Vì Hận Cũng Vì Yêu FULL
Chương 16
Chương 16
Trời đã tối , Cố Duật lại chật vật đắm chìm trong cơn say , mấy chai rượu anh đã khui đều trống rỗng nằm lăn lóc trên bàn , đầu anh ngã ngửa ra ngoài sau , ánh mắt thẫn thờ nhìn trần nhà.
Trái tim này rốt cuộc đã yêu cô sâu đậm bao nhiêu ? Rốt cuộc lý trí này đã chứa hình bóng của cô từ bao giờ , vì cái gì anh không thể hận cô dù chỉ một chút ?.
Thời gian cứ thế lướt qua , Cố Duật dường như bừng tỉnh sau cơn say , chợt nhớ ra anh đã để lại một mình Lộ Khiết trước căn biệt thự của ông nội , lòng hoảng loạn tại sao tới giờ cô vẫn chưa về , trời đã tối đến vậy rồi mà , cô sẽ không bỏ đi đúng không ?.
Tức tốc đứng dậy cả cơ thể anh loạng choạng không vững , anh vẫn cố lết thân thể đi xuống lầu , quản gia đang dọn dẹp bên dưới thấy anh chật vật xuống lầu liền đi đến lo lắng nói.
" Cậu chủ , cậu cần gì cứ gọi tôi , không cần phải lên xuống như vậy , cậu đã say mèm rồi , cậu lên phòng nghỉ ngơi đi "
" Lộ Khiết đâu , Lộ Khiết về nhà chưa ? "
" Cô chủ không phải sáng sớm đã đi cùng cậu sao ? Tôi chưa gặp cô chủ "
Quản gia khó hiểu hỏi lại anh , kì lạ lúc sáng ông còn thấy cô chủ , cậu chủ đi cùng nhau , nhưng lúc về chỉ thấy một mình cậu chủ về với bộ mặt hầm hực , còn cô chủ tới giờ vẫn chưa thấy người về nhà.
Cố Duật nghe vậy , liền không quan tâm quản gian chạy một mực ra khỏi biệt thự , vừa chạy vừa gọi tên cô , quần áo xộc xệch , tóc tai không còn gọn gàng , bộ dạng này của anh chật vật đến mức đau lòng.
" Lộ Khiết , Lộ Khiết , anh sai rồi , em đang ở đâu , về với anh đi "
Anh vừa chạy ra khỏi biệt thự , vừa gọi lớn tên cô , giá mà lúc anh quay lưng bỏ đi chỉ cần nghĩ đến Lộ Khiết một mình sẽ nguy hiểm thì bây giờ không cần người không ra người , ma không ma chạy đi tìm cô như vậy.
Chạy ra khỏi cửa biệt thự , ánh mắt nhìn tứ phía , đâu đâu cũng là cánh đồng hoang , cả bầu trời tối rộng lớn như vậy , biết tìm cô ở đâu đây ? Anh chính là kẻ ngu ngốc , khờ dại bỏ lại cô một mình như vậy , cô mà có mệnh hệ gì , chính anh sẽ tự giết bản thân anh.
Nhìn khoảng không trống rỗng giữa bầu trời rộng lớn anh chợt nhận ra , bản thân lại bất lực đến vậy , miệng thì nói yêu cô , nhưng chưa một lần hiểu được cô đang suy nghĩ gì , muốn cô bên cạnh mình nhưng chỉ vì một phút nông nỗi lại bỏ rơi cô , hóa ra bản thân anh ích kỷ đến vậy.
" Lộ Khiết , rốt cuộc em đang ở đâu ? "
Hai chân anh khụy xuống , bỗng dưng cảm giác trong lòng xúc động làm ánh mắt anh nhòe đi , đưa bàn tay lên nhẹ nhàng chạm hóa ra lại là nước mắt , anh khóc sao ? Khóc vì cô bỏ đi sao ? Lộ Khiết , em đang ở đâu ? Trở về có được không ?
" Cố Duật ? "
Lộ Khiết dựa vào trí nhớ quay về biệt thự của Cố Duật , ở đây đâu đâu cũng là cánh đồng hoang muốn tìm một chiếc taxi là chuyện rất khó , đành phải lết đôi chân mỏi nhừ đi về đây.
Về tới trước cổng lại thấy Cố Duật đang khụy chân xuống , lại còn ôm mặt làm cô khó hiểu , khẽ gọi tên anh.
" Lộ Khiết ? Là em đúng không ? Lộ khiết "
Nghe được tiếng gọi của cô anh ngước đầu lên nhìn , nước mắt vẫn còn vương trên mi nhìn bộ dạng của anh xộc xệch đến mức không nhận ra.
Anh đứng lên , chạy về phía cô , ôm thật chặt cô vào lòng , trong lòng tự dưng nhẹ đi hẳn , trái tim treo lơ lửng cũng được thả xuống , hít sâu mùi hương của cô , làm anh thêm một lầm xúc động.
Là anh dại dột mới quay lưng bỏ cô lại một mình , tất cả là do anh , cái gì mà hận thù , cái gì mà đau khổ , anh không quan tâm , cô mới chính là người mà anh để tâm nhất , nếu một ngày cô rời xa anh , có lẽ cả thế giờ của anh sẽ sụp đổ trong tích tắc.
" Có chuyện gì vậy Cố Duật ? "
Lộ khiết khó hiểu , vuốt lưng Cố Duật hỏi , bộ dạng của anh chật vật như vậy , còn nghe nồng nặc mùi rượu , rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?.
" Không có gì , đi , đi vào nhà , ở đây rất lạnh "
Cố Duật buông cô ra , gạt bỏ câu hỏi của cô , nắm bàn tay đã lạnh buốt của cô đi vào nhà.
Cô về rồi thì tốt , cái gì cũng không bận tâm , có cô bên cạnh là đủ.
__________________________________
Sau khi Lộ Khiết tắm rửa xong đã thấy Cố Duật nằm trên giường chắc có lẽ anh đã ngủ , nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường định bụng sẽ lấy gối qua ghế sofa ngủ thì nghe tiếng anh vang lên.
" Em định đi đâu ? "
" Em muốn ra sofa ngủ "
Lộ Khiết khẽ trả lời , sau cuộc cãi vã lúc sáng cô không thể nào nằm ngủ chung một giường với anh.
Những chuyện ấy cứ lẩn quẩn trong đầu cô , cô muốn ra sofa ngủ một mình, tự mình suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
" Ngủ ở đây , đừng đi đâu cả "
Cố Duật nắm tay cô kéo mạnh một chút , cơ thể Lộ Khiết liền ngã nhào vào lòng của Cố Duật.
Lộ Khiết im lặng chẳng nói gì , cả thân thể cô cứng đơ không dám nhúc nhích , bỗng dưng phía sau phả nhẹ hơi ấm khiến cả trái tim cô lại một lần nữa chập nhịp.
" Xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ".
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
70 chương
23 chương
7 chương
21 chương
32 chương
15 chương
136 chương