Edit: Thi Beta: Molla ……….. Thanh niên vóc người thẳng đứng không mảnh vải che thân tiến lại gần Đan Tiêu, dáng người hắn ta thon dài rắn chắc nhưng lại mang đến cho người đối diện cảm giác mạnh mẽ, ngũ quan trên khuôn mặt lại cực kì hoàn hảo, khác hẳn với nét lạnh nhạt của Đan Tiêu, xung quanh hắn ta là tà khí, khóe mắt ửng đỏ mang lại cảm giác mê hoặc lẫn chút tà mị. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn ta đừng mở miệng ra. Hắn cứ vừa cười ha ha không ngừng vừa liên tục lặp lại câu “Đan Tiêu, ra là ngươi chưa chết”, Lăng Mục Du có cảm giác thằng này không giống tà ma chút nào, giống như lâu quá chưa bị ăn đánh đúng hơn. Mở miệng ngậm miệng là hỏi người ta có chết hay chưa, phải nói là lâu lắm rồi chưa ai đánh thằng này mà. Ba con mãnh thú nghe được, đều cố nhịn cười. Ba nhân loại nghe được, mờ mịt tập thể. Đan Tiêu liếc tên thanh niên một cái, từ tay áo càn khôn lấy ra một miếng vải che đầu tên thanh niên lại, sau đó che tay trước mắt Lăng Mục Du, nói: “Đừng nhìn, xấu lắm, sẽ bị đau mắt đó.” Lăng Mục Du: “…….” Tên thanh niên kéo mảnh vải che trên đầu xuống, khó chịu nói: “Lão tử xấu chỗ nào hả?” Đan Tiêu nhàn nhạt nhìn hắn ta. “…….” Thanh niên quyết đoán xem ánh mắt này của Đan Tiêu là đang ghen ghét với vẻ đẹp tuyệt vời của mình, không quan tâm đến Đan Tiêu nữa, vẫy tay với Lăng Mục Du đang cố gắng gỡ tay Đan Tiêu ra khỏi mắt mình: “Nè, Thủy Thôi, đã lâu không gặp, úi, ngươi thế mà vẫn dùng cái bộ dạng nhân loại này, còn xấu hơn nữa.” Lăng Mục Du mờ mịt nhìn hắn ta. “Còn bị lùn ha ha ha ha….” Đan Tiêu trầm giọng nói: “Ngươi còn không nói chuyện đàng hoàng, ta cho ngươi không nói chuyện được nữa đấy, Minh Hoặc.” “Ha ha…. éc!” Ma thần nghe tên gọi Minh Hoặc thì không cười nữa, dưới sự uy hiếp của Đan Tiêu, nghiêm trang nói: “Ngươi muốn hỏi gì thì nhanh chóng hỏi, sức mạnh này của ta chỉ có thể chống cự được khoảng 30 phút.” Đan Tiêu biết nghe lời phải lập tức hỏi: “Tại sao ngươi không chết?” Minh Hoặc: “……” Hai ngàn năm không thấy Đan Tiêu thế nào lại biến thành dạng người hẹp hòi này vậy. Hơn hai ngàn năm trước, Đông Hán ở đại lục Đông Phương những năm cuối, lúc Hán Vương triều còn cường thịnh, đã nhiều lần chiến loạn, khiến dân chúng lầm than. Thiên tai ôn dịch thi nhau hoành hành, giáng cho vương triều một đòn chí mạng, một thế hệ kiêu hùng còn thương cảm viết rằng: “Bạch cốt lộ vu dã Thiên lý vô kê minh. Sinh dân bách di nhất Niệm chi đoạn nhân trường” (Dịch: Đồng hoang xương phơi trắng Ngàn dặm tiếng gà không Trăm người sống sót một Càng nghĩ càng quặn lòng Nguồn: saimonthidan) Sau trận ôn dịch ước tính có gần 20 triệu người thiệt mạng, Thiên Đạo ra tay gột rửa nhân loại. Không chỉ nhân loại bị gột rửa, còn có động vật, yêu quái và cả… thần linh. Nhân loại sùng bái thần, bọn họ quả thật có sức mạnh cường đại có thể hô mưa gọi gió, nhưng cũng đều phải hành sự dưới quy tắc của Thiên Đạo, giống như địa cầu luôn chuyển động quanh mặt trời và mặt trăng quay quanh địa cầu vậy, đây là quy tắc bất di bất dịch đã có từ nghìn đời xưa. Theo quy tắc, khi có một phương quá mức cường đại, liền phải chịu sự gột rửa để duy trì  sự cân bằng. Minh Hoặc chính là kẻ được Thiên Đạo lựa chọn, là kẻ chưởng quản các lộ yêu ma tà thần địa vị ngang với Đan Tiêu, đánh qua đánh lại vài thập niên, cuối cùng hai bên cùng chết. Không ai được lợi gì trong trận chiến này, bất đắc dĩ phải chiến, không chiến không được. Nhưng, theo Thiên Đạo, vạn vật đều có một đường sinh cơ, nhân loại có, động vật có, yêu quái có, thần, cũng có. Tuyến sinh cơ đó chính là Tư Xuân Thủy Thôi Thần. Sau khi Minh Hoặc phát giác được, luôn nhìn chằm chằm Thủy Thôi, lúc đánh nhau cũng tận lực xuống tay nhẹ hơn với Thủy Thôi, hoặc dứt khoát nhìn Thủy Thôi theo bên cạnh Đan Tiêu. Hắn ta ngàn tính vạn tính, thế mà không tính đến chúng ma thần lại dùng đến kích tự sát, dùng cách của bản thân tự tế mình, lôi theo chúng thần ngã xuống. Dưới tình thế cấp bách, Thủy Thôi dùng thần cách của bản thân bảo vệ Đan Tiêu, Minh Hoặc thật muốn chửi ầm lên, nhưng khi đó lại không phải lúc để mắng chửi nhau, hắn chỉ có thể tự sinh sôi chia thần cách của mình làm đôi, lợi dụng sinh cơ lực của Thủy Thôi bảo vệ một tia nguyên thần cuối cùng của bọn họ. Hai ngàn năm sau, bọn họ du tẩu trên khắp thiên địa, hấp thu thiên địa linh khí, Thủy Thôi dùng sinh lực của mình chữa trị nguyên thần, Minh Hoặc liền nhân cơ hội hấp thụ một ít. “Ma Quân, ta có vấn đề muốn hỏi.” “Ây dô, bé Thao Thiết, mi béo ra đấy.” Minh Hoặc nhéo nhéo mặt Thao Thiết đang ở hình người, Thao Thiết giận nhưng không dám nói gì, Đào Ngột Cùng Kỳ cười trộm, nhéo đã, Minh Hoặc mới nói: “Hỏi đi.” “Thần chết đi không phải đều chuyển thế thành thiên địa linh khí, ngài và Tiểu Ngư…” Thao Thiết nhìn Lăng Mục Du một cái, thấy cậu đang rơi vào thế giới tự hỏi mờ mịt, “Sao có thể chuyển thế như nhân loại chứ?” “Nha, bé Thao Thiết, mi không những béo lên, gan cũng lớn hơn,” Minh Hoặc lại nhéo má Thao Thiết, “Dám gọi thẳng tên của Thủy Thôi, trước kia chỉ dám gọi Đông Quân.” “Cái gì?!!” Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ khiếp sợ, cứng đờ quay đầu nhìn Lăng Mục Du. Tiểu Ngư = Thủy Thôi = Đông Quân???? Kia….Kia…. Oa ô (;Д;) Hồi trước tui còn dám ngậm Đông Quân vào miệng… Cả khuôn mặt Thao Thiết sắp nhăn thành miếng giẻ lau—– tui không muốn sống nữa~~ Đào Ngột đồng tình vỗ vỗ vai Thao Thiết: “Đừng khách sáo với huynh đệ, đại ca sẽ giúp ông chọn quan tài tốt nhất, mặt trên khắc hình Thao Thiết, để bọn trộm mộ vừa nhìn vào sẽ biết mình trộm được cái gì hahahahaha…” Thao Thiết nhăn mặt, đá tên “đại ca” văng xa. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Minh Hoặc hứng thú hỏi. Đào Ngột đang muốn kĩ càng miêu tả một chút “Lúc Đông Quân mới đến, Thao Thiết cả gan làm loạn, há mồm nuốt luôn vào bụng, sau đó miệng liền sưng to như miếng thịt bò”, Đan Tiêu không kiên nhẫn cắt ngang màn chọc cười nhàm chán, hỏi ra vấn đề mình muốn biết: “Làm sao mà ngươi thì vẫn còn tốt, Tiểu Ngư lại mất trí nhớ hả?” Minh Hoặc bĩu môi: “Chuyện đó lại không liên quan tới ta, Thủy Thôi mềm lòng, cứu một nữ phụ nhân loại, làm cho sinh cơ lực bị đoạn tuyệt, nguyên thần hao tổn nhiều, suýt thì ngã xuống, chỉ là mất trí nhớ thôi, vẫn còn nhảy nhót tung tăng được kia mà, cũng không dễ dàng gì.” “Cứu ai?!” Lại là nữ nhân à! “Chính là mẹ của Thủy Thôi ở hiện đại.” Minh Hoặc tấm tắc lắc đầu, “Nữ nhân đó cũng rất lợi hại, có thai tám tháng còn chạy đến nhà mẹ đẻ gây chuyện, bị người nhà đẩy một cái từ cầu thang xuống, chắc chắn là một xác hai mạng. Lúc ấy ta và Thủy Thôi vẫn lắc lư sống nhờ ở mấy nhà từ thiện, Thủy Thôi ngu ngốc, tâm mềm nhũn, dùng sinh cơ lực của mình cứu sống bà ta, nguyên thần bị hao tổn, đành phải đem nguyên thần hợp với cái thai của bà ta, làm bản thân hiện tại người không ra người, thần cũng không phải thần.” Minh Hoặc nói, càng nói càng tức, nhân lúc Đan Tiêu không phòng bị, chụp đầu Lăng Mục Du, giọng điệu hận rèn sắt không thành thép: “Ngươi cái tên trứng ngốc này, hại ta chỉ có thể đầu thai cùng thằng điên này, ngươi có biết là đi theo một tên nhân loại ngu ngốc coi nó thể hiện cái ngu là một loại thống khổ không hả?” Lăng Mục Du từ lúc bị Minh Hoặc gọi là Thủy Thôi đến giờ, cả người đều rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, lúc này bị vỗ đầu, thật ra đã đem cậu vỗ tỉnh, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Minh Hoặc, nói: “Thì thế nào?” Minh Hoặc: “Ta muốn đầu thai, không thể mượn được sinh cơ lực của ngươi, ngươi mang sinh cơ lực đi cứu một bà nhân loại ngu xuẩn, mụ ta lại không thể sinh thêm con, không phải ta chỉ có thể trông chờ vào đứa con của bà ta sao.” Lăng Mục Du: “Thế là đang trách ta à?” “Chứ sao!” Minh Hoặc ra sức gật đầu, “Nhân loại đáng chết, phát minh ra cái gì mà bao cao su, làm ta phải đợi tới 10 năm, tức chết ta.” Vừa nói còn vừa căm phẫn nắm chặt tay, thụi lên tường phòng bệnh một đấm, tường lập tức bị đục ra một lỗ bằng miệng chén. Lăng Mục Du: “…..” Tổ ba người cục An ninh: “……” Tổ ba thú viện bảo tàng: “…..” Mọi người thấy tình hình không ổn, liền lùi nhanh về sau, tránh tên ma thần này tức giận đến mất hết cả lý trí, đả thương người vô tội, quan trọng nhất là, lỡ đâu bệnh viện cho rằng bọn họ phá hư cơ sở vật chất, bắt đền, lại thành mất tiền oan. “Chạy cái gì, ta cũng chưa đánh các ngươi.” Minh Hoặc tức giận nói. Nghe vậy, Lăng Mục, Tổ ba người cục An ninh, Tổ ba thú viện bảo tàng càng lùi xa hơn. Chỉ còn Đan Tiêu ở trước mặt Minh Hoặc, hỏi: “Làm sao thì Tiểu Ngư mới khôi phục lại?” “Làm sao ta biết,” Minh Hoặc bắn cái nhìn xem thường, “Ngươi còn không biết, làm sao ta biết?” “Được rồi, biết ngươi ngốc, không cần nhấn mạnh nữa.” Minh Hoặc trợn mắt xem thường đến muốn rớt tròng ra ngoài. Hồi trước sao lại không biết tên Đan Tiêu này hẹp hòi như vậy, ban nãy chỉ mới kêu Thủy Thôi một tiếng trứng ngốc, chưa gì đã trả đũa rồi!? Thứ cần biết cũng đã biết rồi, hỏi thêm thì tên trứng ngốc Minh Hoặc này cũng không trả lời được, Đan Tiêu quyết đoán chuẩn bị rời đi: “Xem tình hình này của ngươi, hẳn là một tháng cũng có thể hồi phục được một lần, bây giờ chắc cũng quá giới hạn của ngươi rồi, biến trở về đi, bọn ta cũng đi đây.” Minh Hoặc kinh hãi kêu lên: “Các ngươi đi đâu, đi cái viện bảo tàng kia à? Ta phải làm sao chứ?” “Đương nhiên là ngoan ngoãn làm em bé đi.” Đan Tiêu nói. “Phải chăm uống sữa mới cao được nha, đừng biếng ăn mai mốt lùn như chú nhá.” Lăng Mục Du xấu xa cười. Minh Hoặc: “……” giờ xấu tính cũng bị lây nhiễm à? Thủy Thôi trước kia đâu có như vậy a a a a a! Đan Tiêu một tay che đầu Lăng Mục Du lại, tay kia thu hồi lại miếng vải quấn trên đầu Minh Hoặc, “Nhanh biến trở lại, ta triệt tiêu kết giới đấy.” Con ngươi hẹp dài của Minh Hoặc trừng thành một hình tròn vành vạnh, không thể tin được Đan Tiêu và Thủy Thôi cứ thế để hắn ta lại lăn lộn với nhân loại, níu tay Lăng Mục Du lại không cho đi: “Các ngươi muốn đi cũng phải mang ta theo cùng, bằng không đừng hòng đi. Ta không muốn ở đây cũng với đám người Lăng Gia ngu xuẩn này, còn có Thủy Thôi, ngươi đừng thân thiết với người Lăng Gia quá.” Lăng Mục Du: “Tại sao?” Đáng tiếc Minh Hoặc nói xong câu đó thì lập tức chịu không nổi, trên người xuất hiện một vầng sáng đen, biến trở lại thành bé con tay chân mềm nhũn, vẫn là Lăng Mục Du nhanh tay lẹ mắt đỡ được hắn, nếu không cái mông xinh đã chào hỏi mặt đất rồi. Đan Tiêu một tay xách bé Minh Hoặc ném lên trên giường ấm, quyết đoán làm lơ bé con đang huơ tay nhỏ kháng nghị, trong tiếng ê ê a a ỉ ôi rời khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi liền đưa tay triệt tiêu kết giới. Trong phòng bệnh lập tức vang lên tiếng kêu kinh hãi: “Tã lót sao lại rách toang thành thế này, chất lượng kém như vậy, làm bằng giấy à?!” Ngay sau đó lại có tiếng người: “Trên tường sao lại có một cái lỗ? Bệnh viện thật quá đáng, sao lại sắp xếp cho chúng ta một phòng bệnh rách nát như này.” Minh Hoặc nằm trên giường em bé, mở to đôi mắt đen láy, trên mặt trong lòng đều là dạng biểu tình sống không còn gì để luyến tiếc. Đan Tiêu và Thủy Thôi đồ hai cái tên vong ơn bội nghĩa! Ông nhớ kĩ các ngươi!!! “Hắt—xì” “Hắt—xì” Đan Tiêu và Lăng Mục Du ra khỏi bệnh viện cùng hắt xì một lúc, ba người Cao Trác Thước lại tròn mắt nhìn họ như phát hiện người ngoài hành tinh, ngạc nhiên nói: “Thì ra thần cũng hắt xì à.” Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ liếc xéo ba người: “Ba nhân loại đặc biệt mấy người gan cũng lớn lắm!” Cao Trác Thước: “Chúng tôi là người của cục An ninh phân cục chuyên xử lý các sự kiện đặc biệt chứ không phải nhân loại đặc biệt. Đương nhiên, chúng tôi mạnh hơn nhân loại bình thường là thật.” Thao Thiết Đào Ngột Cùng Kỳ: “!!!” Nhân loại thế mà dám kiêu ngạo hơn cả mãnh thú chúng nó, thật là khiến mãnh thú không thể nhịn mà. “Đi, trở về thôi!” Lăng Mục Du kéo Thao Thiết, Thao Thiết lập tức đồng ý chạy theo. “Viện Trưởng,” ba người Cao Trác Thước gọi Đan Tiêu, lại xoay sang Lăng Mục Du, “Vị này… quản lý viên, chúng tôi trở về cục báo cáo tình hình, tạm biệt ở đây.” “Đi thong thả.” Lăng Mục Du khách khí nói. Người của đội đặc nhiệm cục An ninh vừa rời đi, Lăng Mục Du nhìn thoáng qua bệnh viện ở phía sau, “Chuyện hôm nay cứ như mơ vậy.” Đan Tiêu để tay lên đỉnh đầu Lăng Mục Du, “Quả thật lùn hơn trước.” Lăng Mục Du đen mặt: “Tiêu chuẩn của em dù sao cũng là nam thần cao ráo, bây giờ không phải ai cũng cao như em đâu.” “Ừ, về nhà thôi, tháng sau lại đến nhìn Minh Hoặc.” Nhà? “Vâng, về nhà thôi!”