Chương 17 " Xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra " " Cố Duật , xin lỗi anh " Giọng nói Lộ Khiết khe khẽ nhưng đủ để anh nghe , xin lỗi vì đã lẩn tránh anh , xin lỗi vì đã giấu giếm anh , thật xin lỗi. " Không phải lỗi của em " Cố Duật ôm thật chặt cô vào lòng , nhẹ nhàng hôn lên gáy cô thì thầm bên tai cô , giây phút này , thù hận không còn quan trọng nữa rồi , khoảnh khắc khi không thể tìm được cô , anh mới hiểu trên đời này sẽ không còn một Lộ Khiết nào nữa. Lộ Khiết im lặng , đắm chìm bản thân trong dòng suy nghĩ , hóa ra kiếp này lại chấm dứt thù hận nhanh đến vậy , đến cả cô còn không thể tin , con đường phía trước mờ mịt đến như vậy , chính cô cũng không rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì , chỉ cần Cố Duật không còn ôm khư khư mối hận như vậy đã quá tốt rồi. __________________________________ Sáng hôm sau , Lộ Khiết thức dậy trong vòng tay ấm áp của Cố Duật , cả cơ thể ấm áp đến lạ thường , nhẹ nhàng mở đôi mắt đã nhìn thấy ánh mắt của Cố Duật nhìn chăm chú cô. " Nhìn em cái gì chứ ? " Giọng Lộ Khiết ngái ngủ nhưng lọt vào tai Cố Duật lại dễ chịu đến vậy , âm thanh khe khẽ dịu dàng , khiến trái tim Cố Duật bị lệch một nhịp. " Giá mà thời gian có thể ngừng lại " " Để làm gì ? " " Để cho em biết trong đôi mắt của anh chỉ toàn hình bóng của em " " Phì , sến súa " Lộ Khiết phì cười chế giễu anh , lời nói sến súa đến vậy lại làm trái tim cô đập thình thịch , ngoài mặt là chế giễu nhưng trong lòng đã vui vẻ đến tận mây xanh rồi. " Em thử nói xem , nếu một ngày nào đó không có anh bên cạnh em sẽ ra sao ? " Cố Duật nghiêng đầu hôn nhẹ lên mắt cô rồi hỏi , nụ cười của cô kèm theo ánh mắt lấp lánh đó giống như muốn cướp đi linh hồn của anh , chỉ cần mỗi sáng đều có thể như vậy thật tốt. " Lúc đó à , em sẽ tìm một người đàn ông thật tốt , sinh ra một bảo bối thật mũm mĩm " Lộ Khiết cười khúch khích , choàng tay qua cổ anh , mặt đối mặt đáp lời của anh. " Em chỉ có thể sinh bảo bối cho anh " " Ưm ! " Cố Duật vừa dứt lời đã dứt khoát chiếm đoạt môi của cô , cô chính là của anh , mãi mãi là của anh , kiếp này , kiếp sau , kiếp sau nữa , vẫn thuộc về anh _______________________________ Sau khi hai người đắm chìm buổi sáng đầy mật ngọt , bỗng Cố Duật có một cuộc gọi liên quan tới công ty Cố thị , anh phải tự mình đi đến công ty. Chỉ còn một mình Lộ Khiết ở căn biệt thự rộng lớn , cô chán nản đi xung quanh căn biệt thự tham quan , từ khi Cố Duật đưa cô về đây , mỗi ngày đều có chuyện xảy ra cô chưa có dịp biết rõ đến căn biệt thự này , người làm đều quét dọn rất gọn gàng sạch sẽ , cách trang trí cũng rất tỉ mỉ , nhất là vườn hoa , tỉa cắt rất đẹp , đang thư thả tham quan xung quanh , điên thoại trong túi áo cô bỗng reo lên. Kì lạ , từ sau khi Cố Duật trả điện thoại cho cô , ngoài nói chuyện với ba mẹ ra , cô không còn liên lạc với ai nữa , hôm nay lại có số lạ gọi đến , tự dưng trong lòng lại thấy bất an. " Alo " " Là tôi đây " " Ông nội ? " " 15p nữa sẽ có xe đến đón cô , tôi muốn gặp cô nói một vài chuyện , đừng kì kèo với tôi , cô chỉ có 15p để chuẩn bị " Lộ Khiết chưa kịp đáp đã nghe một tiếng " tút  " thật dài , hôm qua biểu cảm của ông nội đã cho cô biết , ông hoàn toàn phản đối chuyện của cô và Cố Duật. Hôm nay lại tìm đến cô , chắc chắn chỉ có liên quan tới Cố Duật , nếu đã tìm đến cô như vậy thì cô cũng không ngần ngại mà gặp mặt. Chiếc xe được ông nội đưa đến rất nhanh , Lộ Khiết bước lên xe ngồi , bánh xe di chuyển , ánh mắt cô nhìn đăm đăm ra ngoài cửa xe , cứ ngỡ Cố Duật buông xuống hận thù thì mọi chuyện sẽ xong , không ngờ còn vướng phải ông nội. Cô chợt nhớ lại , kiếp trước khi Cố Duật biết được mọi thứ cũng chính do ông nội trực tiếp cho anh biết , kiếp này cũng vậy , ông rõ ràng muốn anh làm tan nát Thẩm gia đây mà. Xe chầm chậm chạy vào Cố gia , bầu không khí ở đây khiến cô ngột ngạt khó chịu , bước xuống xe , Lộ Khiết một mực đi thẳng vào bên trong. Bước vào phòng khách đã thấy ông nội ngồi đó , Lộ Khiết lễ phép gọi. " Ông nội " " Đừng gọi tôi là ông nội , tôi không có cháu dâu đâu " Ông nội hừ lạnh khinh bỉ nói , ánh mắt nhìn Lộ Khiết rồi hất hàm ý bảo cô lại ghế ngồi. Lộ Khiết hiểu ý đi đến bên ghế ngồi đối diện ông , vừa mới chạm ghế ông nội đã lên tiếng. " Cô thừa biết , tôi gọi cô đến đây làm gì " " Vâng " Lộ Khiết hụt hẫng cụp mắt gật đầu " vâng " một tiếng , chờ đợi ông nội tiếp tục nói , nhưng câu nói tiếp theo làm cô phải ngước đầu nhìn thẳng vào ánh mắt ông nội. " Rời xa Cố Duật đi , cô không còn lựa chọn nào đâu , Thẩm gia dưới tay tôi rất dễ bị nghiền nát ".