Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 98 : Bác gái quái dị

Lục Mạn Mạn kiên trì cách ăn mặc thục nữ và ngữ điệu nói chuyện âm quãng tám thấp, nhưng lại không nghênh đón được mẹ Trì Tự, trái lại lại nghênh đón dì cả. Qủa nhiên có độc, căn cứ vào ngày tháng thì hẳn phải lùi lại mấy ngày, chẳng lẽ bởi vì mấy ngày qua làm ra bộ làm tịch, nên kỳ kinh nguyệt cũng cảm ứng được mùi phụ nữ của cô, vội vàng đến cửa viếng thăm. Thật sự… khó chịu. Các đội viên đều đi huấn luyện, Lục Mạn Mạn nằm trên giường nhỏ mềm mại của mình nghỉ ngơi, cảm giác dưới người như thủy triều sóng lớn mãnh liệt, cô ôm bụng, trên bụng dán hai miếng sưởi ấm cục cưng. Trên tủ đầu giường để ly giữ nhiệt, trong ly có nước táo cẩu kỷ Nguyên Tu ngâm cho cô trước khi đi, uống gần nửa ly, cảm giác bụng không còn khó chịu như vậy. Vì vậy cô ôm ly giữ nhiệt, quệt miệng tự sướng một tấm hình, sau khi chỉnh các loại bộ lọc làm đẹp, thì gửi lên vòng bạn bè. “Người nào đó rất ngọt ngào, cảm động ing.” Bạn tốt trên WeChat của cô tổng cộng không vượt quá mười người, thành viên chiến đội, Hạ Thiên, cha, còn có giám đốc Dương. Trong vòng nửa giờ, cô lục tục nhận được bình luận và like. Tu đáng yêu vô địch vũ trụ: Tường lại nứt rồi, đồ ngốc. Hàn viên cẩu bức: Ha ha ha ha xin cậu đấy, đừng ps mặt gầy nữa, bị nhìn thấu xấu hổ một đám à ha hắc hắc ha ha! Hoành thiếu ngốc: Lầu trên…??? Tường một đống: Cẩu Hàn viên lại muốn bị đánh. Hạ Thiên của Tường một đống: Không cho phép nói thô tục. Tường một đống: Anh sai rồi.qaq Cố Chiết Phong căn chính miêu hồng [1]: Chị em chưa bao giờ ps. [Khinh bỉ] [1] Căn chính miêu hồng (根正苗红): câu này có nghĩa là đức cao trọng vọng nếu ghép lại bằng bốn chữ, nhưng đặc biệt thì hai từ “căn miêu” còn có nghĩa là “rễ và mầm” hoặc “mẩm rể”, “nguồn gốc”, còn hai từ “chính hồng” có nghĩa Việt là: Đang đỏ. Ở đây có 2 nghĩa; một là sẽ lớn lên thành người “Đức cao trọng vọng” (Trở thành người có đạo đức cao cả, được người ta quý trọng); hai là sẽ lớn lên “Đầy Đủ Rể Mầm, Chín Hồng Cả Quả”. Chị ngực lớn: Chấp nhận lầu trên, xin lỗi quấy rầy. [Nhéo lỗ tai] Thầy chủ nhiệm Dương lải nhải: Xem ra gần đây cường độ huấn luyện không đủ, một vài người còn có thời gian lướt bạn vòng, ngày mai mang thêm túi nặng chạy vòng quanh núi. [Âm thầm quan sát.jpg] Lục Mạn Mạn cười khanh khách, trả lời từng cái bình luận, còn chưa trả lời hết, thì nhận được tin nhắn video của ba, Lục Mạn Mạn vội vàng mở ra. Trong hình, Alex mặc áo ba lỗ màu đen bước từ trên máy chạy bộ xuống, dùng khăn lông trắng lau mồ hôi. “Đại bảo bối Mạn Mạn.” “Ông già Alex.” “Hừ, không biết lớn nhỏ, nhìn vào cơ hai đầu cánh tay [2] của cha con mới lên đây.” [2] Cơ hai đầu cánh tay: Alex hướng về phía Lục Mạn Mạn biểu diễn bắp thịt to lớn của mình. Trước đó ông kiểm tra lòi ra gan nhiễm mỡ, đoạn thời gian gần đây bắt đầu nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống và kiên trì rèn luyện, vóc người lại nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bắp thịt dồi dào bậc nam nhi thời còn trẻ, nhìn qua hoàn toàn không giống ông già tuổi gần năm mươi, ngược lại thì giống như loại đàn ông khí chất vừa ba mươi. “Wow…” “Lợi hại không.” “So với Tu của con thì lợi hại hơn một chút.” “Hừ, đó là chắc chắn, chồng con trông quá gầy, cần bột lòng trắng trứng [3].” [3] Bột lòng trắng trứng (蛋白粉): Bổ sung protein cho những người thiếu protein cũng có thể được sử dụng như một chất phụ gia chức năng trong sản xuất công nghiệp thực phẩm. Lục Mạn Mạn bỉu môi: “Tu của con mặc quần áo thì thấy gầy cởi quần áo thì ngon được không, mới không cần luyện tập thành cái loại người mẫu phòng tập thể thao bắp thịt bùng nổ kinh khủng đó, quá đáng sợ, hơn nữa hơn nữa, cái loại bắp thịt đó đều là thúc chín, cơ thể Tu của con là góp nhặt từng ngày súng thật đạn thật luyện ra, nếu quả thật muốn đọ, thì những bắp thịt giả kia hoàn toàn không phải là đối số của anh ấy, vài phút đã bị anh ấy quật ngã.” “Được được được, Tu của con lợi hại nhất, chờ cậu ta sau khi giải ngũ, cha sẽ trả lương cao mời cậu ta đến làm vệ sĩ cho cha Louis của con.” “Hì hì, làm vệ sĩ còn cần mời sao, chỉ cần tiểu tỷ tỷ con nói một câu, Tu của con… Đợi một chút, vì sao cha Louis phải cần vệ sĩ?” Lục Mạn Mạn nhạy cảm nhận ra điều không đúng. “À…” Alex cũng ngẩn ra, sau đó nói: “Cha nói giỡn thôi, vệ sĩ cái gì, không có chuyện.” Lục Mạn Mạn nhíu mày: “Bây giờ mấy giờ rồi.” “21 giờ tối theo giờ Mỹ.” “Louis vẫn chưa về sao?” “Ừ, tối nay có xã giao, nghe nói là mấy doanh nhân Nhật Bản đến, cần đi theo.” “Cha, có phải những phần tử ghê sợ đồng tính luyến ái [4] lại quấy rối hai người phải không?” [4] Ghê sợ đồng tính luyến ái (tiếng Anh: homophobia) là sự sợ hãi, có ác cảm hoặc kỳ thị đối với người đồng tính hay tình trạng đồng tính luyến ái một cách phi lý. “Không có chuyện gì, đừng có đoán mò, Manhattan rất an toàn, phải, cha con về rồi, con xem.” Ống kính camera chuyển từ ban công sang chỗ khác, liền thấy chiếc Rolls-Royce Phantom [5] màu đen của Louis lái tới từ cuối đường, đánh cua, chậm rãi lái xe vào gara dưới lòng đất. [5] Rolls-Royce Phantom: Lục Mạn Mạn nhíu mày, do dự hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao? Nếu như có chuyện nhất định phải gọi 911, hai người hiểu chưa.” “Biết rồi, cha còn không biết gọi 911 sao, còn phải để nha đầu này dạy cha.” “Hừ, cha này, cha và Louis như nhau, chính là thà rằng liều chết chống đỡ, đánh vỡ răng với nuốt máu cũng sẽ không sẵn lòng báo cảnh sát, 911 đáng lẽ phải phục vụ hai người, hai người là người đóng thuế, sợ cái gì, hơn nữa mối quan hệ hôn nhân đồng giới không phải cũng được hợp pháp hóa từ trước sao, hai người đã nhận giấy chứng nhận, đó chính là được pháp luật bảo vệ đấy, ai dám kỳ thị hai người.” “Nói tới cái này.” Alex nói: “Cha Louis của con kiên trì phải đợi con sau khi trở về mới đi đăng ký kết hôn, sau đó tổ chức hôn lễ ở giáo đường, ông ấy muốn con và Nguyên Tu làm phù dâu phù rễ cho chúng ta.” “A, cái này không hợp quy củ nha, con rõ ràng là con gái hai người, làm sao làm phù dâu được.” “Cái này có gì, không có vấn đề, loại hôn lễ này của chúng ta, ban đầu cha xứ cũng vô cùng không hài lòng rồi, không bằng cứ tùy tâm sở dục [6] đi.” [6] Tùy tâm sở dục (随心所欲): Ý chỉ không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm. “Cái kia… Được ạ, chờ con đánh xong trận đấu cầm giải nhất, trở lại sẽ tham gia hôn lễ của cha!” “Cứ quyết định như vậy.” “Vâng!” Lục Mạn Mạn cúp điện thoại, cảm giác bụng không khó chịu như vậy, cô thuận tay cầm sách luyện tập GRE của Nguyên Tu lên, ngồi bên cửa sổ, bắt đầu phê chữa luận văn tiếng Anh của anh. Tiếng Anh của Nguyên Tu rất giỏi, luận văn không có vấn đề gì lớn, câu chữ suông sẻ, , nhưng mà có vài từ vựng dùng chưa đủ tiêu chuẩn, đổi thành từ lóng có thể sẽ tốt hơn, cô dùng bút màu khác đánh dấu, sau đó viết ý kiến sửa chữa. Mấy phút sau, cô ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa sổ, làm bộ dáng trầm tư, đột nhiên phát hiện có một đại tỷ tỷ xinh đẹp đứng bên ngoài biệt thự, hướng vào trong nhà ngó dáo dác. Lén lén lút lút. Đại tỷ tỷ mặc quần ống rộng màu xanh đen và áo hở vai màu đen, đeo kính đen và nón che nắng, giày cao gót quai ngang DEREK LAM đã tạo nên cảm giác thời thượng trưởng thành. Lục Mạn Mạn không kìm được mà nhìn ngây người. Trình Ngộ đã là mẫu người phụ nữ phong cách gợi cảm trưởng thành tương đối thành công trong mắt Lục Mạn Mạn, nhưng nhìn qua vị tỷ tỷ này, khí chất càng chín chắn và nội liễm [7] hơn, là sự trưởng thành tao nhã từ trong ra ngoài. [7] Nội liễm (内敛): Khí chất được toát ra từ từng cử chỉ, khí chất đã ẩn sâu vào trong con người. Bà ấy khẽ đến gần sân nhỏ, Bé Cưng liền kích động, đồng thời giương chân trước lên để cơ thể đứng lên, nếu như không phải đang bị sợi dây buộc lại, thì nó đã bổ nhào tới chỗ bà ấy rồi. Đầu ngón tay bà ấy đặt bên môi, hướng về phía Bé Cưng “suỵt”. Lục Mạn Mạn vội vàng lên tiếng nhắc nhở bà ấy: “Chị không nên tới gần nó, nó đối với người lạ rất hung dữ, cẩn thận bị cắn đấy ạ.” Đại tỷ tỷ phát giác đã bị phát hiện, dứt khoát thoải mái huýt sáo một tiếng với chó, Bé Cưng gâu gâu hai tiếng, lè lưỡi liều mạng vẫy đuôi, cái đuôi đong đưa muốn đứt. Ách… Được rồi, Bé Cưng trước sau như một vẫn thích tỷ tỷ xinh đẹp. Đại tỷ tỷ tháo kính râm xuống nhìn về phía Lục Mạn Mạn, cô nhoài người về phía trước bên bệ cửa sổ trồng cây cúc, mặc bộ đồ ngủ phim hoạt hình, tóc vén sau tai dịu dàng, một đôi mắt to đen chớp chớp, da trắng như tuyết, màu môi đỏ tươi rạng rỡ. Giống như một con búp bê sứ nữ tinh xảo, khó trách tiểu tử thối lại không khống chế không dừng được. Nhưng mà, diện mạo của cô bé này, còn có bộ dạng nhíu mày, lại làm cho bà nhớ tới một vị cố nhân xa xôi. Có lẽ… không đến mức đó đi. Lục Mạn Mạn nhoài người về phía cửa sổ, hỏi bà ấy: “Chị là người hâm mộ sao?” “Không phải.” Bà ấy nói: “Tôi lạc đường.” “Ồ, bên này cực kỳ quanh co, chị đi dọc theo con đường phía trước, đi đến cuối rẽ phải, lại tiếp tục rẽ trái, đi thẳng ba trăm mét, lại tiếp tục rẽ phải là có thể thấy lối ra.” Lục Mạn Mạn kiên nhẫn chỉ đường cho cô ấy. “Chị biết cách đi ra ngoài.” “Cái kia…” “Chị đói bụng.” “…” Lục Mạn Mạn hoài nghi nói: “Nếu như chị là người hâm mộ tới gank [8] căn cứ, thì bây giờ không phải lúc đâu, bọn họ đều đi huấn luyện rồi.” [8] Gank: là thuật ngữ chỉ việc người đi rừng, thực hiện hành động hoặc kêu gọi đồng đội tham gia tấn công theo nhiệm vụ. Trong LOL hay Liên Quân khi nhắc đến Gank, chúng ta hiểu đó là sự kết hợp với đồng đội để áp sát và hạ ngục đối phương. “Em tại sao không đi huấn luyện chứ?” Lục Mạn Mạn hé miệng cười cười: “Em hôm nay nghỉ ngơi.” “Oh~” “Chị mau trở về đi.” “Chị đói bụng.” “…” Đại tỷ tỷ cười híp mắt hỏi Lục Mạn Mạn: “Chị có thể đi vào nhà ngồi một chút không, em giúp chị làm chút đồ ăn đi.” “…” Lục Mạn Mạn chần chừ nói: “Đội trưởng nhà em trước khi đi đã nói, không thể để người lạ vào nhà.” “Đội trưởng nhà em.” Đôi môi đỏ thẫm của đại tỷ tỷ cong lên: “Nghe lời nó như vậy à, tốt cô gái ngoan.” “A.” Thật ra thì không có ngoan như vậy, phần lớn thời gian đều là cô tàn bạo ra sức cưỡi lên người đội trưởng, dĩ nhiên loại chuyện này không thể để cho người khác biết. “Chị thật sự rất đói sao?” Đại tỷ tỷ ôm bụng gật đầu liên tục, lông mày lá liễu tụ lại ở giữa, nhíu thành những ngọn đồi nhỏ: “Chị chưa ăn cơm trưa, thật đáng thương.” “Cái kia… Chị đứng ngoài sân đi, em đi làm chút đồ ăn cho chị.” “Cô gái nhỏ người đẹp tâm thiện, làm cho người khác ưa thích.” “Hì hì.” Lục Mạn Mạn đến phòng bếp dạo một vòng, trong tủ lạnh còn chút trái cây và bánh mì ngũ cốc làm từ sáng sớm, nhưng đều đã nguội, cô dứt khoát mở bếp nấu một bát mì. Lục Mạn Mạn không dễ dàng gì xuống bếp, nhưng mà không thể phủ nhận, tay nghề của cô cũng xem như không tệ, Alex và Louis cũng sẽ không nấu cơm, nhưng mà tài nấu nướng của Lục Mạn Mạn dường như đã sẵn có vậy, mặc dù cô mắc bệnh lười rất ít làm, nhưng Alex luôn nói, tài nấu nướng của cô nhất định là di truyền từ người mẹ Trung Quốc của cô. Đều là câu chuyện hư vô mờ mịt, Lục Mạn Mạn sẽ không không truy đến cùng. Bưng bát mì thơm phức ra, sau khi Lục Mạn Mạn khóa kỹ cửa nhà, liền mời đại tỷ tỷ đến bàn gỗ trong sân ngồi xuống, đại tỷ tỷ lấy nón che nắng và kính râm xuống, Lục Mạn Mạn lúc này mới thấy rõ dung mạo khoảng cách gần của bà ấy. Đường nét lông mày của bà hẹp và dài, đỉnh mày rất cao, nhưng cũng không mang lại loại cảm giác sắc bén cho người khác, nét mặt dịu dàng như nước, khóe mắt vô thức cong cong mỉm cười, lực tương tác rất mạnh. Lông mi rất dài, quét xuống có thể che phủ một mảng lớn mí mắt, điểm này ngược lại có hơi giống Nguyên Tu. Không có ai ở đây, nên đại tỷ tỷ cũng buông thả, bà ấy phanh chân xì xụp xì xụp ăn mì, giống như Lục Mạn Mạn vậy, không chú ý đến khí chất thục nữ chút nào. Để ý thấy Lục Mạn Mạn nhìn bà ấy chằm chằm, bà ngẩng đầu cười hỏi: “Nhìn cái gì vậy?” “Chị thật là đẹp.” Lời này tiến vào trong tâm khảm của Thi Thuần Như, bà thích nghe người ta khen bà ấy đẹp nhất, không chỉ có như vậy, một tiếng chị, càng khiến cho bà nở gan nở ruột, thiện cảm đối với Lục Mạn Mạn từ từ tăng lên. “Nha đầu, em trông rất giống một vị cố nhân của chị, chị gặp em đã cảm thấy thân thiết.” “Ồ?” “Là bạn học đại học của chị, trước kia lúc học đại học, chúng ta thường xuyên cùng nhau leo tường đi ra ngoài chơi, ghé vào ban công ký túc xá huýt sáo với nam sinh đi qua, còn cùng nhau trốn học…” Nhớ lại năm tháng xanh tươi đã qua, sắc mặt của Thi Thuần Như mang theo mấy phần vẻ buồn rầu: “Khi đó à mặc dù hô khẩu hiệu, nói tự do yêu đương, nhưng có đôi khi quá tự do, kỳ thật cũng là tạo nghiệp chướng…” Thi Thuần Như đột nhiên dừng lại, vẻ đau thương trong con ngươi chợt lóe lên. Lục Mạn Mạn không hiểu được tình cảm phức tạp của bà ấy, chỉ cảm thấy trong con ngươi màu quả phỉ kia dường như chứa cả vạn sông nhìn núi [9]. [9] Vạn sông nhìn núi (万水千山): Nói đến sự gian truân trong lúc phải đi xa, qua nhiều sông núi”. Thi Thuần Như ăn mì xong, lại nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, nói với Lục Mạn Mạn: “Nha đầu, tay nghề rất tốt, chị ăn rất vui vẻ, cám ơn em nhé.” “Không có gì đâu.” “Vậy ngày mai chị lại tới tìm em chơi nha, chị ở không xa, ở nhà một mình quả thực quá nhàm chán.” “Vâng.” “Ngày mai chị đem hình bạn chị cho em xem một chút, em sẽ biết mình giống với cô ấy như thế nào!” “Ồ, được ạ.” Nhìn bóng dáng xinh đẹp bà ấy rời đi, Lục Mạn Mạn cảm thấy lai lịch của chị gái này có chút kỳ quái, thoạt nhìn hình như không phải fans hâm mộ, đi đến sân nhỏ nhà cô muốn ăn bát mì, ăn hết liền đi, đây xem là gì chứ, nhìn cách ăn mặc của chị gái này lại không giống như ăn mày lừa ăn lừa uống… Buổi tối các đội viên trở lại, Lục Mạn Mạn chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không nói chuyện hôm nay kết giao bạn mới ra, dựa theo tính tình của đội trưởng nhà cô, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô cùng với một vị chị gái không biết lai lịch kết giao. Mấu chốt là chị gái quái dị nói chuyện với cô xuất phát từ nội tâm, nhớ lại thời gian đại học đã qua, một cái nhăn mày một tiếng cười, khuôn mặt chân thành, giống như bạn bè vậy, quả thực rất khó khiến cho người ta hoài nghi bà ấy có ý đồ gì. Lục Mạn Mạn tự cảm thấy cảm giác của mình còn rất chuẩn, bà ấy có lẽ thật sự chỉ là nhàm chán, cho nên mới tùy ý rãnh rỗi đi bộ tới bên này. Lục Mạn Mạn làm ổ trên ghế salon, trên bụng đặt túi chườm nóng Nguyên Tu đổ, đang cầm điện thoại chơi trò chơi đôi với Cố Chiết Phong. Nhâm Tường thấy vậy, không khỏi cảm thán: “Phụ nữ thật tốt mà, mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, có thể cây ngay không sợ chết đứng không cần huấn luyện, còn có thể để cho đội trưởng đi theo hầu hạ chăm sóc, có phúc mấy đời mà.” Lục Mạn Mạn nhìn về phía phòng bếp, thấp thoáng có thể thấy bóng người bận rộn của Nguyên Tu. Hôm nay dì Chu nhà có chuyện xin nghỉ, trên đường trở về Nguyên Tu đi chợ mua một con gà mẹ, bây giờ đang ở trong phòng bếp hầm cháo gà. “Tu của tôi thật sự hiền thục [10] mà.” Lục Mạn Mạn vừa nói vừa để điện thoại xuống, mang dép đi tới phòng bếp. [10] Hiền thục (贤惠): chỉ người phụ nữ có đức hạnh Cố Chiết Phong tức giận nhìn về phía Nhâm Tường, mắng: “Đang chơi game rất tốt, nói đội trưởng cái gì.” Nhâm Tường mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: “Trách tôi à.” Lục Mạn Mạn đi vào phòng bếp, thuận tiện cong chân một cái, đóng cửa phòng lại, từ phía sau ôm lấy thân hình cao lớn của Nguyên Tu. Đàn ông hông cao ngất, mặt dán lên lưng anh tựa như dán vào một tấm thép nóng hầm hập. Người đàn ông đang cầm vá khuấy thịt gà trong nồi đất sét, khói nóng thơm ngào ngạt tỏa khắp phòng bếp. “Tu Tu.” Cô giống như làm nũng gọi anh một tiếng. Nguyên Tu sau khi đậy nồi đất lại, rửa tay, dùng khăn lông lau sạch mu bàn tay, ngay sau đó xoay người lại, ôm cả người cô. Tựa vào bên cạnh bếp, anh giống như đang ôm con gái vậy, ôm cô, giọng nói nhàn nhạt trầm thấp “Ừ” một tiếng. Trong thời kỳ kinh nguyệt, nội tiết tố nữ của phụ nữ bị phân tán ra, hương vị lúc nào cũng không giống nhau, dính dính chít chít, quyến rũ động lòng người. Nguyên Tu cảm thấy, luồng hương vị phụ nữ ngây thơ khắp người Lục Mạn Mạn giờ phút này đang muốn bùng nổ. Cô làm ổ làm càn nhõng nhẽo ở vị trí cần cổ của Nguyên Tu, trái tim của Nguyên Tu tan chảy theo. “Bây giờ đừng có làm rộn, nếu không thì đợi lát nữa có lẽ sẽ lúng túng đấy.” “À!” Lục Mạn Mạn lập tức ngừng động tác, bắp đùi của cô kẹp ngang hông anh, đương nhiên biết cái gọi là “lúng túng” là cái gì. Này, tất cả mọi người đều đang ở bên ngoài đấy! Vì vậy cô ngoan ngoãn nhảy từ trên người anh xuống, nhón chân lên hôn lên gò má anh một cái: “Cảm ơn Tu Tu chăm sóc em.” Nhìn bóng lưng tiểu nha đầu vui mừng chạy ra ngoài, Nguyên Tu sờ lên gò má bị cô hôn, đột nhiên có loại cảm giác chăm sóc Bé Cưng trước đây. Sau khi sinh Bé Cưng ra, chó mẹ già liền bệnh chết, nó từ nhỏ thân thể suy nhược, Nguyên Tu dùng bình sữa cho nó uống sữa dê. Chó con sợ tối sợ đơn độc, anh liền di chuyển ổ của nó vào phòng mình, buổi tối ngủ, thõng chân xuống dưới giường, chó con liền dựa vào chân của anh an tâm ngủ. Đêm dài đằng đẵng làm bạn, đều là đứa trẻ không có mẹ, sẽ đặc biệt dính người. Nguyên Tu cảm thấy mình phải có nghĩa vụ trông nom bọn họ thật tốt.