Vị quýt yêu thích

Chương 19 : Vị quýt yêu thích

Chương 19. Tốc độ cực nhanh hôn cô một cái.   Chiếc kính dày trượt trên sống mũi, lộ ra đuôi mắt hơi xếch lên; anh cong môi, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, vươn tay về phía cô, lòng bàn tay hướng lên.   Giọng nói cực kỳ mê hoặc: “Đưa tay cho tôi.”   Anh cố ý đè thấp âm thanh khiến Khương Như Vũ như bị trúng lời nguyền vậy, không tự chủ đưa tay về phía anh, nhìn anh cầm một chiếc ví dài trong lòng bàn tay.   Từ nhỏ tới lớn, cô chỉ từng được người khác phái duy nhất dắt tay là Khương Vân Trí, tay ông luôn ấm nóng kể cả khi vào đông, vì vậy vào mùa hè Khương Như Vũ không thích được Khương Vân Trí ôm hay dắt tay mình lắm, cảm giác ông như một bếp lửa di động cỡ lớn có thể khiến cô vốn không nóng cũng toát mồ hôi khắp người.   Tay của Phó Ý không thể nói là không nóng, nhưng khi chạm vào lại có thể khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.   Cũng không biết rốt cuộc là thiên về nóng hay lạnh.   Đầu ngón tay anh vô tình vuốt nhẹ vào mu bàn tay cô rồi nhẹ nhàng hướng lên, ngay sau đó cô cảm thấy có cái gì đó trên cổ tay, rất nhỏ rất nhẹ hầu như không có trọng lượng.   Sau khi giúp cô buộc chặt Phó Ý mới buông tay cô ra, vỗ vỗ mu bàn tay: “Chúc em thi đỗ đại học Tấn Tây như ý nguyện.”   Đó là một chiếc vòng dây đỏ được bện thủ công vô cùng tinh tế.   Khương Như Vũ biết cái này, học sinh lớp 12 các trường học ở Lâm Giang trước kỳ thi đại học đều được phát mỗi người một chiếc, chúc bọn họ thi đại học đạt được thành tích tốt.   Cô đã từng thấy trên tay anh hàng xóm, là một chiếc vòng nhỏ bình thường được hai sợi dây đỏ bện thành, cùng ngày hôm đó liền bị anh ta nghịch hỏng luôn.   Vừa nhìn liền biết Phó Ý lựa chọn rất tỉ mỉ.   Còn tự mình đeo và thắt nút cho cô.   Dùng giọng nói… dịu dàng như vậy nói với cô, chúc cô thi đỗ trường đại học mà bản thân cô mong ước.   “...” Khương Như Vũ yên tĩnh nhìn vòng đỏ trên tay, chỉ cảm thấy cổ họng sắp khôi phục lại trạng thái bình thường một lần nữa nghẹn lại, vành mắt hơi mơ hồ.   “... Thầy Phó.” Cô sợ người đàn ông này nghe ra sự khác thường trong cảm xúc của mình, giọng nói chuyện nhẹ như muỗi kêu: “Em rất thích…”   Cô gái nhỏ rũ mắt, luôn nhìn sợi dây đỏ, tròng mắt cũng không chuyển động lấy một cái, trong lòng Phó Ý theo cái nhìn chăm chú của cô có chút vui sướng, kéo dài giọng tiếp lời cô: “Thích đến nỗi muốn khóc ra tiếng luôn?”    Giây kế tiếp, cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, gương mặt vì thả lỏng nên đường nét đều rất rõ ràng, lời nói ra có hơi bất đắc dĩ: “Em cũng không phải đứa trẻ, ai khóc lóc thành tiếng với anh chứ?”   “Đúng.” Phó Ý gật đầu theo lời cô: “Tiểu Vũ của chúng ta đã 17 tuổi rồi, cũng gần đến tuổi nên kết hôn sinh con rồi, chín bỏ làm mười là sắp gần 30 tuổi rồi.”   Khương Như Vũ chợt cứng đờ người.   Gần 30? 17 tuổi?   Kết hôn sinh con?   Hello? Thầy có vấn đề sao?   Em thấy môn Toán học thầy dùng mông dạy phải không?   Toàn bộ sự cảm động và vui vẻ trong nháy mắt tan thành mây khói, cảm giác khó tin và xem thường lời nói bỏ đi vô cùng thiếu logic của anh lần lượt kéo tới.   Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy năm nay anh…”   “19 tuổi.” Phó Ý đường đường chính chính trả lời, xem cô có thể phản bác lại bằng lý lẽ gì.   “19 tuổi, chín bỏ làm mười thì gần 40 rồi, đã đến lúc nên mua bảo hiểm cho người già rồi.” Khương Như Vũ xụ mặt học theo cách nói của anh.   “Ừm, không sai.” Anh coi như chuyện đương nhiên hỏi cô: “Vậy Tiểu Vũ mua bảo hiểm cho anh trai?”   “Dù sao anh cũng ‘FA’, ngoại trừ em ra thì còn có ai bằng lòng mua cho anh.” Khương Như Vũ từ chối cho ý kiến, ánh mắt ghét bỏ: “‘FA’ nghe hiểu không ạ? Cần cháu giải thích cho cụ ngài đây hiểu không?”   Hình như thật sự bị anh chọc giận rồi.   Gai nhọn toàn thân dựng lên, phựt phựt phựt bắn ra ngoài.   Trong đôi mắt nhỏ là sự tủi thân bị người khác trêu chọc pha chút làm bộ hung ác giương nanh múa vuốt.   Phó Ý không cố nín nhịn, bật cười thành tiếng: “Được, chỉ cần Tiểu Vũ của chúng ta vui, anh trai làm ông già cô đơn cũng không thành vấn đề.”   Chẳng qua nụ cười của anh đối với Khương Như Vũ mà nói không thể nghi ngờ chính là một loại sỉ nhục.   Tỏ vẻ khinh miệt với tất cả mọi thứ của cô.   “Anh…” Cô định hung hăng phản bác lại anh, oán giận muốn khiến anh khóc lóc thảm thiết để anh biết rằng cô không dễ bắt nạt như vậy.   Nhưng trong chớp mắt Khương Như Vũ nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, sự bất mãn trong lòng lại lập tức dịu xuống.   “Sao? Tôi làm sao?” Vẻ thích thú của Phó Ý vẫn chưa giảm.   Buồn rầu liếc anh một cái, Khương Như Vũ nặng nề thở dài: “Anh thật sự là một người tri kỷ cực kỳ tốt.”   Cuộc sống không dễ dàng gì, Vũ Vũ lại thở dài.   Đi ngược lại với lương tâm, làm người thật khó.   Thế gian này tươi đẹp như vậy, thật sự không đáng để ý chuyện không vui.   Phó Ý: “...”   Anh dường như nghe hiểu hàm ý mà cô muốn nói.   Bị anh chọc ghẹo như vậy, Khương Như Vũ một chút đau khổ đầy mình cũng không có.   Cô nhìn thời gian, bắt đầu thu dọn đồ đạc.   Phân loại tài liệu ôn tập trên bàn thành từng chồng rồi đặt vào balo, rút sạc điện thoại trên ổ điện cất vào túi đựng đồ.   Làm xong những việc này, cô thấy Phó Ý không có động tĩnh gì, lời nói chưa kịp thông qua đại não theo bản năng bật thốt lên: “Thầy Phó muốn đến trường cùng em sao?”    Vừa dứt lời cô liền hối hận.   Sao cô lại muốn hẹn anh cùng đi đến trường cơ chứ?   Giống như hai người họ rất thân quen vậy.   Nói không chừng qua hôm nay đến người cũng không còn gặp lại nữa.   Cùng đi đến trường có ý nghĩa gì đâu???   “Em rút lại lời nói, anh coi như không nghe thấy gì đi.”   “Được, vậy cùng đi đến trường thôi.”   Hai câu nói đồng thời vang lên, không khí yên tĩnh vài giây.   Giọng điệu của Phó Ý nghiền ngẫm: “Sao thế, vẫn còn ngượng ngùng à?”   Cả người cô căng thẳng, không chút suy nghĩ liền phản bác lại anh: “Da mặt em rất dày, còn lâu mới ngượng ngùng!”   “A” Anh trầm ngâm suy nghĩ: “Da mặt rất dày.”   Âm cuối cùng bị anh cố ý kéo dài, như thể nghiền ngẫm trong miệng nhiều lần rồi mới nói ra, cô nghe thấy vô cùng mỉa mai.   “Em chỉ mới thử anh một chút thôi.” Ngọn lửa chiến tranh vừa châm, Khương Như Vũ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu: “Ai biết anh thật sự mắc câu.”   “Thử?” Anh cảm thấy buồn cười, lặp lại lần nữa: “Tôi có cái gì có thể khiến em thử thế?”   “Anh trả lời không chút do dự như vậy, nhất định là mơ ước khuôn mặt xinh đẹp của em.” Mặt cô không chút biểu cảm nói: “Không chừng là muốn nắm tay em đi ở trên đường.”   Nếu đã tự nói da mặt dày vậy cô liền khoác lác một chút cho anh xem…   “Anh đừng tưởng rằng anh ăn mặc thành người thật thà đàng hoàng.” Ánh mắt cô vô cùng khinh thường: “Thì em không biết anh là kiểu mặt người dạ thú.”   Sau đó hừ lạnh một tiếng khinh miệt: “Em còn lâu mới để anh nắm tay đi.”   Nhìn xem ai khoác lác hơn.   Dù sao mặt mũi cũng là vật ngoài thân, Khương Như Vũ cô cũng không cần nó.   “...” Phó Ý cười lạnh.   “Em gái nhỏ.” Anh nghiến răng nói, lộ vẻ chê cười cô: “Vừa nãy không phải em chủ động đưa tay cho tôi nắm sao?”   “Anh tỉnh táo chút đi.” Sắc mặt Khương Như Vũ không tốt nhắc nhở anh: “Là anh cầu xin em đấy.”   Nghĩ tới việc lúc đó bản thân như trúng cổ độc cô liền tức giận muốn quay ngược thời gian trở lại quá khứ một đao chém chết bản thân lúc Phó Ý nói cái gì thì cô làm ngay cái đó.   “Tôi, cầu, xin, em?”   Phó Ý như là nghe được chuyện cười, lặp lại từng câu từng chữ một.   “Đúng.” Khương Như Vũ cảm thấy giọng nói của anh có chút u ám, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, cô cũng không muốn nhận thua, chỉ có thể cứng đầu cứng cổ nói tiếp: “Anh mất trí nhớ sao?”   Chẳng qua chỉ là cô gái 17 tuổi, được người nhà bảo vệ rất tốt, không hề có lòng phòng bị với anh, muốn bộc lộ cái gì đều viết rõ ràng trên mặt.   Có chút nhát gan, có chút bất mãn, có chút bướng bỉnh cũng có chút vùng vẫy.   Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, vậy mà vẫn giữ trọn những cảm xúc này trên đó.   Anh đột nhiên bình tĩnh lại.   Tính toán với cô gái nhỏ này làm gì?   Người mới lớn từng này, không chịu thua là chuyện bình thường, sĩ diện cũng bình thường.   Bản thân anh sao có thể một hai khiến người ta bật khóc được?   “Ừ, mất trí nhớ rồi.” Lúc sau, Phó Ý thỏa hiệp: “Bây giờ tự mình đứng dậy hay là tôi cầu xin em?”   … Cũng không có cảm giác đạt được thành tựu thắng lợi như dự đoán.   Cô bực bội gãi gãi má, không biết nói gì mới tốt.   Cũng may Phó Ý dường như không để ý tới bản nhạc đệm ban nãy, anh uống một ngụm nước nhuận giọng, như cười như không nói: “Thu dọn xong rồi? Anh trai còn chờ em tiễn anh về trường đấy.”   Anh hơi híp mắt, đẩy kính mắt lên sau đó một tay xách balo cũ nát tùy ý đặt dưới đất lên.   Khương Như Vũ nhanh chóng kéo khóa cặp, đi sau lưng anh ra khỏi phòng sách.   Kết quả vừa ra khỏi phòng sách thì cửa nhà cô cũng bị người mở ra từ phía ngoài, Lâm Xảo Nghiên và Khương Vân Trí cầm theo túi lớn túi nhỏ tiến vào.   Nhìn thấy hai người, bước chân Khương Như Vũ dừng lại, kinh ngạc nói: “Bố mẹ… hai người không phải đi sang nhà bà ngoại sao? Sao về sớm vậy?”   Theo thông lệ trước kia, thông thường sẽ ở lại ăn cơm tối, hôm nay chưa đến 5 giờ chiều, lại có thể về đến nhà rồi.   “Ừ… bà ngoại con đau thắt lưng, hơi nghiêm trọng, chút nữa bố mẹ còn muốn đi bệnh viện xem một chút… vừa khéo đưa con đến trường học…” Lâm Xảo Nghiên đã vào phòng bếp, âm thanh đứt quãng trả lời cô.   Một câu cuối cùng ngược lại rất rõ ràng.   Khương Như Vũ vội vã hô to về hướng phòng bếp: “Mẹ ơi không cần đâu con đi cùng thầy Phó là được ạ, tiện đường.”   “Không cần phiền toái như vậy, ba mẹ đưa con đi còn tiết kiệm tiền xe.” Khương Vân Trí nói: “Tiểu Ý, lát nữa ngồi xe cô chú rồi cùng đi.”   Phó Ý từ chối một lần, tiếc rằng Khương Vân Trí quá nhiệt tình, cuối cùng vẫn lên xe của ông.   Mùi cam quýt nhàn nhạt thoang thoảng trong không gian xe rộng lớn, ngửi mùi rất tươi mát và đặc biệt.   Trong xe chỉ có âm nhạc từ máy phát thanh, khúc nhạc chậm rãi mà tinh tế, là đĩa nhạc mà Lâm Xảo Nghiên thích nhất.   Khương Như Vũ cùng Phó Ý ngồi ở phía sau, vừa lặng lẽ lướt A trạm vừa câu được câu không nghe lén cuộc nói chuyện giữa bố mẹ và Phó Ý.   “... Tiểu Phó định học nghiên cứu sinh hay thi công chức?”   “Hiện tại tạm thời chưa suy nghĩ xong ạ.”   “Nghe Tiểu Vũ nói cháu đã làm một số việc? Còn đi làm part time ở tiệm cà phê?”   “Tiệm cà phê coi như là đi hỗ trợ thôi ạ, bởi vì là của anh cháu mở.”   …   Vợ chồng Khương Vân Trí hàn huyên nói chuyện cùng Phó Ý cả một đường, càng nghe cô càng buồn ngủ, cho đến khi đầu cô theo quán tính khi xe chuyển hướng đụng vào cửa sổ, mới khó chịu bị đánh thức vì đau.   Vừa vặn nghe nửa câu nói giỡn của Khương Vân Trí: “... Trong đại học đừng chỉ lo đi làm và học hành, nói chuyện yêu đương một chút cũng không tệ, bất kể cuối cùng có được hay không đều là những kỷ niệm đẹp khó quên.”   Tiếp theo cô hình như nghe thấy Phó Ý phụ họa câu gì đó.   Ở đại học nói chuyện yêu đương, Khương Như Vũ vô thức nghĩ.   Trong đầu từ từ hiện lên một cảnh tượng.   Cô và người cô thích cùng nhau nghe giảng ở phòng học, giáo sư trên bục giảng giảng bài đầy nhiệt huyết, nước bọt văng tung tóe.   Bọn họ ngồi quá gần nhau, bàn tay dưới bàn học cũng không an phận dây dưa cùng một chỗ với nhau, ngón út đan lấy ngón út, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay.   Thừa dịp giáo sư quay lưng viết bảng, anh đột nhiên quay đầu, bàn tay sờ lên gáy cô hơi đè về phía trước.   Tốc độ cực nhanh hôn cô một cái.   Lúc tách ra, Khương Như Vũ thấy mặt anh tràn đầy vẻ giảo hoạt nở nụ cười, mặt mũi phấn chấn.   Thấy cô đỏ mặt, anh thậm chí còn được voi đòi tiên cầm tay cô lên hôn nhẹ vào nơi đeo sợi dây đỏ ở cổ tay.   Lần này không phải vừa chạm liền tách ra, sự ấm áp ở giữa cổ tay không mất đi khiến tim của cô cũng ngứa ngáy.   Cô ngước lên.   Trùng hợp đối diện với đôi mắt đào hoa đầy lưu luyến.   Cùng với nụ cười trước sau như một khiến cô hết sức quen thuộc.   Là Phó Ý.