Dạ Lam tung tăng về phòng, nàng phấn khởi đưa đồ cho Mai Mai: -Cứ tưởng huynh ấy sẽ là đá thật! Ai ngờ cũng biết tức giận! Mai Mai nghe từ giận thì run run : -Người.... Không sợ ngài ấy chém bay đầu à! Dạ Lam nghe vậy cười nhẹ, nàng cốc đầu Mai Mai: -Em đúng là.... Em nghĩ huynh ấy sẽ vì cái này mà giết người sao! Vậy quá dễ dàng rồi! Ta cứ có cảm giác.. Huynh ấy sẽ không ra tay với ta! Mai Mai lại gần nàng thỏ thẻ : -Vậy.... Người định bao giờ mới lấy lệnh bài! Nói mới nhớ..... Nàng như tỉnh ra rồi bất giác thở dài: -Bây giờ có lẽ không đc rồi! Vậy đi! Ta không thể ra ngoài nhưng sẽ viết bức thư, em cố gắng gửi về cho mụ ta, đề phòng bứt dây động rừng! Mai Mai nhìn nên, cô nàng gật đầu rồi mang mực và giấy cho nàng.... Dạ Lam cặm cụi viết..... Nàng biết, khi nàng bị vào phủ là mất tự do... Bọn họ chính là gán ghép, cuộc sống tự do của nàng vì thế mà chôn chặt trong hai chữ lệnh bài, nàng đáng hận bọn họ, điều nàng không ngờ là bị chính phụ thân mình vì nghe lời hai con người kia mà xuống tay với nàng.... Nhưng Dạ Lam lại nghĩ về mẫu thân, bà đã dặn phải bảo vệ phụ thân, đó là di nguyện, nàng càng không thể làm trái, dù thế nào, ông ấy cũng là phụ thân, người thân duy nhất của nàng, nàng không thể vì hạnh phúc cá nhân mà quên đi huyết mạch của mình, để phụ thân bị mẹ con nhà kia lợi dụng, mưu đồ! Nhưng Nàng ơi! Nàng nghĩ vậy đã chạnh lòng nếu một ngày nàng biết, mình bị biến thành vật buôn bán thì nàng chắc sẽ còn trạng thái lo lắng cho cái người tên phụ thân kia nữa không? Nàng đặt bút xuống trên môi nhẹ nhàng, nàng cho vào phong thư, đưa cho Mai Mai: -Đưa đi! Nhớ! Phải đưa cho Hoàng Liên! Mai Mai gật đầu đi ngay nàng vui vẻ chạy đi, nhưng tiếc nàng lại bối rối, nên đi ra sao! Ở đây chẳng quen ai, thêm cửa phủ ngăn như vậy... Cô nàng gãi đầu đứng nhón nhón chân... -Mai Mai cô nương muốn đi đâu à! Lý Uy nói sát tai kiến cô nàng giật mình... Mai Mai nhìn lại cúi đầu: -Lý hộ vệ! Chả là tiểu thư Dạ Lam muốn đưa thư về nhà! Lý Uy sáng mắt, nhìn thư trên tay cô nàng: -Vậy sao! Nàng bất giác ngộ ra, hay nhờ Huynh ấy, e rằng trong phủ nàng chỉ quen có Lý hộ vệ thôi... Nàng đưa thư: -Người có thể gửi giúp nô tỳ không! Lý Uy hơi nghiêng người, gật đầu : -Cô nương tin ta sẽ gửi à! Mai Mai gật đầu : -Tin! Nô tỳ tin! Rồi đưa vào tay anh: -Nhờ Lý hộ vệ! Anh chưa chả lời thì cô nàng đã bỏ đi... Tin tưởng, một con người khi chưa quen lâu mà đã tin tưởng, cô gái này đúng là ngây thơ. Anh cười nhẹ, nhìn vào phong thư: -Xin lỗi Mai Mai cô nương! Trước khi vào tay Dạ gia! Nó phải qua một người nữa! Để cô nương thất vọng rồi! Rồi anh xoay người đi về phía phòng Thiếu chủ. -Ngươi nói nàng ta muốn viết thư! Lý Uy gật đầu : -Phải! Mai Mai nhờ thần gửi đi! Hàn Thiên cười nhạt: -Tội nô tỳ đó! Đưa ai không đưa! Lại đưa ngay ngươi! Lý Uy cười trừ: -Thần là người Hàn Phủ mà! Hàn Thiên gật đầu, chàng nhìn bao thư nhếch mép: -Thấy chưa! Ta nói rồi! Nàng ta không còn ngây thơ như ngươi nghĩ đâu. Mới chưa lâu mà đã định moi tin, ta bảo rồi! Người Dạ Gia không thể xem thường! Lý Uy gật gật: -Thần đã lầm! Chàng nhếch mép nhẹ nhàng mở phong thư, ánh mắt soát qua một rồi. Có phần sững sờ, ánh mắt vô tình cụp xuống, nụ cười đơ lại, nội dung.... Đúng là khiến người ta không thể không giận! Lý Uy thấy chàng đưa thư cho anh, biểu hiện không tốt: -Ủa! Sao ạ! Ngài định hủy ạ! Hàn Thiên chỉ tay: -Đọc và gửi đi! Dù sao ngươi cũng không phải người ngoài! Lý Uy gật đầu, Hàn Thiên luôn tin tưởng, có thư nào mà anh chưa đc xem qua, anh nhẹ nhàng nhìn nội dung, chắc không khả quan rồi, ánh mắt đến đâu, cũng đờ ra, nội dung thư: " Hoàng ghì thân mến! Dùng thủ đoạn để đuổi ta đi bà chắc vui lắm, ta biết, mình luôn là kỳ đà cản trở âm mưu độc ác của bà. Nhưng ghì ơi! Ghì lầm rồi! Người ghì một mực chối hôn cho em gái Dạ Tuyết đẩy sang ta lại khiến cuộc đời ta thay đổi, chàng ấy bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với ta vô cùng ấm áp, chúng ta chính là bên nhau hàng ngày chứ không phải hoàn cảnh hắt hủi, ta bị chịu tổn thương như ghì nghĩ, để dì và em gái thất vọng nhiều, ta thực áy áy. Dù sao cũng đa tạ ghì giúp ta tìm đc lang quân như ý, ta mang ơn người rồi! Điều quan trọng là, ta nói cho ghì hay, dù ta không bên đấy để xem chừng ghì nhưng ghì biết đấy! Họ bên mẹ ta vẫn gia thế không kém, lại thêm phu quân ta thế lực không tồi, mà ghì thì sao nhỉ, chẳng có ghì ngoài thủ đoạn.Nếu muốn đấu với ta thì tốt nhất nên có tiền đi cùng có não. Ta chính là tự kiêu căng về hoàn cảnh nhưng ta vẫn xem thái độ và hành động của ghì!Ta nhắc lại! Nếu ghì dám động đến gia quyến và Dạ gia! Ta thề cho ghì chết không yên! -con gái cả-Lam Nhi--- Lý Uy đọc xong thì nhìn lên nhìn Hàn Thiên, chàng thái độ vẫn không đổi, nhẹ nhàng nói: -Xem ra chúng ta đã lầm, dù sao chẳng thay đổi là có gì hay không? Hàn Thiên nói vậy, lý Uy cho thư vào phong bao: -Vậy... -Gửi đi! Nếu đây quả thực việc gia đình người ta thì chúng ta không nên xen vào! Ta công tư phân minh! Mấy chz này! Để tự nhiên! Lý Uy gật đầu : -Thiếu chủ anh minh! Nói rồi vội vã gửi đi... Hàn Thiên nhìn ra cửa sổ.... Chàng khẽ động mi: -Ăn không nói có! Quan tâm! Hàng ngày bên nhau! Mấy chuyện này chỉ nàng ta mới có thể nghĩ ra! Chàng bất giác cười nhẹ, nụ cười nhẹ nhàng trong gió, rồi như nhận ra mình cười ,chàng lắc lắc đầu : -Chết tiệt! Chàng cầm chiếc chuông gió lên, xoay chúng tròn tròn: -Rốt cuộc ta đang nghĩ gì! Ta không thể lưu tâm! Quy tắc không thể vì nàng ta mà phá vỡ! Nhất là con gái Dạ gia! Mai Mai vui vẻ chạy về: -Em gửi rôi! Dạ Lam gật đầu, rồi ngộ ra: -Nhanh vậy! Em nhờ ai! Nhanh vậy đã quen người trong đây sao! Mai Mai lắc lắc đầu : -Em quen mỗi Lý hộ vệ nên... Dạ Lam tròn mắt.... Nàng cốc đầu cô nô tỳ: -Em... Điên rồi... Sao lại gửi tên đó... Vậy xong, e rằng nó chẳng đến Dạ gia! Mai Mai còn ngây thơ : -Vậy... -Em quên Lý Uy là người của ai à... Trời ạ... Vậy là xong, kiểu gì chàng cũng biết về nội bộ, hay lại tưởng ta độc ác, tại em.. Bây giờ ta lại bị đóng vai phản diện, muốn tạo ấn tượng mà vì em tượng ấn rồi! Lại thêm ta nói quá trong thư, chàng điên lên xé hoặc vất đi! Ta là gì có thời gian viết lại nó chứ! Mai Mai biết lỗi, đánh vào đầu: -Em xin lỗi! Là em không nghĩ đến,,, xin lỗi tiểu thư... Hừ! Dạ Lam hừ mạnh, nàng phải tìm chàng giải thích..... Nói rồi nàng vụt chạy ra ngoài, Mai Mai cũng đi theo.... Bức thư mau chóng về Dạ Gia, vào Tay Hoàng Liên... -Phu nhân! Dạ Lam viết thư cho bà! Dạ Tuyết nghe vậy tròn mắt nhìn mẹ: -Tỷ ta lại viết gì đây! Hoàng Liên cười độc ác: -Hahaah!nó chẳng tốt đẹp gì! Con nghĩ giờ vào hoàn cảnh đó thì nó chắc chắn không ổn rồi! Dạ Tuyết khoái chí gật đầu: -Mẫu thân đọc đi! Hoàng Liên mở thư ra đọc. Nụ cười cứng lại thay đó là nhíu mày: -Con nhỏ khốn nạn! Dám đe dọa ta! Bà ta tức giận vò thư đáp đi. Dạ Tuyết thấy vậy nhặt lại, giở ra đọc giọng run run : -Mẫu thân... Việc này.. Sao lại như vậy! Hoàng Liên bóp chặt chén trà bà ta gầm lên: -Không ngờ nó may mắn vậy! Dạ Tuyết hờn dỗi khóc lóc: -Đấy! Con bảo mẫu thân rồi mà! Để con lấy thì bây giờ chúng ta đâu bị xỉ nhục như vậy! Hoàng Liên thở dài: -Ta không đề phòng phương án này! Không đc! Nếu vậy chúng ta phải tìm chỗ dựa! Dạ Tuyết mếu máo : -Ở đâu chứ! Kệ mẫu thân đấy! Con không muốn tỷ ta cứ coi thường chúng ta đâu! Hoàng Liên sực nhớ ra: -Có rồi! Dạ Tuyết nhìn lên: -Có gì chứ! Hoàng Liên cười cười : -Chẳng phải Lương thiếu chủ vùng Hoa Nam cầu hồn Dạ gia chúng ta sao!Mặc dù bị Dạ Lam từ chối nhưng không có nghĩ là k nối lại đc Nhân cơ hội này! Hahaah! Có đường rồi! Dạ Tuyết tròn mắt, vui mừng: -Oa là Lương Anh sao!Con thầm mến ngài ấy lâu rồi! Ngài ấy trí dũng song toàn, tham vọng khá lớn! Vậy ngài ấy cầu hôn ai! Hoàng Liên bóp chặt chén trà lần hai: -Tiếc là Lương Anh lại nhắm và chỉ định Con nhỏ Dạ Lam! Dạ Tuyết tức giận, đập bàn: -Khốn nạn! Tỷ ta là cái gì mà đc hai người thiếu chủ chọn chứ! Không đc! Con sẽ không để yên! Con nhất định lấy Lương Anh! Hoàng Liên gật đầu : -Vậy ta có kế hoạch thoả đáng rồi! Dù sao Hàn thiếu chưa tổ chức hôn lễ nên không ai biết Dạ Lam có hôn phu! Có cơ hội rồi! Dạ Tuyết thấy mình sắp đc gả đi vui mừng: -Hay quá! Vậy là chúng ta từ nay không còn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống rồi! Con cũng có thể lên mặt, bằng vai với tỷ ta! Hoàng Liên gật đầu, cầm tờ thư đốt: -Dạ Lam! Tao xem lần này mày sẽ đấu với mẹ con tao thế nào! Muốn cản đường tiền tài của tao ư! Haha! Không đơn giản vậy đâu! Đợi tao có chỗ dựa rồi thì cả Dạ gia này! Là của tao, mày vs phụ thân mày, sẽ chẳng ngăn nổi! Tờ thư vốn nhàu càng cháy rụi như chính âm mưu và tâm địa người dàn bà độc ác...