Vị quýt yêu thích
Chương 20 : Vị quýt yêu thích
Chương 20. Còn! Đỏ! Mặt!!!
Gió nhẹ ấm áp, cây hòe bên ngoài phòng học đung đưa cành lá, cây sen đá ở bàn phía trước mới nở một đóa hoa hồng phấn non nớt.
Khuôn mặt người đàn ông sát lại quá gần, gần tới mức Khương Như Vũ có thể thấy rõ ràng lông mi và hình ảnh phản chiếu của bản thân trong mắt anh.
Vẻ ửng đỏ trên hai má lan đến tận mang tai đồng thời không biết tại sao còn mang theo chút mừng thầm.
Mừng thầm…?
Cô chợt ngơ ngẩn, mừng thầm vì điều gì?
Đây không phải là bọn họ ở trong phòng học yêu đương vụng trộm sao? Không phải nên kinh hồn bạt vía nhiều hơn sao?
Cô nghe thấy giọng nói của giáo sư càng lúc càng gần, Phó Ý cũng cách cô càng ngày càng gần.
Cô muốn đẩy anh ra nói cho anh biết giáo viên đến rồi, không thể động tay động chân, nhưng lại phát hiện bản thân dùng lực như thế nào cũng không nhúc nhích được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt Phó Ý ở trước mắt cô phóng to vô hạn, hơi thở phả vào mặt cô khiến khuôn mặt vốn ửng đỏ của cô nhiệt độ lại càng cao đến dọa người.
Xong rồi.
Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ.
Không biết trong giờ học ở đại học hôn môi có thể bị xử phạt không.
Nếu như bị phạt thật, cô có thể nói rằng cô bị ép buộc để hiệu trưởng xử phạt một mình Phó Ý là được rồi.
Bả vai chợt bị ai đó vỗ một cái.
Trong hành lang phòng học đột nhiên vang lên một tràng âm thanh quen thuộc.
“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?”
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng cũng truyền tới đủ loại âm thanh hô hoán tên cô.
“Tiểu Vũ?”
“Tiểu Vũ?”
“Khương Như Vũ?”
Cô mở mắt, lúc này mới phát hiện không biết xe đã dừng từ lúc nào, mọi người trên xe đều đang gọi cô thức dậy.
“Sao lại ngủ say như vậy?” Lâm Xảo Nghiên không hài lòng nói: “Chúng ta đều gọi con bao nhiêu câu rồi?”
Tâm tư dần dần trở lại, những ảnh hưởng sau giấc mơ bắt đầu trỗi dậy.
“Con, buổi trưa con ngủ không ngon…” Khương Như Vũ cắn môi dưới, không dám nhìn Phó Ý lấy một lần, hoảng loạn đeo cặp sách lên lưng: “Con vào trường đây…”
Ai ngờ cửa xe vừa mở, lại bị Khương Vân Trí gọi lại: “Tiểu Vũ, tiền sinh hoạt tuần này còn chưa lấy.”
Cô chỉ có thể ngồi lại trên xe, đợi Khương Vân Trí lấy ví tiền ra, từ bên trong rút ra ba tờ màu đỏ đưa cho cô.
“Tạm biệt bố mẹ.” Sau khi xuống xe cô chào bố mẹ như thường lệ.
Do sự một chút, cô vẫn vẫy tay với người ngồi ghế sau: “Tạm biệt thầy Phó.”
Chạy trối chết.
Một giây cũng không dám dừng lại chạy ù vào cổng trường, một mạch đến khi vào tới phòng học mới dừng lại.
Cô vừa dùng mu bàn tay áp vào gò má nóng bừng vừa nỗ lực đuổi cảnh trong mơ không ngừng hiện lên trong đầu ra ngoài.
Khương Như Vũ tỉnh lại ngay!!!
Sao mày có thể! Cùng Phó Ý! Hôn môi!!!
Còn! Đỏ! Mặt!!!
Mày như này! Không có tiền đồ!! Vô dụng!!!
…
Trước kỳ thi đại học 10 ngày còn mơ thấy loại mộng xuân như vậy, còn đỏ mặt trước mặt đương sự, điều này đối với Khương Như Vũ mà nói, không nghi ngờ gì chính là một đả kích trầm trọng.
Một lần nữa cô hoài nghi bản thân sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng.
Luôn cảm giác mình vừa nhắm mắt liền có khả năng trông thấy anh mình đầy yêu khí hôn cô.
Thậm chí cô bắt đầu xoắn xuýt, có cần phải tháo sợi dây đỏ Phó Ý tặng cô xuống.
Làm vậy để phòng ngừa bản thân nhớ tới nơi Phó Ý từng hôn trong mơ.
Đặc biệt là sự chân thực không gì sánh được của độ ấm dụ người mơ mộng.
Nhưng mà Khương Như Vũ đã đánh giá thấp bản thân, cũng đánh giá thấp uy lực của kỳ thi đại học.
Con số trên góc trái bảng đen bị người ta lau sạch rồi viết mới, trận chiến sinh tử đang càng ngày càng đến gần, khiến cô không còn lòng dạ nào suy nghĩ quá nhiều, cắm đầu vào việc ôn tập.
Trước kỳ thi một ngày, nhà trường phát cho học sinh bọn cô mỗi người một sợi dây đỏ.
Giống y hệt cái vòng của anh hàng xóm nhà cô.
Khương Như Vũ suy nghĩ một lúc, buộc sợi dây phía sau cái Phó Ý tặng.
Ngày thi đại học, toàn bộ công nhân viên chức của Lâm Giang Nhất Trung đều mặc quần áo màu đỏ thẫm.
Các thí sinh dự thi theo từng lớp xếp hàng trước tòa giảng đường nghe giáo viên bộ môn dặn dò và động viên, chờ đợi nhân viên an ninh mở rào chắn phong tỏa.
Khương Như Vũ tùy tiện tìm một góc cách lớp khá gần ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào hai chiếc vòng dây đỏ tự động viên tinh thần mình.
Từng giọt mồ hôi rơi xuống, thời tiết khô nóng chậm rãi giày vò phòng tuyến tâm lý vốn đã mỏng manh của nhóm thí sinh.
Cô dùng khăn giấy lau mồ hôi, không bao lâu sau hàng rào an ninh rút đi, tiếng chúc phúc không ngừng vang lên.
Một lần nữa yên lặng đưa mắt nhìn cổ tay vài giây, Khương Như Vũ ngồi dậy, kiên định đi về phía địa điểm thi.
Khương Như Vũ, chúc mày thi đỗ đại học Lâm Giang như ý nguyện.
Thời gian thi là hai ngày, thật ra khẩn trương hồi hộp chỉ xảy ra trước hôm thi một ngày.
Dù sao Khương Như Vũ cảm thấy không khác thi thử ở trường là mấy.
Chẳng qua là sau khi nộp bài môn thi cuối cùng là Khoa học xã hội, đi theo đoàn người về phía ký túc xá, nghe bạn học bên cạnh không ngừng reo hò cô mới chợt tỉnh táo kích động đến nhảy cẫng lên.
Nơm nớp lo sợ nhiều năm như vậy thời khắc này đột nhiên được thả lỏng.
Giống như là tháo ra được ràng buộc đè ở trên vai và trong lòng, cảm giác không thở nổi đột ngột biến mất.
Trong nháy mắt cực kỳ nhẹ nhõm và vui mừng, là cảm giác trong 17 năm trời lần đầu tiên cô cảm nhận được.
“Mẹ, con thi xong rồi.” Cô theo giao hẹn trước đó gọi điện thoại báo cho Lâm Xảo Nghiên.
“Ký túc xá của con ở đâu?” Thái độ thật khác thường, vì Lâm Xảo Nghiên vậy mà không hỏi cô thi như thế nào, bình tĩnh khiến Khương Như Vũ hoài nghi hôm nay không phải là ngày trọng đại nhất của gia đình họ.
“Tòa số 3 phòng 105, mẹ đi dọc theo con đường trong trường là tới tòa số 3.”
“Được, bây giờ mẹ và bố con đi qua luôn.”
Một nhà ba người trước tiên đem hành lý của cô trở về nhà, sau đó Khương Vân Trí nói cả nhà cùng đi ăn bữa cơm chúc mừng một chút.
Khi đến tiệm thịt nướng kiểu Nhật mà Khương Như Vũ thích nhất, nhân viên niềm nở bưng trà rót nước cho bọn họ, thấy đồng phục học sinh trên người Khương Như Vũ hỏi thăm xem có phải hôm nay cô cũng thi đại hay không thì Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí lộ ra nụ cười thoải mái.
Rốt cuộc Khương Như Vũ cũng cảm nhận được kỳ thi đại học đã kết thúc.
Khương Vân Trí rất vui nên chọn không ít món ăn, Lâm Xảo Nghiên vẫn luôn gắp thịt cho Khương Như Vũ.
Ăn đến mệt thì Khương Như Vũ dừng lại, gửi cho Phó Ý mấy tin nhắn Wechat.
[Thầy Phó, em thi xong rồi!!!]
[Đề Toán đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của em, cảm thấy có hy vọng vào đại học Tấn Tây rồi.]
[Xoay vòng vòng.jpg]
Sau đó nhận được từng tin nhắn Wechat và cuộc gọi của bạn bè thân thiết gửi đến nên cô không rảnh chú ý Phó Ý có trả lời tin nhắn của cô hay không.
Mỗi ngày tiếp theo đều có đủ loại lời mời, mấy người đã yên tĩnh suốt một năm trời dường như muốn đem một năm chưa chơi đủ này chơi bời lại gấp đôi, vừa mới bắt đầu Khương Như Vũ còn lo lắng bố mẹ cô sẽ không vui, cho đến về sau cô cũng bắt đầu ăn chơi điên cuồng.
Mỗi ngày ra ngoài lúc 2-3 giờ chiều, chơi đến nửa đêm gà gáy bị Lâm Xảo Nghiên gọi điện liên tục như muốn đoạt mệnh mới về nhà, ngủ một giấc đến 12 giờ trưa, thức dậy ăn cơm trưa rồi buổi chiều lại ra ngoài.
Nếu như đặt vào trường hợp trước đây kiểu chơi bời nghỉ ngơi liều mạng điên cuồng như vậy, thật sự là cô có mơ không dám nghĩ đến.
Đương nhiên không tới 2 tuần liền bị Lâm Xảo Nghiên kêu ngừng lại.
Lý do là mỗi ngày đều ngủ thẳng đến 12 giờ, chưa qua hết mùa hè này cô sẽ phải đi làm nội soi dạ dày.
Sau khi được Khương Vân Trí - người đã cảm nhận gây mê khi nội soi dạ dày thêm mắm dặm muối phân tích chuyên sâu về quá trình, cô không còn dậy ăn sáng sau 10 giờ.
Những ngày gần cuối tháng 6, Khương Như Vũ cùng bố mẹ đi du lịch nước ngoài về nhận được lời mời dự tiệc cảm ơn thầy cô*.
*Là bữa tiệc để cảm ơn các giáo viên thường được tổ chức sau kỳ thi đại học.
Tiệc cảm ơn thầy cô được tổ chức trong một phòng tiệc buffet tại một khách sạn ở Lâm Giang, mọi người góp tiền mở tiệc mời toàn bộ giáo viên bộ môn đã từng dạy lớp cô đến.
Đại khái đây là lần gặp mặt cuối cùng, có lời gì muốn nói thì nói, có rượu muốn uống liền uống, mọi người ở đây ít nhiều cũng có chút buông thả bản thân.
… Ví dụ như, Khương Như Vũ thấy bạn cùng lớp bình thường coi như vô cùng dịu dàng ít nói, trong lòng chỉ có sách thánh hiền nổi danh nhất, bây giờ đang đạp lên ghế uống rượu với bạn nam.
… Lại nói đến lớp trưởng ôm lấy bả vai cô chủ nhiệm, thân thiết hỏi cô: “Cô Hồ cô biết chúng em đặt biệt hiệu gì cho cô không?”
Chủ nhiệm lớp đưa tay đánh vào mông cậu ta hai cái: “Đừng tưởng tôi không biết mấy cô cậu gọi tôi là lão yêu bà.”
Lớp trưởng kinh ngạc: “Cô Hồ không tức giận sao?”
“Lúc mới biết đương nhiên tức giận.” Cô chủ nhiệm vui vẻ uống một ngụm nước trái cây: “Sau này ngẫm lại, so với những chủ nhiệm khác đúng là tôi quá nghiêm khắc.”
Chỗ ngồi của Khương Như Vũ đưa lưng về phía chủ nhiệm lớp nên lời cô giáo nói truyền vào tai cô không sót một chữ.
Trái tim khẽ rung lên, cô nhớ lại lần nộp điện thoại mô hình bị phát hiện, bản thân đã không kìm được tức giận mắng cô là lão yêu bà.
Cô ngang nhiên khiêu chiến quyền uy của chủ nhiệm lớp, sống chết không chịu đến văn phòng giáo viên nghe mắng, về sau cũng không giải quyết được gì.
Bây giờ nghĩ lại vẫn là bản thân đuối lý hơn, dẫu sao chủ nhiệm đều vì muốn tốt cho cô, còn không so đo chuyện cô dở tính trẻ con này.
Sau khi ăn xong, các giáo viên đều trở về nhà, những bạn khác trong lớp đổi trận địa đến một KTV bên trong thành phố.
Không còn giáo viên bên cạnh, lúc này người muốn hay không muốn đều chơi bời điên cuồng.
Không biết có phải đeo mác học sinh lớp trọng điểm nên áp lực dồn nén hơn học sinh khác hay không, tóm lại lần đầu tiên trong đời Khương Như Vũ nhìn thấy đám bạn chỉ vì 1 câu hỏi có thể chiến tranh lạnh cãi nhau 300 hiệp bây giờ từng người vây quanh thành một vòng tròn cùng nhau gào rống lên hát và ném xúc xắc.
Không lâu sau người xếp hạng nhất của lớp khiến một bạn nam uống đến phát nôn, bàn chơi xúc xắc thiếu một chân, cô ấy đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tóm được trong đám người đục nước béo cò cắn hạt dưa xem trò vui - Khương Như Vũ.
“Có uống rượu được không?” Cô gái xếp hạng nhất của lớp cười hì hì hỏi.
“Có thể uống được một chút bia.” Khương Như Vũ thành thật đáp: “Nhưng mấy cậu chơi trò xúc xắc này thì tôi không biết chơi.”
“Ây ya, trò này rất đơn giản.” Cô ấy ôm vai Khương Như Vũ tới hiện trường trực tiếp chỉ dạy.
Nửa tiếng sau.
Hai tay Khương Như Vũ gắt gao ôm lấy cốc xúc xắc, đặt cằm lên mu bàn tay, biểu cảm xoắn xuýt.
Tiếng xúi giục bên tai ngày càng to.
“Sợ cái gì? Xử cô ấy đi!”
“Tôi cá cô ấy chắc chắn không được mười ba cái năm.”
“Cho rằng có thể thi xếp hạng nhất lớp thì có thể làm nữ hoàng chơi xúc xắc hả, mười ba cái năm, tôi còn được hai mươi cái một đây! Em gái Vũ xử cô ấy!”
Mấy ly bia đổ xuống bụng, mặc dù cô chưa đến mức uống say nhưng khó tránh khỏi có hơi lâng lâng.
Lần đầu xuất chiến can đảm hơn cả hổ mập Khương Như Vũ ngước mắt nhìn chiến tích xa xỉ vẻ vang cùng vẻ đắc ý của bạn đứng hạng nhất, cắn răng mở chén: “Tôi chém cậu…”
“Chém ngược rồi…”
Uống liền 4 ly.
Mấy vòng kế tiếp, Khương Như Vũ uống không ít, huyệt thái dương mơ hồ đau đớn.
Từ chối thịnh tình giữ lại của mấy người bạn chơi xúc xắc, cô mang theo điện thoại di động định đi ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo một chút.
Đêm hè oi bức, sợ rằng ngay cả một ít gió cũng không có chỉ còn luồng khí khô nóng, vốn đang ngồi trong khí lạnh điều hòa nháy mắt mồ hôi đầm đìa.
Khương Như Vũ ngồi xổm trước cửa KTV, vừa để tỉnh rượu vừa nhìn mọi người đi tới đi lui ở lối đi bộ.
10 giờ tối, thời gian còn sớm, từng nhóm người sôi nổi hò hét đi ngang qua người cô, hoặc là đi qua người cô tiến vào KTV.
Bọn họ vui vẻ đùa giỡn, tiếng nói cười truyền vào tai cô như là cười nhạo cô lẻ loi ngồi xổm bên đường.
Coi màn hình điện thoại là gương, mặt cô không đỏ không nóng, chỉ là đau đầu kịch liệt, còn hơi chóng mặt.
Chậm chạp mở khóa điện thoại, Khương Như Vũ mở khung trò chuyện giữa cô và Phó Ý, nhìn màu xanh trên màn hình một hồi, bỗng nhiên tức giận mắng một câu: “Đồ khốn!”
Sau đó gọi một cuộc điện thoại qua Wechat.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
5 chương
61 chương
37 chương
19 chương