Vì ngươi thay đổi thiên hạ
Chương 2 : Biến cố
Đi mấy ngày mấy đêm tới được một vùng đất tận phương Nam, hắn theo lời dặn của gia gia và theo người dẫn đường mà gia gia đưa cho hắn, đi tìm người kia. Chỉ là khi đến nơi, hắn mới biết được người kia năm trước bị người thượng sổ con, bị buộc tội tịch biên cả nhà, còn người thì không biết ở nơi nào.
Không có đầu mối, hắn cũng không biết tìm ai. Ở nơi này đất khách quê người, hắn không quen một ai, mà những người đi theo hắn, cũng không quen một ai.
Rồi nhũ mẫu bảo hắn thuê một căn nhà ở tạm, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, tránh người của hoàng hậu đuổi giết. Thái thượng hoàng muốn hắn sống sót, cho nên hắn cần sống sót. Hắn hiểu được. Trong cung hỗn loạn vô cùng, ngay cả mẫu phi của hắn cũng bị Hà hoàng hậu đánh chết, hắn còn ở lại hay còn lộ diện, nhất định sẽ chết rất thảm.
Chính vì vậy, hắn phải che giấu thân phận, sống giữa dân chúng như một người bình thường.
Hắn nhìn ra được người xung quanh chẳng ai ăn mặc lụa là giống mình, cho nên chỉ sau vài ngày, hắn liền đi mua vài bộ quần áo vải gai đem về mặc.
- Điện hạ là cành vàng lá ngọc, không cần mặc những bộ như thế này.
Nhũ mẫu thấy hắn đem quần áo thô kệch mặc vào, chỉ qua một ngày liền bị quần áo ma phá da, đã đau lòng. Hắn nhìn lại phục trang của mình rồi nhìn nhũ mẫu:
- Nếu ta còn mặc quần áo lụa là sống ở nơi này, nhìn kiểu gì cũng thực chói mắt.
Hắn nói như vậy, nhũ mẫu liền ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói xin lỗi hắn phải để hắn sống cực khổ như vậy. Hắn chỉ thùy hạ mắt. Sống cực khổ sao, đến lúc này hắn cũng đã biết được, tiếp theo mình nếu không cẩn thận, có thể tử kiều kiều. Hắn luyện quá võ, tập quá viết chữ, cũng đã từng khắc khổ một thời gian, hắn nghĩ mình có thể trụ được.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng không phải lúc nào mọi chuyện cũng như hắn dự đoán.
Chuyển sang mặc quần áo gai, hắn thực không quen. Ngày đầu tiên vải ma phá da, hắn đã thực đau thực ngứa. Vài hôm sau nhũ mẫu cũng đồng ý hắn mặc áo gai, nhưng nội y thì tuyệt đối phải dùng áo lụa, vẫn là vì thương tiếc hắn. Hắn cũng không quen sống bần hàn, cho nên một chút điểm này, hắn chấp nhận.
Rồi nhũ mẫu ra bên ngoài tìm lão sư về dạy chữ cho hắn. Lão sư ở nơi này chỉ dạy chữ nghĩa cho trẻ con, cũng chỉ dạy một vài bộ kinh thư mà thôi, những thứ này hắn đã học qua, cho nên rất nhanh hắn liền đổi một lão sư mới, lại đổi một người mới. Cứ mỗi lần đổi như vậy, nhũ mẫu lại hỏi hắn vì hắn không thích học hay sao, hắn chỉ nói, là vì hắn đã học qua rồi, lại học một lần nữa, thực tốn kém. Ở trong cung một thời gian, ở cùng nhũ mẫu một thời gian, hắn biết được nhũ mẫu không biết chữ. Như những phụ nữ khác, tất cả đều không biết chữ. Nhưng nhũ mẫu của hắn cho hắn ăn học. Hắn ghi nhớ kỹ, chỉ là không nói ra mà thôi.
Sống trong gian nhà đó một thời gian, hắn lại đổi chỗ ở, đến một khu nhà nhỏ hơn, xa chỗ phố sá sầm uất hơn, cũng vắng người, ít quan binh, có vẻ an toàn hơn. Hắn vẫn là ở nhà viết chữ vẽ tranh luyện võ, không đi đâu cả. Cho tới một hôm trời tối hắn ngủ không được, ra bên ngoài sân, thấy gian phòng nhũ mẫu còn sáng đèn.
Hắn đến thăm mới thấy được nhũ mẫu nửa đêm ngồi thêu hoa. Đèn tối lờ mờ, thêu hoa rất khó khăn, nhưng nhũ mẫu vẫn kiên trì ngồi thêu. Hắn đã bước vào, thấy nhũ mẫu vội giấu đi miếng vải thêu hoa kia. Hắn nhìn thấy được, liền hỏi vì sao.
- Điện hạ, nô tì chẳng qua rảnh rỗi nên muốn thêu thêm vài kiện quần áo.
Hắn cảm thấy có điểm kỳ lạ. Hiện tại hắn sử dụng đều là áo vải thô, cũng không dùng cái gì thêu hoa, vậy thêu để làm gì? Hắn lại hỏi, nhũ mẫu ấp úng một lúc thì mới nói:
- Điện hạ, là nô tì thêu hoa đem bán lấy tiền.
Hắn nghe vậy liền hiểu được một việc, đó là hiện tại không còn ai chu cấp tiền cho hắn. Hắn chỉ nói nhũ mẫu nghỉ ngơi sớm đừng quá lao lực, rồi rời đi. Trở về phòng, hắn ngủ không được. Hắn ngồi dậy, đi tìm số ngân phiếu trước kia hắn được cho rồi bắt đầu kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tiền. Chỉ qua một thời gian ngắn, số tiền hắn có đã vơi đi rất nhiều. Hắn nhận ra, nếu như hắn còn tiếp tục sống như kiểu cách ở trong cung, rất nhanh chóng hắn sẽ khánh kiệt.
Cho nên vài ngày sau, sau khi đã tự nhủ chính mình sẽ không có việc gì xảy ra, hắn đi ra ngoài, quan sát dân chúng làm gì đó, rồi bắt đầu tìm cái gì đó để làm. Hắn nhìn thấy đầu đường có người ăn xin, hắn không muốn chính mình rơi vào cảnh như vậy, cho nên hắn cần phải cố gắng.
Hắn ban đầu còn nghĩ mình là người có học, cũng biết võ, biết văn, cũng từng được người ở trong cung khen ngợi là thông minh lanh lợi, mình có thể tìm được một cái gì đó làm thực dễ dàng. Nhưng thực tại trần trụi quật cho hắn một bạt tai. Hắn đi cả buổi, nắng choáng đầu, chẳng ai cho hắn một cái gì, cũng không ai muốn mướn hắn làm cái gì.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, bảy ngày liền, hắn ra ngoài đường, không tìm được cái gì đủ để nuôi thân. Hắn đã thực hoang mang. Những việc này, hắn đều giấu nhũ mẫu, vì hắn không muốn người kia lo lắng cho mình, hay là khuyên mình đừng vất vả.
Lúc này chỉ là khởi đầu thôi. Hắn đã không còn ở trong cung, còn nghĩ đến cuộc sống trước kia mà làm gì chứ? Một chút khó khăn cũng làm không được, hắn còn có thể làm cái gì khác được sao? Cho nên hắn vẫn kiên trì, đi khắp các góc phố, nhìn xem có cái gì hắn làm được, xin làm.
Cho tới ngày thứ mười, hắn mới xin được vào một tửu lâu, làm chân tiểu nhị.
Ngày đầu tiên, hắn tay chân vụng về, không chạy được bao nhiêu. Bị người giao cho việc quét tước, hắn đã ngại bẩn, làm việc thực rón rén, sau bị một tiểu nhị khác mắng hắn làm gì mà như nữ nhi khuê các, sợ đầu sợ đuôi, hắn mới nhắm mắt, làm bừa.
Ngày hôm đó vừa xong, trở về trời đã tối mịt. Nhũ mẫu biết được hắn đi ra ngoài một mình đã lo lắng, trở về đã hỏi hắn đi đâu. Hắn không nói rõ ràng, chỉ bảo mình ra ngoài gặp vài người, trao đổi thi thư.
Nhũ mẫu nghe hắn trao đổi thi thư, không lại tái hỏi hắn.
Tối hôm đó, tay hắn vì giặt xả khăn lau quá nhiều mà đau ê ẩm, hắn nằm xoa tay, nghĩ đến trước kia nào có phải làm những việc này? Hắn có luyện võ có bắn cung, cũng đã đau ê ẩm, nhưng có điểm khác với hôm nay.
Ba ngày sau, nhũ mẫu liền biết hắn đi làm tiểu nhị, vì tay của hắn ngày hôm đó do nhặt chén đĩa bể, không cẩn thận liền cắt phá da. Nhũ mẫu khuyên hắn đừng làm ở nơi đó nữa, ở đó dân chúng phức tạp nhiễu nhương, lại là lao động sống, hắn làm không được.
- Ma ma, ta chỉ ngồi ăn không làm gì, trước sau gì cũng sẽ khánh kiệt. Ma ma một mình thêu hoa, có thể đủ trang trải sao? Ta cũng đã mười ba, cũng có thể tự nuôi chính mình.
Hắn nói như vậy, hắn cũng thực không biết có thể tự nuôi chính mình hay không. Những thuộc hạ khác đi theo hắn đều ra ngoài làm công, hắn cũng không muốn mình thua kém bọn họ. Cầm trong tay vài đồng bạc tiền lương, hắn lần đầu tiên căng não ra tính toán, với số tiền này, hắn có thể no bụng được mấy ngày, có thể cắt giảm chi tiêu được bao lâu.
Nhũ mẫu thấy vậy liền ôm lấy hắn rồi khóc. Nhũ mẫu nói rằng hắn là cành vàng lá ngọc, lại phải hạ mình làm những việc như thế này. Hắn nghe vậy cũng không nói gì. Cành vàng lá ngọc sao? Nếu thật sự là như vậy, hắn cần phải chạy trốn sao? Bây giờ ngoài chính mình, hắn còn có cái gì khác đâu?
Rồi nhũ mẫu nói với hắn, hắn biết chữ, cũng có thể dạy chữ bán tranh. Hắn nghe thấy liền động dung. Hắn biết chữ, cũng biết võ. Võ công của hắn không giỏi, chỉ đủ tự vệ, vẫn chưa thể có tuyệt chiêu gì để dạy người khác, những chữ nghĩa thì có thể chứ?
Cho nên hắn liền đi quan sát thầy đồ, rồi bắt đầu nghĩ cách dạy chữ. Sáng đi tìm trẻ con nhà dân dạy chữ tại nhà, buổi chiều tối lại đi làm tiểu nhị. Một thời gian sau, hắn từ vị trí tiểu nhị, xin vào được vị trí đứng bếp vì vị trí đó nhiều tiền hơn. Tới mùa gặt lúa có người thuê thợ gặt lúa, có người thuê thợ vận lúa, hay có người thuê thợ tính toán sổ sách, hắn thấy mình làm được liền đi nhận làm, tích cóp từng đồng, trước mắt sống qua ngày, sau đó mới nghĩ đến làm cái gì tiếp theo.
Qua một năm, hắn đã đen đi một vòng, tóc tai cũng không còn như trước được dưỡng mượt mà, mà đã bắt đầu cháy nắng. Nhũ mẫu thấy hắn chịu cực, đã từng khuyên hắn thả lỏng, nghỉ ngơi, nhưng hắn không nghĩ nghỉ ngơi. Nếu hắn ở yên một chỗ, hắn liền nghĩ chính mình thực vô dụng.
Có lẽ những thứ hắn làm đó có ích. Hắn ở vị trí tiểu nhị học được cách người khác đoán xem bọn họ cần gì, lúc nào là thất tình hay buồn bực cần rượu, lúc nào là vui vẻ hoan hỉ cần các món ăn đắt tiền, lúc nào chỉ đơn giản là cần trà, lúc nào lại là phường háo sắc, không nhìn con gái nhà lành thì là nhìn chính hắn. Hắn gặp đám người đó đã phải cải trang làm cho mình xấu đi, cả tay cũng phải bôi thêm một tầng tro trấu, mới không bị để ý. Hắn ở vị trí trợ bếp thì học được lúc nào cần nấu món gì, cũng luyện được một tay hảo cơ bắp vì phải khiêng rất nhiều rất nhiều đồ vật, thậm chí luyện được một tay cầm dao, tuy chỉ là dao làm bếp. Hắn ở vị trí thầy đồ, một lần nữa xem lại thi thư, lại có lần may mắn được một nhà thế gia mời về dạy cho nhi tử cứng đầu của nhà bọn họ, hắn chịu đựng bọn họ hạch sách, đổi lại nhà bọn họ lại có nhiều thư tịch khá lạ, hắn xem trộm được, cũng giảng giải được cho nhi tử nhà bọn họ kia.
Cũng có thứ hắn gặp được làm cho hắn thực hoang mang.
Hắn một lần từ nhà thế gia kia đi qua một ngõ ngách, không hiểu thế nào lại đi ngang qua một nam quán. Hắn nhìn thấy nam nhân ôm eo nam nhân làm ra cử chỉ thân mật, hắn đã trợn trắng mắt, cúi đầu bỏ đi một mạch. Chỉ là hình ảnh đó làm hắn nhớ thực lâu. Khi còn ở trong cung, năm 12 tuổi, hắn đã có thị nữ hầu phòng đến dạy hắn chuyện chăn gối. Hắn đã làm qua, cũng xem qua xuân cung đồ, nhưng đó là nam nữ chi giao. Còn nam nam chi giao thì làm thế nào, hắn hoàn toàn không biết.
Có điểm tò mò, lại cảm thấy ghê tởm, hắn lắc đầu, muốn hất văng cái hình ảnh đó đi. Hắn cũng không đi qua con đường đó một lần nào nữa.
Qua một năm, hắn đã suy nghĩ rất nhiều về chính mình tiếp theo làm gì. Hắn không muốn sống cuộc sống như vậy cả đời, hắn muốn ít nhất có thể làm cái gì đó, cũng không phải ngày ngày lo cái ăn cái mặc, lo giá cả thất thường, lo cái này cái kia. Quãng thời gian này tiền thóc gạo ngày một tăng, hắn cũng bị cơm áo gạo tiền làm cho choáng váng.
Từng ngày từng ngày, hắn nhìn thấy từng đoàn lưu dân khăn gói rời đi. Xung quanh chỗ hắn ở, những gian nhà bắt đầu trống dần. Hắn có cảm giác bất an. Rồi một ngày, một thuộc hạ đi theo hắn đến nói với hắn, cần phải rời khỏi nơi này, đi xuôi về phương Nam. Giặc ngoại xâm đã tràn tới, sắp phóng hỏa cướp sát đến tận nơi này rồi.
Giặc... sao?
Từ lúc nào? Hắn nghe tin tức, có điểm nghĩ không thông, nhưng với những câu chuyện và tin đồn ở tửu quán, hắn cũng bị lây nhiễm sự bất an. Lúc này giặc đã tới rồi sao?
Hắn kiên trì ở lại muốn nghe ngóng một chút, qua hai ngày, hắn liền nghe được, kinh thành thất thủ.
Kinh thành thất thủ? Còn gia gia thì như thế nào? Hắn có chút lo được lo mất, đã nắm lấy người loan tin kinh thành thất thủ kia hỏi xem thái thượng hoàng thế nào. Người kia nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, bảo hắn, người kia làm sao biết được, hẳn là thiên tử cát nhân thiên tướng nên chạy rồi đi.
Nhũ mẫu đến gặp hắn, thuộc hạ đến gặp hắn, khuyên hắn rời đi đi. Lại xuống phía Nam là nơi hoang vu rừng thiêng nước độc, e rằng khó sống, cho nên liền dẫn hắn đi về phía Tây. Ở phía Tây còn có vài thành trì, còn có quân đội của triều đình, hẳn là có thể chống lại được.
Hắn nghe theo, chuẩn bị đồ đạc rồi cùng với dòng lưu dân chạy trốn. Vì là lưu dân, không có tiền không có lương thực, cho nên lưu dân đi tới đâu, quan lại địa phương đều ngại nuôi dưỡng, đều nghĩ cách cho người mời rời đi. Lưu dân cũng không phải là ăn không ngồi rồi chờ phát lương cứu tế, có một lượng người rất lớn cũng đổ xô đi tìm việc để kiếm ăn, cho nên hắn trên chặng đường này tranh giành không lại với nhóm người trưởng thành khí huyết phương cương, đã có hôm vì không có lương mà nhịn đói.
Rồi hắn lại nghe được, hoàng cung đã bị giặc đánh vào, một nhà lớn bé già trẻ hoàng tộc đều bị bắt. Hoàng tộc bị bắt, ý nghĩa thế nào có thể hiểu được. Một trong những lần hiếm hoi hắn nghe giảng sử sách, lão sư nói muốn thôn tính một quốc gia, giặc ngoại xâm đều sẽ giết sạch hoàng tộc, sau đó liền xâm chiếm quốc gia đó. Thành trì thất thủ thì chỉ là mất đất, nhưng hoàng cung thất thủ thì sẽ là đại Tuyên cáo chung.
Hắn không rõ cảm giác của mình lúc nghe thấy tin tức đó là như thế nào. Hắn chỉ biết, có một cái gì đó hắn vẫn muốn nắm lấy, lúc này liền vuột đi mất rồi. Sờ soạng tín vật của gia gia, hắn co người lại, muốn khóc mà khóc không được. Nếu hoàng cung thất thủ, gia gia chắc chắn không thể sống sót được.
Như có một ngày thiên hạ đại loạn...
Ngày đó đã tới rồi, gia gia, nhưng tôn nhi không quyền không thế không tài không lực, tôn nhi có thể làm gì?
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
10 chương
43 chương
40 chương
1204 chương