: “Sao lại liên quan đến bọn tôi, chủ nhiệm bộ Hậu cần làm việc không đúng đắn kia là người thường mà.”
Đại lãnh đạo đúng lúc lên tiếng: “Người có tác phong không đoan chính kia đã bị đuổi việc rồi, bây giờ không phải lúc để chúng ta truy cứu chuyện đã qua nữa, mà nên thảo luận việc khen thưởng cho viện bảo tàng.”
Các lãnh đạo nghĩ tới nghĩ lui, có người bèn đề nghị: “Không thì trực tiếp tặng tiền đi. Viện bảo tàng muốn mở rộng quy mô chắc chắn cần không ít tiền, tôi xem mức tài chính bọn họ tới xin chu cấp hồi cuối năm ngoái, còn kém xa đống bảo tàng lớn trong thành phố. Bọn họ kéo kinh tế du lịch trấn Cốc Hợp đi lên, nhưng lại nhận được rất ít tiền ủng hộ, chắc là thiếu tiền nhất.”
Các vị đang ngồi đều không đưa ra ý kiến phản đối, thế nên đại lãnh đạo quyết định luôn, cho viện bảo tàng Sơn Hải mấy trăm vạn hỗ trợ tài chính, cảm tạ bọn họ đã lặng lẽ cống hiến vì sự yên bình đất nước, hoà bình thế giới.
Có lãnh đạo cấp trên mạnh mẽ duy trì, tài chính hỗ trợ viện bảo tàng đã đến trước Tết âm lịch, vào sổ sách Hiệp hội Tu chân, chuyển vào tài khoản của viện bảo tàng Sơn Hải.
Lúc này, viện bảo tàng đã đóng cửa nghỉ phép, không có du khách, yêu quái viện bảo tàng có thể thoải mái bung lụa bản thân, mỗi ngày vùi trong văn phòng xem TV, chơi game, ăn vặt, à, còn có hoạt động giải trí nhàn nhã của bọn chúng — đánh nhau, rất là trạch yêu.
Đám dơi yêu được “mời” tới hai ngày trước đã kết thúc triển lãm, xách theo tiền lương và bao lớn bao nhỏ quà kỷ niệm được quản lý tặng, quay về nhà trong sự lưu luyến không thôi.
Đám dơi yêu mỗi bước đều tỏ vẻ hối hận — đồ ăn Hoa quốc quá ngon luôn, sao trước kia chúng ta lại cho rằng đồ ăn ở đây không bằng nước Pháp chứ? Khó trách con cháu Huyết tộc càng ngày càng không có triển vọng, thì ra do bậc cha chú của chúng ta quá bảo thủ, không biết thức thời mở mắt ra nhìn thế giới bên ngoài.
Lăng Mục Du nghe đám dơi yêu cảm thán, lặng yên nhếch khoé miệng, lại đóng gói thêm vài đặc sản nam bắc cho chúng nó.
Tiễn chúng nó đi, viện bảo tàng chính thức bước vào trạng thái dừng mọi việc trong trời đông giá rét, quản lý cũng tự cho mình nghỉ ngơi, cả ngày ăn không ngồi rồi, hết ngủ lại ăn rồi lại chơi, y chang đám yêu quái, đúng chuẩn trạch nam.
Việc mua sắm trong viện bảo tàng đã sớm giao cho lão chuột yêu Hứa Ngũ và lang yêu Lang Vũ phụ trách. Hứa Ngũ là yêu quái có trình độ cao nhất, kinh nghiệm sinh hoạt trong xã hội loài người rất phong phú, Lang Vũ thì là yêu quái duy nhất trong viện bảo tàng có thi bằng lái xe, chúng nó lái chiếc MPV của quản lý chở theo đám rồng đen cao to lắm sức, đúng là tổ hợp được phân công cực hoàn mỹ.
Dưới chân núi Ngọa Long đã đổ mấy trận tuyết lớn, khắp nơi phủ một lớp áo bạc, phân đội được cử đi mua sắm hoá thành hình người, chuẩn bị chính thức xuất phát đi mua sắm hàng tết. Lăng Mục Du giao cho Hứa Ngũ một thẻ ngân hàng, một xấp tiền mặt và một tờ danh sách mua sắm dài ngoằng, rồi dặn bọn chúng chú ý an toàn, đừng để nhân loại phát hiện thân phận, cũng đừng doạ đến bọn họ, còn phải cẩn thận đừng để mấy tên gian thương loài người lừa gạt.
Hứa Ngũ bỏ đồ nhận được vào tụ lý càn khôn, vỗ ngực bảo đảm, bây giờ nó đã có thể phân biệt các loại gian thương nhân loại một cách chuẩn xác rồi, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện tình trạng cân thiếu thịt đong thiếu nước, tráo hàng tốt thành hàng xấu, hay bị lấy tiền giả trả nữa đâu.
Lão chuột yêu rất tự tin, nhưng quản lý Lăng không tin tưởng nó lắm, lòng đầy lo lắng đi theo ra cửa lớn viện bảo tàng, thấy đường xuống núi đã phủ một lớp tuyết thật dày, càng lo lắng: “Như này thì sao lái xe xuống núi được? Tôi không có lốp xe dự phòng chạy trên đất tuyết được, không những thể còn xổ dốc nữa thì rất không an toàn.”
Lang Vũ liếc mắt nhìn đường xuống núi, nói: “Quản lý đừng lo lắng, tui khiêng xe xuống núi, rồi mới lái xe đi. Haizz, chúng ta chính là tiểu yêu, không biết súc địa thành thốn, nếu không thì đã không cần xe rồi.”
Lăng Mục Du giật mình: “Khiêng xuống?” Là kiểu khiêng mà mình nghĩ ấy hả?
Lang yêu đến chỗ đỗ xe, lái xe trong gara ra, sau đó túm lấy Bumper của MPV nâng lên thành góc 45 độ, rồi khom lưng nâng gầm xe, dùng chút sức, hai tay đã nâng xe vững vàng trên đỉnh đầu.
Lăng Mục Du: “…”
“Quản lý, tụi tui đi đây.” Lang Vũ, Hứa Ngũ, và Ngao Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ đồng thanh nói, sau đó liền thấy chúng nó vững vàng đi xuống chân núi.
Tuyết rơi đã là gì, không hề trượt, yêu quái xuống núi so easy.
Lăng Mục Du: “….”
Ha hả, hôm nay tam quan lại nứt toác nữa rồi.
Nhìn đám yêu quái khiêng xe xuống núi, mãi đến khi không thấy nữa, Lăng Mục Du mới quay vào nhà, vừa vào tới văn phòng, thì nghe thấy di động mình vang lên.
Phượng Hoàng dùng móng vuốt túm lấy di động, bay lên phành phạch, mới xoay người đã thấy chủ nhân của di động, vui sướng nói: “Tiểu Ngư, di động của anh kêu rất nhiều lần, là ông nội của người nhà Bạch Trạch gọi tới.”
Từ khi Trương Sơn và Bạch Trạch thề ước kết hôn xong, các yêu quái trong viện bảo tàng không gọi Trương Sơn là cộng tác viên nữa, mà đều sửa miệng thành người nhà Bạch Trạch, biểu hiện rất rõ ràng Bạch Trạch với Trương Sơn ai là vợ ai là chồng, nhưng Lăng Mục Du lại nghe anh Trương lén nói, cậu ta mới là người nằm trên.
Đây là La Sinh Môn (*), dù sao bên nào cũng cho là mình đúng, đến nay bọn họ cũng không phân biệt rõ ràng đến tột cùng hai người này ai công ai thụ, chỉ biết mỗi một điều — hai tên hưởng tuần trăng mật high quá, một tháng rồi vẫn chưa về.
(*) Bên nào cũng cho mình đúng, tự thuật lại sự thật trên lập trường của mình => Khiến người khác khó phân biệt
Quả thật, kiểu hưởng tuần trăng mật cả tháng thế này rất hiếm thấy, dù sao anh Lăng cũng chưa từng thấy.
Người nhà Bạch Trạch không ở viện bảo tàng, ông nội cậu ta gọi tới làm gì?
Lăng Mục Du lấy di động từ vuốt Phượng Hoàng ra, lại không kịp, vì đã lâu không ai nghe máy, nên đã tự cúp rồi.
Cậu mở khoá di động, đang định gọi lại, thì Trương Đấu Nam lại gọi tới. Gọi liên tục như vậy, chẳng lẽ có việc gấp gì ư?
“Hội trưởng Trương, xin chào, xin lỗi vừa có chút việc, không cầm di động theo, không biết ngài gọi đến.” Lăng Mục Du nghe điện thoại, bày tỏ lời xin lỗi của mình trước, bên kia nói không sao không sao, cậu mới hỏi đối phương gọi điện đến là có chuyện gì.
“Quản lý Lăng, xin lỗi đã mạo muội đến đây, tôi đang ở dưới chân núi, cậu có ở viện bảo tàng không?” Trương Đấu Nam nói: “Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu.”
“Có, ngài lên đi. Tuyết rơi, đường lên núi tuyết phủ rất dày, xin hãy cẩn thận.” Lăng Mục Du nói xong, cúp điện thoại, mặc áo lông vũ vào rồi đi ra ngoài lần nữa.
Đan Tiêu theo ra tới, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết nữa!” Lăng Mục Du lắc đầu, “Anh nói xem, không phải lại muốn chúng ta giúp đỡ bắt tà yêu tà tu gì nữa chứ? Sắp ăn tết rồi.”
Đan Tiêu nhíu mày, nghĩ đến ngày xưa người của đội đặc nhiệm và Hiệp hội tu chân đến là vì chuyện gì, “Chẳng lẽ lại có đại yêu thời thượng cổ nào thức tỉnh à?”
Lăng Mục Du lập tức hứng thú: “Viện bảo tàng chúng ta còn thiếu đại yêu gì? Có phải là Tỳ Hưu không? Là con biết chiêu tài, chỉ có vào không có ra ấy?”
“Tỳ Hưu?” Đan Tiêu cười nói: “Không có từ lâu rồi.”
Lăng Mục Du tức khắc nhụt chí, lẩm bẩm nói: “Vậy thì tùy tiện đi, chỉ cần không quá xấu là được.”
Hai người bọn họ đến cửa lớn viện bảo tàng, đợi một lát, thì thấy Trương Đấu Nam lên núi với một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi.
“Viện trưởng, quản lý Lăng.” Trương Đấu Nam thấy hai người họ, đi nhanh vài bước, thật lòng khách khí nói: “Còn làm phiền hai vị ra đón, lão này thật áy náy.”
Lăng Mục Du cười chào hỏi: “Hội trưởng Trương.” Rồi sau đó lại nhìn người đàn ông đi sau Trương Đấu Nam, hỏi: “Vị này là?”
Trương Đấu Nam không tình nguyện giới thiệu: “Vị này là một trong những phó hội trưởng của Hiệp hội Tu chân, Thạch Hàn Trì, cứ gọi ông ta Tiểu Thạch Đầu là được.”
Lăng Mục Du: “…”
Bảo cậu gọi một vị quan trung niên là “Tiểu Thạch Đầu”? Gọi ra được mới lạ!
“Viện trưởng, quản lý Lăng.” Thạch Hàn Trì liếc nhìn Trương Đấu Nam, biết đối phương giận mình vì cứ một hai đòi theo tới, nhưng việc đến viện bảo tàng Sơn Hải để lấy lòng thần này, sao có thể để lão già Trương Đấu Nam này giành mất tiếng thơm được chứ
“Mời hai vị vào trong,” Lăng Mục Du vươn tay mời hai người vào viện bảo tàng, vừa đi vừa hỏi: “Không biết hôm nay hai vị đến đây vì chuyện gì?”
Trương Đấu Nam cười ha hả thừa nước đục thả câu: “Đương nhiên là có chuyện tốt rồi.”
Thạch Hàn Trì thấy lão còn ngây ngốc thừa nước đục thả câu, lập tức cướp công, nói: “Viện trưởng, quản lý Lăng, lần này quốc gia hỗ trợ cho viện bảo tàng chúng ta ba trăm vạn, giúp viện bảo tàng mở rộng quy mô kinh doanh.”
“Cái gì?” Lăng Mục Du há hốc mồm.
“Khá đó.” Đan Tiêu giãn mày, gật đầu vừa lòng.
Thạch Hàn Trì cười tủm tỉm nói chuyện chi ngân sách lần này, còn tỏ vẻ đây chỉ là khoản tiền đầu tiên, sau này sẽ căn cứ vào trạng thái kinh doanh của viện bảo tàng để hỗ trợ thêm nữa, chế tạo một tên mới cho nền du lịch Hoa Quốc chúng ta.
Đan Tiêu tỏ vẻ vừa lòng, Lăng Mục Du tỏ vẻ kinh ngạc đến ngây người, Trương Đấu Nam tỏ vẻ…
Đúng là không nên mang tên lão Thạch khốn kiếp này tới, hối hận quá!!!
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
27 chương
50 chương
11 chương