Vì Tôi Là Tiên Nữ
Chương 119 : Ngọt ngào
Lục Mạn Mạn vào nhà, quan sát khắp nơi, sau đó đặt bánh cupcake thơm ngào ngạt lên bàn uống trà nhỏ, hỏi Qúy Ninh: “Vị tiên sinh cùng đi với anh đâu?”
“Tiên sinh nhà chúng tôi đại tiểu tiện ở phòng vệ sinh, dạ dày gần đây không được tốt, có lẽ là không quen khí hậu, dọc đường đi bụng cứ ọt ọt ọt.”
Khấu Sâm núp ở ban công hé cửa nghe lén thật sự muốn đè Qúy Ninh xuống đất đánh tơi bời ba trăm lần, có thể đừng nói lời làm tổn hại hình tượng của ông trước mặt con gái được không!
Lục Mạn Mạn đồng cảm nói: “Vậy ăn uống phải chú ý chút, tôi sẽ nói với bà Jonathan, để cho bà ấy làm vài thức ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, đưa cho hai người.”
“Hoàn toàn không có sao.” Qúy Ninh cười ha hả nói: “Tiên sinh nhà chúng tôi như vậy là do tâm trạng gây ra, không có liên quan đến đồ ăn.”
“Vậy anh bảo ông ấy thư giãn thoải mái đi, ra ngoài chơi cũng đừng nghĩ đến công việc gì cả, vui vẻ là quan trọng nhất, nếu thiếu cái gì thì nói cho tôi, đúng rồi đây là số điện thoại nhà, nhà chúng tôi ngay dưới chân núi, cách chỗ này không xa, gọi điện thoại thì rất nhanh sẽ đến.”
“Thật sự là một cô gái ngọt ngào mà.”
Lục Mạn Mạn nói tạm biệt, đi ra khỏi phòng lại phát hiện không thấy chú chó Collie Bì Bì, cô sợ chú chó chạy loại khắp nơi xông vào chỗ khách ngôi nhà đỏ này, vì vậy vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Men theo tiếng chó sủa, Lục Mạn Mạn chạy đến sân sau căn nhà đỏ, lại thấy một người đàn ông ngồi trên ghế gỗ trắng ở sân sau, đang hút thuốc.
Người đàn ông thấy cô, hiển nhiên có hơi trở tay không kịp, đầu thuốc lá trong tay cũng rớt xuống.
Đương nhiên Lục Mạn Mạn liếc nhìn một lần là nhận ra ông ta —— người nói năng không lễ độ với hai ba, còn động thủ đánh Louis ở Hokkaido.
Ánh mắt của cô dời xuống, thấy người đàn ông vô tình rơi đầu thuốc lá xuống làm cho khăn trải bàn cháy thành một cái lỗ đen, điều này càng khiến cho cô tức giận không có chỗ phát tiết, cái khăn trải bàn này là cái khăn trải bàn bà Jonathan thích nhất.
“Này! Ông cái người này!”
Khấu Sâm chân tay luống cuống đứng lên, khẩn trương phủi tàn thuốc, lui ra phía sau mấy bước: “Cái đó… cô gái, nha… nha đầu.”
“Ông sao lại ở chỗ này! Ông tới tìm ba tôi gây phiền toái sao?”
“Không phải vậy, ta…”
Khấu Sâm khó mà nói, không thể nào giải thích được tại sao sau khi phát sinh mâu thuẫn với bọn họ ở Hokkaido lại ngàn dặm xa xôi gặp lại nhau ở trang trại Tenesse, cũng không thể nói ta chính là đến tìm con.
“Ông chính là vị tiên sinh đi cùng với Qúy tiên sinh.”
“Ách…” Hầu kết ở cổ của Khấu Sâm lăn lên lăn xuống, không phát ra được tiếng nào.
Lục Mạn Mạn phồng má thở phì phò nói: “Ông đánh Louis, tôi còn chưa tính sổ với ông, chính ông dâng tới cửa! Nơi này là địa bàn của tôi, tốt nhất ông nên cẩn thận chút đi, nếu không thì ông cứ chờ xem!”
Thật ra thì Lục Mạn Mạn cũng không có ý nghĩ đánh nhau với ông ta, dù sao cũng lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, xem ra cũng là bậc cha chú giống ba cô, cô không thể nào đánh nhau với ông ta, quá không có lễ phép. Mặc dù ông ta ù ù cạc cạc đánh Louis, nhưng lúc ấy cô cũng cắn lại, coi như huề nhau.
Khấu Sâm có lẽ là nhìn thấy con gái ruột nên đầu óc lún xuống, không biết đối mặt với cô thế nào, nên xoay người chạy.
Ông vừa chạy, chú chó Collie liền nóng nảy vùng lên, chó vốn rất có linh tính, nghe giọng điệu của Lục Mạn Mạn cũng biết cô chủ nhà mình tức giận, người đàn ông trước mặt này lại có tật giật mình mà chạy mất.
Vì vậy Bì Bì điên cuồng sủa “Gâu gâu”, lập tức đuổi theo.
Chó Collie lông ngắn không hiền lành giống như chó Golden Retriever [1] hay chó tha mồi Labrador [2], Collie lông ngắn là loại chó chăn cừu, bảo vệ đàn cừu khỏi đám chó sói hoang ở trang trại vùng vúi, có tính tấn công rất mạnh, thậm chí có lúc chó sói cũng không nhất định là đối thủ của bọn nó.
[2] Chó Golden Retriever:
Cho nên khi Bì Bì “vèo” một cái lao ra đuổi theo Khấu Sâm, Lục Mạn Mạn bị dọa sợ, vội vàng hô to: “Bì Bì trở lại, không được đuổi theo ông ấy!”
Khấu Sâm chạy như điên, kết quả bị vấp cục đá trật chân ngã trên sườn núi, ngã lộn nhào, Collie lông ngăn trừng mắt xông lên, hướng về phía ông ấy sủa điên cuồng.
“Bì Bì!” Lục Mạn Mạn xông tới kéo cái vòng cổ của Collie lại: “Stop!”
Chú chó nghe được khẩu lệnh của Lục Mạn Mạn, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, Qúy Ninh nghe được vội vàng chạy tới đỡ Khấu Sâm dậy: “Ôi trời ơi, Khấu tổng không sao chứ, ngã rồi, có bị cắn không, phải đi chích vắc xin phòng bệnh dại thôi!”
“Không sao.” Khấu Sâm vỗ ống quần mình một cái, chỉ ngã thôi, không có bị cắn cũng không bị thương.
Qúy Ninh bị dọa sợ không nhẹ, rất không khách khí nói với Lục Mạn Mạn: “Cô gái này có chuyện gì xảy ra vậy hả! Sao lại thả chó cắn người chứ! Cô biết ông ấy là ai không, cô bị sét đánh hả!”
“Qúy Ninh!”
Khấu Sâm lập tức quát ngăn anh ta lại, chính ông cũng không nỡ nói một câu nặng lời với con gái bảo bối, thì sao có thể để cho anh ta gầm loạn nói bậy được?
Lục Mạn Mạn khom người kéo vòng cổ chó, cũng cảm thấy rất áy náy, không tức giận gì nói: “Ông rốt cuộc có bị thương không, đừng gắng gượng chịu đựng, bị cắn thì phải đi chích.”
“Không có sao.”
Vào lúc này Khấu Sâm thật sự muốn mình bị thương, đáng tiếc quả thực không có chỗ nào bị thương.
“Vậy tôi dẫn con chó về.” Cô lẩm bẩm: “Ông… ông sẽ không tố cáo với bà tôi chứ.”
Nếu để cho bà Jonathan biết, có lẽ sẽ không trách cô, nhưng mà Bì Bì có thể sẽ không tránh khỏi bị phạt, nhốt lại hoặc bỏ đói một hai bữa gì đấy.
“Ta sẽ không nói.” Khấu Sâm bình tĩnh nói: “Con yên tâm đi.”
Lục Mạn Mạn xoay người rời đi, không biết vì cái gì, ánh mắt nhìn người đàn ông này đột nhiên dịu dàng đi, trong lòng cô cảm thấy là lạ, có một loại ý tứ không nói ra không nói rõ, ông ấy không cẩn thận ngã, cô lại có chút khó chịu.
Vào lúc chập tối, Qúy Ninh tắm xong đi ra, thấy Khấu Sâm đưa cổ tay lên bụi gai hàng rào cây mây trong sân mà cọ.
Qúy Ninh cũng sợ ngây người.
Cổ tay bị bụi gai cắt thành mấy vết thương máu chảy đầm đìa, Khấu Sâm quay đầu, trong ánh mắt nổi lên vẻ phấn khởi: “Mau, gọi điện thoại cho con gái tôi, bảo con bé cầm thuốc lên!”
Qúy Ninh sững sốt mấy giây, trở về phòng lấy điện thoại, trong lòng tự nhủ Khấu Sâm vì để nhận cô con gái này, cũng điên mẹ nó rồi!
Hai mươi phút sau, Lục Mạn Mạn xách hộp thuốc vội vàng chạy tới.
Nắng chiều buông xuống dãy núi xa xa, trời quang mây tạnh, gió khẽ lướt nhẹ qua đám hoa tường vi, cành lá đụng nhau dội lại.
Lục Mạn Mạn ngồi vào cái ghế trắng ở sân sau, cầm miếng bông gạc chấm thuốc, dè dặt giúp Khấu Sâm khử trùng vết thương ở cổ tay.
“Kỳ quái, không phải nói không có bị thương sao?”
“Ừm, vừa nãy không có phát hiện.”
Khấu Sâm cúi đầu nhìn về phía tiểu nha đầu, vẻ mặt của cô chuyên chú, vừa giúp ông khử trùng, vừa sợ ông đau nên nhẹ nhàng thổi, gió mát lướt qua vết thương, Khấu Sâm đột nhiên cảm thấy, dù một trăm lần đau ông cũng cam tâm tình nguyện.
Qúy Ninh khoanh tay, nhếch miệng nhìn Khấu tổng trong sân, trợn tròn mắt, lòng tự nhủ đúng là vì muốn dành thời gian ở bên con gái, mà ông ấy thật sự liều chết. Nhưng mà người đàn ông này, nếu như năm đó không liều mình kiên cường xông xáo lập nghiệp, đoán chừng cũng không có tập đoàn Khấu thị ngày hôm nay.
Anh xoay người rời đi, cho cha con họ có thời gian một mình, dù sao Khấu tổng cũng vì tranh thủ khoảng thời gian quý báu này, mà trả giá máu chảy đầm đìa.
Lục Mạn Mạn bôi thuốc lên cổ tay của Khấu Sâm, sau đó dùng băng gạch băng lại.
“Nhớ rõ đừng để vết thương dính nước, nếu như nhiễm trùng thì nhất định phải đi bệnh viện.”
“Ừ.” Khấu Sâm dịu dàng đáp lại: “Ừm, trên bàn có quà vặt, bánh tuyết Vượng Vượng [4], còn có socola, ta mang từ Trung Quốc đến, con ăn đi.”
[4] Bánh tuyết Vượng Vượng:
Lục Mạn Mạn nhìn vết cháy lủng một lỗ trên mặt bàn trước đó, phía trên bàn để đủ loại quà ăn vặt.
Hai người đàn ông, đi ra ngoài mang theo nhiều đồ ăn vặt như vậy sao?
Hình như là cố ý chiêu đãi cô.
“Tôi không ăn.”
Cơn giận của cô còn chưa tan đi đâu, mối thù Louis bị đánh, cô còn nhớ, sao có thể bị những thứ mật ngọt chết ruồi này mua chuộc được.
“Vậy con thích gì, ta có thể lập tức kêu người gửi qua bưu điện đến, ừm, con thích mặc váy không, hay là thích túi xách, hay là đồ trang sức? Ta cũng không biết con gái tuổi như con thích gì, cho nên hai tay trống không không mang theo quà tới, sợ đường đột lỗ mãng.”
“Này, ông chú à, ông rốt cuộc có ý đồ gì!” Lục Mạn Mạn nhìn ông với con mắt quái dị: “Từ Hokkaido chạy đến Tennese, còn muốn lấy lòng tôi, ông có phải đối với tôi…”
Trái tim của Khấu Sâm xiết chặt, lòng nói hay là bị đoán ra rồi.
“Ông có phải muốn tán tỉnh tôi không?”
Khấu Sâm:…
“Trâu già ăn cỏ non à.” Lục Mạn Mạn lập tức ngồi cách xa ra: “Ông không phải kiểu tôi thích, hơn nữa tôi đã có bạn trai, bạn trai của tôi vừa đẹp trai vừa có thể đánh nhau, ông nói chuyện cẩn thận chút đi.”
“Ta biết.”
Con trai của Nguyên Diễn Chi, không nghĩ tới tên cổ lỗ sĩ đó dạy dỗ đứa con trai ngoan của ông ta cuỗm mất con gái của ông đi, bản lĩnh của tên nhóc này so với nam thần cao lãnh học trưởng khoa tài chính có lẽ mạnh hơn nhiều.
“Ông biết?”
“Ta nói là, con xinh đẹp như vậy, nhất định là đã có bạn trai.”
“Vậy ông còn muốn tán tỉnh tôi?”
“…”
Ai muốn tán tỉnh con chứ!
Con gái nước Mỹ nói chuyện quả nhiên đều gan lớn như vậy, đổi lại ở Trung Quốc, cho dù trong lòng cô gái đó có hiểu lầm, thì gan cũng không lớn đến mức xuyên thủng cửa sổ giấy, lại còn tán tỉnh con bé, tán tỉnh quỷ á.
“Đừng suy nghĩ lung tung, tuổi tác của ta cũng đủ làm cha con rồi.”
“Vậy ông còn muốn mua váy mua túi xách cho tôi!” Lục Mạn Mạn cau mày: “Ông còn đánh ba tôi, chẳng lẽ không phải là vì hiểu lầm quan hệ giữa tôi và ba tôi sao, cái này còn không phải thích tôi sao?”
Khấu Sâm:…
Suy nghĩ của tiểu nha đầu trong sáng, nhưng ruột lại ngoằn ngoèo vô cùng, không ngây thơ giống như vẻ bề ngoài, xem ra không phơi bày thân phận, là không được rồi.
“Ta tới đây tìm con gái ta.”
Lục Mạn Mạn hơi kinh sợ: “Con gái?”
“Con bé và ta thất lạc nhiều năm, ta muốn tìm con bé, dẫn con bé về nhà.”
Khấu Sâm ngắm nhìn cô thật lâu, khao khát cô có thể từ trong ánh mắt của ông biết được cái gì đó, nhưng mà, Lục Mạn Mạn lại ngồi bên cạnh ông lần nữa: “Vậy ông đã tìm được chưa?”
“Đã tìm được.”
Lục Mạn Mạn liền vội hỏi: “Cô ấy ở chỗ nào?”
“Con bé ở…”
Con bé ngồi bên cạnh ông, mặc dù gần trong gang tấc, nhưng lại tựa như xa ở chân trời.
Khấu Sâm thở dài: “Bây giờ con bé rất hạnh phúc, có cha mẹ nuôi thương yêu con bé, cho nên ta không biết có nên quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của con bé hay không.”
“Như vậy à.” Lục Mạn Mạn chậm rãi cúi đầu, nhìn mũi giày tròn nhỏ màu nâu của mình: “Vậy thật đúng là rất xoắn xuýt.”
“Ta… ta muốn cho con bé biết ta rất nhớ con bé.” Khấu Sâm nhìn Lục Mạn Mạn: “Nhưng mà ta sợ con bé không thích ta, hoặc là bởi vì nguyên nhân cha mẹ nuôi, cảm thấy khó xử.”
“Cho nên ông chú, ông chú mang nhiều đồ ăn vặt như vậy, còn nói mua túi xách mua váy cái gì đó, cũng là muốn mua cho con gái mình sao?”
“Ừ.” Con bé cho ông một bậc thang, thì ông thuận đường đi xuống: “Tuổi tác của con và con bé xấp xỉ, nên ta hỏi con, bây giờ con bé thích gì.”
“Cái này phải xem tính tình.” Lục Mạn Mạn nhún nhún vai: “Nhưng mà ông không nói với cô ấy, thì những quà tặng này dĩ nhiên cũng không tặng được.”
Cô đứng dậy, vỗ bả vai của Khấu Sâm: “Tôi cũng không biết nên làm cái gì mới phải, chính ông chú từ từ cân nhắc thôi. Nhưng mà nếu như là tôi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, tôi chắc chắn sẽ không hi vọng rời khỏi Alex và Louis, bất kể cha ruột của tôi có lợi hại bao nhiêu, tôi cũng sẽ không rời khỏi bọn họ.”
“Như vậy à…”
Trong đôi mắt của Khấu Sâm hiện lên vẻ thất vọng, chợt lóe lên, ông ngẩng đầu lên, hỏi cô: “Vậy con cảm thấy ta… ta như thế nào, con gái của ta sẽ thích ta không?”
Lục Mạn Mạn bất đắc dĩ nhíu mày: “Đừng hỏi tôi, ông đánh nhau với Louis, tôi cũng không có thiện cảm với ông.”
“À.”
Lục Mạn Mạn xoay người rời đi, đi hai bước, lại quay đầu nhìn ông.
Sắc trời dần tối, bóng người khom lưng chán nản của ông ấy tạo thành một dãy núi trầm mặc.
Lòng dạ của con gái chung quy cũng hiền lạnh, trong lòng cô không nỡ nên lên tiếng: “Ông chú à, ông rất tốt, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, con gái ông sẽ thích ông, đừng quá buồn, cố gắng lên.”
Cô làm động tác nắm tay ra hiệu cố gắng lên với ông ấy, khóe miệng của Khấu Sâm nâng lên, nặng nề mà “Ừ” một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
913 chương
10 chương
147 chương
45 chương
99 chương
7 chương
31 chương