Vì quân mà sinh
Chương 33 : Mục đích thật sự.
"Ma vương cùng Ma hậu của Ma giới, không phải cũng như vậy sao?" Trầm mặc, Quân Du Ninh liền nói ra một câu không giống mình thường ngày.
"Du Ninh, ngươi là người chính đạo, làm sao có thể so sánh với hạng tà ma ngoại đạo đó được chứ?" Ba năm thời gian, số lần Liễu Chính bị Quân Du Ninh chọc tức, e rằng cũng không nhiều bằng hôm nay :"Chưa kể đến việc này..."
"Trầm Ô chính là Ma vương ma diễm thao thiên, ngươi có quyền lực, có thực lực có thể một tay che trời, làm xằng làm bậy như hắn hay sao? Chẳng lẽ ngươi quên mất hạ tràng của Tần Thánh Đế cùng Bạch Đế rồi?"
Tần Thánh Đế, chính là người cai quản Nhân Giới. Tính tình phong lưu tùy hứng, đã từng không ít lần làm ra cống hiến cho Nhân tộc cùng tu sĩ trong thiên hạ.
Tương tự với hắn, chủ nhân của Tiên Giới, liền chính là Bạch Đế - Trác Hàn Minh, làm người chính trực, công chính liêm minh, trước Quân Du Ninh, hắn liền chính là quân tử nổi danh tam giới.
Hai đại nhân vật hô phong hoán vũ của hai giới, nhưng nào ngờ, lại chỉ trong một đêm bị đánh rơi xuống thần đàn.
Bởi vì sao? Bởi vì bọn họ đã bị bắt tại trận là có gian tình với nhau!
Tiên Giới cùng Nhân Giới nhìn như hòa hợp, nhưng trên thực chất, giữa hai bên vẫn tồn tại không ít xung đột lợi ích.
Bây giờ, hai vị đại nhân vật của mỗi bên lại cấu kết với nhau, những đại năng, cũng như những kẻ có dã tâm, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua kia chứ?
Dưới sự chèn ép của chúng nhân, Bạch Đế cùng Tần Thánh Đế liền bắt đầu thay đối phương giành tội về phía chính mình, cam nguyện vì ái nhân chịu phạt.
Cuối cùng, Tần Thánh Đế bị phế truất Đế vị, thu hồi hết tất cả thực quyền phong ấn vào trong Thiên Khải Tháp, lâm vào ngủ say, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Mà Bạch Đế, sau khi bị giam cầm, liền bị người phong ấn pháp lực, đưa đến một ngọn núi tên gọi Ngã Vọng Sơn, từ đây mai danh ẩn tích. Tương truyền, cũng chỉ còn lại một xưng hào, gọi Huyết Bồ Đề.
Sau khi hai vị Đế quân song song ngã xuống. Tiên - Nhân hai giới liền biến thành một bãi chiến trường, tường đổ mọi người đẩy. Ai ai cũng muốn cắn lấy một miếng bánh ngọt.
Nhân Giới thậm chí còn có mưu đồ muốn độc chiếm, nuốt trọn Tiên Giới đang loạn trong giặc ngoài kia.
Nhưng người người đều biết, Bạch Đế chính là biểu ca của Ma hậu. Tính toán một chút, Tiên Giới cũng có thể xem như là nhà ngoại của y.
Cho nên, trong lúc Tiên Giới bên bờ vực sụp đổ, Ma vương Hy Tà, thế mà lại làm ra hành động mà không ai ngờ tới - đó chính là cứu giúp Tiên Giới.
Hắn phái ra vô số binh lực, đem nội loạn trong Tiên Giới dẹp sạch. Thậm chí, ngay cả việc tìm kiếm tiểu thái tử bị mất tích theo truyền ngôn của đám người cũng đều dẹp qua một bên. Trực tiếp xuất thủ phong ấn giao giới.
Triệt để cắt đứt đường ra vào giữa Nhân Giới và hai giới còn lại, đem Nhân Giới cô lập.
Chuyện này là xảy ra sau khi Liễu Chính mang Dạ Minh về nuôi không lâu. Khi đó, Dạ Minh giống như đã sắp được hai tuổi. Tính đến hiện tại, cũng đã mười sáu năm.
Có tiền lệ của Bạch Đế và Tần Thánh Đế ở trước mắt, Liễu Chính chắc chắn là không thể nào chấp thuận yêu cầu vô lý của Quân Du Ninh.
Chỉ là, nhìn thấy thần thái cố chấp, quật cường trong mắt hắn, ông liền không khỏi nghĩ tới một cớ sự. Nhắm mắt than thở :"Du Ninh, còn nhớ lần đầu tiên ngươi đến đây bái sư..."
Ngự Kiếm Tông ba năm mới khai sơn thu đồ một lần. Lúc Quân Du Ninh đến, cũng không hề vừa vặn nằm trong khoảng thời gian này.
Khi đó, không có truyền tống trận, cho nên nếu muốn bái phỏng, một người bình thường như Quân Du Ninh, hiển nhiên cũng chỉ có thể chịu đựng uy áp trên 9999 bậc thang của Lăng Tiêu Đài. Từng bước, từng bước một leo lên trên.
Thuở ban đầu, đối với hành động này của hắn, người của Ngự Kiếm Tông hầu như đều không hề để ý. Bởi vì trước hắn, cũng đã từng có rất nhiều kẻ không biết sống chết như vậy.
Nhưng làm bọn họ hãi hùng chính là, thiếu niên mười ba tuổi đó, cư nhiên lại ngoài ý liệu trở thành người từ cổ chí kim chỉ mất ba ngày liền leo hết Lăng Tiêu Đài, hơn nữa còn chưa từng khụy xuống lần nào.
Rung động vì thiên tư cùng nghị lực hơn người của hắn, Liễu Chính liền quyết định phá lệ, bỏ ngoài tai lời phản đối của Dạ Minh, nhận hắn làm đồ đệ.
Nhưng trước đó, ông vẫn là hướng hắn hỏi ra một câu...
"Vi sư đã từng hỏi ngươi, ngươi vượt trăm cay nghìn đắng đến đây, là vì cái gì?" Hé mắt nhìn đồ nhi đang cúi đầu không nói, Liễu Chính liền cảm thấy chính mình giống như già thật rồi.
"Ngươi biết không, khi đó, ánh mắt ngươi rất linh quang, tựa như hai ngôi sao sáng vậy, lấp lánh không ngừng. Ngươi không nhìn vi sư, chỉ len lén liếc mắt chăm chú vào một góc."
"Khi đó, vi sư cho rằng, ngươi đang xấu hổ, băn khoăn. Một lát sau, ngươi mới bình thản nói với vi sư, ngươi muốn truy cầu khát vọng lớn nhất đời người..."
Khát vọng lớn nhất đời người...có thể là gì ngoài cầu tiên vấn đạo, thọ cùng trời đất?
Liễu Chính đã từng nghĩ như vậy, cho nên cũng chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới ý nghĩa thật sự trong lời nói của Quân Du Ninh.
Nhưng bây giờ, ông đã có một suy đoán khác đáng sợ hơn. Đó chính là, thứ chèo chống Quân Du Ninh vượt 9999 bậc thang, đến đây bái nhập vào môn hạ của ông...
Từ đầu tới cuối đều chỉ là...Dạ Minh.
Tên tiểu tử này, rất lâu trước kia, liền đã sớm nhắm vào đồ đệ bảo bối của ông.
**Liễu sư tôn dẫn sói vào nhà, dẫn xà nhập động rồi. A Minh nghĩ tới sẽ khóc ngất trong mao xí...
Truyện khác cùng thể loại
452 chương
81 chương
1149 chương
142 chương
200 chương
69 chương
196 chương
83 chương
179 chương