Editor: Chi Beta: Thiên Vân —————————————- Một viện bảo tàng muốn tồn tại thì nó phải có giá trị và ý nghĩa riêng của nó. “Ý nghĩa và giá trị tồn tại của viện bảo tàng này không phải là nhốt tụi tui lại không cho ra ngoài à” Phì Di Xà giơ một chân lên, chen ngang lời quản lý viên. Các yêu quái mang thể chất tai họa khác cũng gật đầu đồng ý với Phì Di Xà, bộ dạng như thể tủi thân lắm vậy. Năm đó Yêu tộc là chúa tể thiên hạ, chúng yêu muốn đi đâu thì đi đó. Cho dù bọn nó chính là nguyên nhân gây ra lũ lụt hạn hán động đất, nhưng nhân loại vẫn phải nơm nớp lo sợ cung phụng, cầu xin chúng nó rời đi. Nào giống hiện tại, chỗ ở bị nhân loại phá hư thì thôi đi, bọn chúng còn xa lánh chúng nó, giam chúng lại ở viện bảo tàng này không cho ra ngoài. Thật ra chúng nó rất hâm mộ Bạch Trạch. “Không được xen ngang lúc quản lý vên đang nói chuyện.” Một cánh của Phì Di Điểu đập lên đầu Phì Di Xà, “Con rắn độc nhà mi thật không lễ phép.” Phì Di Xà điên lên muốn đánh con chim ngu ngốc kia một trận, lại phát hiện quản lý viên đang dùng ánh mắt đầy thâm sâu nhìn nó, thoắt một cái nó im ru không dám động đậy nữa. Lăng Mục Du dùng giọng nói lạnh nhạt bảo: “Bọn bây cũng có thể đi ra ngoài! Nhưng bây giờ nhân loại bọn tao có công nghệ cao với vũ khí hạt nhân rồi, một khi bắt được bọn bây, rất có thể sẽ nấu lên ăn luôn. Bọn bây cũng biết đấy, nhân loại thì cái gì cũng ăn được hết mà.” Chúng yêu lập tức cứng đờ. “Có câu này không biết bọn bây đã nghe qua chưa,” Lăng Mục Du vẫn lạnh nhạt  nói tiếp: “Biển Bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm, một nồi đựng không hết nổi. Nó biến thành con chim tên là Bằng, con chim to lớn khuôn cùng, phải nướng hai cái lò mới hết, một bên thì rưới tương, một bên thì sốt ớt [1]…… Ưm, chắc là ngon lắm ……” [1] Biến tấu từ một đoạn thơ trong Nam Hoa Kinh, nguyên văn là “Biển bắc có con cá tên là Côn, lớn không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim tên là Bằng, lưng của con chim Bằng lớn cũng không biết mấy ngàn dặm. Khi con chim Bằng ấy vỗ cánh bay lên cao, hai cánh nó lớn như đám mây che cả bầu trời. Loài chim ấy, khi biển động, sóng lớn gầm gào, nó liền chuyển về biển nam. Chỗ biển nam ấy là một cái ao vĩ đại do thiên nhiên tạo thành.” Chúng yêu có lông thì xù lông, có vảy thì xù vảy, rúc vào nhau run lên bần bật. Cả yêu quái cũng ăn, nhân loại phát rồ hết rồi a a a a a a…… “Viện trưởng……” “Viện trưởng……” “Viện trưởng……” Các yêu quái bị nhân loại uy hiếp, làm ra vẻ đáng thương xin viện trưởng cứu viện —— quản lý viên uy hiếp muốn ăn luôn đồng nghiệp, ngài mau giáo dục cậu ta đi. Đan Tiêu xoa đầu Lăng Mục Du, cười khẽ: “Đừng dọa chúng nó, chúng nhát gan.” Lăng Mục Du mỉm cười, nói với đám yêu quái: “Vậy giờ có thể yên lặng nghiêm túc nghe tao nói về việc quy hoạch, xây dựng viện bảo tàng chưa?” Chúng yêu điên cuồng gật đầu. “Một viện bảo tàng phải có giá trị văn hóa, xã hội và kinh tế, ba yếu tố này phát triển song song với nhau, nhưng đối với viện bảo tàng của chúng ta thì cái quan trọng nhất bây giờ lại là giá trị kinh tế.” Lăng Mục Du vừa nói vừa viết một chữ tiền lên vở, còn khoanh tròn lại, “Viện bảo tàng chúng ta thiếu cái gì nhất? Chính là tiền! Không có tiền, giá trị gì cũng không thực hiện được, cả đồ ăn vặt cũng không mua nổi.” Đám yêu nghe cái hiểu cái không, nhưng đều biết được một chuyện, đó là nếu viện bảo tàng không kiếm được tiền, chúng nó sẽ không có chocolate, bò khô, hạt dẻ cười… để ăn, cho nên trước mắt kiếm tiền là quan trọng nhất. Lăng Mục Du vẽ mấy vòng tròn ở trên vở, trong một vòng tròn ghi du khách, còn vẽ cái mũi tên chỉ vào chữ tiền. “Muốn kiếm tiền, đầu tiên phải có du khách. Du khách mua vé tới viện bảo tàng tham quan bọn mi, đây là thu nhập.” Có thu nhập, viện bảo tàng mới có thể gia tăng giá trị kinh tế, hấp dẫn càng nhiều người tham quan, nhân sự bắt đầu lưu động, tạo thêm nhiều vị trí cần tuyển hơn, hấp dẫn mọi người tới đây sinh hoạt, lại phát triển kinh tế địa phương và kinh tế xung quanh viện bảo tàng. Như thế mới có tiền tiếp tục đầu tư xây dựng, làm cho viện bảo tàng phát triển nhảy vọt. “Hình thành một vòng tròn tuần hoàn giá trị khép kín, viện bảo tàng của chúng ta mới có khả năng phát triển thành bảo tàng xứng tầm thế giới. Thu nhập mới có thể càng ngày càng nhiều, chúng ta mới có tiền mua đồ ăn vặt.” Các yêu quái nghe chỉ hiểu được “Thu nhập càng nhiều, đồ ăn vặt càng nhiều”, tưởng tượng về sau được tùy thích ăn đồ ăn ngon của nhân loại, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chúng nó lập tức phấn khởi, giơ móng vuốt, chân, cánh, tay, vây cá cùng hô to: “Trở thành viện bảo tàng tầm cỡ thế giới.” “Không tồi, bọn mi có thái độ làm việc rất nhiệt tình và tích cực.” Lăng Mục Du cất cuốn vở đi, “Vậy trước tiên chúng ta phải thay đổi phòng triển lãm. Tiền không nhiều lắm, tao thiết kế, hệ thống điện nước thì tìm công ty chuyên nghiệp lắp đặt, những cái khác thì tự chúng ta làm.” Mục tiêu trở thành bảo tàng tầm cỡ thế giới cứ qua loa như thế mà xác định, đám yêu quái nóng lòng xoa tay muốn ăn càng nhiều đồ ăn vặt của nhân loại. Thế nhưng chờ đến lúc chúng nó nhận ra trước khi được ăn thì phải trả giá rất nhiều sức lao động, không thể tiếp tục chuỗi ngày không có gì làm thì ngủ, hoặc đánh nhau, hoặc hù dọa nhân loại như trước kia, lúc đó cũng đã quá trễ. Giờ này khắc này, đám yêu quái không hề phát giác quản lý viên đã đào sẵn cho chúng một cái hố to —— Viện trưởng phát hiện nhưng vẫn đứng về phe quản lý viên, chúng yêu thì vừa ảo tưởng về đống đồ ăn tràn trề, vừa dọn sạch sẽ phòng triển lãm. Chờ đến khi Trương Đấu Nam vội mang người đến lắp internet, ông kinh ngạc phát hiện phòng triển lãm trống vắng chỉ còn lại kết cấu kiến trúc, đồ trang trí  bên trong đã không thấy. “Cậu Lăng, mấy thứ trong sảnh triển lãm đâu?” Trương Đấu Nam thận trọng hỏi. “Ngài kêu tên tôi là được rồi.” Lăng Mục Du giải thích: “Chúng tôi muốn bố trí lại phòng triển lãm nên chuyển đồ ra phía sau.” Trương Đấu Nam à à hai tiếng và cũng yên tâm phần nào, ông nhớ  ở phòng triển lãm có một cái đỉnh bằng đồng thau, nó là linh vật có hơn bốn ngàn năm lịch sử, để mất không chỉ là tổn thất của quốc gia, càng là thiệt hại lớn của tu chân giới —— tuy bọn họ chỉ có thể nhìn không thể dùng. Người đàn ông trẻ  đi cùng Trương Đấu Nam đột nhiên nói: “Anh Lăng, hồi đại học tôi học ngành kiến trúc, còn có chứng chỉ kiến trúc sư cấp hai, anh muốn sửa phòng triển lãm, chắc là tôi có thể giúp được.” Kiến trúc sư? Cầu còn không được đây này! Viện bảo tàng đang thiếu  “nhân” sự mà! “Vậy đúng là…” Lăng Mục Du đột nhiên nghĩ đến nghề chính của Phổ Dương Trương gia là tu chân, nghề phụ là gia tộc giàu nhất đất nước, cậu lập tức bẻ cong lời nói, “… có khiến cậu chậm trễ việc tu hành không?” Người đàn ông trẻ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi không có nhiều thiên phú trên con đường tu luyện, tôi càng thích thiết kế nhà ở hơn.” Hắn nói xong, còn lén liếc nhìn ông nội một cái, quả nhiên, ông nội cũng đang nhìn lườm lườm hắn. “Thật làm cậu Lăng đây chê cười, đứa cháu này của tôi quá ngu muội, từ nhỏ đến lớn chỉ thích chơi bùn, y chang cha của nó, cả hai đều  không làm việc đàng hoàng!” Giọng nói của Trương Đấu Nam đầy ý hận sắt không thành thép. “Mạo muội hỏi một câu, cha của cậu là?” Lăng Mục Du tò mò. Trương Đấu Nam: “Con tôi tên là Trương Phi Hùng, chắc cậu Lăng đã có nghe nói qua.” Lăng Mục Du: “……” Không chỉ nghe nói qua đâu! Tỷ phú Trương Phi Hùng đó, giàu nhất nước đó!  Nhân dân toàn Hoa Quốc đều kêu ông ta một tiếng cha Trương đó! Lúc này, Lăng Mục Du nhìn vào đứa con trai của tỷ phú, chỉ cảm thấy cả người hắn lập lòe ánh vàng —— là ánh sáng của tiền tài. “Còn chưa thỉnh giáo họ tên cậu.” “Tôi gọi là Trương Sơn, Sơn của nhân giả nhạc sơn (*).”  *Ý nghĩa:  bình tĩnh và ổn định như ngọn núi, bao dung và rộng lượng không bị mọi thứ bên ngoài tác động “Trương Sơn, viện bảo tàng chúng tôi đang cực kỳ cần nhân tài như cậu.” Lăng Mục Du nắm tay Trương Sơn, lại sực nhớ mình chỉ là quản lý viên, không phải viện trưởng cũng không phải giám đốc, lập tức nói: “Hai vị xin đợi một lát, tôi đi hỏi viện trưởng và Bạch Trạch đã.” Trương Đấu Nam ngơ ngác nhìn Lăng Mục Du đi vào sau điện, không thể tin được cháu trai ông thật sự có thể ở lại viện bảo tàng. Mấy năm nay, các gia tộc môn phái bọn họ nghĩ đủ mọi cách để mang đệ tử vào viện bảo tàng này. Dù sao nơi này là nơi ở của vị thần cuối cùng trên thế gian, ở nơi tu luyện gần với thần nhất. Bọn họ tin rằng nếu đến được đây có thể làm ít công to, khi nào thần thấy vui sẽ chỉ điểm hai câu, chẳng phải là sướng lên mây sao. Nhưng đến nay cũng không có ai thành công trở thành biên chế chính thức của viện bảo tàng, không phải bị nhóm đại yêu ghét bỏ thì chính là bị nhóm đại yêu ghét bỏ mà đuổi đi, đừng nói là thần chỉ điểm, đến mặt thần thế nào còn chưa thấy được nữa. Có đệ tử ưu tú nghĩ tới cách thi đại học vào ngàng quản lý viện bảo tàng, lúc đó có thể nhận lời mời vào cương vị quản lý viên và được ở lại viện bảo tàng. Thế nhưng không hiểu tại sao, những thiên tài của các gia tộc môn phái khác nhau thì học hành thành một mớ bồng bông, mà cái đám tu luyện chẳng tốt mấy thì lại thi đậu hết vào trường điểm. Thế nhưng cái đám không tu luyện giỏi kia lại chả có chút hứng thú gì với viện bảo tàng đầy rẫy yêu quái thượng cổ này – đám yêu quái đó thật đáng sợ, trước không nói đến diện mạo, chỉ cái phong cách hở một tý là ăn thịt người kia, bọn họ không thể nào chịu nổi a a a a. Mà Trương Sơn vì sao không tiếp tục làm con ông cháu cha của tỷ phú và kiến trúc sư ngon lành ở ngoài mà lại muốn tới viện bảo tàng Sơn Hải hỗ trợ trang hoàng? Đây đều là vì mẹ hắn. Mẹ hắn đến tuổi trung niên không hiểu sao lại bắt đầu mê so bì. Cùng người khác so gia thế, so tu vi, so linh khí, so chồng, so con, so hết tất cả những thứ có thể so sánh. So xong, bà nhận ra mình không thua mặt nào cả, chỉ thua trên người đứa con. Vì thế bắt đầu ép con mình tu luyện, ép nó đi mai mối, ép càng ngày càng chặt. Khiến con trai bà giờ không dám nói chuyện cùng bà nữa. Bởi vì bất kể đề tài nào cũng sẽ dẫn dắt đến tu luyện, nói đến việc hôn sự, đến việc sinh con rồi bà chăm dùm cho, con bà quả thực sắp điên luôn rồi. Hiện tại Trương Sơn mà nghe được tiếng nói của mẹ mình là bôi dầu vào lòng bàn chân để chuồn nhanh. Nghĩ đến viện bảo tàng muốn trang hoàng, đột nhiên nảy ra ý tưởng —— trốn ở viện bảo tàng Sơn Hải, mẹ hắn khẳng định không dám lại đây tóm người, hà hà. Ái chà chà, mình quá thông minh. Trương Đấu Nam không biết ý tưởng của cháu mình, ông chỉ liên tục dặn dò cháu trai phải ở lại viện bảo tàng, phải cần mẫn, phải ngoan ngoãn, miệng phải ngọt, ông nói xong thì cười ha hả, giờ đã có thể tưởng tượng ra tình cảnh mình được các gia tộc môn phái của hiệp hội Tu chân ganh tỵ hâm mộ rồi. Mà Lăng Mục Du đang ở sau điện tìm Viện trưởng và Bạch Trạch thương lượng gia tăng “nhân” sự, lại bị Thao Thiết chặn họng. “Chúng ta là viện bảo tàng yêu quái, cần nhiều người như vậy làm gì?!” Thao Thiết vừa bên nói: “Nếu không phải đám yêu bọn tui thi không đậu đại học, bằng không bọn tui cũng đi học học viện quản lý bảo tàng, lúc đó chưa chắc đã cần đến anh.” Lăng Mục Du rút nguồn điện máy chơi game, gỡ thiết bị VR trên mặt Thao Thiết xuống, ôm cánh tay mắng lại: “Mi cũng biết đám yêu bọn mi không tên nào thi đậu đại học nổi? Mi biết CAD dùng thế nào không? Mi biết quy tắc lắp mạch điện mạch nước không? Thêm một kiến tạo sư, chúng ta có thể giảm tiền thuê công ty trang hoàng, số tiền đó lớn bao nhiêu, mi biết không? Mi có tiền không?” Thao Thiết bị quản lý viên mắng đến cả người uể oải, biến trở lại nguyên hình quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu lăn lộn, “Vậy… chúng ta để anh ta ở lại nơi này làm công?” Bạch Trạch nhảy ra nói: “Chúng ta không có tiền trả lương cho anh ta đâu, anh hỏi anh ta có chịu làm không công không.” Lăng Mục Du: “……” “!!!”Bạch Trạch phát giác mình lỡ miệng, lập tức nhìn xung quanh, nhưng hậu điện cũng lớn có bằng này thôi, nó làm thế nào cũng trốn không thoát ánh mắt u oán như hình với bóng của quản lý viên, chỉ có thể mặt dày nói: “Anh yên tâm đi, tiền lương của anh, Viện trưởng nhất định sẽ đưa mà.” Lời này nói ra từ miệng Bạch Trạch, Lăng Mục Du tỏ vẻ mình hoàn toàn không thể yên tâm —— Bạch Trạch là cái con thú thích lừa gạt nhân loại vô tri, nói dối chưa bao giờ mặt đỏ. Nhưng thấy Đan Tiêu dựa trên ghế dài, bộ dáng nam thần siêu phàm thoát tục hoàn toàn không giống một kẻ không có tiền mà túng quẫn, Lăng Mục Du yên lặng nuốt xuống tiếng thở dài đã đến bên miệng, hỏi: “Viện trưởng, anh cảm thấy thế nào? Chúng ta có thể giữ Trương Sơn lại để anh ta hỗ trợ trang hoàng không?” Đan Tiêu nói: “Không ở trong biên chế viện bảo tàng, không có tiền lương, sau khi phòng triển lãm trang hoàng xong phải rời đi, đồng ý có thể ở lại.” Nếu là tôi, thứ điều kiện này còn lâu tôi mới đồng ý. Trong lòng Lăng Mục Du yên lặng phun tào, bất đắc dĩ nói câu tôi đi hỏi một chút thì rời đi. Nào biết tư duy dân tu chân cách một trời một vực với nhân loại bình thường là cậu, sau khi nghe hết điều kiện để được ở lại viện bảo tàng, Trương Đấu Nam mừng như một đứa trẻ hơn trăm tuổi. “Chỉ đơn giản như thế?” Ông siết chặt tay Lăng Mục Du, lại gặn hỏi có còn điều kiện nào nữa không, không cần đưa vài món linh vật linh khí, kỳ trân dị bảo gì à? Lăng Mục Du: “Viện bảo tàng chúng tôi thiếu là kỹ sư, không phải thiếu kỳ trân dị bảo.” Mấy thứ đó cũng không thể đổi thành tiền mặt, không thể dùng để chi trả khoản vật liệu xây dựng hay mua đồ ăn vặt cho tụi yêu quái! “Cậu Lăng, thật sự rất cảm ơn cậu. Cậu yên tâm, bản lĩnh khác thì tiểu Sơn không có, nhưng giỏi chơi bùn lắm, bảo đảm trang hoàng viện bảo tàng cực đẹp.” Trương Đấu Nam vui mừng đến muốn nhảy dựng lên, lập tức ném cháu trai ở lại viện bảo tàng, còn ông thì chạy đi tìm đứa con thứ hai, tính toán lại đưa gì cho viện bảo tàng và Lăng Mục Du. Khó trách hôm nay lúc ra cửa nghe thấy tiếng chim khách kêu vang, quả nhiên là chuyện tốt đến cửa rồi, chuyện tốt quá lớn, phải đến hiệp hội khoe khoang một vòng mới được. Trương Sơn bị ném ở lại thì nắm tay Lăng Mục Du, cười nói: “Sau này phải nhờ anh Lăng đây chiếu cố nhiều hơn.” Lăng Mục Du: “……” Cái tên này cả anh cũng kêu ra miệng luôn rồi? Nhìn vào thì hình như anh còn lớn hơn tôi thì phải?! Trương Sơn tỏ vẻ, dựa theo thứ tự trước sau, Lăng Mục Du đến trước hắn đến sau, hắn đến trễ hơn thì gọi anh cũng không sai. Vì thế sau khi Lăng Mục Du dựa vào kinh nghiệm làm việc sớm hơn một tuần lễ, đã chính thức trở thành anh Lăng.