“Em cũng thích anh.” Chu Dao cười ngọt ngào nhìn Lạc Dịch, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ thắm. Lạc Dịch bỗng động lòng, kề đến hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy, trằn trọc cọ sát, hơi thở vấn vương. Chu Dao nhắm hai mắt lại, tay vươn ra khỏi chăn ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn đáp lại anh. Cô ngốc nghếch ngậm lấy bờ môi anh, đáy lòng êm dịu và ngọt ngào. Lạc Dịch si mê, hai người thắm thiết dần sâu, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc trong sân, Tô Lâm Lâm cảm khái: “Ôi... Cuối cùng đã trở về rồi”. Hai người vội vã ngừng lại, liếc nhìn nhau rồi lập tức tách ra. Chu Dao luống cuống kéo áo lại rồi chui tuột vào chăn. Lạc Dịch nhanh chóng xuống giường mang giày, chỉnh lại quần áo, gấp chăn bỏ vào tủ. Xong xuôi anh chạy về giường, cúi người sờ trán Chu Dao: “Anh đi trước đây”. Chu Dao ló gương mặt đỏ ửng ra khỏi chăn, để lộ đôi mắt đen láy tha thiết, nhỏ giọng áy náy: “Ông chủ Lạc, em mút sưng miệng anh rồi”. Anh phì cười rồi hôn chụt lên mắt cô, dặn dò: “Nghỉ ngơi cho tốt”. “Vâng.” Chu Dao mỉm cười ngoan ngoãn. Lạc Dịch đóng cửa rời đi, rảo bước băng qua hành lang, vừa xuống cầu thang liền chạm mặt ba cô bạn. “Chào ông chủ!” Nhóm Tô Lâm Lâm nhiệt tình chào hỏi. Lạc Dịch mím chặt môi, khẽ gật đầu rồi đi ngang qua họ. Ba nữ sinh nhìn lẫn nhau, tiếp tục đi lên tầng. Hạ Vận nhỏ giọng: “Ông chủ Lạc lạnh lùng hơn bình thường ấy nhỉ”. Đường Đoá: “Ừ, trước kia chào anh ấy, anh ấy sẽ cười lại”. Tô Lâm Lâm: “Đúng đấy, thỉnh thoảng còn nói vài câu nữa”. Ba người đều đoán rằng bởi vì vụ việc lũ quét lần trước nên thái độ Lạc Dịch thay đổi, nhưng không ai nói ra. Họ đã sớm giao hẹn là không nhắc đến sự kiện đó nữa. “Tìm Dao Dao thôi, mấy ngày nay cậu ấy ở khách sạn nhất định buồn chết rồi.” Tô Lâm Lâm đẩy cửa phòng ra: “Dao Dao...”. Chu Dao ló đầu ra khỏi chăn, ra vẻ mới vừa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt: “Mấy đứa về rồi à?”. “Sao giờ này mà còn ngủ?” Đường Đoá bỏ ba lô xuống, hỏi. “Hôm qua bị ốm, hơi khó chịu.” “Bị ốm á? Bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Tô Lâm Lâm lập tức ngồi bên mép giường, vừa nhìn cô chằm chằm vừa sờ mặt cô kiểm tra. “Uống thuốc và truyền dịch rồi, không sao đâu.” Chu Dao nhoẻn môi mỉm cười. Tô Lâm Lâm nhăn mày, lại sờ tiếp: “Nhưng mặt cậu nóng lắm đấy!”. Chu Dao: “...”. Bởi vì vừa làm chuyện xấu thôi. “Ngủ lâu quá nên nóng ấy mà.” Chu Dao chuyển đề tài. “Các cậu thì sao, đi đường thuận lợi không?”. “Thuận lợi lắm, cũng không đi xa, khảo sát xong liền trở về.” Mấy cô gái ríu rít trò chuyện với nhau, mâu thuẫn nhỏ và những điều không vui lúc tách ra mấy ngày trước đã bị vứt lên chín tầng mây. Tiểu học và trung học cơ sở Chu Dao đều nhảy lớp, vừa học xong đại học ở nước ngoài lại trở về nước, khó duy trì mối quan hệ với bạn học, rất hiếm tìm được người hợp ý như nhóm Tô Lâm Lâm. Bản thân cô không phải người khắt khe, mà mọi người cũng đều hối hận về chuyện ngày hôm đó nên cô đã tha thứ từ lâu. Cộng thêm mấy ngày không gặp, niềm vui đoàn tụ nhanh chóng xua tan đi không khí không vui lúc trước. Đường Đoá hỏi Chu Dao: “Mấy ngày qua ở khách sạn đã cua được ông chủ Lạc chưa?”. Hạ Vận: “Hồi nãy lên tầng gặp ông chủ Lạc nhưng anh ấy phớt lờ bọn mình. Cậu và anh ấy có tiến triển gì không?”. “Tất cả đều đang tiến triển thuận lợi.” Chu Dao trả lời theo phong cách của mình, vừa lập lờ nước đôi vừa tự tin kiêu ngạo. Mọi người đùa giỡn càng hăng say hơn, không để ý nhiều, cho rằng Chu Dao vẫn như trước đâu, chỉ say nắng trong chốc lát thôi. Nhưng trong lòng Chu Dao rất mong đợi, hỏi: “Các cậu thấy con người ông chủ Lạc thế nào?”. “Rất tốt. Vừa cao to vừa đẹp trai, vừa cool vừa ngầu, còn rất đàn ông nữa. Mình thích kiểu này lắm.” Từ khi Hạ Vận được Lạc Dịch cứu, mỗi lần nhắc đến anh đều khen ngợi không ngớt. Chu Dao đang mừng thầm thì Hạ Vận lại bổ sung: “Có điều mình thấy kiểu người từng trải như anh ấy chắc không thích kiểu con gái trẻ tuổi như chúng ta đâu, nhất là cậu đấy! Người ta không thích gu này, có lẽ thích mấy người chững chạc hơn”. Chu Dao hơi rũ mi, ánh mắt bất mãn. Hạ Vận quay đầu nhìn Tô Lâm Lâm: “Giống kiểu bọn mình vừa thấy dưới lầu đấy. Chị ấy ngồi bên quầy bar, một tay kẹp điếu thuốc một tay nâng ly rượu”. “Cậu cũng cảm thấy chị ấy rất có khí chất hả?” Mắt Tô Lâm Lâm sáng lấp lánh. “Mình đã nói là đại mỹ nhân mà”. Chu Dao đoán ra được Yến Lâm, liền “hứ” một tiếng: “Các cậu đâu phải ông chủ Lạc, biết gì mà nói chứ?”. “Kiểu người của anh ấy rất khó trói buộc.” Đường Đoá nhận xét. “Cậu vẫn chưa đủ trình độ đâu”. “Nói cứ như là cậu hiểu lắm vậy.” Chu Dao trợn trừng mắt, kéo chăn che kín mặt. Đường Đoá thận trọng nhắc nhở: “Tuy mình tiếp xúc với ông chủ Lạc không nhiều nhưng cũng nhìn ra được lòng dạ của anh ấy rất thâm sâu, đoán chắc cậu không nhìn thấu được đâu. Anh ấy có cảm tình với cậu, đổi lại là mình thì cũng vậy thôi, bởi vì cậu rất đáng yêu mà. Nhưng con người đều sẽ có cảm tình ngắn ngủi đối với rất nhiều người khác phái, không nhất định dài lâu. Anh ấy quá thâm trầm, mà cậu lại là một tờ giấy trắng, mình sợ cậu thiệt thòi thôi”. “Cậu chưa yêu lần nào mà nói lý thuyết hay nhỉ! Đi làm cô giáo đi! Chu Dao ló đầu vừa phản bác vừa trêu chọc. Đường Đoá đỏ mặt, im lặng quay người sửa soạn lại hành lý. Chu Dao nhận thấy có gì đó khác thường, hét lên: “Xảy ra chuyện gì mà mình không biết đây hả?”. Tô Lâm Lâm nhanh miệng: “Đường Đoá quen với Lâm sư huynh rồi”. Chu Dao há hốc, đứng hình ba giây mới nói: “Tài lắm, Đường giảng viên phu nhân Đoá!” Đường Đoá khẽ lườm cô, nhưng nụ cười lại ngọt ngào vô cùng. Chu Dao lập tức ngồi dậy, tò mò: “Hai người thổ lộ thế nào? Ai tỏ tình trước, nói những gì, thành thật khai báo mau”. Đường Đoá mỉm cười không đáp, Hạ Vận đáp thay: “Không có tỏ tình gì cả. Đường núi khó đi, anh Lâm liền đỡ Đường Đoá. Nhưng từ đó về sau, dù đi trên đất bằng cũng không buông tay”. Chu Dao cảm thán: “Lâm Cẩm Viêm bạo thật!”. Tô Lâm Lâm cười khanh khách. Ồn ào một hồi, ba người lần lượt đi tắm rửa. Chu Dap nằm lại giường. Nắm tay liền quen nhau sao? Cô và ông chủ Lạc nắm tay từ lâu rồi, nhưng đến tận khi nãy bày tỏ mới coi là quen nhau kìa. Giờ phút này, trên chăn còn vương mùi hương của anh, khiến cô nao nao nhớ đến chuyện trước đó không lâu, trái tim đậ thình thịch. Nếu bạn bè không trở về đột ngột, họ sẽ tiến đến bước nào nhỉ? Lạc Dịch xuống lầu, thấy Yến Lâm ngồi trên quầy bar hút thuốc, trên quầy bar đã có bốn ly rượu cạn. Nhân viên pha chế không biết đã đi đâu, Lạc Dịch bèn bước đến dọn dẹp. Yến Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, chế nhạo: “Yếu rồi à? Mới nửa tiếng thôi mà”. Lạc Dịch không buồn nhìn cô, hờ hững trả lời: “Ở trước mặt cô ấy không kiềm chế được”. Sắc mặt Yến Lâm dần thay đổi, cách anh nói chuyện vẫn như trước nhưng cô không cảm nhận được niềm vui khi lời qua tiếng lại với anh nữa rồi. Đến tận bây giờ, cô vẫn không cho rằng Lạc Dịch có tình cảm gì với con nhóc kia, có lẽ tiếp cận cô ta chỉ vì mục đích nào đó thôi. Cô mới là người xứng đôi với anh nhất, mà theo cô thấy, hành động của anh giống như một kiểu sa ngã, trả thù và thị uy nhiều hơn. Chỉ cần cô chịu tranh thủ, anh sẽ nhanh chóng nhớ lại họ đã từng hoà hợp với nhau biết mấy. Chỉ cần ý thức được điều này, anh sẽ yêu cô một lần nữa, giống như cô không thể kiềm chế mà lại yêu anh vậy. Cô rất có lòng tin ở trận đấu này. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Yến Lâm quay đầu lại nhìn, là Lục Tự. Cô làm ngơ không quen biết, quay đi. Lục Tự đến tìm Yến Lâm, ngồi xuống cạnh cô ta. “Cô Yến, về chuyện Ngô Minh, có vài vấn đề cần tìm cô xác nhận lại một lần.” “Nói đi.” Yến Lâm nhả ra một làn khói. “Lúc hành động bất chính với cô, Ngô Minh đang ở trạng thái thế nào?” Yến Lâm không trả lời. Cô đặt thuốc bên mép bàn, cởi áo khoác ra, bên trong là chiếc váy dài bó sát. Cô có thân hình chữ S lả lướt, cặp núi đôi trắng nõn nơi cổ chữ V khoét sâu như muốn lộ ra. Lục Tự vô thức khẽ trầm trồ rồi dời ánh mắt đi. Lạc Dịch đang rửa ly, Yến Lâm liếc nhìn bóng lưng anh, hất cằm về phía anh, trào phúng nói: “Ngô Minh biết tôi là bạn gái cũ của ông chủ này. Hắn với anh ấy có ân oán liền mang phụ nữ ra trả thù”. Lạc Dịch tắt vòi nước, lấy khăn lau chén. Lục Tự nhất thời lặng thinh, thấy ánh mắt Yến Lâm lạnh lùng oán hận, trông không giống đang ẩn giấu điều gì, liền hỏi: “Đàn em của hắn không nhắc nhở hắn cần nhanh chóng lên đường à? Dù sao cảnh sát đang lục soát trong núi mà”. “Hắn quá ngông cuồng, thoả sức làm theo ý mình, cho rằng cảnh sát một giờ sau mới chạy đến, chứ đừng nói chi là phát hiện con tin bị bắt cóc còn phải gọi chó nghiệp vụ đến đánh hơi truy tìm.” Yến Lâm liếc nhìn Lạc Dịch. “Ngô Minh không ngờ mình trúng chiêu của ông chủ này. Chuẩn bị người đâu ra đấy, chó săn cũng sẵn sàng, chỉ chờ hắn nhảy vào tròng. Đến khi phát hiện thì đã trễ, cảnh sát sắp sửa đuổi đến cửa, không chỗ nào trốn được nữa”. Lạc Dịch đặt ly vào tủ, quay người đi vào văn phòng. Yến Lâm khẽ nhếch môi cười đầy thâm ý, chậm rãi rít một hơi thuốc rồi đưa mắt nhìn Lục Tự: “Sếp Lục, anh nghi ngờ tôi à?”. Lục Tự cười quái gở, vẻ mặt thâm sâu: “Tôi không nghi ngờ cô”, rồi liếc mắt nhìn cửa phòng đóng im ỉm, dù chỉ trong thoáng chốc nhưng không thoát khỏi ánh mắt Yến Lâm. ... Chu Dao ngủ một giấc tỉnh dậy đã đến giờ cơm tối, không khỏi phiền muộn vì mình ngủ quên mất. Sáng sớm mai đã phải xuất phát tới sân bay, thời gian ở bên Lạc Dịch không còn lại mấy. Cô mặc quần áo đoàng hoàng, chạy xuống dưới lầu xem thử, Lạc Dịch không có ở đấy, khách ở khu sinh hoạt chung khá đông. Chu Dao thấp thỏm ăn cơm với bạn bè, ai ai cũng rất phấn khởi, nói đây là bữa ăn cuối cùng ở Á Đinh nên muốn rượu ăn mừng. Lúc Lạc Dịch đi vào nhà ăn đã nhìn thấy nhóm Chu Dao đang chè chén tưng bừng, mọi người rất phấn chấn, chỉ có mình cô hết ngó tới lại ngó lui. Vào thời khắc gặp được ánh mắt anh, mắt cô lập tức ngời sáng. Lạc Dịch đi đến, không đếm xỉa gì đến những người cùng bàn, hỏi riêng cô: “Ăn no chưa?”. Chu Dao gật đầu. “Ra ngoài dạo một chút không?” “Được ạ!” Lạc Dịch nghĩ đến sự an toàn, không dẫn Chu Dao đi xa, chỉ theo con đường nhỏ dẫn vào trong làng. Đang độ giữa thu, núi đồi một màu vàng óng. Cơn gió thổi qua, từng chiếc lá vàng rơi lả tả, đáp lên bả vai Chu Dao, chạm xuống khe suối nhỏ bên đường, chảy theo dòng nước róc rách xuống núi. Ban đầu, hai người không nói gì, chỉ hít thở không khí trong lành trên núi, chậm rãi bước đi, vai cách nhau một khoảng. “Phải nhìn nhiều hơn mới được, trở về sẽ không còn được nhìn nữa.” Chu Dao ngó nghiêng xung quanh, còn bước thụt lùi. Lạc Dịch cụp mi mắt nhìn con đường phía sau chân cô, đề phòng cô vấp ngã. Anh hỏi: “Sau khi về rất bận à?”. “Vâng. Nghiên cứu đã đến giai đoạn mấu chốt rồi.” Chu Dao quan tâm hỏi lại. “Còn anh?”. “Anh gì cơ?” “Mấy tháng tới, khách sạn cũng sẽ đông khách lắm hả?” Lạc Dịch lắc đầu: “Qua tháng Mười sẽ ít khách đi”. “Ông chủ Lạc sẽ ở lại khách sạn à?” “Nếu không thì sao?” Anh nhìn cô đầy ẩn ý. “À...” Chu Dao quay người lại, bước đi đàng hoàng, không muốn rời đi nhưng lại ý thức được không thể nào ở lại đây mãi. “Thật ra thì...” Cô nghiêng đầu, cười rạng rỡ nói. “Khi nào công việc của anh bớt bận, anh có thể đến tìm em chơi mà”. “Chơi gì đây?” Anh liếc nhìn cô, hỏi cụ thể. “...” Chu Dao nghĩ ngợi, mau chóng liệt kê: “Đi Vạn Lý Trường Thành... Cố Cung...”. “Toàn người là người.” “Qua tháng Mười mà, còn rất nhiễu vùng ngoại ô phong cảnh rất đẹp.” “Đẹp hơn ở đây không?” “Ừm. Để em suy nghĩ xem có gì chơi nữa... Ồ, Tâm Lý Truân*, Thập Sát Hải**...” (*) Tam Lý Truân là con phố nổi tiếng có nhiều quáb bar náo nhiệt nằm ở quận Triều Dương thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. (**) Thập Sát Hải là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh được gọi theo thứ tự là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải. Nơi đây cảnh đẹp bốn mùa thay đổi rung động lòng người, nước hồ trong xanh, rặng cây bên bờ đẹp như gấm, đứng trên cầu Ngân Định ở giữa Tiền Hải và Hậu Hải dõi nhìn về hướng tây bắc, là sẽ nhìn thấy Tâu Sơn nằm cách xa mấy chục kilomét. “Quán bar nhỏ của anh cũng đâu tệ, muốn mở tiệc thì mở, khách khứa đủ mọi miền.” Anh nghiêng đầu, cúi mắt nhìn cô. “Bảo anh đến Bắc Kinh tìm em chơi, em muốn mời anh chơi cái gì đây?”. Chu Dao cau mày, Bắc Kinh lớn nhường ấy sao lại không có thứ gì thú vị để thu hút anh đến kia chứ? Cô bỗng cười khúc kích: “Em này, em ở đấy!” Cô hất cằm lên nhìn anh, hàng mày mảnh khẽ nhướng. “Đây không phải lý do rất hoàn mỹ sao?”. Lạc Dịch khẽ cười dưới sắc trời thu, đưa tay kéo cánh tay cô, Chu Dao nhào vào lòng anh. Tay anh lần theo cánh tay xuống bàn tay cô, nắm lấy, đút vào túi áo khoác mình. Gió thu hiu hiu thổi, lòng Chu Dao ấm áp vô cùng. Đến đêm trời trút cơn mưa, gió thổi rừng cây chao đảo. Nhóm Tô Lâm Lâm đi khảo sát mệt nhọc, vừa nằm xuống giường đã ngủ mất. Chu Dao trằn trọc trở mình, longd nôn nóng khó chịu, không biết vì lúc bệnh ngủ quá nhiều hay do bóng cây lay động ngoài cửa sổ, hay là do thứ gì khác nữa. Chắc trận sốt đã thiêu rụi cô rồi, ngọn lửa trong cơ thể cứ mơn man âm ỉ, dập mãi không tắt. Chu Dao rón rén xuống giường, rời bước xuống tầng, chạy đến cửa phòng Lạc Dịch. Cô hồi hộp khó hiểu, hơi thở dồn dập, đôi chân run rẩy, giơ tay lóng ngóng gõ cửa phòng anh. “Cốc cốc!” Cô thấp thỏm, đầu óc mụ mị, lúc định gõ lần thứ hai thì cửa đã mở ra. Lạc Dịch xuất hiện, đôi mắt sâu hun hút nhìn xuống cô. Bốn mắt nhìn nhau, tiếng hít thở vang lên rõ rệt. Anh khẽ hỏi: “Có chuyện gì không?”. “Ông chủ Lạc, em muốn uống sữa.” Lại là khu sinh hoạt tập thể trong đêm khuya thanh vắng, không một bóng người, chỉ có vài ngọn đèn êm dịu treo trên quầy bar, soi xuống đỉnh đầu Lạc Dịch, tôn lên khuôn mặt rắn rỏi như tạc của anh. Anh rửa sạch tay, lấy xuống một hộp sữa, cắt miệng, đổ vào nồi nhỏ rồi đặt lên bếp cồn. Anh cầm một chiếc muôi dài chầm chậm khuấy, mùi sữa dậy lên bốn phía, hơi thở anh cũng dồn dập. Chu Dao nhoài trên quầy bả ngắm nhìn anh, ít lời đến lạ lùng. Hai người không nói với nhau lấy một câu, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của nhau. Sữa hâm xong, Chu Dao nâng lên chậm chạp nhấm nháp. Lạc Dịch quay đi không nhìn cô, đến khi châm thuốc cũng không nhìn lấy một lần. Dù không nhìn, anh vẫn khắc ghi dáng vẻ ngây thơ của cô, chiếc lưỡi đo đỏ, hàm răng nhỏ xinh. Bàn tay anh cầm thuốc thoáng run lên, nén nhịn rít vào một hơi, làn khói xoay vần trong khoang phổi rồi chậm rãi phun ra, đè nén lại tất cat tâm tư bất an nhưng dương như chỉ phí công. Thình lình nghe thấy tiếng cô sặc sữa ho khan, Lạc Dịch quay đầu lại, hơn nửa cốc sữa đổ xuống người cô, dòng sữa trắng ngà men theo cằm cô, chảy sâu vào trong áo... Lòng Lạc Dịch chấn động, ánh mắt lập tức lảng tránh, rút khăn giấy đưa cho cô. Cô không nhận, đưa mu bàn tay lên lau cằm, thở hổn hển, khó khăn nói: “Ông chủ Lạc, đầu em choáng quá, thở... thở không được, hình như bị phản ứng cao nguyên rồi. Lần này là thật, không lừa anh đâu.” Má cô ửng đỏ, hít thở từng hơi chậm chạp và nặng nề, hình như thật sự rất khó chịu. Lạc Dịch cắn chặt điếu thuốc, nhanh chóng lục lọi trong ngăn tủ nhưng không tìm thấy bình oxy nào cả, chắc hẳn đã bán hết rồi. Anh nhớ ra trong phòng có, liền nói: “Em chờ một chút”. Anh trở về phòng tìm bình oxy dự trữ, vừa quay người lại đã thấy Chu Dao đi theo vào. Anh đứng bất động, lẳng lặng nhìn cô. Cô hít thở nặng nề, cũng không biết nên nói gì. Cô hít thở nặng nề, cũng không biết nên nói gì. Có lẽ vì đã bớt lúng túng, cô đột nhiên nhăn mặt chun mũi, hít hà trong không khí: “Có mùi thơm!”. Cô tìm kiếm một lát, đi đến cạnh cửa phòng tắm đang khép hờ. “Ồ, hoá ra là xà phòng”. Lạc Dịch nhìn cô chằm chằm, vẫn im lặng. Căn phòng yên tĩnh như tờ, chỉ có tiếng mưa gió thét gào ngoài kia. Đêm mưa giông thế này rất thích hợp để ôm nhau sưởi ấm. Lạc Dịch khẽ cắn môi, ngón tay gõ vào bình ra hiệu cho cô: “Choáng váng thì nói ít thôi, lại đây...”. Chu Dao ngoan ngoãn đi qua, anh mở bình khí ra đưa cho cô. Cô nhận lấy chụp vào mũi miệng, hít từng luồng oxy, đôi mắt đen láy nhìn anh không chớp. Lạc Dịch tránh ánh mắt cô, châm thuốc hút, rít vài hơi rồi lại liếc nhìn cô, cô vẫn đang nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, hệt như con thú nhỏ cố chấp. Lạc Dịch lại dời mắt đi, hút thuốc nhưng dần dần cắn chặt răng. Không phải anh không rõ khát vọng trong mắt cô, anh còn khao khát hơn cả cô nữa, nhưng anh cố chịu đựng chờ đợi, chờ đến khi có thể chắc chắn cho cô một tương lai tốt đẹp mới được. “Tốt rồi.” Cô đặt bình khí xuống, thở phào. “Ngủ sớm đi.” Lạc Dịch hấp tấp nói xong, một tay ấn chặt bả vai cô, xoay cô lại đẩy ra ngoài. Lúc đi tới cánh cửa để ngỏ từ nãy, Chu Dao đột nhiên tránh ra, đóng sầm cửa lại, quay người nhào vào lòng anh, ôm chặt thân thể anh. Nửa điếu thuốc trong tay anh rơi xuống đất, Lạc Dịch im lìm chốc lát, yết hầu lên xuống liên tục. Chu Dao thở hổn hển, ôm anh thật chặt như chú gấu koala ôm lấy cành cây. Anh im lặng khác lạ... rồi bỗng chốc vuốt ve gáy cô. Cô nhẹ run, sau gáy ướt đẫm mồ hôi. Anh cúi đầu hôn lên trán cô. Đầu cô chậm rãi cọ cọ, lo sơ, khẩn trương, ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt cô long lanh sáng ngời thư thể ngôi sao phản chiếu trong bóng nước. Lạc Dịch nhìn cô chằm chằm, một giây sau, anh áp cô vào ván cửa, cắn môi cô. Tim Chu Dao giật thót, hít sâu vào, mùi thuốc lá của anh rót vào người cô qua khoang miệng. Nụ hôn của anh bá đạo, kịch liệt như lần đầu tiên, đầu óc Chu Dao thoáng cái đã choáng váng, ý thức dần mơ hồ. Mùi thuốc, mùi sữa hoà quyện vào nhau. Chu Dao khẽ ngâm nga, thân thể mềm nhũn bị kẹp giữa anh và cánh cửa. Áo váy tuột xuống, cô hoá thành một vũng nước, toả ra hương sữa thoang thoảng. Anh bị mùi hương kia cám dỗ... Chu Dao lăn qua lăn lại trên chiếc giường đơn màu xanh biển, giống như một chú cá nhỏ màu trắng vẫy vùng trong đại dương. “Mắc cỡ à?” Anh trêu cô. “Không có.” Cô lí nhí, mặt đỏ ửng. “Đang nghĩ gì thế?” Anh cắn tai cô. Cô ăn ngay nói thật: “Làm sao biểu hiện khá hơn một chút...” Anh bật cười, lồng ngực rung động. Cô mới nếm mùi đời, chưa từng biết lại có muôn vàn cảm giác kỳ dị thế này. Cô không biết qua đêm nay sẽ thế nào, cũng không biết sáng mai tỉnh lại sẽ đối mặt với chia ly ra sao. Nhưng giờ phút này, cô chỉ mê muội, say đắm trong mơ màng, không muốn thoát ra nữa. Dường như cơn mưa ngoài kia lớn hơn, rào rạt át đi tiếng rên rỉ yếu đuối của cô, thân thể cô được anh dẫn dắt yêu kiều khác thường. Khoảng khắc anh hoà vào cô, mồ hôi trên mái tóc cô run run lăn xuống. Cô như chìm vào biển sâu, trong cảnh mất đi ý thức lần lượt được đẩy lên đỉnh cao, tất cả đều trở lên mơ hồ, chỉ có thân thể anh nóng hổi, cứng rắn là chân thật. Mưa gió triền miên, bên tai là tiếng thở dốc nặng nề như xa như gần của anh: “Chu Dao?” “Dạ!” Tóc cô mướt mát mồ hôi, cười ngọt ngào nhìn anh, đôi mắt trong veo lóng lánh. Nét cười trên khoé môi cô không sao giấu đi được, anh xúc động, đưa tay vuốt trán cô, vén tóc mái cô, hỏi yêu thương: “Em đang vui gì thế?” “Hình như em bị say oxy rồi.” Cô lăn một vòng, cười khúc khích. Anh nhoẻn cong khoé môi, đưa tay ôm cô trở lại. Cô ôm lấy anh, yên bình rúc vào lòng anh như một đứa trẻ. Cô hơi mệt, dụi dụi mắt nũng nịu: “Tối nay, em ngủ ở phòng anh được không?”. “Ngủ đi!” Lạc Dịch hôn lên mắt cô. Thế nhưng, trong nháy mắt, cả người anh chợt sững lại. Anh đứng yên bên giường một, hai giây, Chu Dao đã nhắm mắt an ổn ngủ. “Chu Dao!” Giọng anh khắc chế đến kỳ lạ. Chu Dao nghe thấy khác thường, mơ hồ nghiêng đầu nhìn sang anh khó hiểu: “Sao thế anh?”. Mắt Lạc Dịch tối mịt, cực kỳ bình tĩnh nói: “Bao rách rồi”.