Vì Tôi Là Tiên Nữ
Chương 35 : Đừng nhúc nhích
Chuyển ngữ: Puny
Lục Mạn Mạn ngồi bên mép giường, máu tươi đỏ thẫm tí tách chảy, nhỏ lên giường, dần dần lan ra.
Cô vội vàng đưa tay chùi lỗ mũi, kết quả khiến cho trên mặt trên tay mình tất cả đều là máu.
"Đừng nhúc nhích."
Nguyên Tu kéo cô qua, tiện tay rút khăn giấy, nắm vị trí sống mũi của cô.
Lục Mạn Mạn theo bản năng ngước cổ, Nguyên Tu đè sau ót cô xuống: "Đừng ngửa đầu, cứ như vậy, nhìn thẳng phía trước, nhìn tôi."
Lục Mạn Mạn nghe lời ngoan ngoãn bất động, nhìn về phía Nguyên Tu, mí mắt lông mi của anh thật dài, đồng tử màu đen, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào mắt, lại mơ hồ hiện ra màu hạt phỉ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy con ngươi màu đen so với con ngươi màu xanh biết hoặc màu xanh còn đẹp hơn, sâu sắc lại đôn hậu.
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung, Nguyên Tu lại rút mấy tờ khăn giấy từ tủ cạnh giường, thay cô nắm mũi.
Lục Mạn Mạn tiếp giáp với vị trị ngực của anh, nhiệt độ da thịt nóng bỏng, bắp thịt săn chắc, cô thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của anh.
Cô theo bản năng lấy tay chặn trước ngực anh, ngăn cách hai người, nhưng chưa từng nghỉ đụng phải hạt trái cây trước ngực anh, cô bị dọa sợ vội vàng rút tay về, mặt thiêu cháy.
Má ơi...
Nguyên Tu rủ mắt xuống nhìn mặt cô, một bên nắm mũi cho cô, một bên dùng khăn giấy lau sạch vết máu trên mặt cô.
Thấy ánh mắt của Lục Mạn Mạn đặt ở chỗ nào, làm như vô tình lướt qua dưới người anh. Nguyên Tu kéo chăn tới che lại hạ thân, hơi cau mày: "Cậu tới đây làm gì?"
Lục Mạn Mạn nói chuyện mang theo giọng mũi: "Tôi tới gọi cậu thức dậy."
"Bọn họ sai bảo cậu tới?"
Lục Mạn Mạn gật đầu, lại lắc đầu.
"Đừng nhúc nhích"
Cô ngoan ngoãn bất động.
Nguyên Tu đổi một cái khăn giấy, máu mũi hình như đã ngừng lại.
Anh buông sau ót cô ra: "Đi ra ngoài chờ tôi, thay quần áo xong sẽ xuống ngay."
Lục Mạn Mạn cầm khăn giấy bụm mặt, tìm được dép vải của mình mang vào, quay đầu lại hỏi anh: "Ra trải giường phải làm thế nào?"
"Không có sao, cậu không cần để ý đến."
Lục Mạn Mạn áy náy: "Tôi giúp cậu giặt."
"Không cần."
Được rồi, cô ngoan ngoãn đứng dậy rời phòng, đến phòng vệ sinh sửa sang lại chính mình một chút, rửa toàn bộ vết máu trên mặt đi.
Nghĩ đến một màn giường chiếu kia, mặt Lục Mạn Mạn lại đỏ bừng.
Tên kia vóc người cũng thật tốt.
A a a, không thể nghĩ không thể nghĩ, tỉnh táo một chút.
Vết máu vấy bẩn trên quần áo bị cô dùng nước lau chùi sạch sẽ. Lục Mạn Mạn lần nữa trở lại phòng khách, A Hoành và Nhâm Tường bọn họ ngầm hiểu với nhau, cũng không hỏi cô mới vừa đi đâu, sau khi ngồi xuống chưa tới mấy phút, Nguyên Tu mặc quần áo đi xuống lầu.
Một bộ áo len đen ở nhà, đơn thuần thoải mái, anh tự nhiên ngồi cạnh Lục Mạn Mạn, có thể ngửi được cơ thể anh có mùi tắm gội thoang thoảng, hẳn là anh mới vừa tắm xong.
Lục Mạn Mạn hô hấp trì trệ, thời điểm tính toán giá với Nguyên Tu, mắc rất nhiều lỗi sai, cuối cùng vẫn là Hạ Thiên nhận lấy bảng giá, chỉ là nhìn lướt qua liền lập tức ra được tổng giá trị.
Vào lúc Hạ Thiên tính nhẩm thì Nhâm Tường cũng cầm máy tính gõ, mấy phút sau anh khó tin ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiên: "Vị em gái này nhất định là chuyên gia máy tính."
Hạ Thiên thẹn thùng cười một tiếng: "Không có."
Cố Chiết Phong hừ lạnh một tiếng: "Cậu chỉ tính được tổng giá trị, nhưng mà những thứ đồ trang điểm này mua ở các tiệm miễn thuế, trong giá còn bao gồm 10% thuế bổ sung, đội trưởng đã hoàn tiều thuế ở sân bay, cho nên đáp án cậu đưa ra không hề chính xác."
"Cậu tìm cái gì, hả, tìm cái gì?" Nhâm Tường vỗ vỗ đầu cậu ta: "Không muốn thấy người khác thông minh hơn cậu sao?"
Cố Chiết Phong đem đồ trang điểm lên bàn chia làm hai nhóm: "Bộ này là cần hoàn tiền thuế, bộ này không cần hoàn tiền thuế."
Sau khi cậu ta kiểm kê, suy tư một lát, rồi đưa ra đáp án ít hơn chín mươi chín đồng so với tính toán trước đó: "Đây là tổng giá trị sau khi hoàn tiền thuế."
Cậu ta nhướng mày nhìn về phía Hạ Thiên, trong mắt mang ý khiêu khích.
Cùng cậu so chỉ số thông minh sao, hừ hừ, ai không phải học phách chứ.
Hạ Thiên mỉm cười khoát tay: "Không có sao, trả theo giá đã tính trước đó đã tốt rồi, dù sao so với ở trong nước thì mua hộ rẻ hơn rất nhiều."
Cố Chiết Phong kiên trì: "Vậy không được, là bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, đội trưởng chúng tôi chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người khác, nên là tính giá của tôi!"
Cậu còn nháy nháy mắt với Nguyên Tu: "Đúng không đội trưởng."
Nguyên Tu bất đắc dĩ nói: "Cậu vui vẻ là được rồi."
Ba cô gái mỗi người góp tiền trả lại cho Nguyên Tu, lúc rời đi, Trình Ngộ nói cảm ơn với mấy người chiến đội X: "Đồ rất nặng, vất vả cho các cậu trên đường xách về, lần sau có cần giúp đỡ cứ việc nói."
Nhâm Tường đút tay trong túi, cười híp mắt nói: "Có thể vì em gái dốc sức, tiểu ca ca như ăn mật."
Lục Mạn Mạn đứng bên người Nguyên Tu, nhẹ giọng nói với anh: "Chuyện làm bẩn ra giường của cậu thật xin lỗi, tôi có thể giúp cậu giặt."
"Không cần."
Lỗ tai chó của Nhâm Tường lập tức dựng lên: "Làm bẩn ra trải giường?"
A Hoành: "Ôi ôi ôi hai người làm gì mà còn làm bẩn ra giường."
Cố Chiết Phong: "Ô."
Nguyên Tu xem thường bọn họ, xoay người rời đi: "Lúc thi đấu không thấy lỗ tai các cậu thính như vậy."
Trên đường trở về Trình Ngộ và Hạ Thiên không nhịn được bát quái Lục Mạn Mạn: "Mới nãy hai người ở trong phòng ước chừng hai mươi phút, thành thật khai báo, làm cái gì?"
Lục Mạn Mạn rất tự nhiên nói: "Tôi chảy máu mũi, Nguyên Tu giúp tôi nắm mũi."
"Đang êm đẹp sao chảy máu mũi?"
Trong đầu Lục Mạn Mạn lại hiện lên nửa trên để trần của người nào đó, thật là vóc người làm cho người ta sóng huyết sôi trào mà! Trước kia cho tới bây giờ Lục Mạn Mạn đối với cơ thể của đàn ông không có sinh ra cảm giác kỳ dị như vậy, nhưng mà nhìn thấy Nguyên Tu, cô liền không nhịn được ý nghĩ kỳ quái.
Cảm giác bị cơ thể rắn chắc lại nóng bỏng như vậy ôm, gào khóc.. Khó mà hô hấp.
Làm sao bây giờ, cảm giác chính mình giống như một nữ lưu manh.
Hít thở sâu, bình tĩnh.
Cô ngước mắt, chỉ thấy Hạ Thiên và Trình Ngộ cau mày nhìn cô, sắc mặt quỷ dị.
"Làm gì vậy!"
"Cậu lại chảy máu mũi."
"A!"
***
Khi xe taxi sắp đến trường Lục Mạn Mạn mới nhớ cô hình như quên ví tiền ở câu lạc bộ X.
Mới vừa rồi trong đầu toàn thứ lung tung, lại quên mất thứ quan trọng như vậy, cô nói với hai người Trình Ngộ: "Các cậu về ký túc trước, tôi đến X lấy ví tiền."
Trình Ngộ nói cùng cô về, cô không đồng ý, dù sao còn cầm đồ trang điểm nặng như vậy.
Lục Mạn Mạn giữa đường vẫy taxi lần nữa quay lại, đi bộ vào cổng khu biệt thự, diện tích toàn bộ nhóm biệt thự hơn mấy ngàn mẫu [1], kiểu nhà cũng không khác nhau lắm, đường mòn quanh co rất dễ lạc đường. Lục Mạn Mạn đã tới nơi này hai lần, dựa vào trí nhớ cũng có thể tìm được vị trí của câu lạc bộ X.
[1] Mẫu là một đơn vị đo lường diện tích cũ của một số nước trong khu vực Đông Á, như Trung Quốc và Việt Nam. Cách tính diện tích theo đơn vị mẫu hay sào khá tùy tiện, tùy theo từng vùng. Chẳng hạn, ở Bắc Bộ 1 mẫu = 3600 m²; Trung Bộ thì 1 mẫu = 4.970 m²; còn ở Nam Bộ thì 1 mẫu = 10.000 m²
Mới vừa đi tới cửa sau biệt thự, liền nghe được giọng nói đàn ông trong sân.
"Vốn nhà đầu tư không đồng ý M4 gia nhập chiến đội, nhưng mà vì cậu giới thiệu, cho nên tôi đồng ý gặp mặt nói chuyện một chút, không nói chuyện tốt cũng rất bình thường, Nguyên Tu, hy vọng cậu không phải vì vậy mà không quan tâm đến câu lạc bộ."
Lục Mạn Mạn đứng gần cây tử đằng khô héo cạnh cửa, thấy rõ người nói chuyện là Dương Trầm, anh ta cùng Nguyên Tu đứng ở hành lang nói chuyện.
"Tôi không có không chuyên nghiệp như vậy." Nguyên Tu nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là không hiểu, top mười cả nước cũng đã lục tục ký hợp đồng với câu lạc bộ, M4 giành giải nhất trận chung kết toàn quốc, nhà đầu tư rốt cuộc còn nghi ngờ cái gì."
"Tôi trước đó cũng đã nói với cậu, con gái không thích hợp đánh chuyên nghiệp, năm ngoái π có ký với mộ nữ đội viên rất có thiên phú, bỏ ra số tiền rất lớn đầu tư huấn luyện cô ấy, kết quả, không tới hai năm kiếm đủ tiền rồi liền thất hứa, bảo là muốn kết hôn nhưng chồng không để cho cô ấy tiếp tục tranh giải, cậu nói câu lạc bộ có thể làm sao, còn không phải chỉ có thể cam chịu âm thầm chịu đựng sao."
Nguyên Tu đang muốn mở miệng, Dương Trầm lại tiếp tục nói: "Tôi biết cậu lại muốn nói Nữ thần W của cậu, toàn thế giới chỉ có một W, hơn nữa thời điểm cô ấy nổi danh tuổi tác còn nhỏ, không thể đánh đồng."
Nguyên Tu đè tắt điếu thuốc trong tay, tay đút vào túi không nói thêm gì nữa.
Dương Trầm thấy anh yên lặng, vỗ vai anh một cái: "Cậu đã giúp cô ấy rất nhiều, đây là chuyện không có cách nào, cậu xem cho tới bây giờ, cũng không có câu lạc bộ nào mời cô ấy, cho dù là giành giải nhất thi đấu cả nước, mọi người còn phải cân nhắc đến phương diện nhân tố giới tính, đơn giản là không dám mạo hiểm."
Nguyên Tu nhìn về phía Dương Trầm: "Nếu như tôi nói cho anh, cô ấy chính là...."
"Nguyên Tu!"
Lục Mạn Mạn thấy tình thế không ổn, đột nhiên lên tiếng gọi anh lại.
Hai người đồng thời quay đầu, Dương Trầm lộ vẻ mặt kinh ngạc, mà Nguyên Tu khẽ cau mày.
"M4 cô làm sao lại tới?" Vẻ mặt Dương Trầm mất tự nhiên, bị cô nghe được lời vừa nói, trên mặt có chút ít áy náy.
Lục Mạn Mạn mỉm cười đi tới: "Nhờ đội trưởng Nguyên Tu mua hộ đồ trang điểm Hàn Quốc, mới vừa tới lấy đồ trang điểm thì lại bỏ quên túi."
"Vứt bừa bãi." Giọng Nguyên Tu mang theo ngữ điệu có chút bất đắc dĩ giữa người quen mới có, anh xoay người: "Tôi đi giúp cậu lấy."
Lục Mạn Mạn nói: "Làm phiền đội trưởng rồi."
Cùng Lục Mạn Mạn một mình đứng chung, Dương Trầm cảm thấy có chút lúng túng, ngay cả tay cũng không biết đặt đâu, chỉ có thể đút trong túi, trong đầu nghĩ, tên Nguyên Tu kia nhất định là cố ý.
Vừa mới nói người ta không tốt, vào lúc này lại cố ý cùng để anh và cô ấy ở lại chỗ này, tiểu tử này...
Dương Trầm ho nhẹ một tiếng, đang muốn kiếm chuyện để nói, Lục Mạn Mạn nói: "Giám đốc Dương không cần để ý, anh nói đúng sự thật."
Dương Trầm liếm liếm môi khô, chỉ có thể nói: "Cô cũng đừng nản chí, người có bản lĩnh dù ở đâu đều có thể tỏa sáng, chỉ cần kiên trì tiếp."
Lục Mạn Mạn không lên tiếng.
Lúng túng...lúng túng quá ông trời.
Dương Trầm nhìn về phía Lục Mạn Mạn, cô đứng dưới hành lang, áo khoác màu trắng phối với khăn choàng đỏ, cô cúi đầu nhìn giày tuyết của mình, ngoan ngoãn nhịp nhịp.
Trong đầu Dương Trầm nghĩ, tâm tình của cô hình như không tốt lắm, nghe được lời giải thích vô ích như vậy tâm tình ai có thể tốt, Nguyên Tu sao còn chưa tới, lấy một cái túi mà lấy lâu như vậy sao, người này... cố ý lề mề à.
Năm phút sau, Nguyên Tu cần túi tiền nhỏ màu xanh nhạt của Lục Mạn Mạn đi ra.
"Kiểm lại một chút."
Lục Mạn Mạn mở ra nhìn: "Không mất đồ, vậy tôi đi trước."
"Tôi tiễn cậu." Nguyên Tu đi xuống hành lang.
"Không cần không cần." Lục Mạn Mạn liên tiếp lui về phía sau mấy bước: "Không có gì tôi rất quen thuộc với con đường này không cần làm phiền tạm biệt."
Cô xoay người, tăng nhanh nhịp bước rời đi.
Dương Trầm oán niệm nhìn về phía Nguyên Tu, Nguyên Tu nhún vai bày tỏ chuyện không liên quan tới tôi.
***
Buổi tối Lục Mạn Mạn kéo tấm rèm bên cạnh bàn lên, ngay cả ăn cơm cũng không đi. Trình Ngộ cầm trong tay ly nước nóng đi tới cạnh bàn Hạ Thiên thấp giọng hỏi: "Cậu ấy làm sao vậy?"
"Không biết." Hạ Thiên tháo tai nghe xuống: "Từ câu lạc bộ về cậu ấy liền không nói một lời, hỏi cái gì cũng nói không có việc gì, dáng vẻ giống như không có chuyện gì."
"Mới vừa nãy khá tốt mà." Trình Ngộ hoang mang suy đoán: "Chẳng lẽ chạy về trông thấy thứ không nên nhìn thấy sao?"
Hạ Thiên tò mò hỏi: "Cái gì không nên nhìn thấy?"
Trình Ngộ nhún nhún vai: "Ví dụ như Nguyên Tu dẫn con gái về căn cứ gì đấy."
"Wow trí tưởng tượng của cậu thật phong phú."
"Bằng không thì cậu ấy buồn cái gì."
Lục Mạn Mạn sau rèm nói: "Nguyên Tu không có dẫn con gái về căn cứ mà cho dù dẫn về cũng không có nửa xu quan hệ với tôi, các cậu đừng có đoán mò dù sao mỗi tháng tôi phải buồn mấy ngày không cần để ý tôi."
Trình Ngộ và Hạ Thiên chột dạ hai mắt nhìn nhau, trở về vị trí không nói gì thêm nữa.
Lục Mạn Mạn mở vpn leo tường vào trang web chuẩn bị xem phim, kết quả biểu ngữ trang chủ chính là cuộc phỏng vấn Queen giành giải nhất cuộc thi đấu liên lục địa.
Cô cũng là tiện tay, bấm vào.
Trong hình là Kiều Tinh Dã cả người âu phục giày da, mới đi ra từ buổi lễ trao giải, sắc mặt còn có ửng đỏ, rất là hưng phấn.
Anh ta nâng chiếc cúp vàng lấp lánh cuộc thi liên lục địa, hô to một tiếng: "Queen vĩnh viễn No.1, không gì sánh kịp, không thể vượt qua!"
Thật ngông cuồng.
Lúc trước Lục Mạn Mạn dẫn Queen đánh nam dẹp bắc thắng nhiều cuộc thi đấu như vậy, cũng không dám phát ngôn bừa bãi như vậy.
Không thể vượt qua, Queen có thể gánh nổi sức nặng nạng trĩu của cái từ này sao?
Ngay cả W cũng không dám nói như vậy.
Lúc này hình ảnh video chuyển đổi, Judy chải kiểu tóc đuôi ngựa thật cao, con ngươi màu xanh biếc tựa như hạt châu thủy tinh.
Cô ấy cũng đạt được thành tích vô cùng ấn tượng trong cuộc thi liên lục địa của Liên đoàn Mỹ, một mình thi đấu còn giành giải nhất, được đánh giá là tuyển thủ nhà nghề có tiềm lực nhất trong năm.
Cô ấy mặc chiến phục màu đỏ, kiêu ngạo tựa như một con gà trống to đỏ chói, tính cách Judy khoe khoang, giờ phút này càng kiêu căng phách lối hơn.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho mọi người thất vọng, hiện tại tôi đã làm được."
Cô ấy mỉm cười nhìn ống kính, nhìn màn hình phía trước Lục Mạn Mạn, nói: "Như vậy cựu đội trưởng W có thể yên tâm rồi, tôi và các đội viên phối hợp hết sức ăn ý. Queen là một đoàn đội, đoàn đội hợp tác không thể có chủ nghĩa anh hùng, cũng không có đạo lý thiếu ai thì sẽ không được, tôi tin Queen sẽ càng ngày càng tốt, tôi sẽ cố gắng, cảm ơn sự ủng hộ của những người hâm mộ.
Lục Mạn Mạn tiện tay bấm dấu gạch chéo đỏ, tắt video đi.
Trên line, Arco gửi cho Lục Mạn Mạn một tin nhắn.
"@Lục Mạn Mạn mười hai tuổi, chúng tôi giành giải nhất cuộc thi liên lục địa nhưng mà với cậu mà nói cũng không tính là tin tức tốt đẹp gì, đúng rồi Judy này đầu óc thật ngốc, cậu đừng để ý tới cô ấy. Tôi đem toàn bộ video quá trình thi đấu gửi cho cậu, Kiều Tinh Dã thiết kế ra chiến thuật lối đánh mới, thực tế hình như cũng không tệ lắm, cậu không có chuyện gì có thể phân tích một chút."
"Cám ơn Arco, bộ nhớ trong điện thoại không đủ, không cần chuyển cho tôi, tôi muốn xem sẽ kiếm trên mạng Internet."
"Mò mò."
Đôi lời tâm tình của editor: Mạn Mạn buồn rồi, vấn đề trọng nam khinh nữ bên Trung Quốc nặng quá:(((
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
32 chương
11 chương
379 chương
49 chương
68 chương
32 chương